Trong tim em

Vương Gia Nhĩ nheo mắt nhìn chằm chằm vào gương cẩn thận tỉ mỉ cạo râu, Đoàn Nghi Ân dựa người vào cửa phòng tắm, nghiêng đầu nhìn bọt dày đặc quanh vùng cằm của cậu.

Vương Gia Nhĩ khẽ cau mày, cậu vẫn chưa quen dùng dao cạo râu của Đoàn Nghi Ân, vốn dĩ cậu cũng có một cái của riêng mình nhưng sau đó lại quên bỏ vào hành lý, mà cũng không quay về lấy được, nên chỉ đành dùng cái trong nhà của Đoàn Nghi Ân.

Vẫn cứ luôn nói phải nhớ mang theo nhưng lại vẫn cứ quên, vẫn cứ luôn nói phải nhớ bảo trợ lí mua dùm, nhưng chung quy lại vẫn cứ quên nốt.

Vương Gia Nhĩ thở dài, lau đi đống bọt trên mặt, già rồi, trí nhớ cũng xuống cấp.

"Sao lại thở dài?" Đoàn Nghi Ân hỏi.

"Dùng không thích!" Vương Gia Nhĩ xoa xoa lưỡi dao, xoay người lắc lắc chiếc dao cạo về phía Đoàn Nghi Ân.

Đoàn Nghi Ân nhanh chóng né tránh , anh nhấc chân đá vào cẳng chân Vương Gia Nhĩ: "Đừng có quơ loạn, cắt vào anh bây giờ."

Vương Gia Nhĩ trừng mắt, còn chưa kịp phản bác, đã thấy vùng cẳng chân vừa bị Đoàn Nghi Ân đá qua có gì đó cứ cọ qua cọ lại, cậu cúi đầu...hóa ra là Milo cũng đang bắt nạt cái chân của cậu.

"Cái đồ không có lương tâm này, đêm hôm qua là ai dung túng cho con chạy tới chạy lui trên người hả? Thế mà vừa sáng ra đã giúp daddy con bắt nạt ba, con còn như vậy là ba sẽ nuôi rùa đen đó!"

Milo thè lưỡi, tủi thân rời khỏi chân Vương Gia Nhĩ, xoay người một cái nhảy thẳng vào thùng rác.

"Milo!" Đoàn Nghi Ân vén tay áo lên đi bắt chú chó nhỏ, Vương Gia Nhĩ trốn sang một bên xem Đoàn Nghi Ân vật lộn với con trai cưng, dù bận xem kịch vui nhưng vẫn ung dung mà tặng cho Milo một ngón tay cái.

Milo thoát ra ngoài một cách mạnh mẽ từ khoảng cách giữa hai chân họ như một cơn gió. Đoàn Nghi Ân vừa quay đầu liền vừa vặn bắt trọn nụ cười nhếch mép của Vương Gia Nhĩ, kẻ có tật giật mình vội vàng xoay người, nghiêm trang đối mặt với gương lớn tiếp tục cạo râu.

Đoàn Nghi Ân dịch hai bước về phía Vương Gia Nhĩ, cảm nhận được mùi nguy hiểm, Vương Gia Nhĩ trừng lớn mắt: "Anh định làm gì? Em nói cho anh biết đừng có mà giở trò đó, em vẫn còn chưa nguôi giận đâu!"

Đoàn Nghi Ân khẽ hừ một tiếng, chẳng hề để ý mà tiếp tục dán sát lại, hai cánh tay đặt tại bồn rửa mặt giam cầm Vương Gia Nhĩ trong vòng tay vững chãi. Vương Gia Nhĩ nao núng không thể giải thích được, rõ ràng là chiều cao về mặt con số thì tương đương nhau, thế nhưng chẳng hiểu sao khi đứng thực tế cậu dường như thấp hơn anh hẳn một cái đầu, tay cầm con dao cạo cũng lập tức dừng lại ở giữa không trung.

Đoàn Nghi Ân rút ra được bài học từ lần trước, nhẹ nhàng bắt lấy tay Vương Gia Nhĩ, di chuyển con dao sang một bên, sau đó mới nhẹ nhàng hôn vành tai cậu: "Ôi Jackson tức giận rồi này."

Vương Gia Nhĩ tuy rằng đã có chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn không kìm được khẽ run rẩy, hầu kết khẽ lên xuống, nuốt nước miếng cũng cảm thấy khó khăn.

Lỗ tai của Vương Gia Nhĩ rất mẫn cảm, nhưng phản ứng lại khác nhau vào những thời điểm khác nhau. Đôi khi là giương nanh múa vuốt tay đấm chân đá, đôi khi lại mặt đỏ tim đập không phản kháng được gì.

Lần trước cũng là vì trong lúc cạo râu bị Đoàn Nghi Ân đánh lén, kết quả tại fansign liền lập tức bị fan chất vấn.

Vương Gia Nhĩ huých nhẹ khuỷu tay về phía Đoàn Nghi Ân, đẩy người ra xa, sau đó lẩm bẩm: "Anh không biết dáng vẻ lúc các bạn fan hỏi đâu?" Vương Gia Nhĩ càng nói càng tức, giọng nói bắt đầu to hơn: "Ngoài miệng thì nói lo lắng cho em, nhưng ánh mắt ngập tràn là ái muội? Thế mà nói là tin tưởng lẫn nhau à? Em đúng là bị dao cạo làm xước da mà, sao lại cứ làm như em đang gạt người vậy!"

Đoàn Nghi Ân sờ sờ cánh mũi, che dấu ý cười nơi khóe miệng.

Vương Gia Nhĩ qua loa lau mặt, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tức, xoay người nổi giận đùng đùng: "Đều tại anh, đều..."

Đoàn Nghi Ân nhanh chóng đáp xuống đôi môi của Vương Gia Nhĩ, nụ hôn này nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, sau đó ngoan ngoãn mà làm nũng lấy lòng: "Ừ ~ đều tại anh ~"

"...là lỗi của anh." Vương Gia Nhĩ đỏ mặt nói nốt câu vẫn còn đang dang dở, nghĩ thầm Đoàn Nghi Ân thật đáng ghét, biết rõ bản thân mình đẹp trai, biết rõ bản thân mình đáng yêu chết đi được nên luôn cố tình lợi dụng để làm xằng làm bậy.

Có câu thành ngữ như thế nào ý nhỉ...à đúng rồi....là ỷ thế hiếp người, hừ.

Không no bụng thì không đủ tự tin, Vương Gia Nhĩ cúi đầu nhìn cái bụng đang kêu gào của mình: "Em muốn ăn trứng chiên."

Đã có sẵn rau và trái cây tươi trên thớt, Đoàn Nghi Ân nhân lúc Vương Gia Nhĩ đi rửa mặt, đại khái cắt một chút, sau đó liền đặt máy xay sinh tố lên bàn

Vương Gia Nhĩ là người luôn uống "đồ uống tốt cho sức khỏe" vào buổi sáng, Đoàn Nghi Ân lại nướng thêm một ít bánh mì nữa.

Vương Gia Nhĩ sớm đã thành thói quen, cũng không hề ồn ào gào thét đây chính là chân ái, chỉ khẽ ngân nga hòa tấu cùng với tiếng vo vo của máy xay sinh tố.

Hai người đều không biết nấu cơm, đặc biệt là bữa sáng không cần quá cầu kì, nhưng bắt buộc phải ăn.

Trứng rán có chút cháy, Vương Gia Nhĩ vội vàng lấy đĩa từ trong ngăn tủ, thoáng liếc mắt thì chợt thấy chú gấu nhồi bông kangaroo trên đỉnh tủ lạnh.

"Sao nó lại ở chỗ đó?"

Đoàn Nghi Ân gắp trứng rán lên đĩa, đầu cũng không ngẩng: "Hửm?"

Vương Gia Nhĩ nhấp một ngụm chất lỏng màu xanh lục không rõ có những cái gì, cười toe toét: "Anh mang từ Úc về đấy à."

Đoàn Nghi Ân đặt mọi thứ lên bàn, ngồi xuống khẽ vuốt tóc, nhấp một ngụm sữa bò trước: "Không đặt lên cao thì em sẽ không được nhìn thấy nữa đâu."

"Sao lại thế?" Vương Gia Nhĩ cũng ngồi xuống, gãi gãi đầu: "Để lên cao như vậy dễ bẩn lắm."

Đoàn Nghi Ân liếc mắt xuống dưới gầm bàn nơi Milo đang ngửa đầu đáng thương nhìn daddy nhà mình, Vương Gia Nhĩ cũng nhìn theo, ngay sau đó ngầm hiểu.

"Nếu bị nó cắn hỏng chẳng phải em sẽ lại giận dỗi sao."

"Em nào có keo kiệt như thế, không phải... chỉ là một con thú nhồi bông thôi sao." Vương Gia Nhĩ cố tình né tránh tầm mắt của anh nhưng Milo lại đột nhiên thay đổi phương hướng, bắt đầu đáng thương vô cùng mà nhìn chằm chằm Vương Gia Nhĩ .

Không được, tuyệt đối không được, Vương Gia Nhĩ dùng ánh mắt cùng Milo giao lưu, đấy là lễ vật ba tặng cho daddy con, con không được nhúc nhích!

Milo thấy cả hai bên đều đàm phán không được liền cúi đầu chạy tới sô pha, đặt mông ngồi xuống chôn vùi mặt vào ghế.

Bên ngoài cửa sổ cuối cùng cũng được thắp sáng, vào mùa đông đến mặt trời cũng muốn lười biếng, sương mù mênh mông buổi sáng chỉ khiến con người ta nghĩ đến việc nằm ăn vạ trong ổ chăn thẳng đến khi trời đất hoang tàn.

"Cuối năm cũng không quay lại à."

"Ừm."

Đoàn Nghi Ân duỗi tay thu dọn bát đĩa của Vương Gia Nhĩ, đặt bộ đồ ăn đôi bỏ vào bồn rửa chén.

Vương Gia Nhĩ nhấp môi: "Sẽ mang đồ ăn ngon về cho anh, địa điểm lần này anh chưa từng tới."

Đoàn Nghi Ân nhướng mày cười khẽ: "Được."

"Chụp ảnh về cho anh."

"Được."

Vương Gia Nhĩ không biết phải nói gì nữa, Đoàn Nghi Ân lau tay: "Em hết nước hoa rồi đúng không? Anh đưa chai của anh cho em nhé."

"Sao anh lại không dùng? Anh không thích hay sao?" Vương Gia Nhĩ ôm cánh tay trừng lớn mắt.

Đoàn Nghi Ân bất đắc dĩ giang tay ra, không nói thêm gì nữa.

Khi Vương Gia Nhĩ ở đó Đoàn Nghi Ân chỉ cần đưa tay ra liền có thể ôm người vào lòng, cho nên hương vị nước hoa quen thuộc vẫn luôn được dùng phảng phất xung quanh mỗi khi cậu đi vắng, coi như là một chút an ủi.

Vương Gia Nhĩ ngồi xuống, Đoàn Nghi Ân từ bên người cậu đi qua, lập tức liền bị Vương Gia Nhĩ kéo vạt áo lại.

Đoàn Nghi Ân lảo đảo một chút, đỡ lấy bả vai Vương Gia Nhĩ, một tay chống nạnh: "Jackson, gần đây em càng ngày càng dính người."

"Gì cơ?" Đôi mắt to vô tội chớp chớp, mặt dày giữ chặt kiên quyết không buông tay.

"Nói, em, rất" Đoàn Nghi Ân cong lưng, cái trán nhẹ nhàng hạ xuống trán Vương Gia Nhĩ: "Kiêu ngạo."

Vương Gia Nhĩ mỉm cười, vùi mặt vào cổ Đoàn Nghi Ân, vòng tay ôm lấy người vẫn không nhúc nhích.

Hơi thở của Đoàn Nghi Ân lướt qua làn da sau cổ Vương Gia Nhĩ, dần dần trở nên ấm áp và ẩm ướt. Đoàn Nghi Ân khẽ nhắm hai mắt, dùng hơi lạnh ở đôi môi vuốt ve lên làn da nóng bỏng.

"Mark."

"Yên tâm, anh sẽ không để lại dấu vết đâu, không phải em nói ánh mắt fans rất tinh sao."

Vương Gia Nhĩ cười khẽ: "Lừa đảo, lần nào anh chả lưu lại, còn mãi cũng không chịu mờ đi."

"Ở chỗ nào?"

"...Trong tim em."

​​​​Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip