Chương 15: Giao Chiến
Mặt trời treo trên bầu trời như một chiếc đĩa màu vàng lớn, mùa hè không gió, chỉ có tiếng ve kêu.
Một tiểu nha hoàn mặc bố y* ngắn màu nâu, tóc búi hai bên, dáng vẻ đáng yêu, đỡ một người khác xuống xe ngựa.
*bố y: (布衣): áo vải bình thường, loại cho dân thường mặc
Nữ hài tử trông không quá mười bốn, mười lăm tuổi, đang trong độ tuổi dậy thì, lại mặc bộ truy y màu nâu đã giặt đến bạc màu, truy y rộng thùng thình, càng làm rõ thân hình nhỏ gầy, suy nhược. Mái tóc dài đen nhánh được cố định một nửa trên đầu bằng chiếc trâm gỗ, nửa còn lại buông xõa sau đầu, tóc đen như thác nước càng làm nổi bật lên môi hồng, răng trắng, một đôi mắt trong veo như nai con trong rừng, thiện lương, xinh đẹp khác thường.
Nàng chỉ đeo một chuỗi hạt Phật bằng gỗ trên cổ tay, dưới chân là đôi giày vải xám đơn giản, chắp tay trước ngực, lông mi thật dài, mí mắt hơi rủ xuống, da trắng, tóc đen, làm người nhìn trong nháy mắt như nín thở.
Tựa như phù du* sớm mai, mỹ lệ, mong manh, nhưng dịu ngoan không biết nhân gian hiểm ác. Giống đồng nữ hầu dưới chân Quan Âm, thanh thiết trong trẻo như trang giấy trắng.
*phù du (蜉蝣): là loại côn trùng chỉ sống được vài giờ, vì thế người ta thường ví cuộc đời ngắn ngủi như kiếp phù du, ở đây ý là trông nhỏ bé, yếu ớt, mong manh, dễ vỡ
Tháng sáu ngày không gió, khoảnh khắc nữ hài tử này bước xuống, trong nháy mắt lại làm cho mọi người cảm thấy bốn bề đều mát lạnh, thoải mái. Gương mặt nàng so với Khương Ấu Dao không tinh xảo chói mắt bằng, nhưng lại tự nhiên, linh động, tú mỹ, có lẽ lớn lên ở chùa miếu sâu trong núi, nơi hội tụ tinh hoa đất trời - nảy sinh hiền tài, vô dục vô cầu, từng bước đi tới, trong lành như làn gió chiều.
Tiểu nha hoàn đỡ nữ hài tử đi đến cửa Khương phủ, nữ hài tử đứng lại, hơi hành lễ, giọng nói và dáng vẻ đều dịu ngoan ôn hòa, nàng nói: "Khương Lê bất hiếu, gặp qua phụ thân, mẫu thân."
Khi nàng nói như vậy, lúc này dân chúng xung quanh mới bừng tỉnh, đều ngơ ngác nhìn nàng, đột nhiên, có người kêu lên: "Khương nhị tiểu thư rất giống thủ phụ đại nhân!"
Lông mi Khương Lê khẽ run lên, khóe miệng hơi cong, tư thế lại càng thêm dịu ngoan.
Khương Nguyên Bách nhìn nữ nhi mình với vẻ mặt phức tạp. Bảy năm không gặp, Khương Lê đã thay đổi nhiều đến mức ông khó có thể nhận ra nàng là vị nữ nhi nóng nảy khi trước. Ông ta luôn cảm thấy tính tình Khương Lê giống Diệp Trân Trân, làm việc thì đơn giản hóa, thiếu tỉ mỉ, thô bạo, không biết linh động tùy biến, càng không biết cúi đầu. Hiện giờ nghe thấy lời nói của dân chúng, đột nhiên Khương Nguyên Bách phát hiện, Khương Lê lớn lên, dung mạo càng giống mình hơn Khương Ấu Dao rất nhiều.
Khương Ấu Dao thừa hưởng vẻ đẹp của Quý Thục Nhiên, tinh xảo xinh xắn như sứ, Khương Lê lại như cây hoa Lê được nuôi dưỡng trong núi sâu, thanh cao, thuần khiết, khí chất nổi bật, càng giống phong thái văn nhân* bọn họ.
*văn nhân (文人): giới tri thức
Mặc dù phong thái văn nhân này chỉ là ngụy trang.
Có lẽ là do sự xuất hiện đột ngột của nữ nhi mà ông bảy năm qua không gặp đã khơi lại bản năng huyết thống trong người Khương Nguyên Bách, cũng có lẽ là vì bộ dáng hiện giờ của Khương Lê giống mình, làm Khương Nguyên Bách cảm thấy thân thiết, tóm lại, Khương Nguyên Bách mềm lòng, khom lưng duỗi tay đỡ Khương Lê, giọng ôn hòa nói: "Trở về là tốt rồi, đi vào thôi, tổ mẫu của con còn những người khác đang chờ con đấy."
Khương Nguyên Bách lên tiếng, Vẻ tươi cười của Quý Thục Nhiên cứng đờ giây lát, ngay sau đó càng thêm thân thiết, cũng cầm tay Khương Lê, cười nói: "Cuối cùng đã trở lại rồi."
Khương Ấu Dao chớp chớp mắt, đột nhiên nói: "Nhị tỷ, tỷ quay về, sao còn mặc xiêm y của am ni cô, không phải mẫu thân để Tôn ma ma làm cho tỷ y phục mới rồi sao? Sao phải ăn mặc đơn sơ như này? Không biết, còn tưởng mẫu thân đối xử hà khắc với tỷ đó."
Chung quanh đều tĩnh lặng, Quý Thục Nhiên dừng lại quát: "Ấu Dao, đừng nói bậy!" Lại quay đầu trấn an vỗ vỗ tay Khương Lê, cười nói: " Muội muội con chỉ nói vậy thôi chứ không có ý vậy đâu, con đừng để trong lòng."
Dân chúng đứng ở cửa còn chưa tan đi nhìn chằm chằm Khương Lê, vẻ mặt Quý Thục Nhiên đầy xin lỗi, trấn an, ánh mắt Khương Ấu Dao ánh lên tia đắc ý, vẻ mặt Khương Nguyên Bách cũng hơi thay đổi khi nhìn nàng. Khương Lê đều có thể thấy tất cả.
Chậc chậc, thật là một vở kịch hay, vừa trở về Yến Kinh còn chưa vào được đến phủ thì đã giáng cho nàng một đòn phủ đầu ra oai như vậy. Lời này ý là như thế nào đây, khi Khương Lê hồi phủ, rõ ràng đã được may cho xiêm y mới, nhưng lại nhất quyết muốn mặc truy y của ni cô, đây là có ý gì? Là bất mãn với Quý Thục Nhiên cho nên mới không mặc y phục Quý Thục Nhiên chuẩn bị, hay là cố ý muốn cho dân chúng nhìn thấy phủ thụ đối xử tệ bạc với nàng? Tóm lại ở trong mắt Khương Nguyên Bách, hành động của Khương Lê là biểu hiện sự coi thường Khương phủ, oán giận Khương phủ.
Khương Lê khẽ mỉm cười, ánh mắt còn đơn thuần trong sáng hơn Quý Thục Nhiên, nàng cười nói: " Tấm lòng của mẫu thân, Khương Lê xin nhận. Xiêm y Tôn ma ma đưa tới đều làm từ tơ lụa tốt nhất, thêu thùa tỉ mỉ, tinh xảo, còn nạm châu ngọc phỉ thúy, con vừa nhìn đã thấy thích."
Quý Thục Nhiên nhìn Khương Lê đang mỉm cười, không biết vì sao, đột nhiên có một loại cảm giác bất an, muốn ngăn cản Khương Lê tiếp tục nói, nhưng còn chưa chờ bà ta mở miệng, Khương Ấu Dao đã nói: "Đã vậy, vì sao tỷ không mặc?"
"Chắc là Lê Nhi đã quen ăn chay, mặc đồ đơn giản, nên tạm thời không thể quen được thôi" Quý Thục Nhiên vội vàng nói, bà ta có trực giác không thể để Khương Lê mở miệng, nên đã vội vàng ngăn lại.
Khương Lê lắc đầu: "Không phải vậy? Khương Lê dù sao cũng là nữ tử, làm sao nữ tử ai lại không thích y phục đẹp chứ, chỉ là......" Nàng tiếc nuối lắc đầu, "Khương Lê đã bảy năm chưa từng hồi phủ gặp mẫu thân, thư từ qua lại trong bảy năm cũng rất ít, mẫu thân không biết được chiềo cao của Khương Lê bao nhiêu, nên không có bộ nào trong những y phục đẹp đẽ kia vừa người cả"
Không một bộ vừa người!
Dân chúng chung quanh ồ lên một trận, những lời này của Khương Lê có nghĩa là bảy năm nàng chưa từng hồi phủ, thư từ qua lại cực ít, e rằng không phải cực ít, mà là căn bản không có! Nếu không mẫu thân may xiêm y, sao lại không biết chiều cao kích cỡ của nữ nhi, đó là bởi vì trong bảy năm qua, cơ bản là không biết xung quanh Khương Lê đã xảy ra chuyện gì, lớn lên như thế nào.
Thật đúng là tâm địa tàn nhẫn, sai lầm có lớn hơn nữa, thì cũng là máu mủ của mình!
Chung quanh chỉ trỏ vào người Khương Nguyên Bách, trong lòng Khương Nguyên Bách phiền não, sắc mặt vẫn tĩnh lặng, Quý Thục Nhiên hiểu được Khương Nguyên Bách không vui, dưới tình thế cấp bách, Quý Thục Nhiên nhìn về phía Tôn ma ma, chuyện lớn như vậy, sao Tôn ma ma trên đường trở về không đề cập đến? Nếu nói trước thì với sự thông minh khôn khéo một đời của bà ta, làm sao có thể để một tiểu nha đầu như Khương Lê điều khiển?
Trong lòng Tôn ma ma cũng không ngừng kêu khổ, trước đó bà ta đưa chỗ xiêm y đó cho Khương Lê, nhưng Khương Lê không mặc,Tôn ma ma hỏi nàng vì sao, Khương Lê chỉ nói không thích mặc những thứ đó. Tôn ma ma cũng không khuyên bảo, chỉ cho rằng Khương Lê đang giận dỗi, thậm chí cảm thấy giận dỗi như vậy càng tốt, khi hồi phủ, đúng lúc để cho Quý Thục Nhiên nắm được thóp làm Khương Lê phải nếm trải buồn bực, thiệt thòi.
Khi đó Khương Lê chỉ nói không thích mặc, cũng không nói là không vừa người, Tôn ma ma nghĩ tới những hành vi cử chỉ của Khương Lê trước đó, không khỏi bừng tỉnh, ngay từ đầu Khương Lê đã đào sẵn hố chờ phu nhân và tam tiểu thư nhảy vào trong!
Trong lòng Khương Lê bật cười, nàng cũng không cố ý đào hố người khác, chỉ thuận tay thế thôi. Cũng chỉ là thăm dò trước, nếu Khương tam tiểu thư và Quý Thục Nhiên bày trò, tự nhiên sẽ trúng bẫy, còn nếu bọn họ yên phận, thì cũng sẽ yên bình, không có việc gì. Không nghĩ tới vừa hồi phủ, thử một cái liền lộ ra bản tính. Quý Thục Nhiên không giống như dáng vẻ thiện lương dịu dàng, Khương tam tiểu thư cũng rất có địch ý với mình.
Về phần người cha không xứng làm cha này, Khương Lê cũng không phải nữ nhi ruột của hắn, nên ông có làm gì cũng sẽ không khiến cô thất vọng. Đổi lại nếu là Khương nhị tiểu thư thật, chỉ sợ trong lòng đã sớm nguội lạnh.
Mà thôi, Khương gia này là nhà quan lớn số một thành Yến Kinh, nhà cao cửa rộng, tất nhiên sẽ không yên bình, không một gợn sóng, nếu đã như vậy, nàng sẽ gặp hung hóa cát, gặp dữ hóa lành.
Nàng hiện giờ, không phải là Khương nhị tiểu thư thua kém người khác, bị rơi xuống nước, bị lãng quên, cũng không phải là Tiết Phương Phỉ nhẫn nhục chịu đựng bị người ta hại chết, Khương Lê hiện tại, cái gì cũng không sợ.
Ngươi hại ta, lẽ nào ta không thể hại ngươi?
Khương Lê cười với Quý Thục Nhiên, nói: "Tuy mẫu thân làm xiêm y không vừa người, nhưng rốt cuộc vẫn là tấm lòng của mẫu thân, Khương Lê không dám quên. Chỉ là sống bảy năm ở am ni cô, Khương Lê biết không thể lãng phí. Nếu xiêm y làm rồi, lại không phù hợp với con, vậy cũng không thể giữ lại chỗ con được" Nàng đột nhiên nhìn về phía Khương Ấu Dao.
Trong lòng Quý Thục Nhiên giật thót, nghe thấy Khương Lê cười nói: "Con thấy Tam muội rất hợp với kích cỡ xiêm y mẫu thân làm, không bằng đưa cho tam muội tất cả xiêm y mẫu thân làm đi, nghĩ lại, những kiểu dáng, màu sắc đó, Tam muội mặc vào càng phù hợp, vô cùng đẹp."
Sắc mặt Quý Thục Nhiên trắng bệch.
Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà! Chỉ sợ bắt đầu từ ngày mai, khắp nơi trong thành Yến Kinh sẽ bàn tán cách tân phu nhân của Khương gia đối xử với con riêng và con ruột như thế nào. Gần và xa có sự khác biệt, vừa nhìn là biết, Khương Lê vừa về phủ, thanh danh hiền lương của bà đã dày công bao năm đã bị đập nát.
Khương nhị tiểu thư, ngươi hay lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip