Chương 9 - Một câu chuyện cười cuối cùng

Transacta-7Y1

Xuống lần nữa, xuyên qua đám bụi. Vượt qua những bộ xương của các cỗ máy Imperial Knight vẫn đứng thẳng khi ngọn lửa ăn mòn xương của chúng. Hơn chục ngàn thi thể trải thảm trên mặt đất. Phía trên các tường thành của Pháo đài Pythia, các bức tường của nó bị cắt xẻ và sụp đổ, các cột cờ giờ đây đang tung bay màu sắc của Horus trong gió. Bên ngoài pháo đài Pythia đã thất thủ, xa hơn nữa, sâu hơn trong cát bụi, vắng đi khối kiến trúc vĩ đại của pháo đài Palatine, tại đây cuộc giao tranh diễn ra trên vùng đất hoang rải rác đống đổ nát, nơi từng là một loạt các con phố xung quanh Principa Collegiate, nơi các đại sứ từ các thế giới bị chinh phục đến để tìm học hỏi thức hoạt động của Đế Chế Terra. Một học viện gồm những thư viện và kho lưu trữ dữ liệu khổng lồ, nơi có thể chứa sáu nghìn con người đến tùe ngoài thế giới và hai nghìn gia sư được lựa chọn cẩn thận để giám sát quá trình cải tạo của họ. Bây giờ, nơi đây chỉ là một đống đổ nát trống rỗng.

Transacta-7Y1 không thể chớp mắt, vì ngay cả việc nhắm mắt trong chốc lát cũng có thể dẫn đến mất dữ liệu. Một điều không thể chấp nhận được đối với các chủ nhân của cô, những người đã khiến cô, và hầu hết đồng loại của cô phải hoạt động mà không có mí mắt. Cô nhìn chằm chằm vào thế giới đang hấp hối xung quanh mình qua tấm plastek nứt vỡ của màn hình đơn sắc. Ống kính liên tục nhấp và xoay, cố lấy nét, cố nhìn vào một thế giới mờ mịt.

Cô sinh ra ở sao Hỏa và được cải tạo lại trên sao Hỏa. Cái nôi của cô được sưởi ấm bởi sức nóng của những lò rèn được ban phước, và toàn bộ bên trong cô thấm đẫm sự thần thánh chết người của những vũ khí được ban tặng bởi đấng Omnissiah. Cô là một Skitarii.

Transacta-7Y1 rình rập qua đống đá cẩm thạch đổ nát, thực hiện mệnh lệnh cuối cùng mà cô nhận được. Phòng thủ Principa. Những dòng chữ vẫn lóe lên theo kiểu chữ Gothic trong mắt cô. Phòng thủ Principa. Phòng thủ Principa.

Ban đầu, tất cả những tháng trước khi chiến tranh đã nuốt chửng mọi lý trí, mệnh lệnh của cô là đến từ những giọng nói với điệu hào phóng của các lãnh chúa của cô. Thời gian trôi qua và thông tin liên lạc ngày càng kém đi, các mệnh lệnh đến được với các nhóm Skitarii thông qua các mật mã thiêng liêng, sau đó thông qua hệ nhị phân tiêu chuẩn, rồi thông qua các mã hoạt động đơn giản, và cuối cùng là thông qua văn bản thuần túy.

Cô đã không nghe được bài phát biểu thiêng liêng của chủ nhân mình trong ba tuần, năm ngày, chín giờ, ba mươi mốt phút và chín giây. Mười. Mười một. Mười hai.

Dòng chữ "Phòng thủ Principia" lóe lên ở rìa tầm nhìn của cô, và Transacta-7Y1 biết lệnh này là đúng, nó đã đi kèm với các chỉ báo quyền sở hữu chính xác khi nó bắt đầu nhấp nháy sáu ngày trước, nhưng không có cách nào để biết liệu mệnh lệnh đó có còn hiệu lực hay không. Sau cùng thì Principa Collegiate cũng đã rơi vào cảnh hoang tàn. Ở đây còn rất ít thứ để chiến đấu, và rất ít đồng đội của cô vẫn đủ sức để bảo vệ nơi này. Trong thời gian này, cả Transacta-7Y1 và bất kỳ anh chị em nào mặc áo choàng màu đỏ thiêng liêng của cô đều không nhận được bất kỳ mệnh lệnh nào khác.

Điều này gây ra cảm giác lo lắng. Cô không thích viễn cảnh rằng các chủ nhân của mình đã chết hết. Cô chỉ bớt khó chịu hơn một chút khi tự nhủ rằng họ chỉ để lại mệnh lệnh mà không sửa đổi hoặc cập nhật lại.

Cô lý luận, trừ khi những chủ nhân của cô đã biết trước về kết quả như vậy và đã tính toán tất cả các khả năng có thể xảy ra. Trong trường hợp này, 7Y1 được cử đến đây Đế Chết trong chiến trận và có nghĩa vụ làm chậm chân kẻ thù bằng mạng sống của mình. Trong trường hợp này, không cần phải đưa ra thêm mệnh lệnh nào nữa.

Đó là tình huống có thể xảy ra nhất. Nó không hoàn hảo, không rõ ràng, và ý tưởng ban hành một mệnh lệnh có thể không chính xác khiến cô cảm thấy khó chịu hơn nhiều so với ý nghĩ phải chết vì một mệnh lệnh đúng đắn. Nhưng cô lý luận rằng nếu cô và những đồng đội của mình được gửi đến đây để Đế Chết thì họ sẽ được thông báo ngay lập tức, không phải là không có tiền lệ.

Không thành vấn đề. Cô đã cố gắng hết sức với những gì mình có và tin tưởng rằng mình đã không đi chệch khỏi vị trí của mình trong ý muốn của đấng Omnissiah.

"Tee," Envaric gọi, hắn ở bên trái cô.

Transacta-7Y1 quay sang hắn. Hắn ta sắp chết, và cô liên tục trải qua những cảm xúc run rẩy vì điều này. Kẻ thù không giết hắn. Mà chính là do vũ khí của cô. Việc ở gần kho vũ khí thiêng liêng của cô khiến da hắn đen đi và hắn ho ra máu.

Envarik biết về điều này. Khi họ lần đầu hợp tác, Transacta đã cố gắng hết sức để nói với hắn rằng luồng khí thần thánh trong vũ khí của cô vừa vô hình vừa có thể gây chết người đối với những người không mặc đồ bảo hộ.

"Ý cô là bức xạ?" Envaric hỏi. Và Transacta-7Y1 đã gật đầu, bởi vì đúng vậy, đó là một cái tên tầm thường cho hào quang thần thánh phát ra từ vũ khí của cô. Envaric đã liếc nhìn khẩu súng carbine trong tay cô, vỏ bằng đồng thau và bên trong phát sáng, và hắn nhún vai.

"Tôi sẽ ăn một phát đạn vào đầu trước khi phóng xạ giết được tôi. Dù sao đi nữa, không ai trong chúng ta sẽ còn sống mà thoát khỏi Principa. Cô tên là gì? Họ có đặt cho cô nhiều cái tên không?"

Cô chỉ vào dòng chữ khắc số sê-ri trên tấm giáp ngực của mình.

Envaric làm một biểu hiện mà cô không thể giải mã được. Hắn ta nói: "Đó không phải là một cái tên."

Tuy nhiên, đúng là như vậy. Đó là tên của cô. Cô lại chỉ vào số sê-ri và chạm vào nó lần đó.

"Được thôi, Transacta-Seven-Why-One. Tôi là Trung sĩ Sylas Envaric của trung đoàn súng trường Helian số mười hai. Có vẻ như hai ta sẽ chết cùng nhau."

Họ đã sống sót được hai ngày kể từ đó, chiến đấu trong khu tàn tích của Principa. Bây giờ Envaric đang suy yếu rõ rệt.

"Tee," hắn lại nói, từ ngữ biến thành sỏi đá sau một cơn ho dữ dội đến mức hắn phải tháo mặt nạ ra và nhổ máu xuống đất.

Transacta-7Y1 không thể nói được. Cô thậm chí không thể nhớ mình lần cuối mình có thể phát ra âm thanh bằng lưỡi của con người là từ khi nào. Các chủ nhân của cô đã loại bỏ khả năng này khi họ cải tạo lại cô. Cô có thể truyền các xung mã từ bộ phát âm trong cổ họng, điều mà lúc này là vô dụng vì Envaric là một con người chưa được nâng cấp nên không có khả năng xử lý các đoạn mã máy của sao Hỏa, vì vậy cô đã dựa vào con ốc sên dữ liệu cầm tay của mình. Nó hiển thị một loạt các chữ tượng hình gần như bám sát vào bất cứ điều gì cô đang cố gắng truyền tải.

Khi Transacta lần đầu tiên cảnh báo về khả năng sát thương của vũ khí của mình, cô ấy đã làm như vậy bằng cách nhập một số biểu tượng đại diện cho chính cô, một chữ ý chỉ khẩu súng trường, một chữ ý chỉ cho nguy hiểm sinh học, dấu hiệu cảnh báo, bệnh tật và biểu tượng người chết. Nhưng bây giờ cô không cần những sắc thái đáng ngờ này. Chỉ có một ký tự lóe lên trên màn hình nhỏ.

[?]

Envarik cảm thấy khó thở. Hắn ngồi tựa lưng vào bức tường thấp đổ nát mà bọn họ đã ẩn náu đằng sau nó suốt mười lăm phút qua. Hít một hơi, gã trung sĩ nhìn qua cặp kính của mình vào con ốc sên dữ liệu, rồi nhìn vào tấm giáp che mặt trên mũ trụ của người bạn đồng hành của mình, bộ phận nhìn giống với con người nhất của cô ta.

"Có dấu hiệu nào của những người khác không?"

Transacta đang quan sát và lướt qua bức tường đá thấp. Cô ngừng cảnh giác, vụng về quay mã vào con ốc sên dữ liệu bằng những ngón tay sinh học đầy dặn. Nó phát ra tiếng bíp với một dấu hiệu duy nhất.

[một mình]

Envaric gật đầu, và Transacta-7Y1 đọc được (điều cô đang nghĩ trong đầu) sự thất vọng trên (những gì cô có thể thấy) biểu cảm khuôn mặt của hắn. Giữa cái máy thở, kính bảo hộ và bụi bẩn, những cái biểu cảm đó hiện ra không nhiều.

"Chà," hắn nói với hơi thở mệt mỏi, "cô và tôi, Tee, chúng ta chỉ có thể dựa vào nhau. Dù sao thì kẻ địch cũng chỉ làm chúng ta chậm chân một tí thôi mà."

Cô biết hắn đang cố tỏ ra hài hước. Hắn ta vẫn tiếp tục làm điều này, tiếp tục cố gắng pha trò. Có lẽ hắn thậm chí rất hài hước, nhưng các cảm biến của Transacta-7Y1 đã tước mất khiếu hài hước, hoặc thậm chí là cô còn không nhận ra đó là sự hài hước. Điều cô cảm thấy, mờ nhạt nhưng chân thật, là cảm giác thân thuộc và biết ơn vì hắn đã chọn ở lại. Hắn không thuộc về đội quân của cô, và cô không biết thế nào là cô đơn hay sợ hãi theo bất cứ điều gì giống con người, nhưng sự đồng hành của hắn là một niềm an ủi kỳ lạ. Dù chỉ là tạm thời. Mặc dù điều đó đang giết chết dần hắn.

Envaric nhắm mắt lại một lúc, tựa đầu vào tường. Mặt đất rung chuyển vì dư chấn của một trận đại hồng thủy khác cách nơi họ ẩn náu không xa, nhưng hắn không phản ứng. Hắn ngày càng mất nhiều thời gian hơn để hồi phục sau mỗi cử động.

Thứ gì đó đã phát nổ ở nơi khác trong đống đổ nát. Nó được đáp lại bằng những loạt đạn radium phục kích và sự bắn trả của súng Bolter. Rốt cuộc thì họ không hoàn toàn đơn độc.

"Được rồi, được rồi," Envaric càu nhàu với sự nhiệt tình rõ ràng là giả tạo. "Chúng ta hãy đi đến đó."

Họ lại di chuyển, giữ yên lặng nhất có thể. Tiến lại gần nơi từng là bức tường uốn cong bên ngoài của khán phòng, nổi lên phía trên họ trong lớp bụi. Không lâu sau, họ tìm thấy thi thể của ba binh sĩ Helian, họ vừa mới giết. Bị xé xác bởi đạn Bolt. Họ lướt qua những cái xác này chỉ với một cái liếc mắt.

Tại cổng vòm đổ nát dẫn vào khán phòng, họ dừng lại, quay lưng vào tường. Những tiếng rên rỉ và tiếng khớp mài của bộ giáp năng lượng đến từ bên trong.

Transacta-7Y1 là người đưa ra lời xác nhận bằng mắt. Cô nhấc khẩu súng carbine radium lên và chậm rãi di chuyển xuống các bậc thang, lần theo lớp bụi, tìm kiếm dấu hiệu của...

Ở đó. Bóng tối trong tro bụi. Nó quá cao để có thể là con người. Quá không phù hợp để có thể là người sao Hỏa. Bọn chiến binh quân đoàn rình rập trong đống đổ nát, chúng dường như đang mất phương hướng giống như những con kiến bị mất dấu. Transacta-7Y1, người chưa bao giờ nhìn thấy một con kiến đã ví von những chiến binh Astartes ở dưới đó như những đơn vị nô lệ cấp thấp bị cắt não. Cô quay trở lại chỗ ẩn náu.

"Bao nhiêu tên?" Envaric hỏi cô.

Cô nhập một biểu tượng và ném cho hắn con sên dữ liệu. Biểu tượng [vô số] hiển thị trên màn hình của nó.

Envaric ném nó lại cho cô với vẻ mặt đau đớn. Nướu răng của hắn đang chảy máu bên trong mặt nạ thở.

"Cô đang nói cái cứt gì vậy," hắn nói.

Những câu tiên đề kỳ lạ của hắn giờ đã quen thuộc với cô, và cô biết hắn không nói về sự bài tiết sinh học. Transacta-7Y1 phát ra một mã âm yên tĩnh. Giống như hắn nói, cô không hề đùa cợt hắn.

"Pisfire," hắn chửi thề. Đó là một câu chửi thề mới mà cô không thể hiểu được ngữ cảnh. Có thể là hắn đang nói về nhiễm trùng đường tiết niệu chăng? "Khi nào may mắn sẽ mỉm cười với chúng ta nhỉ?"

Cô không có câu trả lời cho điều đó. Khái niệm may mắn đã đi ngược lại ý muốn thiêng liêng của Omnissiah và do đó là sai trái. Cô cảm thấy một sự buồn cười nhàn nhạt khi đồng đội của cô tin vào những điều như vậy, nhưng xét cho cùng thì bộ não của hắn hoàn toàn bằng thịt và không chứa bất kỳ bộ phận nâng cấp máy móc nào.

Transacta-7Y1 nắm tay lại, một dấu hiệu mà họ đã thống nhất khi bắt đầu đồng hành. Cả hai đều căng thẳng, chuẩn bị ra tay. Yếu tố bất ngờ đang đứng về phía họ. Không còn lợi thế nào khác, nhưng họ giết được nhiều kẻ địch nhất có thể.

Nhưng Envaric còn một điều nữa muốn nói.

"Tee. Hãy nói cho tôi điều gì đó trước khi chúng ta chết, được chứ?"

Cô quay lại, nhìn qua cơ thể đang dần thối rữa do phóng xạ của hắn. Hắn ta không nói gì, nhưng người bạn đồng hành của cô đã thu hút sự chú ý của cô. Có điều gì mà cô nhận ra là sự thích thú trong đôi mắt của hắn. Chỉ vậy mà thôi. Một câu chuyện cười cuối cùng.

"Cô có phải là một cô gái xinh đẹp dưới cái mặt nạ đó không?"

Cô phải mất một lúc để xử lý dữ liệu này. Cô chưa bao giờ được hỏi một điều như vậy. Bên dưới bộ áo giáp, cô là một người lính bộ binh được ban phước bởi Thần Máy. Làn da của cô có màu nâu sẫm khi mới sinh ra và không khác gì Envaric lắm, là một màu xám xịt do thiếu ánh nắng. Cô đã được cắt chi theo nghi thức, các chi của cô được thay thế bằng tay và chân với công nghệ điều khiển học rẻ tiền thuần khiết. Thật vinh dự cho cô, cô đã đạt được trạng thái duyên dáng trong cơ thể của mình đến nỗi phần lớn cơ thể cô giờ đây được làm từ kim loại linh thiêng hơn là những gì còn lại của xác thịt yếu đuối khi mới được sinh ra.

Dưới chiếc mũ trụ, da mặt cô đã bị rỗ bởi các khối u phóng xạ đang được kiểm soát bằng phương pháp làm lạnh. Cô không có mí mắt, không có tóc, không có răng và không có mũi, và những gì không được phẫu thuật cắt bỏ đã mục nát trong suốt những năm dài mà cô phụng sự.

Nói tóm lại, cô là một skitarii.

Transacta-7Y1 nhập một biểu tượng và ném cho hắn con sên dữ liệu một lần nữa. Hắn ta bắt lấy nó bằng những ngón tay yếu ớt và đọc biểu tượng ở đó.

[Đúng thế]

Hắn nở một nụ cười đẫm máu. "Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."

Mặc dù cả hai đều không biết chắc chắn về điều đó, nhưng họ là người cuối cùng trong cái trung đội phối hợp này. Một lúc sau bọn họ tấn công, giết chết hai tên Emperor's Children trong một cuộc phục kích, đó là hành động kháng cự cuối cùng để bảo vệ Principa Collegiate.

Transacta-7Y1 bị hạ gục trước, khẩu carbine radium của cô văng ra khỏi tay trước khi đôi chân kim loại của cô bị một cây chùy năng lượng nghiền nát. Bọn chúng bỏ mặc cô cho đến chết trên hàng ghế cao trong phòng hội nghị. Envaric chiến đấu thêm một lúc nữa với mong muốn trả thù cho Tee. Đương nhiên là hắn đã thất bại, hắn là một người sắp chết trước bảy tên siêu chiến binh, và thật không may, hắn vẫn còn sống khi bọn chúng xiên hắn lên một cây cột cờ, nơi chúng chứng kiến ​​hắn co giật và tự làm mình chết ngạt bằng máu của chính mình.

Tuy nhiên, may mắn thay, hắn đã chết trước khi chúng đặt cây cột cờ vào đống lửa và nướng chín hắn. Những người con trai cao quý một thời của Quân đoàn III từng được Hoàng đế coi trọng nhất này đã dùng bữa sáng bằng món thịt tẩm đầy phóng xạ của Envaric.

Và thế là học viện Principa Collegiate cũng vậy. Một đốm sáng nữa đã vụt tắt.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip