Tình yêu của một người mẹ
Cô không phải là một người mẹ tốt và sẽ không bao giờ trở thành một người mẹ tốt. Nhưng tình yêu mà cô có khi bế đứa con gái trên tay, là điều cần thiết để đưa ra quyết định bỏ con lại đằng sau và không bao giờ quay đầu lại. Mẹ yêu con quá nhiều đến nỗi làm tổn thương con. Mẹ yêu con nhiều đến mức phải rời xa con vì định mệnh. Tình mẫu tử là một ma thuật mà cô không thể hiểu hết cho đến khi giây phút cuối cùng đến.
Phải, có điều khiến cô hối tiếc suốt cả cuộc đời mình. Cô ghét bản thân mình, cô ghét cơ thể mình, cô ghét việc mình trở thành giống loài khác. Nhưng vượt lên trên tất cả những nỗi ghét trên, cô hận bản thân mình vì đã không thể trở thành một người mẹ tốt, người mà cô đã luôn ước ao trở thành. Có thể, điều đó đã không bao giờ và sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng cô chắc chắn một điều. Mặc dù cơ thể vùi dập và tâm trí đầy mâu thuẫn, tình yêu của mẹ dành cho con sẽ mãi là ma thuật và sức mạnh vô hạn mà cô biết.
Khi nhắm mắt lại, cô có thể nhớ lại quá khứ tươi đẹp của mình. Khoảnh khắc đẹp đẽ khi cô ngập tràn hạnh phúc, khi cô vẫn là một nữ hoàng lo lắng cho tương lai nhân loại. Nhưng khi mở mắt ra, cô chỉ thấy sự thật tàn khốc, tội lỗi đè nặng đôi vai, cùng nỗi đau đè nặng tâm can khi cô vứt bỏ đứa bé.
Cô vẫn nhớ cảm giác khi bụng cô cựa quậy, đứa bé phản ứng khi nghe giọng hát của cô, đạp nhẹ khi cô xoa bụng và ngủ yên khi cô hát khúc hát ru. Nhớ về những khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc khi cô phát hiện ra niềm vui nhỏ bé trong mình. Cô đang mang thai, một sự sống nhỏ đang lớn dần trong cô và cô yêu điều đó, cô mong sao chín tháng trôi qua thật nhanh để được ôm cơ thể bé nhỏ vào lòng và tận hưởng cảm giác chăm sóc đứa trẻ ấy. Vuốt nhẹ bụng bằng tình yêu, mỉm cười và giữ cho đứa con an toàn. Đó là điều cô thích làm hằng ngày, nhìn bụng mình lớn lên từng chút và vuốt ve nó mỗi ngày. Mỉm cười và bắt đầu ngày mới với sự sống nhỏ bé lớn dần bên trong.
Nhưng thật không may, mọi thứ đổ vỡ, đó là điều cô chẳng bao giờ ngờ tới. Bị hành hạ và tra tấn, cô không quan tâm điều gì xảy ra với mình, nhưng đứa con cô, con cô không thể xảy ra chuyện. Tình yêu và ý thức bảo vệ con mạnh mẽ theo thời gian. Đó là lý do tại sao cô phản kháng lại chồng mình khi hắn dám làm tổn thương đứa con mà cô yêu hơn cả chính bản thân mình.
Đã quá lâu rồi từ khi cô giữ đứa bé bên trong mình, chở che ngay cả khi biến thành một con rồng. Cô chưa bao giờ ngừng yêu thương đứa con bé bỏng.
Nếu tôi yêu con của mình thật nhiều.
Vậy tại sao tôi lại nghĩ đến việc thực hiện điều đó?
Cô thật sự điên rồ khi ý nghĩ ấy lóe lên. Cô muốn trở nên bình thường, cô muốn trở lại là một con người đến mức phải lấy đi cuộc sống của con gái. Cô muốn làm người, cô phải lấy cơ thể của con gái. Cô nghĩ về điều đó và bị ám ảnh bởi điều đó. Phút chốc cô quên đi tình yêu của mình dành cho đứa con máu mủ.
Nhưng...
Tại sao con lại cười?
Tại sao con bé lại luôn cười?
Khi cô bế đứa con trên tay, cô đã rất vui mừng vì đó là một bé gái khỏe mạnh. Đáng ra cô sẽ làm điều đó nhưng đến khi bé con cười. Cô không muốn thấy con cười, cô không muốn mình cảm thấy vui vì điều đó. Nếu cô không thể trở thành một con người đúng nghĩa, thì đứa bé đó cũng không được hưởng điều đó. Nhưng đó cũng là khoảnh khắc khi cô nhớ rằng cô yêu con gái mình nhiều thế nào, cô đã bắt đầu yêu con từ khi biết rằng con tồn tại trong bụng mình. Cô yêu con quá nhiều đến nỗi không thể làm điều ấy, lấy đi mạng sống ngay khi con vừa chào đời.
- Tại sao con lại cười? – Những giọt nước mắt bắt đầu trào ra khỏi khóe mi. – Đừng cười nữa! - Giọng cô gào lên – Đừng cười nữa nếu không ta sẽ không thể...
Nhưng dù cô có nói gì đi nữa, đứa bé cũng không ngừng mỉm cười, cười nhẹ nhàng. Cô đã nhận ra rằng tình yêu cô dành cho con quá lớn, tình yêu đó lớn đến mức cô không thể xuống tay cắt đứt sự sống mới bắt đầu này. Tình yêu mà cô đã chờ đợi rất lâu để nắm lấy, tình yêu bắt đầu từ phút giây cô nhận ra sự hiện diện của con trong mình, một tình yêu không gì có thể phá hủy được. Cô chắc chắn sẽ không chịu nổi điều này, đó là nỗi đau khi làm điều tàn bạo với con gái bé nhỏ của mình, thâm tâm cô sẽ chẳng bao giờ được thanh thản. Cảm nhận sự mềm mại của làn da con và khắc ghi nụ cười đáng yêu ấy. Cô trân trọng từng phút giây đầu tiên và cuối cùng này. Quyết định bỏ con ở đâu đó, bỏ rơi con gái nhỏ bé mà cô yêu rất nhiều, nhiều đến nỗi phải làm đau con.
Tình yêu của cô to lớn và mãnh liệt khi cô buộc phải rời xa con bé. Vì vậy, một khi đã dứt khoát bỏ con lại, cô sẽ không bao giờ được quay đầu lại mặc cho con đang khóc hay đang cười. Cô phải tàn nhẫn, nếu muốn dành tình thương cho con, tốt nhất là nên bỏ rơi con. Thành thật thì, đó là lựa chọn tốt nhất.
Đúng, cô không bao giờ là một người mẹ tốt và cô cũng biết rõ điều này. Một người mẹ sẽ không đánh đập con như cô từng làm, gây ra đau khổ cho con từ khoảnh khắc đầu tiên chạm mặt, cô còn trách mắng con, đổ lỗi cho con về mọi thứ xảy ra, oán hận vì không thể lấy đi thân xác con để làm một con người bình thường. Tại thời điểm khi biết rằng con cũng phải chịu đựng những điều tồi tệ như cô, cô thầm oán trách bản thân, nguyền rủa chính mình vì đã không ở bên con để bảo vệ, mà dù cô có muốn làm thế đi chăng nữa, cô cũng chẳng thể quay về quá khứ để sửa đổi.
Nhưng lại một lần nữa, cô không có chút chuẩn bị khi lại nhìn thấy nụ cười trên môi con lần nữa, cô không thể làm đau con thêm nữa, cô càng không thể đổ lỗi mọi thứ lên đầu con lần nữa.
- Đừng có cười nữa!
Đó là con gái cô, con bé là máu mủ của cô, mang nhiều nét dáng dấp giống với cô dù bao năm không gặp nhau đi nữa. Dù đã bỏ con đi theo hắc pháp sư nhưng không đêm nào cô ngừng nhớ tới đứa con bé nhỏ ấy. Thật tốt biết bao nếu có thể cùng con trong những khoảnh khắc ấm áp. Nghe tiếng cười của con, cảm nhận thứ âm diệu ngọt ngào từ tiếng cười trẻ thơ rồi ôm con vào lòng hay hôn lên trán khi con bị thương. Làm một người mẹ đúng nghĩa như cô từng khao khát, cô cảm nhận nỗi đau khi đâm thanh kiếm vào trong lòng ngực, cô quyết định buông tay từ bỏ vì lợi ích của cả hai.
Nếu tồn tại ở một chiều thời không khác, biết đâu mẹ con cô đã ở bên nhau, chứ không phải là như thế này. Nỗi đau khi không thể xuống tay trong quá khứ đang trở lại trong hiện tại. Cô không thể giết con, đứa con gái mà cô luôn mong sao được gặp lại vào lúc nào đó, xin lỗi và bù đắp cho những thiệt thòi vì đã bỏ đi ngày trước.
Nhưng điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy đến. Cô yêu con rất nhiều, nhiều hơn yêu mạng sống của mình. Đó là lý do tại sao cô đưa ra quyết định đó, đó là tự tước đi mạng sống của mình trước khi phát điên hơn và làm tổn thương nhiều hơn đến điều quan trọng nhất cuộc đời cô.
Cô không bao giờ là một người mẹ tốt và sẽ không bao giờ trở thành một người mẹ tốt nhưng tình yêu là vĩnh cửu. Tình yêu mà cô dành cho con gái to lớn và mạnh mẽ đến mức cô biết rằng đây chính là ma thuật tối thượng. Tình yêu thì thuần khiết và nhẹ nhàng, nhưng nó cũng mạnh mẽ và mang đến nhiều ngạc nhiên. Tình yêu đó đã đánh bại con người mạnh mẽ nhất và cho ta sự dũng cảm bất chấp nỗi đau đầy mình. Nhìn thấy nụ cười của con lần cuối cùng, khiến cô chắc chắn về tình yêu mà cô dành cho con, dù muộn nhưng may sao đó vẫn là điều đúng đắn. Chẳng còn gì để sợ hãi nữa, hãy tiếp tục sống vì mẹ.
Cô mỉm cười đầy yêu thương. Cô hy vọng một lúc nào đó, biết đâu cô sẽ có thêm một cơ hội, để yêu thương con gái, người mà cô đã bỏ lỡ cả cuộc đời.
Tình yêu của cô quá mạnh mẽ.
Tình mẫu tử thật mạnh mẽ làm sao.
Và cô chắc chắn về khẳng định trên.
Eileen Belserion yêu con gái cô, Erza Scarlet, rất nhiều đến mức không thể lấy đi mạng sống mà cô hằng yêu này. Nếu có cơ hội thứ hai, cô sẽ rất hạnh phúc khi được nối lại sợi dây tình thân với con. Nghĩ về tương lai khác, nơi hai người có thể ở bên nhau là điều cô chờ đợi từ lâu. Khoảnh khắc cuối cùng, cô cho phép mình nở một nụ cười.
- Bởi vì mẹ luôn yêu con...
Nhắm đôi mắt mệt mỏi và đau đớn lại. Cô sẽ chờ đợi cơ hội thứ hai. Cô sẽ chờ đợi con gái đến. Bởi vì, sau tất cả, cô vẫn khao khát trở thành một người mẹ. Và biết đâu cô lại được làm mẹ con bé lần nữa, niềm vui sướng tột cùng lại trào dâng trong ngực cô, khi cô có thể tự hoàn thành những ước nguyện xưa, bỏ qua những ảo vọng kiếp trước.
Tình mẫu tử chắc chắn tồn tại vĩnh cửu dù đó là kiếp sau hay kiếp sau nữa, hay mãi mãi, cô luôn tin vào điều đó. Cô sẽ không để những điều tồi tệ xảy đến và mang tương lai tương sáng cho con mình.
Cô không thể chờ đợi để được đến một lúc nào đó, mẹ và con gái có thể ở bên nhau. Nơi ma pháp tối thượng, tình yêu, là ánh mặt trời soi rọi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip