Chương 240 (Chính văn hoàn)
Chương 240: "Dinh dong! Ngày 25 tháng 6 năm 2018, nhân loại online!" (Hoàn)
Đường Mạch đứng trong tháp Quảng Đông bị cháy xém, lấy trong túi ra Trứng gà tây màu trắng. Tại một thời điểm nào đó, ngón tay của cậu đã vẽ một chữ "L" trên đó, và trên vỏ trứng màu trắng, một chữ "L" màu xanh lam lóe lên sáng chói.
Giây phút tiếp theo, cô gái nhỏ tóc đuôi ngựa nói với giọng bất mãn: "Rõ ràng chỉ có thể có một que diêm, ngươi là một tên đại khốn nạn, dọa nạt ta, hại ta sợ đến mức cho ngươi thêm hai que nữa. "
Đường Mạch quay đầu, nhìn thấy thành phố sau lưng đang sụp đổ, liền tính toán thời gian, hơi nhếch khóe môi, lại châm một que diêm.
"Câu hỏi đầu tiên, kể từ bây giờ, nhân loại có còn gặp phải một cuộc khảo nghiệm tương tự như Hắc tháp không?"
Hắc tháp thật lâu không lên tiếng.
Đường Mạch hỏi lại lần nữa: "Vẫn sẽ có một tai họa cùng loại rơi xuống sao?"
『 Nhân loại, ngươi thật tham lam.』
Đường Mạch cười nói: "Đây chẳng phải phạm vi ngươi cho phép của đạo cụ này sao?"
Hắc tháp: "......"
『 Sẽ không, đây là bài khảo nghiệm tư cách của các tài nguyên vũ trụ. Không bắt nguồn từ bất kỳ nền văn minh tiên tiến nào đã vượt qua thử thách, mà chỉ đến từ vũ trụ. 』
Vì vậy, nó sẽ hoàn toàn công bằng.
Mosaic lại lần nữa có thể nói chuyện, cô bé vội la lên: "Này, ngươi rốt cuộc hỏi cái......"
"Câu hỏi thứ hai, liệu những người đã chết trong cuộc khảo nghiệm này có cơ hội sống lại hay không."
『Chết có nghĩa là thu hồi tài nguyên, mọi tài nguyên đều bất tử, mỗi một năng lượng sẽ được sắp xếp lại và tập hợp lại, trở về với chính tài nguyên đó. 』
Đường Mạch trầm mặc.
Mosaic vội vàng nói: "Ngươi liền nói cho ta biết ngươi rốt cuộc hỏi cái..."
"Câu hỏi cuối cùng."
Trong ngọn lửa, người thanh niên tuấn tú ngẩng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ và tự tin, cậu cười nói—
"Hắc tháp đối với con người đánh giá như thế nào?"
Sau một hồi lâu im lặng, cuối cùng, một giọng trẻ con lạnh lùng cất lên -
『Đã có hơn sáu trăm ba mươi tỉ không trăm chín mươi sáu triệu bảy trăm hai mươi tư nghìn một trăm linh hai (630.096.724.102) lần đánh giá các nguồn tài nguyên không mang tính sáng tạo của vũ trụ, số nền văn minh đã hoàn thành bài kiểm tra là ba trăm sáu mươi tư triệu hai trăm mười ba nghìn sáu trăm bốn mươi sáu (364.213.646). Thời gian hoàn thành của con người là tám tháng tự nhiên, một người đã thông quan tầng bảy, chín người thông quan tầng sáu, chín mươi bảy người thông quan tầng năm, hai mươi sáu nghìn ba trăm hai mươi (26.320) người thông quan tầng bốn, một trăm sáu mươi người thông quan tầng ba, 870.000 người thông quan tầng hai, và 1.42 triệu người thông qua tầng một.』
* Khiếp dịch số toát cả mồ hôi hột
『 Phần trăm số người hoàn thành: Kém. 』
『 Tốc độ hoàn thành: Xuất sắc. 』
『 Người được đề cử Eve có hai trăm bảy mươi sáu người sống sót, một người đã thông quan tầng bảy, và sáu người đã thông quan tầng sáu. 』
『 Tổng hợp đánh giá......』
Sau một lúc lâu dừng lại, tòa Hắc tháp bình tĩnh đưa ra câu trả lời——
『 Trên mức trung bình. 』
Đột nhiên không biết nên nói cái gì, Đường Mạch liền mím môi.
Đường Mạch bật cười, trứng gà tây ở bên kia, Phó Văn Đoạt nghe vậy cũng khẽ lắc đầu, thấp giọng cười một tiếng.
Lại một khúc "Hoan Lạc Tụng" vang lên khắp thế giới, những người sống sót lại reo hò. Lần này, Hắc tháp lại thông báo, dường như mang theo một tia oán khí, vừa nói ra chữ Đường Mạch, liền dừng một chút, lại thêm một cái tên ——
"Dinh dong! Hoa Hạ khu 3 người chơi Đường Mạch, Phó Văn Đoạt đã giành được "sự kính trọng của gia đình Bà ngoại Sói ", thuận lợi thông quan Hắc tháp tầng bảy, toàn bộ bảy tầng công tháp kết thúc."
"Chúc mừng nhân loại, kết thúc chế độ công tháp của Hắc tháp."
"Ding Dong! Vào lúc 18 giờ 03 phút ngày 25 tháng 6 năm 2018, người chơi địa cầu ngoại tuyến ..."
"Nhân loại online!"
Hắc tháp liên tục thông báo ba lần, nhân loại trên toàn thế giới đều sững sờ, không hiểu ý nghĩa của nó là gì. Tuy nhiên, ngay sau đó, một cô gái trẻ chỉ vào tòa Hắc tháp gần cô nhất, kinh hãi nói: "Không hay, tòa Hắc tháp bắt đầu tan rã và biến mất một lần nữa!"
Mọi người đều hoảng sợ, nhưng sau đó họ phát hiện ra rằng sự biến mất của Hắc tháp lần này không gây ra sự sụp đổ của nền văn minh nhân loại.
Ở mọi ngóc ngách của trái đất, tất cả loài người đều lặng lẽ đứng lên, nhìn về tòa Hắc tháp gần họ nhất và chứng kiến sự tiêu vong của nó.
Nó giống như nhìn thấy chính mình đã cố gắng hết sức để tồn tại trong năm qua; nó giống như nhìn thấy hơn bảy tỷ đồng bào đã chết trong trò chơi tàn khốc của Hắc tháp trong năm qua.
Dưới tòa tháp Quảng Châu, khi Hắc tháp tan biến, thân ảnh của những con quái vật đứng bên cạnh Hắc tháp xem náo nhiệt cũng dần biến mất.
Bà ngoại Sói cúi đầu, thấy tay mình đã tiêu tan, bà bổ một tiếng, nhìn lên tháp Quảng Châu. Người sói hung dữ nở một nụ cười nham hiểm, trước khi chuẩn bị biến mất hoàn toàn, bà ta dẫm xuống đất và bay đến giữa Tháp Quảng Châu, đồng thời đập nó bằng một cú đấm.
Hai mắt Phó Văn Đoạt trợn lên, muốn ra tay ngăn cản, nhưng Bà ngoại Sói đã đánh gẫy toàn bộ phần eo nhỏ của tháp Quảng Châu bằng một cú đấm.
Tòa nhà cao 600 mét bị đứt gãy từ giữa, đổ ập xuống đất.
Người chơi ở Quảng Châu vội vàng bỏ chạy, nhưng Phó Văn Đoạt lại nhìn về hướng ngược lại, chạy về phía tòa nhà đổ sập.
Ầm một tiếng nổ lớn, cùng với sự sụp đổ của tháp Quảng Châu, những con quái vật của Hắc tháp cũng biến mất khỏi trái đất.
Vương hậu Hồng Đào ngáp một cái: "Cuối cùng ta cũng có thể trở về chợp mắt một chút."
Công chúa Bạch Tuyết khoanh tay nói: "Hừ, xem ta trở về sẽ để bảy tên khốn nạn kia uống nước rửa chân của ta."
Bà ngoại sói hung tợn nói: "Tiểu súc sinh đó phải đọc sách, không đọc sách không tiền đồ!"
Ông già Noel khởi động xe trượt tuyết: "Ha ha ha ha, Merry Christmas!"
......
Tiểu hắc miêu Schrodinger rầm rì một tiếng, quay đầu lại vùi đầu vào đỉnh đầu người máy quản gia.
Đoàn trưởng gánh xiếc Kỳ Quái một tay đặt ở phía sau, tay kia đặt ở phía trước, cúi đầu nhẹ và mỉm cười nói: "Buổi biểu diễn cuối cùng trên Trái đất cũng đã kết thúc thành công."
Ầm!
Sự sụp đổ của tháp Quảng Châu gây ra sóng gió chấn động dữ dội, bụi tràn ngập thành phố khiến tất cả mọi người đều không thể mở mắt. Phó Văn Đoạt đi thẳng vào đống đổ nát và bắt đầu tìm kiếm chàng trai trẻ.
Hắn trông bình tĩnh, tìm kiếm mà không nói một lời.
Bạch Nhược Dao đã đi tới, cười hì hì nói: "Oa, cho dù sắp rời đi, cũng muốn phá hủy tháp Quảng Châu. Bà ngoại Sói ghét Đường Đường đến nhường nào a."
Phó Văn Thanh bất mãn nói: "Làm sao anh biết rằng người mà bà ta muốn giết không phải Mosaic cháu gái của bà ấy?"
Bạch Nhược Dao ngoài miệng nói "Tiểu Thanh Thanh không bằng chúng ta đánh cược đi", thân thể lại cũng ngồi xổm xuống dưới, tìm kiếm Đường Mạch đang bị chôn vùi trong đống đổ nát.
Nhiều người chơi đã đến để giúp tìm ra người chơi đang bị mắc kẹt trong đống đổ nát đáng sợ. Khả năng xấu nhất là Đường Mạch cùng với tháp Quảng Đông rơi xuống sông Châu Giang, dù sao thì tòa tháp này cao 600 mét, nhưng nó chỉ cách sông Châu Giang hơn 100 mét.
Một người chơi Quảng Châu nhỏ giọng nói: "Khéo lại chết mất xác rồi."
Phó Văn Đoạt nhướng mày và liếc nhìn người đàn ông. Hắn chưa kịp nói thì một bàn tay ấm áp đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn. Phó Văn Đoạt dừng lại, cúi đầu nhìn bàn tay thò ra từ đống đổ nát. Môi hơi nhếch lên, Phó Văn Đoạt cầm lấy tay, dùng sức đem người đó kéo lên.
"Khụ khụ khụ khụ...... Bà ngoại Sói hẳn là hận chết tôi, trước khi rời đi còn muốn giết tôi."
Bạch Nhược Dao nhìn thấy Đường Mạch, vội vàng chạy tới nói: "Đường Đường, làm sao cậu biết những con quái vật trong Hắc tháp kia biến mất, không phải đã chết rồi? Tôi thấy chúng có khả năng đã tan biến giống như trong Hắc tháp. Hì hì, không bằng chúng ta đặt cược, thế nào? "
Đường Mạch liếc hắn một cái: "Cho dù đánh cược, kết quả xác thực như thế nào ?"
Bạch Nhược Dao rất đúng lý hợp tình: "Có lẽ chúng ta có thể tìm được một người có dị năng bói toán, giúp chúng ta bói toán xem những con quái vật Hắc tháp đó là sống hay chết." Càng nói, hắn càng cảm thấy có lý, "Một người có dị năng này chắc chắn có thể biến vận rủi thành may mắn,nói không chừng là một trong số 3 triệu người chơi còn sống. Đường Đường, hãy đánh cược một phen, dám... "
"Được, chỉ cần cá là cậu biến mất nếu thua, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa." Đường Mạch trực tiếp ngắt lời hắn.
Phó Văn Đoạt cũng lập tức nói: "Tôi cũng tham gia."
Đường Mạch kỳ quái mà nhìn về phía hắn: "Tôi cùng hắn ta đánh cược, tại sao anh tham gia mà vẫn đứng về phía tôi?"
Phó Văn Đoạt nói như một lẽ tất nhiên, "Tôi tin tưởng cậu."
Môi Đường Mạch giật giật, nhìn nam nhân này không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể cười.
Bạch Nhược Dao cảm thấy có gì đó không đúng: "Chờ đã, Đường Đường, cậu sao lại chắc chắn như vậy? Không phải, nhất định là có âm mưu, chuyện này khẳng định không đúng..."
Đường Mạch chế nhạo, giơ tay từ trên không trung lấy ra một quyển dị năng mỏng. Cậu mở quyển dị năng, một trang tự nhiên rơi xuống. Cậu nắm mảnh giấy rơi ra và đưa cho Bạch Nhược Dao, người này tiếp nhận nhìn qua.
【 Dị năng: Sự tồn tại là hợp lý】
【 Người sở hữu: Mộ Hồi Tuyết (người chơi chính thức) 】
【 Loại hình: Đặc thù hình 】
【 Công năng: Sự tồn tại là hợp lý nghĩa là mọi việc mọi vật đều có thể tồn tại. Nó có thể phát hiện ra khuyết điểm của bất kỳ đối tượng nào, và có thể khẳng định tất cả những thứ không thể tồn tại. Hiệu quả sử dụng cụ thể tùy theo cấp bậc. 】
【 Cấp bậc: Cấp độ 8 】
【 Hạn chế: Khi người sở hữu dùng nó để khẳng định sự tồn tại tất yếu của chân lý, thì dị năng này trái với la bàn luận điệu sai trái, chỉ còn lại công năng thứ nhất, mất đi khả năng khẳng định sự tồn tại tất yếu của vạn vật. Hiệu quả của việc sử dụng rất khó để suy đoán, và nó liên quan nhiều đến cấp độ. 】
【 Ghi chú: Ngay cả khi tôi bị mọi người bỏ qua, sự tồn tại của tôi là hợp lý. 】
【 Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch: Dị năng chỉ dùng được một lần, cả đời chỉ có thể sử dụng một lần, bỏ qua mọi hạn chế. Đối với Đường Mạch mà nói, dị năng này không thể so sánh với ánh trăng trên tháp Quảng Châu. Đối với nhiều người, cũng là như thế. 】
Bạch Nhược Dao cầm lấy mảnh giấy này, chậm rãi mở khóe miệng, cười ra tiếng.
Đường Mạch nhướng mày nói: "Một dị năng cả đời chỉ có thể sử dụng một lần, tôi chưa từng thấy dị năng có hạn chế lớn như vậy."
Bạch Nhược Dao cười tủm tỉm nói: "Hì hì, vậy cậu dùng nó như thế nào, Đường Đường?"
Đường Mạch nhìn hắn, sau đó đưa mắt đi chỗ khác, nhìn thành phố đã biến thành một nửa phế tích.
Thật lâu sau, hắn bình tĩnh nói: "Tôi nói, nhân loại tồn tại là có lý."
Sự tồn tại của con người sẽ không tiêu vong theo bất kỳ cách nào. Tất cả những gì tồn tại nhờ con người, chẳng hạn như quái vật Hắc tháp, cũng theo đó tồn tại.
Bạch Nhược Dao buông tay,trên mặt vẫn mang theo nụ cười chán ghét đó, nhưng khi Andre muốn lấy tờ giấy ra xem thử, hắn lại đem tờ giấy cất đi, gấp lại vài lần rồi bỏ vào túi.
Andre im lặng: "Ni cất đi chính là thần sao đồ vật." *
(*) Ý của Andre: "Đồ mà ngươi cất đi là cái gì"
Bạch Nhược Dao: "Hì hì, anh đoán xem."
Đương nhiên Andre sẽ không đoán ra, hắn ta trực tiếp dùng nắm đấm vung qua, Bạch Nhược Dao xoay người tránh đi, hai người rất nhanh xông đến.
Mặc kệ bọn họ, Đường Mạch nắm lấy tay Phó Văn Đoạt, hai người quay đầu nhìn nhau.
Trên mảnh đất gần như đã trở thành đống đổ nát này, tất cả các nền văn minh của loài người đã bị hủy diệt, nhưng một nền văn minh đầy tham vọng hơn sắp ra đời.
Mặt trời lặn xuống dưới đường chân trời, trên mắt Đường Mạch chỉ còn lại tia sáng cuối cùng, giống như một tia hy vọng đỏ rực.
Đường Mạch bỗng nhiên nói: "Em khẳng định sẽ không ăn rau thơm."
Phó Văn Đoạt: "......"
Hắn nhướng mày: "Về sau anh sẽ ăn rau thơm của em?"
Đường Mạch: "Anh không thể nói sau này sẽ không ăn sao?"
Phó Văn Đoạt nghiêm túc nói: "Có lẽ em nên thử nó, nó thực sự có vị khá ngon."
Hai người nhìn nhau, ngay sau đó, khóe miệng Đường Mạch cong lên. Cậu giữ chặt Phó Văn Đoạt bằng một tay và tay kia duỗi thẳng ra: "Kết thúc rồi. Vậy thì chúng ta hãy làm quen lại một chút, xin chào, em là Ma Đường. Mặc dù em đã từng kém hơn Victor một chút về kỹ năng đánh bài Brit, nhưng bây giờ em nghĩ với dị năng của San San, em sẽ có thể đánh được mười Victor. "
Phó Văn Đoạt muốn nắm tay Đường Mạch, nhưng hắn phát hiện bàn tay mình đang hướng về phía trước đã bị Đường Mạch nắm chặt. Hắn chỉ có thể xoay tay lại đem tay Đường Mạch nắm lấy, trong mắt đen mang theo ý cười sâu xa: "Mười Victor? Victor không nghĩ như vậy."
"Muốn thử không?"
"Được."
"Thử bao lâu?"
"Thử cả đời là được rồi."
Dưới ánh hoàng hôn, ánh sáng lưu ly của hàng chục triệu tòa Hắc tháp, tiêu tan hầu như không còn.
Tòa nhà nhất định sẽ một lần nữa mọc lên, nền văn minh thuộc về loài người chỉ mới bắt đầu.
Những tia nắng chiếu vào mỗi con người, như tia nắng bình minh bừng lên trong đêm đen. Nhìn thoáng qua bầu trời và nhìn thấy tương lai.
"Ding dong! Ngày 25 tháng 6 năm 2018, nhân loại online!"
-【 Chính văn hoàn 】-
---------------------------------------------------------------------------
Vậy là hoàn chính văn rồi đó các bạn ôi, tung hoa, tung bông nào. Một khởi đầu mới, một cách xưng hô mới cho đôi bạn trẻ. Chờ đón những phiên ngoại tiếp theo nhé ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip