Chương 7: Dấu Vết Dưới Lòng Đất

Khu đất hoang ở Cần Giờ trải dài dưới ánh trăng mờ ảo, không khí mang một mùi ẩm mốc từ rừng ngập mặn xen lẫn với tiếng côn trùng rả rích, tạo nên một bản hòa tấu kỳ lạ của thiên nhiên. Nhật Phong và nhóm di chuyển cẩn thận qua những lùm cây thấp, cành lá cọ vào quần áo, ánh sáng từ đèn pin nhỏ xíu quét qua từng ngóc ngách, chiếu lên những vũng nước đọng lấp lánh. Linh Vân đi đầu, đôi mắt nhắm hờ, dùng năng lực đọc suy nghĩ để phát hiện nguy hiểm, từng bước chân nhẹ nhàng như mèo săn mồi. "Có thứ gì đó ở dưới đây," cô thì thầm, giọng căng thẳng, tay siết chặt đèn pin. "Không phải con người... mà là một nguồn năng lượng cổ xưa, mạnh mẽ và đáng sợ."

Họ dừng lại trước một tảng đá lớn phủ đầy rêu xanh, nằm giữa đám cỏ dại cao quá đầu gối, gió nhẹ làm cỏ lay động như sóng. Hoàng Duy tiến tới, dùng sức mạnh thể chất để dời tảng đá, những cơ bắp căng lên dưới ánh trăng, tiếng đá cọ xát vang lên chói tai, bụi bay mù mịt. Dưới đó lộ ra một cầu thang đá dẫn xuống bóng tối sâu thẳm, không khí lạnh lẽo phả lên từ dưới lòng đất, mang theo mùi đất ẩm và kim loại cũ kỹ.

Linh Vân dẫn đầu, bước xuống từng bậc thang, tay giữ chặt đèn pin, ánh sáng yếu ớt chiếu lên những bức tường đá ẩm ướt. Hành lang dưới lòng đất lạnh buốt, tường đá được khắc đầy ký hiệu đỏ rực giống Huyết Ấn, phát ra ánh sáng yếu ớt như những ngọn lửa ma trơi, tạo thành những bóng tối lay động trên mặt đất. Thanh Lam chạm vào một ký hiệu, ngón tay run rẩy, cảm nhận được luồng năng lượng lạ. "Những ký hiệu này... chúng giống như một hệ thống dẫn năng lượng," cô nói, giọng lo lắng, ánh mắt quét qua từng đường nét. "L.E.V.I.A đang dùng chúng để tích tụ sức mạnh cho nghi lễ Trăng Máu. Tôi cảm nhận được sự sống trong đó, như thể chúng đang thở."

Ở cuối hành lang, họ phát hiện một căn phòng rộng lớn với trần cao, những cột đá sụp một phần, trung tâm là một cột năng lượng xoáy lên từ sàn đá, tỏa ánh sáng đỏ rực như máu, ánh sáng nhảy múa như một ngọn lửa sống. Xung quanh là những ống kính chứa chất lỏng đỏ, bên trong là những bóng người mơ hồ, cơ thể gắn dây dẫn, mắt nhắm nghiền như đang ngủ say, nhưng khuôn mặt nhăn nhó trong đau đớn. Minh Dạ cau mày, bước tới gần một ống kính, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy kinh ngạc. "Đây là lõi nghi lễ," anh nói, giọng trầm. "Nếu chúng ta phá hủy nó, nghi lễ Trăng Máu sẽ bị trì hoãn, nhưng L.E.V.I.A sẽ biết ngay lập tức. Họ có hệ thống cảnh báo liên kết với từng lõi."

Nguyệt nhìn quanh, ánh mắt cảnh giác, tay sẵn sàng giơ lên. "Nhưng làm sao chúng ta phá nó mà không bị phát hiện? Nơi này đầy rẫy năng lượng và tôi cảm nhận được sự hiện diện nào đó đang quan sát."

Trước khi họ kịp hành động, không gian rung chuyển, đất đá trên trần rơi xuống như mưa và một thực thể bóng tối xuất hiện – một khối năng lượng đen kịt với hàng chục con mắt đỏ lấp lánh, trôi nổi giữa không trung, phát ra tiếng gầm trầm thấp làm rung cả căn phòng. Phong mở khe nứt không gian để chặn một luồng năng lượng từ thực thể, nhưng Huyết Ấn bùng sáng, khiến anh ngã quỵ, đầu đau liên hồi, máu chảy từ mũi. "Đó là gì?" anh hét lên, giọng khàn đặc.

Linh Vân hét lên: "Đó là một mảnh của Tịch Giới! Chúng ta phải phá vòng tròn trước khi nó hoàn toàn hiện hình!" Cô giơ tay, tạo một bức tường năng lượng để bảo vệ nhóm, nhưng thực thể phá tan nó trong tích tắc, luồng năng lượng đen lao về phía họ như một cơn sóng.

Hoàng Duy lao vào, dùng thanh thép đập vào thực thể, nhưng bị hất bay, đập vào tường đá, máu chảy từ trán thấm đẫm tóc. "Đồ quái vật!" anh gầm lên, cố đứng dậy dù chân run rẩy. Nguyệt kích hoạt dị năng, tạo một luồng nhiệt nóng rực để làm chậm thực thể, hơi nước bốc lên từ sàn nhà, không khí trở nên ngột ngạt, nhưng nó vẫn tiến tới, con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Phong. Thanh Lam chạy tới chữa trị cho Hoàng Duy, tay đặt lên trán anh để tái cấu trúc mô, trong khi Thịnh cố hack vào cột năng lượng để tìm cách vô hiệu hóa, ngón tay lướt nhanh trên laptop.

Phong nghiến răng, đứng dậy dù cơ thể đau đớn, tay che Huyết Ấn như muốn kìm nén nó. Anh tập trung vào ký hiệu đỏ, mở một khe nứt lớn hơn, hút một phần thực thể vào khoảng trống, nhưng cảm giác như có ai đó đang kéo anh vào cùng. "Nhanh lên!" anh hét, giọng khàn đặc, mồ hôi lăn dài trên mặt.

Minh Dạ đặt chất nổ quanh cột năng lượng, nhưng một luồng năng lượng đen bùng lên, ngăn cản anh, đẩy anh lùi lại vài bước. Từ góc phòng, một hình chiếu của Lục Dạ xuất hiện, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào Phong, nụ cười lạnh lùng. "Các ngươi thật đáng thương," hắn nói, giọng vang vọng. "Mỗi bước các ngươi đi đều nằm trong kế hoạch của ta. Huyết Ấn sẽ mở, các ngươi không thể ngăn cản. Ngươi, Nhật Phong, là con tốt cuối cùng."

Phong lao tới, dùng toàn bộ sức mạnh để mở khe nứt, phá hủy cột năng lượng. Tất cả mọi người cùng dùng toàn bộ dị năng của mình đồng thời cùng tấn công vào cột năng lượng. Kết hợp của đòn tấn công tổng lực của cả nhóm tạo ra vụ nổ ánh sáng đỏ nhấn chìm căn phòng, thực thể tan biến trong tiếng gầm cuối cùng, cả nhóm bị hất văng ra ngoài, va vào tường đá, bụi bay mù mịt. Khi họ thoát lên mặt đất, Linh Vân thì thầm, giọng yếu ớt, tay ôm đầu: "Chúng ta chỉ phá được một phần. Nghi lễ vẫn sẽ diễn ra... và Lục Dạ đang quan sát chúng ta. Hắn biết mọi nước đi của chúng ta."

Phong nhìn Huyết Ấn, cảm giác bất lực dâng lên, ký hiệu đỏ vẫn lấp lánh như chế giễu anh. Anh biết họ vừa thắng một trận nhỏ, nhưng cuộc chiến thực sự vẫn đang chờ phía trước và định mệnh của anh đang dần hé lộ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip