Chương 12: Lắng nghe
Dịch: Dii
Beta: Bé Nhi
Đảo không lớn, vòng quanh đảo chỉ có 20 km, họ thuê hai chiếc ô tô, chậm rãi đạp xe dọc theo con đường vòng quanh đảo.
Thực ra cũng không tính là chuyến đi, chỉ là ngồi lên xe đi dạo vòng quanh, chỗ nào có cảnh đẹp thì dừng lại tận hưởng mà thôi.
Ví dụ như bãi biển trước mặt nước trong cát trắng, xung quanh không có ai, họ đỗ xe bên đường chạy xuống những bậc đá.
Chu Nhất chạy về phía trước không dừng lại cho đến khi nước biển lúc thủy triều dâng cao có thể chạm tới mắt cá chân.
Bãi biển rợp bóng mát, nước biển mát lạnh, cô đứng trong nước, cảm nhận sự vuốt ve dịu dàng của nước biển, mọi thăng trầm trong lòng đều dịu đi.
Cô đứng trong nước một lúc, nhìn thấy bóng dáng của Cố Tri Hành bên cạnh mình. Cô quay người lại đưa tay về phía Cố Tri Hành. "Rất thoải mái, anh có muốn tới cảm nhận không?"
Cố Tri Hành vui vẻ nắm tay Chu Nhất đi tới.
Anh vừa thấy Chu Nhất ngẫn người đứng dưới nước nên cũng không tiến tới làm phiền. Anh mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không thể diễn đạt thành lời, anh chỉ biết trong những lúc Chu Nhất ngẫn người nhất định có chuyện gì đó mà anh không biết.
Sau đó, họ đi lang thang dọc theo bãi biển, bờ biển trải dài vô tận, dường như họ miễn là không dừng lại là có thể đi tiếp mãi.
Cố Tri Hành do dự hỏi: "Nhất Nhất, vừa rồi em đang nghĩ gì vậy?"
"Hửm?"
"Lúc em đứng trong nước, em dường như đang suy nghĩ gì đó." Cố Tri Hành lại giải thích.
Chu Nhất giơ hai tay lên che trước mắt, che đi ánh nắng không quá chói mắt, nhưng giọng nói lại bị gió biển làm run rẩy: "Không có gì."
Cố Tri Hành đột nhiên dừng lại, khuỵu gối cho đến khi tầm mắt ngang tầm mắt với cô.
"Nhất Nhất à, chúng ta còn cả một chặng đường rất dài phải đi cùng nhau. Cho dù là em có tâm sự gì, anh đều sẽ nguyện ý gánh vác một phần với em, cho dù là em chỉ muốn tìm một người dốc bầu tâm sự, anh cũng đồng ý làm một người nghe."
Hòn đảo xa lạ con người thân quen luôn tạo cho người ta ảo tưởng rằng thế giới này chỉ còn lại chúng ta, từ nay trở đi chỉ có thể nương tựa vào nhau, nói chuyện lắng nghe lẫn nhau.
Hai người lại đi lên vài bước, Chu Nhất đột nhiên nói cô muốn nói cho Cố Tri Hành một bí mật.
"Em không thích piano, nhưng khi còn nhỏ ba mẹ để em đi học." Cố Tri Hành nghĩ nghĩ, hình như một thoáng, anh có thể nghe thấy tiếng tập đàn piano loạng choạng ở nhà bên cạnh.
"Có một lần em và họ cãi nhau."
"Thật ra không hẳn là cãi nhau, chỉ là ba mẹ tức giận, em cũng rất tức giận, nhưng em không thể trút giận với họ vì họ là người lớn, mất bình tĩnh với người lớn là bất lịch sự, thế là em bỏ nhà đi."
Cố Tri Hành kinh ngạc, Nhất Nhất của anh thoạt nhìn không giống người sẽ bỏ nhà đi.
"Nhưng lúc đó em còn quá nhỏ, chưa biết đường, cuối cùng bị lạc, đi vào công viên, vừa mệt vừa buồn, chân lại đau nhức. Lúc này tình cờ em nhìn thấy hồ nhân tạo ở trong công viên. Đoán xem em đã làm chuyện gì ?"
Cố Tri Hành nắm chặt tay Chu Nhất hơn, trong đầu đang nghĩ đến một đáp án không tốt. Chu Nhất cảm nhận được sự lo lắng truyền qua bàn tay mình.
"Em không làm chuyện gì ngu ngốc đâu, em đi đến bậc thang bên hồ ngồi xuống, sau đó đặt chân xuống nước. Nước mát lạnh, chân em như bị giữ lại. Trong lòng sự tủi thân oà lên, em ngồi bên hồ khóc mãi, khóc mãi cho đến khi cuối cùng không khóc được nữa, tâm trạng bỗng tốt lên em lại ra khỏi công viên, sau đó vô cùng kì diệu đi bộ về nhà."
"Sau này, nơi đây trở thành căn cứ bí mật của em. Không phải, chắc là ở gần nước chính là chỗ bí mật của em. Lúc đầu, khi căng thẳng em sẽ chạy đến nơi có nước ngồi một lúc, dường như sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Sau này, mỗi khi đến nơi có nước em đều trở nên rất yên tĩnh vì lòng đã lắng xuống rồi."
"Cho nên vừa rồi em thật sự không có tâm sự gì chỉ cảm thấy rất thoải mái."
Cố Tri Hành đột nhiên không nói nên lời, anh vốn cho là mình hiểu rất rõ Chu Nhất ,nhưng bây giờ anh mới nhận ra không phải vậy, anh chưa bao giờ thật sự nhìn thấu tâm can của cô.
"Em, chưa từng nói với anh những lời này."
Chu Nhất ngồi trên chiếc ghế dài bên bãi biển,"Không chỉ có một mình anh, em chưa nói với ai cả, kể cả ba mẹ em."
"Vừa rồi anh nói không sai, sau này chúng ta muốn cùng nhau sống thì phải thành thật một chút. Hơn nữa, anh quan sát tỉ mỉ như vậy nhất định sẽ phát hiện ra. Còn không bằng để em nói cho anh biết trước."
Cố Tri Hành đột nhiên nhớ tới hiệp định ba chương, Chu Nhất đặc biệt yêu cầu thời gian và không gian riêng tư.
"Cho nên cái này là lý do tại sao em nói em cần ở một mình?"
Chu Nhất gật đầu, "Em đã nói anh nhất định sẽ phát hiện ra mà, anh xem, anh suy nghĩ một chút là đã biết rồi."
Cố Tri Hành cũng ngồi xuống, lời Chu Nhất nói làm anh suy nghĩ.
Khi kết hôn, anh biết Chu Nhất không thích anh nhiều như vậy, nhưng anh tự nhủ không sao cả, anh đã chờ đợi mười năm có đợi lâu hơn nữa hay không anh cũng không quan tâm.
Kết hôn được mấy tháng, anh cảm thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, cô sẽ làm nũng với anh, ôm anh, thỉnh thoảng còn chút ghen.
Anh cảm thấy nếu thích thêm vào một chút tình cảm thì cuối cùng sẽ biến thành tình yêu.
Lòng người tham sáu đồng lãi mất năm mươi tư đồng vốn*, khi có kỳ vọng thì sẽ mong kết quả.
Nhưng câu nói của Chu Nhất đã đưa anh trở lại thực tế.
Thích không có nghĩa là yêu. Nếu đổi lại là một ai đó khác ở bên cô ấy lâu, cô ấy cũng sẽ dần thích; nhưng tình yêu không giống vậy. Tình yêu là độc nhất vô nhị. Tình yêu phải bén rễ trong tim, lớn lên thành cây cao chót vót để cô ấy có thể dựa vào.
Nhưng Chu Nhất không dựa vào "cái cây" đó, cũng không cần dựa vào "cái cây" đó.
Những căng thẳng, lo lắng của cô ấy đều tự cô ấy tiếp nhận và tiếp thu.
Cố Tri Hành tưởng rằng sau khi đi trong mê cung lâu như vậy mình cuối cùng cũng đến được lối ra, bây giờ anh mới nhận ra ngay cả lối vào mê cung cũng không tìm được.
"Em có thể nói với anh những chuyện này càng nhiều không? Ví dụ như áp lực của em chẳng hạn." Cố Tri Hành hỏi. Anh nghĩ không tìm được lối vào chi bằng để Chu Nhất nói cho anh biết nó ở đâu.
Chu Nhất không ngờ Cố Tri Hành vẫn muốn nghe, cô cũng không mong đợi một câu trả lời, nhưng bỗng nhiên có người đáp lại cô không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Áp lực, haiz, thật ra cũng không thể gọi là áp lực, chỉ là em quá bối rối thôi, nhiều khi không muốn làm những người yêu thương mình thất vọng, cũng không muốn làm chính mình thất vọng."
"Nhưng phải có người thỏa hiệp. Tính tình em mạnh mẽ, ngay từ đầu cũng không muốn thỏa hiệp. Nhưng chỉ cần đối phương nhượng bộ một chút, em sẽ cảm thấy rất áy náy, cảm thấy mình đã khiến họ thất vọng, nên em đã cố gắng hết sức để làm hài lòng họ. Cuối cùng, em thấy mình làm hài lòng người khác nhưng lại khiến bản thân thất vọng".
"Thật ra tất cả là do em chưa đủ kiên quyết, vậy thì em có quyền gì mà phàn nàn? Nhưng thực sự em không hoàn hảo đến thế em vẫn không nhịn được mà oán hận, mà ân hận."
"Những cảm xúc và suy nghĩ này cứ giằng co qua lại nên tạo ra áp lực em phải thuyết phục bản thân, mình..."
Chu Nhất còn chưa nói xong, Cố Tri Hành đã ôm cô vào lòng.
"Nhất Nhất, em đã cực khổ quá rồi."
"Em có thể không cần suy xét nhiều như vậy đâu."
"Em chính là em mà, cứ yêu bản thân mình là được."
Cố Tri Hành cảm giác người trong ngực cứng đờ, sau đó anh nghe thấy Chu Nhất cười lớn, đồng thời cảm thấy bả vai mình ướt đẫm nước mắt.
Những lời này, không phải Chu Nhất chưa kể với người khác, ba mẹ, bạn thân, thầy cô... Cô ít nhiều cũng đã tâm sự họ nhưng câu trả lời cô nhận được chẳng qua là "Chúng ta sẽ không hại con đâu, đều vì tốt cho con mà thôi."
Cô đương nhiên là biết, so với ai cô càng rõ ràng.
Cho nên, cô chưa bao giờ nhất quyết muốn làm theo ý mình, nhưng không thể tránh khỏi có những lúc cô kiệt sức về thể xác lẫn tinh thần, những lúc như vậy cô chỉ muốn được nghe một lời động viên.
Nhưng chưa từng có bất cứ ai đáp lại cô những lời giống như vậy.
Chỉ khi ở một mình, cô mới tự nhủ: "Nhất Nhất, mày đã làm rất tốt. Mày phải biết yêu bản thân mình."
Cho nên sau này, Chu Nhất hiếm khi nói chuyện này với người khác.
Nếu đã không thể nghe thấy câu trả lời mình muốn, tốt nhất là không nói nữa. Dù sao thì cô cũng có thế giới nhỏ của riêng mình.
Vừa rồi Cố Tri Hành nói muốn nghe, nhưng Chu Nhất lại do dự, cô nghĩ, một lần cuối cùng, một lần cuối cùng nói chuyện này, nếu vẫn không được thì cô sẽ không bao giờ nói đến chuyện đó nữa.
Nhưng Cố Tri Hành lại nói, "Em chính là em mà, cứ yêu bản thân mình là được."
Lần này Chu Nhất mới hiểu được ý nghĩa của từ "cuối cùng."
*Ý nghĩa: Đây là một câu tục ngữ nói về lòng tham lam cụ thể là hậu quả của lòng tham. Những người quá tham lam thường không kiểm soát được chính mình khi đứng trước vật chất hay của cải. Có những khi vì quá tham lam mà lại thiệt thân.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip