Chương 245 (Phiên ngoại hoàn)
Chương 245: Tồn tại là hợp lý
Vứt ba tập tài liệu xuống đất một cách thản nhiên, Bạch Nhược Dao đút hai tay vào túi, mỉm cười rời khỏi công ty.
Tuy nhiên, khi hắn vừa bước ra khỏi phòng làm việc thì ngọn lửa bốc lên dữ dội.
Mọi thứ trong văn phòng bị cháy thành tro, toàn bộ tòa nhà bị thiêu rụi. Những người chơi gần đó ngay lập tức sử dụng dị năng của mình để chống lại ngọn lửa, một thanh niên có khuôn mặt trẻ con bỏ đi và bước ra khỏi tòa nhà mà không hề xấu hổ, như thể đám cháy không hề liên quan đến anh ta.
Lại có mấy người chơi phát hiện ngọn lửa, vội vàng chạy tới cứu hoả.
Trong đám đông, chỉ có bóng dáng cao gầy này đi ngược chiều, rời khỏi tòa nhà đang bốc cháy.
Lửa được dập tắt, Bạch Nhược Dao quay đầu nhìn tòa nhà tối om cùng vầng trăng lấp ló sau tòa nhà.
Hắn lại xoay người, không thèm nhìn lại, phất phất tay.
Trong đêm đen, mây dày tản ra theo gió, vầng trăng sáng soi trên bầu trời cao. Dưới bầu trời, trên mảnh đất rộng lớn này, có người với cơ thể mệt mỏi vội vã đến nơi từng được gọi là nhà, cố gắng tìm lại những ngày bình thường và bình dị trước khi địa cầu online; có người vẫn chưa thức tỉnh khỏi niềm vui khi cơn ác mộng kết thúc, họ dựa vào đầu giường, nhìn vầng trăng khuyết kia.
Cũng giống như bốn tháng trước, khi Hắc tháp tuyên bố trở lại trái đất, đứng trên đỉnh tháp Quảng Châu, nữ tử áo đen hồi quy giả đã nhìn thấy ánh trăng đã mất từ lâu. Cô vô thức che mắt lại, thế nhưng lại cảm thấy ánh trăng còn chói mắt hơn cả mặt trời, khiến cô rơi lệ không rõ vì lý do gì.
Khi cô cứ mười phút lại phải tham gia một trò chơi mới trong Hắc tháp, không có ngày nào được nghỉ ngơi, cô ấy đã dùng mười phút một lần để từ Myanmar trở về Quảng Châu.
Khi cô được người mẹ hiếm khi gặp mặt cầu xin hãy tìm em gái mình bằng mọi cách và bảo vệ con bé, cô đã nhìn người mẹ đang hấp hối của mình và đồng ý.
Giết chết người đứng đầu bảng xếp hạng thời gian và hồi sinh em gái mà không chút do dự.
Trong mắt của đối phương là sự xa lạ và kinh ngạc, cảm xúc muôn vàn, duy nhất là không có niềm vui.
Cuối cùng, khi cô gái đó thầm muốn giết cô trong một trò chơi và đâm con dao từ phía sau, cô ấy thế nhưng chỉ nói một câu: "Em quá yếu".
Mộ Hồi Tuyết dùng tay nắm lấy con dao kia, con dao này được cô đưa cho cô gái đó, nó là một đạo cụ hoàn mỹ. Những con dao bình thường hoàn toàn không thể đâm thủng da cô, chỉ có đạo cụ mới có thể khiến cô chảy máu.
Máu nhuộm đỏ cả lưỡi dao, Mộ Hồi Tuyết nhìn xuống cô gái trước mặt, buông bàn tay đã bị đứt lìa, cười hỏi: "Không phải nói muốn cùng nhau trở về ngắm trăng sao?"
Cô gái run sợ nói: "Xin, xin lỗi..." Tuy nhiên, vừa dứt lời, con dao lại đâm về phía trước.
Phản ứng của cơ thể vượt trội hơn mọi thứ khác, cô đã tự tay giết chết em gái của mình.
Huynh đệ nâng giáo, mẫu tử tương tàn, trong thế giới của hồi quy giả, mọi thứ dường như vô cùng tự nhiên.
Mọi thứ kết thúc, dù là hận thù hay nước mắt, đều sẽ bị chôn vùi khi đến thế giới mới.
Tại trạm xăng bên cạnh trạm thu phí trên cao tốc Quảng Châu, Đường Mạch đổ đầy xăng vào một thùng phuy đựng dầu, đưa cho Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt dựa vào cửa xe, cầm lấy thùng dầu, mở bình xăng của xe và đổ dầu vào. Mùi xăng thơm phức chẳng mấy chốc đã tràn ngập trong không khí.
Đường Mạch lục tung cây xăng một hồi, tìm được một quyển bản đồ. Từ Quảng Châu đến Tô Châu phải mất nửa ngày lái xe, này còn chưa giải tỏa được phương tiện ùn tắc trên các con đường cao tốc dọc đường.
Đúng vậy, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt quyết định quay lại Tô Châu, hoặc là nói trở về Bắc Kinh.
Vốn dĩ hai người Đường Mạch muốn đưa Trần San San, Phó Văn Thanh đi cùng, nhưng người trước quyết định quay trở lại Thượng Hải với Lạc Phong Thành và trở về quê hương của họ, trong khi người sau muốn đến Nam Kinh trước. Gia đình ông nội của Phó tiểu đệ sống ở Nam Kinh, họ hàng của mẹ cậu bé cũng ở đó. Cậu bé vẫn muốn quay lại tìm kiếm, biết đâu lại có thể tìm lại được một số người thân.
Xe chậm rãi lăn bánh trên con đường cao tốc, Đường Mạch ngồi ở trên ghế phụ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu ấn cửa kính xe xuống thì thấy bầu trời phía đông đang dần sáng lên, tầng trên cùng của bầu trời vẫn là một màu xanh thẳm, nhưng nơi tiếp nối tầng dưới với mặt đất đã xuất hiện một màu trắng nhạt.
Gió xuyên qua cửa sổ, đem tóc của Đường Mạch thổi về phía sau.
Đường Mạch: "Anh biết hút thuốc?" Trước đây cậu chưa từng thấy Phó Văn Đoạt hút thuốc. Đường Mạch cầm bao thuốc trong xe. Chiếc xe bị bỏ rơi này có một số vật dụng linh tinh của chủ nhân ban đầu, hầu hết đều được Phó Văn Đoạt cất vào cốp xe, chỉ còn nửa bao thuốc lá.
Phó Văn Đoạt nhìn thoáng qua: "Rất ít. Em không biết?"
Đường Mạch lắc đầu: "Thời phản nghịch hồi cấp hai em có thử qua một lần, quá hắc." Tuy nói như vậy, Đường Mạch lại lấy ra một điếu thuốc, châm lửa đốt. Một tia lửa lóe lên giữa các ngón tay của cậu, thuốc nhanh chóng được đốt lên. Vừa hít một hơi, cậu liền cau mày ném ra ngoài cửa sổ.
"Không được phép hút thuốc trong quân đội. Anh chỉ thử một lần sau khi địa cầu online". Phó Văn Đoạt quay sang một góc và nói, "Nhưng có lẽ anh sẽ không hút thuốc nữa trong tương lai."
Đường Mạch không nói chuyện, đem thuốc thả trở về.
Phó Văn Đoạt không nói rằng lần đầu tiên anh hút thuốc là ngày đầu tiên sau khi địa cầu online. Anh lao đến một văn phòng bí mật cấp quốc gia bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng nó trống rỗng. Không chỉ vậy, trong toàn bộ tòa nhà văn phòng, chỉ có một người lính trẻ tuổi run rẩy ngã xuống đất, còn tất cả mọi người đều biến mất.
Ngày tận thế đột ngột xảy ra gây nhiều áp lực cho Phó Văn Đoạt.
Đường Mạch lúc đó về nhà rất bình tĩnh, quyết định đi tìm người bạn thân của mình, xác định an nguy của bạn. Những gì Phó Văn Đoạt nghĩ là: Nó thực sự kết thúc. Anh có gánh nặng của cả đất nước trên vai, và anh cũng biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Vào lúc đó anh trầm mặc mà đứng tại chỗ, một lúc sau bước đến chỗ người lính trẻ duy nhất còn lại, thuần thục mà lấy điếu thuốc giấu trong ngăn kéo của một người bạn sĩ quan, đưa cho đối phương.
Mùi khói thuốc khô đắng quanh quẩn trong mũi, Phó Văn Đoạt ho nhẹ một tiếng.
Càng biết nhiều sự thật, càng thấy nhiều sự thật, nhận lại áp lực càng lớn.
Vì vậy Phó Văn Đoạt ráo riết tìm kiếm mọi thông tin, muốn biết chân tướng của tòa Hắc tháp, thậm chí còn băng qua một nửa Trung Quốc đầy hiểm nguy để tìm manh mối ở Thượng Hải. Sau đó anh mới gặp được Đường Mạch.
Nhưng những điều này đã qua.
Phó Văn Đoạt: "Anh mệt."
Đường Mạch quay lại nhìn anh, không hiểu anh muốn nói gì.
Mệt?
Đối với họ bây giờ, mất ngủ ba ngày ba đêm chẳng là gì cả.
Phó Văn Đoạt một chân dẫm phanh lại, cởi bỏ đai an toàn: "Em lái xe đi, Đường Mạch."
Đường Mạch: "......"
Đường Mạch cảm thấy không thể giải thích được, nhưng vẫn xuống xe, đổi chỗ ngồi tự mình lái xe. Sau khi lái xe được một đoạn, cậu nghe thấy tiếng thở đều đều. Cậu lặng lẽ liếc nhìn, và thấy Phó Văn Đoạt đang ngồi ở ghế phụ, không biết từ khi nào đã ngủ thiếp đi. Anh ngủ chưa chết, hai tay hơi khoanh lại, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh.
Trái tim Đường Mạch khẽ động, cậu giảm tốc độ xe, đồng thời kéo cửa sổ xe lên.
Phó Văn Đoạt là thật sự mệt mỏi, cuối cùng anh ấy cũng có thể nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, hai người trở lại Tô Châu.
Đây là lần đầu tiên Phó Văn Đoạt đến nhà Đường Mạch, anh không tùy ý đi lại mà đứng ở cửa thay giày. Đường Mạch cảm thấy buồn cười khi bản thân mình cũng thay giày: "Em đã lâu không về, mặt đất phủ đầy tro bụi." Kết quả là vừa quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đúng lúc thay giày, cậu liền sửng sốt một chút, sau đó nói, "Động tác của anh thật nhanh."
Dưới sự dẫn dắt của Đường Mạch, hai người dọn dẹp nhà cửa.
Ở Tô Châu có rất ít người, hai người cẩn thận quan sát thì thấy trong tiểu khu này chỉ có hai người ngoài trừ Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt.
Trong thành phố vắng vẻ, mọi thứ dường như hoang vắng và xa lạ.
Sau khi Đường Mạch lau cửa sổ xong mới nhớ ra có thể sử dụng dị năng của mình, nhưng rồi lại nghĩ ... mình thật sự không có dị năng nào có thể dùng để lau nhà. "Vài ngày nữa chúng ta sẽ tới Bắc Kinh, còn phải dọn dẹp nhà anh nữa?"
Nhà họ Phó lớn gấp mấy lần nhà Đường Mạch, dọn dẹp thật sự rất tốn thời gian. Nhưng ngay sau đó, Đường Mạch nghĩ đến: "Bắc Kinh đã không còn rồi."
Đường Mạch: "Tương lai chúng ta sẽ sống ở Bắc Kinh hay Tô Châu?"
"Đều có thể."
Sống ở bất cứ nơi nào cũng đều giống nhau, nhưng điều này kéo ra một vấn đề rất quan trọng.
Phó Văn Đoạt: "Em về sau làm cái gì?"
Đường Mạch sửng sốt: "A?"
Phó Văn Đoạt giải thích nói: "Nghề nghiệp."
Đường Mạch: "......"
Cậu vậy mà nói không nên lời.
Bị hỏi hồi lâu, Đường Mạch yên lặng nói: "... Thủ thư?"
Phó Văn Đoạt bật cười.
Đường Mạch: "......"
Sách là nấc thang tiến bộ của con người! Chưa nói đến quá khứ, hiện tại, kể cả tương lai, thủ thư cũng là một công ăn việc làm ổn định!
Phó Văn Đoạt: "Vẫn là ở lại Tô Châu lâu một chút đi."
Đường Mạch: "Tại sao?"
Phó Văn Đoạt suy nghĩ một chút: "Áp lực cạnh tranh về việc làm nhỏ hơn?"
Đường Mạch: "......"
Không bị Bà ngoại Sói lột da ăn, không bị ông già Noel nghiền chết, không bị Vương hậu Hồng Đào làm thành phân bón hoa, không bị Đoàn trưởng gánh xiếc bắt về làm thú cưng.
Đường Mạch, người chơi chính thức mạnh nhất thế giới, không bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ phải đối mặt với một thế giới hoàn toàn mới cần phải cạnh tranh để có việc làm.
"Anh cảm thấy sẽ có kỳ thi của nhân viên công vụ không? Em thi rất giỏi đó."
Phó Văn Đoạt nhìn dáng vẻ nghiêm túc của người thanh niên, không nhịn xuống cúi đầu khẽ hôn một cái.
"Tương lai, sẽ chỉ tốt hơn."
"Ừm."
Nhân loại tồn tại, là hợp lý.
Khi Đường Mạch đối mặt với Hắc tháp và nói những lời này, cậu đã nhìn thấy tương lai tươi sáng nhất thuộc về loài người. Bóng tối từng bao trùm vùng đất này, nhưng những gì thuộc về bản chất con người không bao giờ đen như mực, mà là ánh sáng rực rỡ nhất.
-【 Phiên ngoại hoàn 】-
Đôi lời muốn nói của Yuye: Bộ truyện cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết rồi. Tung bông 🥳🥳
Kết thúc phiên ngoại rút ra là: Dù giỏi đến mấy thì cũng phải đi làm thôi Đường Mạch ca ca ạ \(≧▽≦)/
Cảm ơn mọi người đã theo dõi trong quãng thời gian qua. ٩(˃̶͈̀௰˂̶͈́)و
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip