Chương 42: Thấy Chữ
Nghe được Khương Lê nói vậy, Khương Nguyên Bách nhất thời sửng sốt, cũng không biết bày ra vẻ mặt gì.
Trước mặt là tiểu nữ nhi không biết từ khi nào đã trở thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, nàng so với Khương Ấu Dao còn nhỏ bé, mỏng manh hơn, mặt mày càng giống mình hơn. Lúc đưa Khương Lê đi am ni cô khi đó Khương Lê mới bảy tuổi, vẫn là tiểu cô nương bụ bẫm, tám năm trôi qua, thời gian đã đem tiểu cô nương bụ bẫm biến thành thiếu nữ xinh đẹp, cũng đem những dấu vết quen thuộc cuối cùng mà biến mất.
Khương Nguyên Bách cảm thấy xa lạ.
Hắn rốt cuộc bỏ lỡ tám năm trưởng thành của Khương Lê, cho nên trong trí nhớ Khương Lê vẫn là đứa trẻ không hiểu chuyện, tùy hứng đến kiêu căng. Đứa trẻ ấy đang đứng trước mặt ông, mở to đôi mắt đúng sai rõ ràng, bình tĩnh đưa ra yêu cầu, làm Khương Nguyên Bách không biết nên đáp lại thế nào.
Ông nói: "Ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không, ngươi chưa từng học qua, làm sao theo kịp bài học của Minh Nghĩa Đường..."
Phụ thân, con cũng là nữ nhi người." Khương Lê cắt ngang lời ông: "Đều là nữ nhi của người, trong khi tam muội có thể đến Minh Nghĩa Đường thì con chỉ có thể theo tiên sinh bên ngoài học một chút lông gà vỏ tỏi, phụ thân, người làm vậy là không công bằng."
Khương Nguyên Bách lại nghẹn lời.
Ông nhìn Khương Lê, trong đầu đột nhiên nhớ tới thời gian trước khi Quý Thục Nhiên gả tới, ông có hai nhi nữ. Đại nhi nữ là thứ nữ, có chút ngốc nghếch chậm chạp, Khương Lê là đích nữ của ông, sinh ra mềm mại đáng yêu. Khi đó Diệp Trân Trân gần như liều mạng mà hạ sinh Khương Lê, nên ông cũng cảm thấy thương tiếc, còn thường xuyên ôm Khương Lê, cho Khương Lê cưỡi trên cổ chơi đùa.
Đã từng có chút niềm vui gia đình như vậy. Chỉ là sau khi Khương Lê đi quá xa, tình cảm cha con đó cũng phai mờ. Chính là hôm nay, Khương Nguyên Bách nhìn Khương Lê trước mắt, không biết vì sao lại nghĩ tới những chuyện cũ. Một câu "Phụ thân, người làm vậy là không công bằng", làm trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một sự chua chát.
Có những lúc, bản thân Khương Nguyên Bách cũng đã quên mất mình còn có một nhi nữ khác. Hắn đem Khương Ấu Dao cưng chiều thành viên ngọc quý trên tay, mà lại rất xa cách với nữ nhi khác của mình.Mà Khương Lê không tranh không đoạt, chỉ đứng trước mặt, bình tĩnh nhìn ông nói, làm Khương Nguyên Bách cảm thấy xấu hổ.
Sự xấu hổ này bị Khương Lê nhìn thấy, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Từ lâu nàng đã phát hiện, Khương Nguyên Bách đối với Khương nhị tiểu thư không phải không có tình nghĩa cha con. Khi Khương nhị tiểu thư hồi phủ, ánh mắt Khương Nguyên Bách, rõ ràng là có một ít bận tâm. Khương Nguyên Bách quả thật không phải là một người phụ thân tốt, nhưng trong đây khẳng định có công sức của Quý Thục Nhiên làm ra. Nàng đối với Khương Nguyên Bách cũng không có cảm tình gì, chỉ đang lợi dụng sự xấu hổ của Khương Nguyên Bách, giả vờ hòa hợp, nàng cũng nguyện ý làm.
Nếu như nàng thao thao bất tuyệt, một mực nói Khương Nguyên Bạch đối xử với nàng không tốt ra sao, Khương Nguyên Bạch chưa chắc sẽ xúc động. Ngược lại, khi nàng bình tĩnh nói ra, Khương Nguyên Bạch mới càng suy nghĩ sâu xa hơn."Lê Nhi, ngươi hiện giờ không thích hợp vào Minh Nghĩa Đường." Hồi lâu, Khương Nguyên Bách mới nói, tuy là cự tuyệt, nhưng giọng điệu đã hòa hoãn hơn nhiều."Phụ thân sở dĩ không muốn con vào Minh Nghĩa Đường, đơn giản là sợ có người chỉ trỏ, chê cười phía sau, làm Khương gia hổ thẹn. Phụ thân có ý tốt, nhưng phụ thân có nghĩ tới trong khi đương kim thánh thượng hoan nghênh nữ tử đi học, phụ thân thân là thủ phụ đương triều, đứng đầu Văn Nhân lại ở nhà mời tiên sinh dậy học cho đích nữ, mà không tới Minh Nghĩa Đường, chẳng phải là đang đánh vào mặt mũi Hoàng Thượng sao?"
Khương Nguyên Bách ngơ ngẩn.
Hắn bận tâm nghĩ Khương Lê có bị người ta chê cười, làm Khương gia xấu hổ hay không lại quên mất phải nghĩ tới Hồng Hiếu Đế.
"Đây chỉ là điều thứ nhất, tiếp theo, phụ thân, Khương gia chúng ta có bốn nhi nữ, ngoại trừ tam muội thì tứ muội, ngũ muội đều vào Minh Nghĩa Đường. Lại cố tình để con ở nhà, một là bất công, hai là giấu đầu hở đuôi. Thoải mái mở ra cho người ta xem, người ta thậm chí còn không buồn thảo luận đến, nhưng khi càng che giấu, người khác càng muốn tìm tòi khám phá nhiều hơn, đó chính là bản chất con người vốn có. Phụ thân cho rằng đem con giấu ở quý phủ, người khác sẽ không bàn tán về con sao? Sai, càng làm như vậy, bọn họ càng nhắc tới nhiều hơn nữa."Khương Lê nói những lời này, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, tựa như đang nói chuyện của một người khác. Nhưng Khương Nguyên Bách nghe xong lại cảm thấy rất có đạo lý. Huống chi, tam phòng Khương Nguyên Hưng đều nhờ đi tặng lễ người ta, mới đưa Khương Ngọc Nga cùng Khương Ngọc Yến vào Minh Nghĩa Đường được, huống chi bọn họ là đại phòng.
"Phụ thân," Khương Lê rũ mắt: "Lúc trước việc kia là con làm sai, nhưng mà con người không phải thánh nhân, ai mà không có sai lầm, biết sai mà sửa thì không có gì tốt hơn. Con trước đây còn nhỏ không hiểu chuyện, hiện giờ đã lớn, cũng đã hiểu rõ nhiều chuyện. Con từ nhỏ không có mẫu thân dạy dỗ, đi nhầm một bước, chẳng lẽ phải dùng cả đời trả giá? Việc này con cũng nguyện ý, nhưng con là nữ nhi Khương gia, con không nguyện ý trở thành gánh nặng cho Khương gia."
Câu nói "Con từ nhỏ không có mẫu thân dạy dỗ", lập tức nói trúng tim Khương Nguyên Bách, hắn trong lòng run lên, nói: "Lê Nhi, nhưng mà con..."
"Phụ thân, con ở am ni cô trên núi Thanh Thành, cũng không phải không tập viết. Con biết phụ thân mình là thủ phụ đương triều, nên không thể làm một người mù chữ để bị chê cười, nên khi ở am ni cô có nhờ tiểu sư phụ dạy cho đọc sách viết chữ, tuy viết không tốt, nhưng cơ bản sách đều đã đọc qua, biết viết cùng không ít chữ.
Nàng đột nhiên đi đến trước bàn, đem tờ giấy vừa rồi viết chữ "Tĩnh" để sang một bên, một lần trải giấy ra. Động tác của Khương Lê làm Khương Nguyên Bách ngẩn ra, vô thức nhìn về phía Khương Lê.
Khương Lê nhắc tay áo, chậm rãi mài mực. Cổ tay nàng tinh tế, động tác ôn nhu, mang tới một vẻ đẹp đặc biệt. Có vẻ như nàng đã làm điều này vô số lần nên cảm giác rất tự nhiên.
Mài mực xong, nàng chấm bút cho no mực, mới bắt đầu viết chữ. Một bên viết chữ, một bên nhỏ nhẹ nói: "Phụ thân, Minh Nghĩa Đường tuy rằng là nơi để học, nhưng bên trong cũng có thể kết giao được không ít người. Con chỉ cần ở bên trong không phạm sai gì, qua lại, kết giao với nhiều người, đối với Khương gia là việc có lợi. Con họ Khương, nên luôn hy vọng Khương gia càng ngày càng tốt."
Nàng với Khương Nguyên Bách viết chữ không giống nhau, Khương Nguyên Bách viết chữ chậm mà thâm thúy, một nét mà viết đặc biệt lâu. Khương Lê lại khác, nàng thoạt nhìn lịch sự nhã nhặn, hòa hòa khí khí, nhưng lúc viết chữ, lại như có một ý chí chiến đấu bên trong. Cảm giác như những binh lính, cầm dao sắp lao vào chỗ giết chóc và chiến đấu cho đến bình minh. Khương Nguyên Bách nhìn bóng dáng Khương Lê, mỹ nhân thanh nhã, phong thái như ngọc, lại tràn đầy sát khí, phóng khoáng bộc phát.
Nét bút cuối cùng dừng lại, Khương Lê thu bút lại, động tác rất hiên ngang, gác qua một bên, mới nói: "Tốt."
Khương Nguyên Bách ngước mắt nhìn, nhưng vừa nhìn liền bị kinh hãi.
Chữ cực kỳ đẹp, lực bút mạnh mẽ, viết được như vậy ít nhất phải mười năm cực nhọc khổ luyện mới có thể luyện được. So với chữ viết của Khương Ấu Dao thì đẹp gấp nhiều lần. Mà chữ không phải kiểu chữ nhỏ trâm hoa như đa số nữ tử viết, mà là mở đầu và kết thúc đều hoành tráng, chính trực ngay ngắn.
Lực bút bên trong có sự chính trực, ngay thẳng nhưng sắc sảo.
Thấy chữ như thấy người, đây là người quang minh lỗi lạc, cởi mở, khoáng đạt, kiên trì, cứng cỏi.
Khương Nguyên Bách đánh giá thiếu nữ trước mặt như đánh giá người xa lạ, Khương Lê cười khanh khách nhìn ông, hỏi: "Bây giờ người có đồng ý cho con vào Minh Nghĩa Đường chưa, phụ thân?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip