Chương 4
Mặc gió cuốn đi (IV)
Đến ngày thứ sáu thì hết sạch đồ ăn. Lẽ ra đã hết từ ngày thứ năm, nhưng Soul không hề cho gì vào bụng trừ thuốc hạ sốt và vài ngụm nước lã. Anh chỉ toàn ngủ vùi, cơ thể rệu rãi trong cuộc chiến dai dẳng chống chọi mầm bệnh.
Cứ vài giờ anh lại cố nói chuyện được một lát. Hôm nay, anh tìm cách thuyết phục cô rời đi.
"Toạ độ cũ đây này. Cô có thể đến đó. Rất dễ dàng."
Cô lơ đi. Cô sẽ không bỏ rơi anh. "Chờ đấy. Tôi sẽ về sớm thôi."
Soul lắc đầu chịu thua, miệng méo xệch, nghiến răng gọi với theo, "Cẩn thận đấy."
Đi theo chỉ dẫn Black Star viết trên tường, Maka cẩn trọng leo lên gác mái, lách qua cơ số những lớp cách ly ẩm mốc và sần sùi. Trên mái, cô tìm thấy thêm một chữ ký hình ngôi sao ngớ ngẩn khác. Cô đẩy một cái quai mới được lắp không lâu và mở ra cánh cửa sập khoá kín.
Trời gần trưa, không khí khô nóng. Cô bước qua cửa sập và nhảy lên một cành cây non chòi ra bên cạnh, tí nữa đập mặt vào một cành khác. Nghe thấy, Mụ Già đang ngồi thu lu bên dưới lập tức đứng dậy, khập khiễng từng bước về phía Maka.
Cô nhắm tới hướng Tây, cách câu lạc bộ thoát y xa nhất có thể. Không có ai phía sau khiến cô phải chậm bước nữa, cô có thể dễ dàng ẩn mình, bám trên những cành cọ đến xây xước tay chân để quan sát xung quanh, hay vọt đi ngay khi cảm thấy có biến. Nhưng cũng vì không còn ai phía sau trông chừng giúp cô nữa, việc kiểm tra những toà nhà bỏ hoang trở nên chậm chạp và căng não hơn bao giờ hết.
Cô nhón chân đậu trên một thùng xe bị lật ngửa, thu cả con đường ngoằn ngoèo những vết nứt vào tầm mắt. Ngươi là một con kền kền, nhặt nhạnh những thứ đầu thừa đuôi thẹo còn sót lại và ngó chừng những kẻ săn mồi khác, những đối thủ cạnh tranh khác. Trúng đậm rồi: một gara gia đình kiêm cửa hàng tạp hoá, mấy cái giỏ chứa đồ ăn cũ hỏng ngả nghiêng trước cửa vào. Có thể có đồ hộp trong nhà chính. Biết đâu tìm được cả trái cây khô hay dưa chua cũng nên. Tệ lắm thì vẫn còn một máy bán hàng tự động chưa sứt mẻ gì trong góc kia.
Khoác áo của Soul lên mình (với vết cắn của anh, riêng cái áo đó đã nặng mùi zombie hơn tất cả quần áo khác của hai người cộng lại), cô theo dõi gara đến giờ đã được mười lăm phút, làn da đã được kỳ cọ tắm rửa bắt đầu đỏ lên dưới sức nóng mặt trời. Thông thường, chờ đợi là quá liều lĩnh - chẳng biết lúc nào Mụ Già sẽ lại lừ lừ đến sau lưng cô - nhưng Maka nghĩ cô mới vừa nghe có tiếng động lạ, và cẩn thận không bao giờ là thừa.
Tuy nhiên, không có thêm âm thanh nào nữa. Cô quyết định đi xuống, vơ vét một vòng thật nhanh, xử luôn máy bán hàng trên đường ra, rồi trở lại thư viện. Không một tiếng động, cô bám lấy thành xe và thả mình xuống, trượt vào bóng tối mát lạnh của gara, con dao trong tư thế sẵn sàng.
Dừng lại bên một cửa sổ vỡ, Maka nghe ngóng động tĩnh trong nhà chính. Cô tra dao vào vỏ và cẩn thận trèo qua, chiếc áo khoác da bảo vệ cô khỏi những mảnh kính cường lực dày. Dựa lưng vào một bức tường, cô quan sát một lượt ba dãy kệ và cân nhắc chỉ số dinh dưỡng của các loại đồ hộp trên đó. Suy tính xem bao nhiêu mang đi là vừa, cô lẳng lặng tiến đến và vơ vét thức ăn vào cái túi mang theo.
Cẩn thận ngó chừng những mảnh kính vỡ, cô leo trở lại qua cửa số. Khi quay mặt, cô đối diện với một khẩu súng.
Tiếng gầm gừ của kẻ phục kích trườn lên da cô, "Đưa cái túi đây, thằng lỏi xương xẩu- Ồ. Có ti à."
Maka run rẩy. Một người đàn ông tóc nâu vàng, râu ria lởm chởm đưa mắt quét qua cô từ trên xuống dưới. Con người? Gã cao to, rắn chắc - làm sao một người có thể duy trì sức vóc đến thế được? Và tại sao gã phải tấn công một con người khác?
"Tr- trong đó vẫn còn-"
"Và cưng đã chuyển giúp tới đây," gã cộc lốc ngắt lời, họng súng chuyển từ trước trán xuống dưới cằm cô, "Rất cảm kích." Tay còn lại của gã kéo sợi dây thắt miệng túi khỏi vai cô. Maka không nhúc nhích, cầu trời khấn phật trong bụng con dao đang kẹp giữa hông và khung cửa sổ không bị phát hiện. "Cho xin cái áo khoác luôn nhé."
Ngay tại tận thế mà cũng gặp cướp là cái vận cứt chó gì cơ chứ? Maka tự hỏi.
"Anh sẽ không nổ súng ở đây. Anh sẽ mời gọi từng con zombie trong khu phố đến." Trơ mắt nhìn đồ đạc của mình bị lột đi từng món từng món một, cô gằn giọng. Hèn gì múi nào vẫn còn ra múi nấy thế kia. Cường hào ác bá có bao giờ phải sợ phải đói kém.
"Có một thứ gọi là ống giảm thanh, đĩ nhỏ ạ." Gã bóp cằm cô nhấc lên. "Cũng xinh xắn ra trò nhỉ, kiểu gái điên đua xe ga ấy," miệng gã nhăn ra một nụ cười dâm đãng. Maka phải nhịn cơn buồn nôn dâng trào. "Mà cưng nhiêu tuổi rồi? Mười tám? ...Mười bảy?"
Maka lần đến con dao bên hông, mắt trợn trừng nhìn kẻ rác rưởi chẳng hiểu âm kém dương sai thế nào mà lại sống sót qua ngày khải huyền kia. Cô chưa từng tấn công một người còn đang thở, và cô không rõ với phản ứng trống không lãnh đạm từ tiềm thức mình lúc này, cô có còn được coi là một con người không đây?
"Mười sáu?" Gã tiếp tục hỏi dò, răng loé lên, như những mảnh kính vỡ cách đó không xa đầy hứa hẹn. "Chậc, kệ mẹ nó chứ. Cưng cũng biết đấy, còn bao nhiêu người sống đâu," gã lẩm bẩm, một tay mò đến gần eo cô, "Và, nói cho rốt ráo, cưng sạch kinh khủng."
Không bao giờ động đến xà phòng nữa! Cô rùng mình, cơn buồn nôn lại trào lên họng, khi những ngón tay sần sùi mơn trớn trên người, trên ngực. Gã rướn mình phủ lên cô, họng súng dí sát hơn vào cằm đầy ngụ ý. "Cưng sẽ hét hở?" Gã cảnh cáo, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô.
"Không," cô nghiến răng, nhưng mày thì có đấy. Tay cô kề cận cán dao.
"Thực ra thì cũng hơi tiếc," gã rút lại khẩu súng để sà xuống.
"Ma-ka."
Maka không hề hét lên một tiếng. Hai phát súng nghe thật giả tạo, nghẹn ứ, thầm thì trong ống giảm thanh, rồi găm vào đầu Mụ Già. Gã đàn ông đang càu nhàu, nòng súng vẫn chĩa về phía người phụ nữ zombie vừa ngã gục giữa những cà chua thối rục và cần tây héo úa, và Maka với tay ra, trái tim của một con sẻ hoá diều hâu rít gào oán hận địa ngục bất công này, thành phố chết chóc này, và giương móng vuốt đâm gã một nhát ngay dưới nách.
Gã đàn ông rú lên. Đồng hồ bấm giờ trong đầu cô bắt đầu chạy, ngay bây giờ: trượt xuống, luồn qua đằng sau, và đập mạnh đùi sau của gã. Gã điên cuồng xả đạn, dội lên cửa sắt gara và dội ngược ra. Cô bồi thêm một nhát dao - hy vọng đã trúng vào đâu đó gần thận - và lãnh một cùi chỏ vào đầu trả lại. Cô văng trở vào trong qua khung cửa sổ vỡ lúc trước.
Khi cô chật vật bò dậy, một họng súng đen ngòm loé lên trước mắt và cô nghe loáng thoáng tiếng súng nổ. Có thứ gì va vào vai cô - một dòng ấm nóng chảy xuống, theo sau là vết đỏ tươi chói mắt. Tức thì, cô ngã xuống sàn nhà vương vãi chai lọ vỡ, bụng nghĩ hẳn là mình vừa bị bắn. Toàn bộ phần bên trái sau lưng cô bỏng rát đau đớn. Cô nhìn qua khung cửa lởm chởm những mảnh kính vỡ dính máu như một hàm răng nhọn hoắt.
Sắp hết giờ rồi. Cô không thấy con dao đâu, thay vào đó lại là khẩu súng - gần cửa sổ và chĩa bừa vào toà nhà. Cô lăn đi, chai lọ loảng xoảng vỡ nát sau mỗi tiếng nổ nghèn nghẹt. Maka chớp mắt hòng xua đi cơn đau nhức tưởng như không thể chịu nổi suýt chút nữa làm tối đen một mảng trước mắt, và tìm được con dao dưới gầm một cái kệ. Cô dùng chân khều nó lại gần.
"ĐỊT CON MẸ- mày vừa- urrrghh!!"
Nhắm con dao vào cổ gã, cô chợt chú ý đến lưỡi dao, nơi máu gã đàn ông loang ra trên vết bẩn đen đặc đã có từ trước, và nhận ra có lẽ mình vừa làm một việc còn tồi tệ hơn cả giết người khi tiếng rít gào của gã dội vào tai.
Cơn đau chạy dọc xương sống, và sau lưng bắt đầu ẩm ướt, nhưng cô không muốn kiểm tra xem đó có phải là máu, ít nhất là lúc này, không muốn nghĩ cô có thể thu hút những thứ gì đến, không muốn nghĩ về một con chim đang bị nhổ đi từng cọng lông trên đôi cánh. Đồng hồ vẫn chạy, trái tim đang đập loạn trong lồng ngực cô đong đếm từng giây phút cho đến một thời điểm giả định rất có khả năng xảy ra khi một bầy xác sống ùa vào gara. Cô đứng yên, hơi loạng choạng vì đau đớn, và lắng nghe. Gara vang vọng tiếng rít qua kẽ răng của kẻ rác rưởi chẳng hiểu thế nào mà lại sống sót qua ngày khải huyền - hay đúng hơn là đã-từng-sống-sót - đang lăn lộn dưới đất.
Maka suýt ngã nhào khi trèo lại ra ngoài qua cửa sổ. Kính cứa vào tay cô, nhưng so với cái lưng lúc này thì cũng chỉ như mấy vết xước.
Gã đàn ông đã co quắp lại, tóc chuyển màu trắng nhờ nhờ, đôi mắt nhạt màu sẫm dần thành đỏ, những câu từ tục tĩu chực tuôn xối xả nhưng nghẹn cả lại sau tiếng gầm gừ khò khè thoát khỏi cổ họng gã khi răng nanh dài ra. Maka tìm thấy cái túi bạt. Nhặt lên. Cô định lấy cái áo khoác rơi trên sàn nhưng cân nhắc về từng ấy cử động khiến cô phải suy nghĩ lại. Bỏ vậy. Và mặc xác máy bán hàng tự động đi.
Cô rạch một rãnh sâu trên cổ gã đàn ông trên đường ra. Hốc mắt trào nước khi cô bước qua xác Ngoại và nhìn thấy vẻ mặt yên bình của bà.
Mẹ đã tặng cháu một món quà tuyệt vời.
Maka tự hỏi món quà đó là gì. Cô vừa mới giết một người. Tận hai lần. Như vậy thì gã là số hai mươi tám hay hai mươi chín? Trái tim cô thì thầm, liệu Soul sẽ là số ba mươi?
Giá mà cô không nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip