Chương 8: Tập làm văn
Dịch: Dii
Beta: Bé Nhi
Chiếc hộp Cố Tri Hành mang về vẫn được cất trong phòng làm việc, trông đặc biệt lạc lõng. Khi Chu Nhất hỏi anh bên trong có gì, anh nói chỉ là vài cuốn sách.
Chu Nhất nghĩ thầm, đã là sách thì giúp anh lấy ra đặt lên kệ sách cũng được phải không?
Thế là cô bèn lấy kéo mở hộp.
Đúng là nhiều sách thật.
Chu Nhất lật mở vài tờ, bên trên toàn là sách chuyên ngành của anh, sau đó mới là tạp chí, bên dưới đống tạp chí có một hộp nhỏ. Cô chỉ định lấy nó ra đặt trên thảm, sắp xếp to nhỏ với nhau, sau đó mới chuyển lên giá sách.
Cố Tri Hành đang đặt khách sạn cho trăng mật gần đó nghe thấy ồn ào liền bỏ việc đang làm xuống, cầm lấy chồng sách từ tay cô: "Đưa cho anh, anh cất cho."
Hai người hợp tác, tiến độ được đẩy nhanh.
Chu Nhất nhìn thấy anh đặt chiếc hộp nhỏ lên ngăn trên cùng của giá sách, rất tò mò: "Trong hộp có gì vậy?"
Cố Tri Hành dừng lại: "Chỉ là một ít quà lưu niệm thôi."
Chu Nhất nghĩ, có lẽ lúc đó ra ngoài đi du lịch tiêu tiền hơi quá tay. Cô cúi đầu mò xuống tận dưới tìm sách, cuối cùng lại phát hiện được một điều bất ngờ.
"Hả? Đây là?" Cố Tri Hành nghe được lời này, nhìn sang, nhìn thấy một cuốn tập.
Chu Nhất mở trang tiêu đề thấy những nét chữ và cái tên quen thuộc. "Đây không phải là tập làm văn của em sao? Tại sao nó lại ở đây?" Cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Tri Hành.
Cố Tri Hành trong lòng kêu gào có chuyện không ổn, giống như đứa trẻ lén ăn bánh mà quên lau miệng, anh quên giấu bằng chứng yêu thầm Chu Nhất.
Có tội nhưng phải cố tỏ ra bình tĩnh, anh chưa sẵn sàng kể cho Chu Nhất tất cả những chuyện này.
Đầu óc anh quay cuồng, cuối cùng anh cũng tìm được lời giải thích: "Có lẽ em là người đã bỏ quên ở chỗ của anh đó."
"Vậy à? Nhưng mà sao lại bỏ quên ở chỗ của anh ?" Chu Nhất vừa hỏi vừa lật xem.
"Em quên à? Có một thời gian em luôn tìm anh hỏi bài. Có lẽ chính lúc đó em đã bỏ lại cái này."
Chu Nhất suy nghĩ, hình như là như vậy nên không hỏi nữa.
Cố Tri Hành biết thứ này kỳ thật không phải Chu Nhất bỏ lại, mà là anh lén lút lấy đi.
Năm đó, anh tốt nghiệp trở về nước, tranh thủ thời gian rảnh rỗi trước khi đi làm, đến trường cũ thăm thầy cô cũ.
Kỳ thi tuyển sinh đại học vừa kết thúc, không khí trong trường đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Ngoài đồng phục học sinh còn có rất nhiều nam nữ sinh ăn mặc sặc sỡ, trẻ trung khiến anh trông có vẻ cổ hủ.
Cố Tri Hành gõ cửa văn phòng, nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: "Mời vào." Khi mở cửa, nhận ra là Chu Nhất.
"Anh Tri Hành, sao anh lại tới đây?" Chu Nhất đang ngồi bận rộn bên bàn, nhìn thấy anh đi vào mới ngẩng đầu lên.
Luồng khí lạnh từ máy điều hòa thổi qua khiến hai dải lụa màu treo bên dưới nhảy múa điên cuồng. Cố Tri Hành mở cửa bước vào. "Anh đến đây thăm cô chủ nhiệm cũ của anh."
"Cô Trương? Cô ấy vừa mới ra ngoài, hay là anh ở đây đợi cô ấy một chút?"
"Được." Cố Tri Hành gật đầu, ngồi xuống sofa bên cạnh cô.
Đây là lần đầu tiên Cố Tri Hành sau khi trở về nói chuyện với Chu Nhất.
Mười tám tuổi, cô cao lên, khi cười, đuôi mắt lông mày đều mang vẻ thanh xuân. Càng thuần khiết càng quyến rũ, khiến Cố Tri Hành toàn thân nóng bừng. Anh liếc nhìn điều hòa, đang là 25 độ.
Ôi hóa ra nhiệt độ điều hòa quá cao.
"Em đang gấp cái gì vậy?"
"Ồ, ngày mai có lễ tốt nghiệp," Chu Nhất tiếp tục chuyện trong tay, "Em giúp cô Trương chuẩn bị bảng tên chỗ ngồi."
"Cần anh giúp em không?"
Chu Nhất lắc đầu.
Hôm nay cô mặc váy hoa nhí có thắt lưng, búi tóc nhỏ trên đầu. Lúc cúi đầu, lộ ra cái gáy nhỏ xinh. Lơ thơ vài cọng tóc sau gáy, lắc đầu cái, mấy cọng tóc đó nhẹ quét qua. Cố Tri Hành không biết làm thế nào, thở nhẹ nhàng hơn, cứ như hơi thở của anh quá nặng, sẽ thổi loạn mấy sợi tóc đó.
Văn phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng điều hòa đang chạy, âm thanh duy nhất còn lại là tiếng giấy cọ vào nhau. Một lúc sau, cô làm xong công việc, thu dọn bảng tên, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Cố Tri Hành lúc này mới phát hiện, Chu Nhất không chỉ các đường nét trên khuôn mặt nảy nở mà cả vóc dáng của cô cũng trưởng thành.
Đường cong trước ngực, váy sát đường cong, lộ ra chiếc eo thon thả. Váy chỉ tới giữa đùi, lộ ra đôi chân thon thả.
"Anh Tri Hành em làm xong rồi, em đi trước đây." Cô quay người rời đi, váy đung đưa khiến anh càng rạo rực hơn.
Đột nhiên, ánh mắt anh rơi vào một chồng sách làm văn trên bàn, trên cùng có viết tên Chu Nhất.
Nét chữ nết người, chữ của Chu Nhất ngay ngắn nho nhã, dựa theo quy tắc viết chữ, lại tràn đầy sức sống hấp dẫn bạn nhìn qua.
Cố Tri Hành mở ra, bài đầu tiên là "Dư vị của hạnh phúc".
"Chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian này, đó là dù ở bất cứ nơi đâu, vẫn luôn có người âm thầm yêu bạn..."
Người cô viết là ba cô.
Bài thứ hai là "Cánh cửa trái tim".
"...Tôi lấy chìa khoá của trái tim, ai cũng có đường đi của riêng mình, đột nhiên phát hiện bố mẹ đang dần đi xa. Mà bây giờ, tôi mở cánh của trái tim mình, mới phát hiện, hoá ra bố mẹ vẫn luôn ở đó chờ tôi."
Cô viết chuyện mình cãi nhau rồi làm lành với ba mẹ.
Cố Tri Hành lật thêm vài tờ nữa, nhìn thấy "Con đường dưới chân".
"Có người từng nói với tôi một câu danh ngôn: Không sợ chân lý vô hạn, sự yêu thích bước từng bước vào trái tim, câu nói này vẫn luôn cổ vũ tôi..."
Khóe miệng Cố Tri Hành không khỏi nhếch lên, anh biết người trong bài chính là anh.
Kỳ nghỉ hè năm đó, một ngày Chu Nhất đến hỏi bài tập vật lý như thường lệ. Chỉ hỏi hai câu hỏi, khuôn mặt cô đã nhăn lại.
"Phân tích lực khó quá đi, hôm qua anh mới giảng, mà nay em đã quên rồi."
"Đừng vội, dần dần sẽ hiểu ra mà." Cố Tri Hành lấy chai nước gas chanh trong tủ ra đưa cho cô, "Khát không?"
"Đừng gấp gáp, em cứ thư giãn đầu óc đi." Cố Tri Hành từ trong tủ lạnh lấy ra một chai soda hương chanh đưa cho cô: "Có khát không?"
Chu Nhất lấy soda không mở nó ra mà áp chai nước lên má, sự mát lạnh khiến suy nghĩ của cô rõ ràng hơn.
"Nhưng nếu em vẫn không hiểu được thì sao?"
Cố Tri Hành ngồi lại bên cạnh cô, cầm cây bút trên bàn lên, vừa viết vào sổ vừa nói: "Em đã từng nghe câu nói nào chưa? Sợ gì chân lý vô hạn, mỗi một bước tiến của em đều mang theo yêu thích' Hôm nay học một chút, ngày mai nếu em lại học thêm được một chút, em sẽ tiến bộ rất nhiều em cứ tích lũy nó là được rồi."
Không ngờ Chu Nhất cứ nhớ mãi lời nói của anh và đưa vào bài văn.
Cố Tri Hành cảm thấy trái tim mình lại bị Chu Nhất đả động tới.
Cho nên trước khi rời đi ngày hôm đó, anh đã bí mật lấy đi sách làm văn của Chu Nhất.
Chu Nhất ngồi trên thảm lật giở những trang viết trước đây của mình. Nhìn một số chỗ lại nhịn không được cười ra tiếng.
"Bây giờ nhìn những bài văn này, đọc lại thấy trẻ trâu quá."
"Cái nào? Cho anh xem thử." Cố Tri Hành ôm lấy Chu Nhất, cầm lấy tập văn từ trong tay cô. Khi tìm kỹ, tình cờ tìm thấy bài viết "Con đường dưới chân tôi".
Anh lại nổi lên tâm tư.
"Có người từng nói với tôi một câu danh ngôn..." Cố Tri Hành đọc to từng câu, "Ai từng nói?"
Chu Nhất tưởng anh đang hỏi câu danh ngôn này là ai nói ra, nên nghiêm túc suy nghĩ: "Hình như... Hồ Thích* nói thì phải?"
"Anh hỏi là, 'ai đó' này là ai?" Sợ cô còn không hiểu, Cố Tri Hành chỉ vào hai chữ kia.
Chu Nhất cau mày, suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu. "Ừm, em thật sự không nhớ, có lẽ là em bịa ra. Không phải em thường bịa ra câu chuyện trong bài làm văn của mình sao?"
Sự mong đợi của Cố Tri Hành tiêu tan. Em dựng chuyện chỗ nào? Người đó đang ở ngay trước mặt em nè ! Anh trừng mắt nhìn Chu Nhất búng vào trán cô một cái. "Xem ra, ngày khác lại phải đi khiếu nại cô Trương."
Không chịu thua kém, Chu Nhất đã búng lại một cái.
"Trẻ trâu muốn chết!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip