Chương 1 - Ánh sáng cuối cùng
Ánh sáng cuối cùng
Kịch bản
Quá tải
Cung điện Hoàng gia, Terra
Khi mặt trời mọc vào ngày 27 tháng 5, ánh sáng cuối cùng của nó xuyên qua khói và sương mù hóa học để chạm đến những tòa tháp cao nhất ở rìa phía tây của Bức tường Ultimate. Trong bóng tối của nó, ánh sáng của những phát súng lẻ tẻ bùng lên.
Những quả đạn pháo và luồng năng lượng bắn lên, đấm vào bức tường bao phủ bởi lá chắn hư không và nổ tung trên bức màn thanh thoát của lá chắn phía trên Nội Cung. Trên khắp vòng cung tròn dài sáu trăm kilomet từ Tây Bán Cầu cho đến Indomitor, những người lính kiệt sức chớp mắt nhìn ánh sáng vàng choé từ các lỗ châu mai và bệ súng. Hầu hết đã không nhìn thấy ánh sáng trong lành của mặt trời kể từ một thời điểm mà giờ đây dường như chỉ còn là trong giấc mơ. Một số ít mỉm cười. Một số ít bật khóc. Đối với nhiều người, ánh sáng mờ nhạt này dần giống như một lời hứa. Đối với một số ít, nó giống như một lời tạm biệt. Khi mặt trời lặn dần xuống bầu trời, một số trong số hàng triệu người đang theo dõi nó lẩm bẩm cầu nguyện với một người đàn ông luôn phủ nhận rằng Ông ấy là một vị thần.
Ánh sáng của một ngày mới lướt qua lòng chảo của Nội Cung và các khu vực xung quanh. Trong những thời đại trước, mỗi khu vực này đều đủ lớn để trở thành thành phố vĩ đại nhất trên Terra; giờ đây chúng chỉ là những phân đoạn của vòng tròn cuối cùng đang đang thách thức lại tên Warmaster. Trong các vùng đất của giới Quý tộc Viridarim, ánh sáng chỉ chạm đến những tòa tháp cao nhất, và ít người nhìn thấy khoảnh khắc tươi sáng đó; hàng triệu người trú ẩn ở đó tránh xa những nơi cao. Hầu hết đã chạy trốn đến những nơi sâu hơn trong lãnh địa của họ. Một số đã sử dụng mọi đồng tiền và sự ưu ái mà họ có thể có để đưa mình đến gần trung tâm của Nội Cung nhất có thể. Một số ít người già nua, hoặc mang lòng thách thức hoặc bị ảo tưởng, họ vẫn khóa mình trong những tòa nhà đóng kín cửa và giả vờ rằng họ không nhìn thấy những vết nứt đang ngày càng lớn trên những bức tường của họ khi đạn pháo rơi xuống.
Ánh sáng hứng lên những cơn mưa rơi bên trong lá chắn. Những cầu vồng nhờn bóng loang lổ vẽ trên đỉnh tháp. Những khẩu đội súng xấu xí bám chặt vào tảng đá bên cạnh những tượng đầu thú và quái vật kỳ cục. Nếu lá chắn bị phá hủy, hỏa lực từ các khẩu đội này sẽ cung cấp khả năng chống cự ngắn hạn cho giai đoạn tiếp theo của thảm họa.
Trên đỉnh của khu vực bên trong cùng, các kim tự tháp và bức tượng mạ vàng lấp lánh trong chốc lát. Bên dưới chúng, sâu bên dưới các lớp đá và nền đá, Hoàng đế đang ngồi bất động, đôi mắt nhắm nghiền, bị khóa chặt vào ngai vàng bằng vàng và kìm nén một cơn ác mộng đang ngày càng đến gần,
Ở phía nam, nắm đấm bằng đá của pháo đài Bhab đấm vào ánh sáng và trong vài khoảnh khắc, nước mưa chảy xuống các bức tường lấp lánh màu bạc. Bên trong những bức tường đó, các cơ chế chỉ huy hoạt động không ngừng nghỉ. Các sĩ quan chỉ huy trung đoàn chợp mắt theo từng khung thời gian, các chuẩn mực của ngày và đêm, việc ngủ và thức giấc được chia thành các khung giờ để có thể luân phiên giữa ánh sáng của màn hình máy tính và những giấc mơ về bầu trời xanh rộng lớn và làn nước mát.
Ở trung tâm của pháo đài, Rogal Dorn đứng trong phòng chiến lược Grand Borealis. Ánh sáng lạnh lẽo của các hình chiếu ba chiều hiển thị dấu vết của trận chiến gần đây trên bộ giáp của ông ta. Khí chất chỉ huy tỏa ra từ ông một cách vô hình được khai thác theo ý muốn của ông. Ông quan sát, như ông đã làm trong nhiều giờ kể từ khi trở về từ Bức tường Saturnine. Sau đó, với cái gật đầu khẽ khàng nhất, ông quay lưng đi, và đi đến cửa phòng và cầu thang sẽ đưa ông lên lan can của pháo đài để được nhìn thấy một cảnh tượng thoáng qua về mặt trời mọc.
Ra khỏi các quận để đến các bức tường của Indomitor, Mercury, Saturnine và Europa, ánh sáng làm tối đi những cái bóng trên những xa lộ ngoằn ngoèo cắt qua các tòa nhà. Gần các bức tường, toàn bộ hệ thống đường sá và phố xá đã bị lấp đầy, bị chặn lại bởi các tòa nhà bị phá hủy và bị bịt kín bởi những dòng sông bê tông cốt thép đổ tràn. Các ổ súng và điểm hỏa lực được bố trí ở hai bên sườn các khối nhà ở. Trong trường hợp...các bức tường bị phá vỡ, bọn phản bội sẽ đặt chân vào một mê cung giết chóc bên trong và khiến chúng phải đổ máu cho mỗi bước chân chúng đi. Trong các ổ hỏa lực của họ, quân lính nhìn lên từ các khẩu pháo tự động và bệ phóng tên lửa của họ và thấy một bóng ma sáng chói từ xa, ở tít trên cao.
Ở vòng cung phía đông của hệ thống phòng thủ, những vụ nổ của đạn pháo đã tạo ra những đám bụi bay lên không trung như thể đang cố che khuất khuôn mặt của mặt trời. Đây là bức tường Anterior, trước đây là cánh cổng dẫn từ Ngoại Cung vào Nội Cung. Hàng trăm kilomet quảng trường, đại lộ và tòa nhà được đúc bằng đá cẩm thạch, thủy tinh và kim loại đánh bóng, giờ đây là một hố nom khổng lồ đã bị cày nát, các tuyến phòng thủ xếp chồng lên nhau và cắt vào xương của Cung điện. Đây là Marmax, Gorgon Bar và Colossi, hàng trăm kilomet tiền tuyến được đánh dấu bằng các hố bom, đống đổ nát và xác chết, giống như đường thủy triều trên bờ biển tàn sát. Từ đây, mặt trời sẽ mọc lên trên vùng đất hoang từng là vùng Ngoại Cung. Những tàn dư của đêm đen đọng lại trong các lớp vỏ của các tòa nhà và chạy xuống những con phố chỉ chứa đầy sự im lặng.
Trên sự hoang tàn, những bức tường đổ sụp vươn lên như những ngón tay gãy của những bàn tay đã chết, và rồi đâm thẳng lên bầu trời, đó là cảng vũ trụ Bức tường Eternity. Ở phía khuất gió của nó, các đội nô lệ làm việc trên lan can của Bức tường Daylight , kéo xuống những khẩu súng và kho đạn dược từ những vị trí mà bọn chúng đã bắn vào cảng. Những khẩu súng được bố trí ở những nơi cần tới chúng. Hầu hết nô lệ này từng là những người lính đã bảo vệ những bức tường tại nơi mà họ đang đứng. Bây giờ cuộc sống của họ được đo đếm bằng công việc họ có thể làm trước khi chết. Hầu hết trong số họ không nhìn lên khi mặt trời chiếu ánh sáng của nó ra khắp thế giới. Họ biết rằng không còn lý do gì để nhìn lên, không còn lý do gì để hy vọng, hay sự thật nào trong những giấc mơ, hay sự cứu rỗi trong những lời cầu nguyện với các vị thần giả mạo. Chỉ có sự giải thoát của giấc ngủ ngắn ngủi và hy vọng rằng họ sẽ không thức dậy vào một ngày khác.
Marmax South, bức tường Anterior
Không còn nhiều thứ sót lại của các tuyến phòng thủ. Các lớp chiến hào, tường, hầm hố và lỗ thủng ngày một dày đặc đã trở thành một mê cung đầy rẫy các hố bom, các mảnh lở đất và các lô cốt đổ nát. Mưa không còn rơi ở đây nữa. Các lá chắn hư không nhiều lớp vốn đã tạo ra những cơn bão giả tạo để lấp đầy các hố bom và vết sẹo nay đã biến mất. Bây giờ chỉ còn những đám mây khô từ bầu trời bầm dập kéo xuống. Nhiệt độ đang hút độ ẩm từ mặt đất, làm nứt mặt đất ra và chưng cất các vũng nước mưa thành những vũng chất nhờn đen đúa.
Suốt chặng đường từ ngã tư Gorgon đến phần còn lại của khu phức hợp khối phân vùng ở phía bắc, mọi thứ đều như vậy. Xa tít tắp, và ai cũng có thể nhìn thấy một chặng đường dài. Từ trên lan can của pháo đài 78, ta có thể nhìn thấy toàn bộ chặng đường của những đám mây đen cam đang bám vào bóng tối của vòng cung phía đông của Tường thành Anterior. Một chặng đường dài, và tất cả chỉ là sự hoang tàn nơi một thành phố từng tồn tại. Những chiếc răng gãy của những tòa nhà lớn nhô lên không trung. Những đống đổ nát phủ kín đường sá. Những công trình đổ nát tạo thành những dãy đồi. Những tia sáng lóe lên chọc thủng bóng tối của bình minh: sét, tiếng nổ, tiếng súng. Ở phía trên đầu, cao tít ở đằng xa, một ánh sáng màu cam bẩn thỉu đang làm sáng bừng đường chân trời gồ ghề.
Katsuhiro dừng lại để quan sát thứ ánh sáng đang lan tỏa đó.
"Đi mau!"
Một cú đẩy vào lưng anh.
Anh cúi xuống nhìn và tiếp tục leo lên cầu thang.
Phía sau anh, viên trung sĩ, Katsuhiro không nhớ là đã biết tên người đàn ông đó, ông ta đang đẩy những người khác lên và đi tiếp. Có hai mươi người trong số họ. Họ đến từ đâu, Katsuhiro cũng không biết nữa. Hầu hết bọn họ đều có làn da nhợt nhạt và đôi mắt vô hồn của những người đã ở trên chiến tuyến ngay từ những ngày đầu. Bộ quân phục của họ là một mớ hỗn độn của màu sắc, hoa văn và tình trạng vá víu khác nhau.
Vết bẩn bám đầy trên từng inch trên quần áo họ, và kể từ khi đến Marmax, tất cả đều bắt đầu phủ một lớp bụi xám, giống như một lớp da thứ hai sần sùi. Đằng sau lưng anh, một trong những người khác khạc nhổ vào bên trong các bức tường.
"Đừng làm thế," anh nói, liếc mắt nhìn lại.
"Muốn tôi cư xử tế nhị à, anh lính?" Tiếng rên rỉ trả lời vang lên. Steena, tất nhiên rồi, giọng nói chua chát của cô ấy vang lên át cả tiếng chân lê bước. "Chúng ta còn phải làm cái quái gì khác nữa đây, nuốt đống bụi chết tiệt này sao?"
"Khạc nhổ và cô sẽ phải đi uống nước," Katsuhiro trả lời, "và không có khẩu phần nước nào kể từ khi chúng ta lên đường. Cô sẽ không có nước bọt để dự trữ."
"Ồ, thế chẳng phải tôi đã được dạy và giáo dục rồi sao? Cái quái gì khiến anh trở nên hiểu biết và khôn ngoan đến thế, anh lính?"
"Anh lính", lính nghĩa vụ, danh xưng áp cho bất ai đã bị cưỡng ép theo các giao thức tuyển quân hàng loạt này, lính nghĩa vụ không phải là một người lính thực thụ. Chuyện này đã bắt đầu từ một thời gian trước khi quá trình tái phân bổ dân số bắt đầu, trước khi kẻ thù thực sự ập đến Terra. Đó là một cách để những người lính thực sự, những người tình nguyện, các thành viên của một số trung đoàn hoặc đội hình được đào tạo trước khi lệnh dự thảo đến, để nói rằng họ ở một đẳng cấp khác với hàng triệu người đàn ông và phụ nữ đã bị lôi đi khỏi cuộc sống cũ của mình để trở thành những người lính. Thực tế của chiến tranh đã xóa bỏ sự khác biệt. Những người lính cũ và mới đã chết và đang chết, chết hàng trăm nghìn người trên mỗi mặt trận của trận chiến. Tuy nhiên, Steena đã bám vào thuật ngữ này và sử dụng nó xen kẽ như một lời lăng mạ và một lời buộc tội. Katsuhiro không quan tâm. Mọi người đều cố bám vào những gì họ có thể. Đó là một điều khác mà trận chiến đã làm, hạ thấp tiêu chuẩn của cuộc sống xuống chỉ còn một vài điểm cơ bản: thở, bắn và tất nhiên, có một điều khác nữa, điều thực sự quan trọng.
Katsuhiro tiếp tục leo lên các bậc thang. Thỉnh thoảng anh lại thoáng thấy vùng đất bên kia lan can. Các tầng tường đổ xuống các chiến hào ngang mặt đất cách đó một kilomet. Tất cả đều bị hư hại: bê tông đá vỡ nát, các tấm giáp bị nứt và thủng lỗ chỗ, các lô cốt bị phá hủy. Ở một số nơi, toàn bộ các phần đã biến mất, các bức tường và trụ chịu lực sụp xuống thành hố.
Ở một số nơi, thiệt hại đã được sửa chữa, lấp đầy bằng xi măng đổ và các thanh dầm hàn nhanh. Chúng trông giống như vảy đóng trên vết thương đang lành. Không có thời gian để làm tốt hơn.
Pháo binh tấn công theo nhịp điệu không đều nhưng đều đặn dọc theo chiến tuyến, ngay cả khi không có cuộc tấn công trực tiếp, tên lửa tầm xa được bắn từ khoảng cách hàng trăm kilomet. Bom đạn rơi tự do được thả từ quỹ đạo mà không có tiếng động hay lời cảnh báo. Đám mây bom chùm rải rác từ các máy bay ném bom tầm cao.
Ngoài kia, cũng có những tay súng bắn tỉa, quan sát những người lính đến rồi đi, rồi dùng súng bắn tỉa hoặc đạn siêu động năng để giết một lính công binh khi họ đang sửa chữa thiệt hại.
Các đơn vị sát thủ, một số trong số chúng có sức mạnh ngang với một lữ đoàn cũng tấn công các tuyến với sự hung dữ đặc biệt. Trườn về phía trước dưới sự che chở của màn đêm để đột nhập, tiêu diệt và đặt bẫy trước khi rút lui. Tệ hơn nữa bọn chúng đều là Legiones Astartes. Một cuộc tấn công của kẻ thù trong bộ giáp xanh đen phủ đầy da lột dường như đã tấn công phòng tuyến ngay bên dưới Tháp Cordus vào đêm hôm trước. Chúng đã tiến vào tuyến thứ ba trước khi rút lui. Những gì còn lại không chỉ là thương vong thông thường; hầu hết trong số họ vẫn còn sống khi phòng tuyến này được chiếm lại.
Các cuộc tấn công khủng bố, giống như những quả bom ném từ các khẩu đội pháo xa xôi đều có mục đích. Đôi khi, phải mất hàng giờ giữa các cuộc tấn công, và rồi thế giới lại chìm trong sấm sét và lửa, và rồi lại im lặng. Có vẻ ngẫu nhiên, nhưng không phải vậy. Đó là một nhịp điệu bất thường rất chính xác khiến bạn nghĩ rằng mình có thể nghỉ ngơi, để rồi khoảnh khắc nghỉ ngơi của bạn bị tan vỡ.
Thiên tài, thiên tài tàn ác, món quà của Chúa Tể Sắt và các chỉ huy khu vực của hắn ta.
Nó cũng có hiệu quả. Mặc dù các cuộc tấn công quy mô lớn đã phá vỡ các tuyến và đẩy lùi quân phòng thủ về phía Bức tường Ultimate và các tuyến ở Anterior, nhưng bạo lực bất thường đã ăn mòn tuyến phòng thủ và tinh thần của những binh sĩ trú phòng.
Katsuhiro đã lên đến đỉnh cầu thang. Một lối đi dài chạy dọc theo lan can của bức tường rộng tám bước, mở ra phía bên trong, được bao quanh bởi các lỗ châu mai cao tám feet. Qua các khe bắn, anh có thể nhìn rõ đến bức tường tiếp theo bên dưới, và sau đó là nơi các bức tường giao nhau với mặt đất và nhường chỗ cho các chiến hào và công sự.
Một thiên thần đã đợi họ trên lan can. Bụi phủ kín lên ông ta giống như mọi thứ trên vùng tiền tuyến này. Giáp gốm xám lộ ra qua lớp sơn mài đỏ ở một số chỗ. Bộ giáp trông có vẻ quá nát và cũ kỹ, nhưng cảnh tượng đó vẫn đủ để khiến Katsuhiro và những người còn lại trong trung đội phải dừng lại. Ngay cả sau tất cả những gì anh đã thấy,đặc biệt là sau tất cả những gì anh đã thấy, vẫn là một cái gì đó mỗi khi có sự hiện diện của một Space Marine, một nhát búa giáng vào nhận thức của mọi người mà không thể lờ đi được. Legiones Astartes ngày càng được phân bổ vào lực lượng phàm trần đang bảo vệ Cung điện. Để nâng cao tinh thần hay tăng cường kỷ luật, Katsuhiro không thể chắc chắn lý do thực sự là gì.
Thiên thần quay về phía họ. Một sọc đen chạy dọc mặt nạ của mũ trụ giữa đôi mắt xanh lá cây rực sáng. Ông ta đưa một bảng dữ liệu cho một trong hai sĩ quan đang trong bộ dạng rách rưới. Khẩu súng kẹp vào đùi thiên thần to bằng thân mình của Katsuhiro.
"Ta là Baeron," thiên thần lên tiếng, và bằng cách nào đó giọng nói vẫn giữ được thanh sắc nhạc điệu ngay cả khi đó là tiếng gầm gừ của loa vox. "Quân đoàn thứ chín, phụ tá cho phân đội này. Các ngươi được bổ nhiệm dưới quyền chỉ huy của ta."
Ánh mắt rực rỡ của Baeron lướt qua họ, nhanh nhưng chính xác, đầy đánh giá. Katsuhiro cảm thấy bị ghim chặt tại chỗ khi đôi mắt rực rỡ chạm vào anh. "Sát nhập vào các đơn vị tuyến đầu của phân đội này. Đại úy Ulkov và Trung úy Sabine là chỉ huy đơn vị dưới quyền của ta. Mau vào vị trí bắn của các ngươi. Kiểm tra vũ khí. Hãy sẵn sàng." Baeron nhìn họ một lần nữa, rồi quay đi, bước xuống lối đi, mắt hướng về thế giới bên kia bức tường thành.
"Được rồi, các anh nghe thấy mệnh lệnh của ngài phụ tá rồi đấy," một trong những sĩ quan gọi, một người phụ nữ thấp bé, nửa mặt được quấn trong băng gạc màu xám. "Tái tổ chức, ghép cặp với một người đã ở trong phân đội được hơn một đêm. Nhanh lên nào!"
Katsuhiro chớp mắt, giờ anh mới nhìn quanh và thấy những người lính khác trên lối đi. Có những người đàn ông và phụ nữ xuất thân từ ít nhất là nửa tá đơn vị khác nhau, và một số có dấu hiệu của nhiều đơn vị trộn lẫn vào, đầy đủ quân phục và màu sắc. Đây là tình trạng phổ biến lúc này. Các mặt trận như Marmax, Gorgon Bar, Artiala và Kanazawa Fold đã ăn thịt những người lính và nhai nát các sư đoàn và các đơn vị cũ. Những gì còn lại là những người vẫn còn trụ vững, được gom lại với nhau và bị ném vào vùng giết chóc tiếp theo. Katsuhiro đã bị chuyển xuống các vùng chiến sự Anterior ba lần trong nhiều tuần. Các tuyến đường cũng đã thay đổi trong thời gian đó, các pháo đài bị phá vỡ, các tuyến đường cũ bị xóa bỏ và các tuyến đường mới được vẽ ra. Anh tự hỏi liệu có điều gì đó hoặc ai đó thực sự biết vị trí của từng người lính, xe tăng nào đã bị bỏ lại khi rút lui và xe tăng nào đã được một đơn vị khác lái khi họ di chuyển từ vùng này sang vùng khác hay không.
Ở mỗi nơi anh từng đến, đều có một vần điệu và lý do khác nhau về cách đối xử với những người lính mới trên tiền tuyến. Trên đường cao tốc Dacia, những tân binh mới đến đã bị chia thành từng khối, dồn lại với nhau rồi bị cắt thành từng phần bằng tiếng hét và cú chỉ tay của một thiếu tá trong đám lính thuộc trung đoàn súng trường Albia số 5 đang mặc một bộ quân phục màu xanh tơi tả. Có đầy những lính nghĩa vụ ở Marmax North, phòng tuyến số 2, thực tế là có tới hai mươi người mà thôi, họ đi dọc theo đám đông vừa tái triển khai, ghim số lên quân phục bằng kim bấm plastic, mỗi số được ghim bằng giấy bột màu hồng.
Ở nơi đây, ừm, không ai hỏi hay nói gì với anh, chỉ ra lệnh cho anh và một khối người khác vào bước ra từ những tàu chở hàng lên tiền tuyến. Anh đã được bàn giao cho một trung sĩ mà anh không biết tên và một đơn vị mới trong nửa giờ khi đang đi đến tường thành. Một số người đi cùng anh, như Steena, anh biết cô ta từ chuyến đi xuống từ Marmax North. Còn hầu hết thì anh không quan biết. Đây cũng là một chuẩn mực mới: anh sẽ trở nên vô danh, không được những người bạn đứng cạnh biết đến, trở thành một đơn vị tiếp viện mới, một thi thể mới trên chiến tuyến, một con số trên tờ giấy da hồng rách nát.
Tuy nhiên, vẫn có một người biết. Có người biết từng người đàn ông và phụ nữ trên các tuyến và biết họ làm gì. Ngài biết, và Ngài dõi theo bọn họ, và bất cứ nơi nào Ngài có thể, Ngài bảo vệ họ. Sự thật đó là tất cả những gì quan trọng; tất cả những gì còn lại chỉ là sự hỗn loạn.
"Hoàng đế biết hết mọi sự," Katsuhiro tự nhủ, trong bóng tối chật chội, ồn ào của chiếc xe chở hàng đã đưa anh xuống tuyến đường này. "Hoàng đế bảo vệ chúng ta."
Có lẽ anh đã nói lớn hơn dự định vì có người đã lặp lại lời của anh
"Hoàng đế bảo vệ..."
Và thêm vài câu nữa trước khi câu nói đó biến mất.
Anh lại nói điều đó một lần nữa, vào lúc rạng đông ở Marmax South, và biết đó là sự thật.
Anh di chuyển về phía một đoạn lan can, kiểm tra khẩu súng las của mình. Một người lính đang dựa vào bức tường bê tông cốt thép bị sứt mẻ. Anh ta trông có vẻ trẻ, nhưng thật khó để biết được điều đó dưới lớp bụi bẩn. Katsuhiro mở miệng chào anh ta. Đầu của người lính giật lên, mắt đảo từ chân trời lên bầu trời.
"Anh có nghe thấy tiếng gì đó không?" Anh ta hỏi Katsuhiro.
Phòng chiến lược Grand Borealis, Pháo đài Bhab, Sanctum Imperialis Palatine
"Một cuộc tấn công tổng lực đang đến, thưa ngài, từ Marmax South ở Flavian đến ngã tư Gorgon," Icaro gọi.
"Là lực lượng gì?" Archamus hỏi, ngước nhìn lên từ màn hình chiến thuật chính.
"Lực lượng chủ lực," Icaro nói.
"Các Titan phải không?"
"Không thấy dấu hiệu nào cả," Vorst gọi từ bảng điều khiển bên cạnh Icaro. "Các Knight, thiết giáp và lực lượng không quân yểm trợ. Cũng có dấu hiệu của các thành phần quân đoàn. Thông tin tình báo đến từ các máy bay vẫn đang bay trên không của chúng ta, tầm nhìn xuống mặt đất bị hạn chế."
"Khoảng cách đến các phòng tuyến là bao nhiêu?" Archamus hỏi.
"Không chắc chắn, có thể là ba kilomet," Icaro trả lời.
"Làm thế nào mà bọn chúng lại có thể đến gần như vậy?" Vorst quát.
"Hãy phát tín hiệu cho các chỉ huy tiền tuyến ở Marmax South," Archamus nói, giọng đều đều. "Nếu chúng ta vừa mới nhìn thấy, họ có thể chưa nhìn thấy."
Archamus, Archamus đệ nhị, thủ lĩnh của lực lượng cận vệ Huscarl của Imperial Fists và là chỉ huy mặt trận hiện tại cho trận chiến vĩ đại nhất mà nhân loại từng chứng kiến, đã cho phép mình một vài giây để tìm lại sự tĩnh lặng trong hơi thở chậm rãi. Đó là tất cả những gì anh có thể làm được. Các sĩ quan chỉ huy người phàm như Icaro và Vorst sẽ sớm phải luân phiên ra ngoài để nghỉ ngơi. Sự kiệt sức đã làm đi giảm hiệu quả của họ.
Các chỉ báo kết nối Vox nhấp nháy trên màn hình chiến thuật. Tiếng ù ù và gầm gừ của giọng nói trong phòng chiến thuật gia tăng lên. Màn hình lập thể treo ở giữa căn phòng hình bán cầu đang hiển thị các đường nét của Marmax.
Những chữ rune và dữ liệu màu hổ phách mờ ảo đang xô đẩy nhau trên các bản đồ được vẽ bằng ánh sáng xanh lạnh. Ngay cả khi Archamus quan sát, một nửa dữ liệu chiến thuật đã tan biến và tự sắp xếp lại. Thông tin liên lạc đến các phòng tuyến đầu đang trở nên không đáng tin cậy. Mã độc đang rò rỉ vào hệ thống tín hiệu. Trật tự thông tin liên lạc đang bị phá vỡ trong các đội quân phàm trần. Bên kia bức tường, tầm nhìn của họ bị giới hạn trong đôi mắt của những người trên tuyến và các hệ thống được xây dựng trong chính các tuyến phòng thủ. Trên một mặt trận như Marmax, nơi mà nhiều tuần chiến tranh đã nghiền nát nhưng vẫn chưa làm nó vỡ tan, đôi mắt và hệ thống đó không hề bất khả xâm phạm.
Với mỗi lần Archamus đứng trên bục chỉ huy của phòng chiến lược, khả năng giành quyền kiểm soát trong cuộc chiến mà họ đang chiến đấu lại càng giảm đi, sự rõ ràng mờ dần như thế giới được nhìn qua một con mắt mờ đục. Cuộc đột phá của Saturnine đã diễn ra ngày hôm qua, Colossi, Gorgon Bar và Marmax cũng vậy. Họ đã giữ vững. Cuộc chiến đã được tiến hành với cái giá phải trả. Khi mà tất cả mọi thứ đều có thể thất bại, những quân trú phòng và phòng thủ đã chứng minh được sự ngang tài ngang sức với kẻ thù của họ.
Chiến thắng đã là chuyện của ngày hôm qua. Thực tế của cuộc chiến đang diễn ra là điều mà Cung điện đang thức tỉnh.
"Mệnh lệnh tới Marmax đã được xác nhận", Icaro nói.
Cánh cửa phòng mở ra. Rogal Dorn bước vào. Bộ giáp của ông vẫn còn vết bẩn và dấu vết của trận chiến, khuôn mặt ông vẫn giữ nguyên vẻ mặt cứng rắn đã khắc sâu hơn vào da thịt ông trong những tháng ngày qua. Theo lệnh thường trực của ông, không một ai trong số hàng trăm sĩ quan trong phòng chiến lược gián đoạn công việc để đứng dậy chào ông. Sự hiện diện của ông đủ để làm giảm bớt tiếng ồn. Hai Huscarl đi theo vị Pháp Quan và đi cùng ông ta là Armina Fel, một astropath cao cấp của chính ngài Primarch, người bà ấy gầy như cây liễu. Rogal Dorn nhìn Archamus và nghiêng đầu, cử chỉ đó rõ ràng và trực tiếp như một mệnh lệnh được hét lên.
Archamus cúi đầu đồng ý một cách ngắn gọn.
"Bà có quyền chỉ huy mặt trận," Archamus nói với Icaro. "Thông báo cho tôi biết bất kỳ sự thay đổi nào."
Vị Pháp Quan tiến về phía một trong những tiền sảnh an ninh.
"Bây giờ chúng ta sắp gặp phải chuyện bất hạnh gì đây?" Archamus tự hỏi khi đi theo.
Marmax South, bức tường Anterior
"Anh có nghe thấy không?" người lính bên cạnh bức tường nói. Katsuhiro có thể nghe thấy điều đó.
Một âm thanh cao và xa, như tiếng hót của một con chim đang hấp hối. Dọc theo toàn bộ tuyến, những khuôn mặt hướng về đường chân trời đầy mây. Ở phía dưới, anh có thể thấy những bóng người màu đỏ đang di chuyển, to lớn, áo giáp của họ phủ đầy bụi, chuyển động ngắn gọn và uyển chuyển. Những chiến binh quân đoàn, các con trai của Sanguinius giống như Baeron. Họ đang di chuyển đến lan can, súng giơ lên.
"Chuẩn bị sẵn sàng! Chuẩn bị sẵn sàng!" Tiếng hét vang lên dọc theo hàng ngũ. Những cơ thể vội vã và lê bước đến các vị trí bắn. Tay nắm chặt súng, nắm chặt, lóng ngóng, giữ chặt.
"Cái quái gì thế kia?" Steena gọi. Cô đứng cạnh anh, nhìn lên và xung quanh.
"Chuẩn bị sẵn sàng!"
Nốt nhạc cao đang tăng lên, vỡ ra, trở thành nhiều nốt hơn một, toả ra nhiều hướng.
"Có kẻ tấn công đang tới!"
Một loạt pháo phòng không bắt đầu bắn từ một trong những tuyến cao hơn, những viên đạn bắn cao và xa vào các mục tiêu ngoài tầm nhìn. Katsuhiro thấy Steena giật mình. Nốt cao vẫn rõ ràng trên tiếng súng, giờ đây đang rung chuyển, tách ra, phát ra các dải âm thanh. Có phải... có phải là giọng nói không? Một giọng hát?
"Hoa hồng và mưa, và cánh hoa trên cành cây," người chị gái của anh đang hát. "Ồ, nơi nào mà trái tim của tôi sẽ tìm được ngôi nhà đích thực đây?"
Anh liền cười.
Chị ấy mỉm cười, những nốt nhạc tiếp theo của bài hát dần tan biến.
"Nó vốn là một bài hát buồn đấy, ngốc ạ," chị gái của anh nói, cười khúc khích, vẫn mỉm cười với anh. Chị ấy mới mười tuổi. Chị ấy rất thực tế. Chị ấy nhặt một trong những những khối đồ chơi mà anh đã rải chúng xung quanh sàn nhà, hai đứa trẻ đang bày đồ chơi ra trông thật bừa bộn.
"Hát nữa đi!" Anh nài ép.
"Hát thêm nữa à," chị ấy nói. "Thật sao?"
"Hát nữa đi!"
"Được rồi," chị ấy nói, "một lần nữa, nhưng chỉ một lần nữa thôi đấy." Anh mỉm cười. Chị ấy cũng mỉm cười. "Hoa hồng và mưa và cánh hoa trên cành cây..."
Một cột sáng cháy xuyên qua không khí phía trên anh. Katsuhiro cúi xuống, đôi mắt tràn ngập sự chói lóa. Đầu anh đập vào nòng súng của ai đó phía sau anh.
Hàm của anh bị va đập. Có máu trong miệng. Tiếng ong ong trong tai. Tiếng hét và tiếng súng nổ, và nhiều tiếng hét khác bảo ngừng bắn. Âm thanh cao vút vẫn còn đó, vẫn có thể nghe thấy, bị lấn át dưới tiếng gầm nhọn sắc.
Run rẩy. Đau nhức ở hàm răng đang chảy máu. Anh muốn nằm xuống, quay trở lại bất kỳ khoảnh khắc nào mà ký ức về bài hát đã hứa hẹn. Anh nhận ra rằng hai mắt anh đã nhắm lại.
"Đứng lên!" Giọng nói vang vọng khắp bức tường. "Đứng lên! Sẵn sàng vũ khí! Đứng lên!"
Anh cố đứng dậy. Mở hai mắt ra.
Bầu trời phía trên đầu anh đang bốc cháy. Các tia năng lượng, đạn pháo, tên lửa bắn lên bầu trời trong một biển lửa rách rới. Những người lính khác trên tường thành đang tụ tập, súng cầm sẵn trên tay, một số nhìn lên bầu trời, một số nhìn xuống vùng đất hoang bên ngoài chiến hào. Baeron đang tiến về phía anh, bước xuống lối đi, kéo những người lính đứng dậy, giọng nói của ông ta phát ra từ lưới loa trên chiếc mũ
"Đứng lên! Sẵn sàng vũ khí!"
Có nhiều quân lính con người mặc đồ xám trên chiến tuyến, họ tràn ra từ bất cứ nơi nào họ ẩn náu.
Đòn tấn công quỹ đạo đánh vào rìa của công sự phòng thủ ngoại vi cách đó năm kilomet. Một cột ánh sáng rộng năm mươi mét màu trắng neon gào thét đập xuống từ những đám mây. Bê tông đá và thép biến mất thành khí và tro.
Sấm sét nổ ra. Katsuhiro đã cúi người lùi lại, nửa mù nửa tỉnh và gào thét. Rồi những tiếng nổ liên tục giáng xuống, tiếng trống của các vị thần giận dữ xé toạc thế giới phàm trần tan vỡ. Trận mưa đạn phòng không ngừng lại.
"Không quân yểm trợ!" Có người hét lên. "Chúng ta cần không quân yểm trợ!"
"Đứng lên! Chuẩn bị sẵn sàng!"
"Kẻ thù đâu rồi?" Steena ở bên cạnh anh, hét lên. "Không có kẻ thù. Tại sao chúng ta...."
"Đằng kia," Katsuhiro nói, đôi mắt anh đột nhiên trở nên kiên định.
Có điều gì đó trong giọng nói của anh hẳn đã thu hút sự chú ý của Steena, ngay cả khi có tiếng ồn. Cô nhìn chằm chằm về cùng hướng với anh, lắc đầu như thể cô sắp nói rằng cô không thể nhìn thấy gì cả. Sau đó, cô nhìn thấy và đứng sững người.
Vàng.
Vàng lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo của ngày mới. Những đốm vàng ở xa, sáng rực trên nền trời.
Katsuhiro đưa mắt nhìn. Âm thanh đã biến mất khỏi tai anh. Nó vẫn ở đó, nhưng giờ nó chỉ là một rung động đang lan tỏa từ da đến xương. Cảm giác thật tuyệt. Giống như anh đang nửa tỉnh nửa mê trong hơi ấm với sự ngọt ngào của một giấc mơ vẫn còn đang bao bọc mình...
Vàng. Hàng trăm đốm vàng nhảy múa trên nền trời buồn tẻ, chúng xoắn ốc, lướt qua giữa những vụ nổ và những đường đạn. Anh biết chúng là máy bay... Một phần trong anh biết chúng là máy bay, hàng trăm chiếc, thân máy bay được mạ vàng và đánh bóng để sáng bóng như mặt trời. Máy bay với màu sắc nổi bật trên cánh. Máy bay chiến đấu. Gunship. Máy bay cường kích. Anh biết chúng là gì nhưng...
Đạn pháo phòng không đang bắn ra khắp bầu trời...
Những chú chim vàng đang bị bắn rơi...
Những đôi cánh gãy...
Những sợi khói đen...
Sự thanh thản, những lát cắt nhỏ của thời gian hoàn hảo. Màu sắc của vụ nổ khi một chiếc máy bay đâm xuống đất cách đường biên ngoài cùng hai kilômét: đầu tiên là ánh sáng màu vàng tinh khiết, sau đó là màu cam đông lại thành màu đen, đám mây hòa quyện màu sắc khi nó vươn lên như đầu của một bông hoa đang cháy. Anh có thể ngắm nhìn nó mãi mãi, chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng này, giữa âm thanh mạch đập của trái tim thế giới đang đập những nhịp cuối cùng.
"Hãy nhìn mãi mãi..." một giọng nói vang lên mà anh nhận ra là của chính mình. Tại sao anh không thể nghĩ? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh cảm thấy... Anh cảm thấy như mình muốn dừng lại. Chỉ để dừng lại và nhìn và lắng nghe bài hát đang vang lên từ xa.
"Vì Hoàng đế! Vì lời thề của chúng ta!" Baeron đang gào thét xuống hàng rào trên tường thành.
Katsuhiro chớp mắt, thở hổn hển, cố gắng nhìn, cố gắng tập trung. Âm thanh rung động xung quanh anh, tiếng súng, tiếng hét, hơi thở của chính anh, tất cả. Một nửa số binh lính đang đứng nhìn chằm chằm ra xa, mắt mở to, miệng há hốc.
"Hãy bảo vệ con," anh tự nhủ, rồi lớn tiếng gầm gừ, "Xin hãy bảo vệ con như con bảo vệ Ngài ."
Anh đứng vững, tay cầm súng, mặt hướng về phía trước.
Những đàn máy bay màu vàng đang hạ thấp dần, lướt trên mặt đất. Tiếng động cơ rít lên làm bụi sôi lên không trung. Chúng rất nhanh đã tiến lại gần.
Pháo phòng không và tên lửa càn quét bầu trời khi chúng cố gắng bám bắt mục tiêu của mình đến tận rìa độ nghiêng. Làn đạn đánh trúng một máy bay từ bầu trời cách một kilomet về phía bắc. Một máy bay khác ở phía nam. Những chiếc phi thuyền màu vàng gần như nằm trên mặt đất, chao đảo từ bên này sang bên kia. Hỏa lực bắt đầu bùng lên từ các phòng tuyến. Tiếng rít của động cơ phản lực đột ngột hòa vào nhau giống như một giọng hét. Giống như tiếng cười.
"Chuyện gì thế này?" Steena hét vào tai anh. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Các máy bay gần như đã ở trên đầu họ rồi. Hỏa lực từ các bức tường là một dòng thác lũ dữ dội. Tia las cắt xẻ cánh bay. Tên lửa tấn công.
Đỏ... Những lá cờ lớn màu đỏ tung bay phía sau một số máy bay. Trong một khoảnh khắc không thể tưởng tượng được, Katsuhiro nghĩ rằng chúng đang chảy máu. Sau đó, anh nhận ra đó là bụi, bụi đỏ. Những luồng khói màu cam và lục lam thoát ra từ phần còn lại của máy bay, tràn ra phía sau chúng như một chiếc áo choàng màu sáng kéo lê trên mặt đất. Chúng sắp tiến đến phòng tuyến bên ngoài, lao về phía công sự được đắp bằng đất. Chúng bay lên cao, bay xoắn ốc và đan xen nhau, động cơ hú lên. Khi chúng bay lên, đạn bắn đuổi theo sau chúng từ lan can và các tuyến nhiều tầng. Máy bay bay vút lên, gần như thẳng đứng, lao đi. Tiếng súng đuổi theo chúng trong giây lát trước khi im bặt.
Lớp bụi màu xanh, cam và đỏ bắt đầu trôi xuống.
"Mặt nạ!" Một sĩ quan hét lên.
Katsuhiro đã kéo mặt nạ của mình khi tiếng gọi vang lên. Mọi thứ đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng mọi người lục lọi kéo mặt nạ thở và mũ trùm đầu. Hơi thở của anh rất to khi anh rít không khí qua bộ lọc.
Tấm che mặt bị rỗ và trầy xước. Anh nhìn quanh. Baeron là một bức tượng màu đỏ, đầu đội mũ sắt đang nghiêng nghiêng như thể đang lắng nghe. Katsuhiro nhận ra rằng tiếng rên rỉ chói tai cũng đã dừng lại. Sương mù đa sắc trôi xuống thấp hơn, chậm rãi, lòe loẹt và sống động. Nó khiến anh nhớ đến bụi phấn trên bảng scholam. Anh đang đổ mồ hôi bên trong mũ trùm đầu và mặt nạ. Anh có thể cảm thấy hơi nóng đang tích tụ dưới lớp vải đồng phục. Đôi găng tay của anh nặng trĩu trên các ngón tay. Đám mây màu giờ chỉ cách họ vài mét.
"Tình trạng nguy hiểm toàn diện", Baeron gọi. "Không được để hở da. Vũ khí sẵn sàng."
Những người lính dọc bức tường loay hoay tìm găng tay và dây buộc quân phục.
Bên cạnh anh, Steena kéo mũ trùm đầu lên, thở hổn hển và ho.
"Tôi không thở được!"
"Chiến sĩ, thay mặt nạ đi!"
Bụi bay cao ngang đầu người một chút. Katsuhiro có thể nếm được vị đường và nhựa cháy.
Dọc theo phòng tuyến, bụi màu phủ lên những người lính. Một số người đã đông cứng. Một người lính không đeo găng tay quay lại và bắn nhau, bắn những phát las vào những người bên cạnh cho đến khi một viên đạn thổi bay phần sau đầu anh ta. Những vụ nổ lóe lên. Sương mù là một kính vạn hoa cầu vồng của ánh sáng và màu sắc.
"Kẻ thù ở phía trước các tuyến dưới," Baeron gọi. "Góc âm ba mươi độ, chúng vẫn tiếp tục bắn."
Katsuhiro tựa khẩu súng lên lan can, hướng xuống và ngắm dọc theo nòng súng, rồi đứng sững người.
Bụi làm mờ tầm nhìn, nhưng anh có thể nhìn thấy chiến hào bên ngoài. Một làn sóng nhiều hình dạng đang tràn qua các chiến hào, những thứ có da thịt nhợt nhạt và chân tay dài, với lông vũ và nụ cười sắc như dao cạo. Quái thú hay con người hay máy móc, mọi sự phân biệt đều không thành vấn đề. Những lá cờ lụa lòe loẹt tung bay phía trên chúng. Những cỗ máy chiến tranh lao tới hai bên chúng. Chúng không nên ở đó. Chúng không nên có thể đến được các chiến hào nhanh như vậy. Cứ như thể chúng đến từ lớp sương mù ngay trên đầu bọn họ. Tiếng súng nhai nát cơn thủy triều. Thịt nổ tung thành chất nhờn đỏ. Kim loại biến dạng. Nhưng làn sóng tấn công không chậm lại. Nó đang tăng tốc. Katsuhiro nhìn thấy một thứ từng là cỗ máy chiến tranh Knight nhỏ hơn lao lên phía trên chiến hào bên ngoài và nhảy lên cao. Vỏ bọc thép của nó có màu trắng ngà. Những người lính trong hố đất bên dưới giơ súng lên bắn. Cỗ Knight hạ cánh giữa họ, móng vuốt bằng crôm và lưỡi kiếm quay tròn đang xoè rộng, và đột nhiên chiều dài của chiến hào tràn ngập thịt nhão đẫm máu, và làn sóng tấn công tràn qua nơi đó và lên phía bên kia. Cỗ Knight màu ngà voi cong lưng, đôi chân pít-tông đẩy nó lên như một con chim đang chải chuốt. Cái lưng trắng của nó tách ra. Bên trong, thứ gì đó màu hồng, mềm mại, đỏ và trơn trượt run rẩy và hét lên một tiếng kêu sủi bọt vào không khí.
Katsuhiro có thể nghe thấy. Không hiểu sao từ khoảng cách một kilomet, anh có thể nghe thấy như thể nó ở ngay bên cạnh mình.
Một quả tên lửa bắn trúng tường thành cách năm mươi mét bên dưới anh và thổi bay một phần mười mét. Xác người bay lên. Các mảnh vỡ và khói bay tứ tung. Một tảng đá đập vào mũ của Katsuhiro. Đầu anh giật ngược ra sau. Cơn đau bùng nổ ở cổ anh, và cùng với nó, thế giới lại trở nên rõ nét.
Anh bắt đầu nổ súng. Ngắm xuống, bóp cò, góp thêm những phát bắn của mình vào loạt đạn hỗn loạn từ các lớp tường và lan can. Anh là một trong số ít. Hầu hết những người lính đều đứng yên, phủ đầy màu sắc độc hại, nhìn chằm chằm như những con gia súc ngốc nghếch. Một số ít nằm xuống như thể mặt đất là một chiếc giường. Chỉ có những Blood Angel ở tuyến dưới phản ứng cùng nhau, bắn và di chuyển với sự thống nhất hoàn hảo, bụi tung tóe từ màu đỏ của bộ giáp của họ. Họ không dừng lại. Các loạt đạn lao ra từ các thiên thần. Tên lửa và hỏa lực Bolter nhai từng mảng kẻ thù thành những vũng thịt. Những vụ nổ súng las bắn thành từng cụm vào những cỗ máy chiến tranh tràn qua làn sóng xác thịt và đốt cháy chúng thành đống đổ nát.
Katsuhiro cảm thấy có thứ gì đó giật mạnh cánh tay mình. Anh nhìn quanh, nửa sẵn sàng quay vũ khí để bắn. Steena đang quỳ gối bên cạnh anh, khuôn mặt trần phủ đầy bụi màu. Cô ấy run rẩy, mắt mở to, môi chu ra khỏi hàm răng. Cô ấy trông như đang cười. Những giọt nước mắt đỏ thẫm, đẫm máu đang cắt ngang qua lớp bụi trên má cô.
"Đứng dậy!" Katsuhiro hét lên, lời nói bị át đi bởi chiếc mặt nạ và âm thanh hỗn loạn.
Miệng cô ấy đang chuyển động.
Anh cố gắng hất cô ra. Có những người lính khác trên lan can, một số vẫn đang bắn. Một số đang loạng choạng. Một người đang lắc đầu như thể cố gắng hất thứ gì đó ra. Có máu trên nắm đấm và hộp sọ của họ.
Katsuhiro chớp mắt. Suy nghĩ của anh lại chậm dần lại. Anh nhìn xuống tay mình. Súng của anh đâu? Găng tay của anh đâu? Bụi cam phủ kín tay anh. Steena vừa cười vừa khóc.
Có thứ gì đó đập vào bên kia lan can. Trong một giây ngớ ngẩn, anh nghĩ đó là một giọt mưa. Anh nghiêng người về phía lỗ châu mai, những suy nghĩ của anh bỗng nhẹ bẫng như sau khi vừa thức dậy.
Quả bom nhỏ rơi vào lan can ngoài cùng phát nổ. Những mảnh đá vỡ văng ra khỏi mũ trụ của anh ta. Sóng xung kích rung chuyển khắp người anh. Tai anh ta nổ tung. Anh ngã ngửa ra sau khi luồng lửa phun làm sôi những đám bụi màu. Các gunship vũ trang lao xuống, đại bác bắn ra, tên lửa và rocket bắn ra. Những hình thù to lớn trong bộ giáp năng lượng đang đứng trên mép cửa sập mở.
Những màu sắc và hoa văn không đồng nhất bao phủ bộ giáp của chúng: vàng sọc hổ, vảy xanh lá cây và tím, lông màu cam lửa. Các ống và đường ống được gắn trang trí cho chúng, quấn quanh những khẩu súng lớn bằng crôm và than chì đen.
Một làn khói nóng mờ bao quanh chúng như thể không khí đang bị nấu chín khi chạm vào chúng. Chúng đã từng là Space Marines; giờ chúng trông giống như một cơn sốt trong mơ. Katsuhiro cảm thấy cơn buồn nôn trào ra khỏi miệng trước khi anh kịp dừng lại. Anh đưa tay lên và gỡ mặt nạ và mũ trùm đầu. Anh thở hổn hển. Bụi tràn vào miệng anh.
Thế giới trở nên rõ nét hơn.
Sự tập trung hoàn hảo.
Dây thần kinh của anh đang bốc cháy.
Mọi cơn đau nhức trong cơ thể anh đều gào thét.
Mùi máu và vị đường cháy trên lưỡi tràn ngập tâm trí anh. Anh có thể nếm được mùi khói của súng và khí thải của gunship khi nó nghiêng thấp phía trên đầu anh.
Một trong những gã khổng lồ trong chiếc gunship đã hạ cánh xuống lan can cách Katsuhiro ba mươi mét. Đá vỡ ra ở nơi nó đáp xuống. Một số lính gần đó bỏ chạy. Những người khác quay về phía nó với sự bối rối ngoan ngoãn. Nó vung miệng vũ khí xuống bức tường. Katsuhiro có thể nhìn thấy toàn bộ cổ họng của nó, có thể thấy rằng bên trong nòng súng mạ crôm có một cổ họng thực sự và những chiếc răng trắng nhỏ hoàn hảo.
Tiếng súng nổ. Steena kéo anh xuống. Những người lính bên cạnh anh lơ lửng trên không trung, da, xương và các cơ quan run rẩy trong sương mù đỏ, các họa tiết sóng hình thành trong máu. Người khổng lồ tiến về phía trước, màu neon của bộ giáp chảy như dầu trên mặt nước. Âm thanh của vũ khí không thể nghe thấy, cơn đau nửa đầu tràn vào não. Katsuhiro không thể suy nghĩ nỗi nữa.
Baeron đi xuống lối đi từ phía sau họ, đá bê tông vỡ tan dưới bước chân của ông ta. Các quả đạn Bolt nổ tung lên trên tên chiến binh lòe loẹt.
Những mảnh giáp óng ánh bay ra từ những loạt đạn va chạm. Nó quay lại, giơ vũ khí của nó ra xung quanh. Tiếng rít của khẩu súng bạc vang lên khi gã chiến binh quét nó về phía Blood Angel. Các phần của bức tường nổ tung thành bụi. Những quả đạn nổ giữa không trung khi chúng lao vào bức tường năng lượng âm thanh. Blood Angel không chậm lại. Ông ta tăng tốc, rút dao ra và nhảy.
Con sóng gào thét đã đánh trúng vào chân Baeron khi ông ta nhảy lên. Bộ giáp đỏ biến dạng và bị xé nát từ đầu gối đến chân. Baeron tiếp đất hơi loạng choạng. Khẩu súng mạ crôm chĩa về phía Space Marine đã ngã xuống. Baeron chém lưỡi dao của mình qua những sợi cáp nối tên chiến binh phe địch với khẩu súng của hắn ta. Máu phun ra từ những đường ống bị chém đứt. Tiếng rít của khẩu súng giờ đây là tiếng òng ọc đầy đau đớn.
Baeron liên tục đâm, đâm vào dưới cánh tay, đâm lưỡi kiếm ngắn hướng lên và vào bụng gã chiến binh. Thứ ghê tởm đó loạng choạng, đổ máu và những mảnh gốm, nhưng nó vẫn chưa chết. Một nắm đấm bằng ngọc trai và bạc quất vào giáp che mặt của Baeron, một lần, hai lần, ba lần, làm giáp gốm méo mó, làm vỡ thấu kính mắt. Thiên thần tiếp tục đâm, đẩy chiến binh địch ra phía sau. Cả hai húc vào lan can. Bê tông đá vỡ tan. Một phần tường thành bị vỡ và gã chiến binh địch ngã xuống mép tường, rơi xuống mặt tường đến những chiếc gai và dây thép ở chân tường. Baeron đứng thẳng dậy trên mép lan can bị vỡ. Có máu trên áo giáp của ông ta, sẫm màu hơn lớp sơn mài phủ bụi, đông lại khi chảy qua lớp bụi.
"Đứng lên! Đứng lên!" Baeron gào lên.
Có nhiều bóng người khác nhảy xuống từ gunship dọc theo tuyến đường.
Tiếng vũ khí rít lên. Áo giáp vỡ tan. Thịt người trở thành thạch.
Các làn sóng hình thành trong luồng không khí mạnh mẽ, chồng chéo lên nhau. Katsuhiro không thể cử động.
Mọi thứ đều là màu sắc, âm thanh, rung động và hương vị của đường, chanh đắng và của những bãi nôn mửa. Anh không thể...
Ngài sẽ bảo vệ chúng ta!
Ký ức về ánh sáng vàng. Ấm áp tràn vào anh và chảy xuống xương sống.
Ngài là chiếc khiên của chúng ta. Ngài là ánh sáng của chúng ta. Ngài là chân lý của chúng ta...
Và anh hét lên, hét lên khi thế giới vạn hoa xung quanh anh trở nên chân thực, trở nên thô ráp.
Anh đã có thể cử động. Anh đang đứng. Bằng cách nào đó, anh đã đứng lên và di chuyển đến một lỗ châu mai, nhặt một khẩu súng bị rơi.
"Ngài bảo vệ chúng ta, Ngài bảo vệ chúng ta, Ngài bảo vệ chúng ta..." anh thở hổn hển, tay nạp đạn, máu chảy ra từ tai. Anh nhìn xuống nòng súng trường, cảm thấy mình đang khóc khi tập trung vào thứ gì đó rung chuyển, lắc lư và cắt dọc theo các phòng tuyến bên dưới. Có tiếng gầm rú của nhiều gunship đang lao tới.
Anh sắp chết ở đây. Khoảnh khắc đó đang đến, một lời hứa cuối cùng đã được thực hiện. Anh sẽ chết và không ai nhớ đến anh, nhưng anh sẽ chết trong sự thách thức, không phải trong sợ hãi. "Ngài bảo vệ chúng ta", anh thốt lên và bóp cò. Phát súng bắn trúng thứ ở cuối tầm ngắm của anh. Máu và mỡ cháy xém phun ra ra. Nó lắc lư và ngã xuống, xẹp xuống, quằn quại. Anh ngước nhìn lên, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, và dừng lại.
Có điều gì đó đang xảy ra. Dọc theo bức tường và các con đường mà anh có thể nhìn thấy, kẻ thù đang rút lui, những cơ thể có lưỡi kiếm và máy móc chiến tranh đang trôi dạt vào trong tấm màn nhiều màu. Các gunship cắt ngang, lơ lửng khi những chiến binh khổng lồ nhảy qua các cửa sập, nâng niu những khẩu súng crôm miệng rộng. Các loạt đạn thổi bay các phi thuyền trên bầu trời. Hỏa lực liên hoàn, lúc đầu rải rác rồi tăng dần về độ gắn kết, vươn vào sương mù để xé toạc những mảnh vỡ từ cuộc đột kịch đang dần lắng xuống.
Katsuhiro bắn cùng những người còn lại, nạp đạn, bắn rồi lại bắn... Và rồi, cũng đột ngột như khi kẻ thù đến, chúng đã biến mất.
Im lặng. Xung quanh im lặng. Tiếng nổ nhỏ của những phát súng las chìm dần sau tiếng ù tai trong tai anh. Anh nhìn chằm chằm. Rồi cảm thấy có thứ gì đó kéo cánh tay anh.
Steena đã bò đến bức tường bên cạnh anh. Đôi mắt cô đỏ ngầu trên khuôn mặt phủ đầy bụi.
"Nước..." cô ấy thở hổn hển. Anh đang lấy bình đựng nước từ trong túi bằng đôi tay run rẩy khi một cái bóng đổ xuống anh. Anh nhìn lên.
Baeron đã tháo mũ sắt ra. Khuôn mặt bên dưới đẫm máu, thịt và xương má phải bị dập và rách nát, mắt trái nhắm lại trong một khối đông đặc. Chiến binh Blood Angel đang nhìn ra ngoài lan can.
"Chuyện gì..." Katsuhiro hỏi, giọng nói của anh ta khiến anh ngạc nhiên.
"Chúng... bọn chúng rời đi... Chuyện gì đã xảy ra?"
Baeron không có dấu hiệu nào cho thấy đã nghe thấy anh nói. Sau đó, ông ta nhìn xuống Katsuhiro.
Đôi mắt mở của ông ta sáng màu xanh lá cây. Ông ta nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi quay lại nhìn phía sau lan can.
"Ta không biết", ông ta nói.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip