11.
(...)
Bà ngoại khoác một tấm da rắn bò lên giường mẹ tôi, vừa bò vừa lẩm bẩm:
"Chờ Quang Vĩ nuôi rắn kiếm được nhiều tiền, cưới vợ cho Tiểu Vinh, tao có thể đi theo Quang Vĩ hưởng phúc. Mày nên giúp em trai mày, giống như vợ Quang Vĩ vậy..."
Tiểu Vinh chính là tên của em họ tôi, Đặng Vinh.
Bà bò lên giường, há miệng nhằm vào bụng mẹ tôi.
Tôi thấy bà ngoại đang giận dữ, nghĩ đến Quảng Tuyền nói rắn giống là do oán khí sinh ra, hơn nữa anh còn cố ý để tôi nói với em họ rằng sẽ tiêu trừ rắn giống, lập tức hiểu ra bà ngoại đang muốn làm rắn giống trong cơ thể mẹ tôi.
Tôi cố gắng giãy dụa nhưng vẫn không thể cử động.
Miệng bà ngoại tôi sắp cắn đến bụng mẹ thì đột nhiên cành liễu quấn quanh hông mẹ tôi như có linh khí, phóng tới đâm cho bà một nhát.
Cành liễu bên hông tôi cũng bay tới, giống như dây thừng trói chặt bà ngoại tôi.
Cành liễu kia cứ như có lửa thiêu đốt khiến bà tôi đau đớn thét gào, lăn lộn giữa giường bệnh.
Mà thân thể tôi cũng trong nháy mắt nhẹ nhàng. Tôi vội vàng đánh thức ba tôi dậy, xoay người đứng lên, nhanh chóng vòng qua đầu giường, cùng ông ôm mẹ tôi lên chạy ra cửa.
"Đặng Tiểu Hoa!"
Bà ngoại hét vào mặt mẹ tôi:
"Sao mày dám không giúp em trai mày! Quang Vỹ nuôi rắn thịt phải dùng rắn nhỏ để làm thức ăn, mày không giúp nó thì làm sao nó phát tài, làm sao cưới vợ cho Tiểu Vinh đây! Mày muốn Đặng gia đoạn tử tuyệt tôn hả!"
Mẹ tôi lúc này cũng bị dọa tỉnh, nhìn bà ngoại kỳ quái như thế thì sợ tới mức vội vàng lùi ra ngoài.
Bà ngoại thấy chúng tôi chạy trốn thì đuổi theo: "Tao đẻ ra mày, mày phải giúp em trai mày! Nó là em trai ruột của mày mà!"
Mẹ tôi và ba tôi sợ tới mức lảo đảo ngồi trên mặt đất, tôi vội vàng run rẩy vươn tay kéo hai người, cố gắng kéo họ ra ngoài.
Tôi vừa ra được ngoài cửa thì nhanh chóng đẩy cửa chặn bà ngoại lại.
Nhưng tôi một mình kéo hai người, sức lực quá nhỏ quá chậm, ngay khi tôi đi đẩy cửa, bà ngoại đã vọt tới trước mặt chúng tôi, gầm nhẹ:
"Hà Y, mày phải giúp cậu mày chứ! Nó là cậu ruột mày!"
Tôi nghĩ trong người mình có dòng suối mà Quảng Tuyền cho uống nên hẳn sẽ không gặp chuyện, thấy không đưa ba mẹ chạy trốn được nên dứt khoát liều luôn, vươn tay ra định bóp cổ bà ngoại.
Tay còn chưa bóp đến cổ bà thì thấy bên cạnh quát một tiếng, anh trai tôi không biết tỉnh lại khi nào, cầm một cái ghế đập lia lịa vào đầu bà ngoại.
Một tay anh dùng ghế đẩy bà ngoại ra, một tay đỡ ba mẹ tôi:
"Chạy mau, rắn bò đến nhiều lắm."
"Khanh khách."
Bà ngoại bị đập đến vỡ đầu chảy máu nhưng vẫn đuổi theo chúng tôi.
Ba mẹ tôi hoảng sợ nhưng cũng tỉnh táo hơn, cùng anh em tôi dìu nhau chạy.
Nhưng vừa mới chạy hai bước bỗng nghe thấy có tiếng xào xạc truyền đến, vô số con rắn thịt từ các ngóc ngách trong bệnh viện bò ra, hướng về phía chúng tôi xè xè thè lưỡi.
Chúng nó lại đi theo tới đây.
Không đúng, lều rắn đã khóa kín, sao chúng nó tới đây được?
Bà ngoại kéo cành liễu quấn chặt bên người ra đuổi theo:
"Đều là người một nhà, chúng mày giúp thằng bé đi. Sau này nó giàu có, nói ra không phải cũng khiến chúng mày nở mày nở mặt sao?"
Bà ta điên rồi!
Anh trai tôi và ba tôi vội vàng xoay người, bảo vệ tôi và mẹ tôi ở giữa, nhìn những con rắn thịt bơi về phía chúng tôi cũng có chút sợ hãi.
Rắn thịt bò từng chút một, bắt đầu cuộn đuôi lấy đà như ở trong chuồng rắn, muốn bay lên cắn chúng tôi.
Thấy một con rắn sắp bay đến, anh trai tôi vội vàng xoay người muốn ôm tôi, bảo vệ tôi trong lòng.
Nhưng đúng lúc này, tôi nghe thấy một tiếng hừ lạnh, thân thể giống như bị cái gì đó kéo lên.
Một làn hơi nước quen thuộc theo thân thể chúng tôi phun ra ngoài, con rắn thịt vốn bay trên không trung bịch một cái rơi xuống đất.
Cành liễu trên người bà tôi cũng siết lại, biến ra dày đặc hơn rồi hóa thành một tấm lưới liễu bao trùm lấy bà.
Tôi còn đang sợ tới mức thở hổn hển thì đã thấy mình ở bên ngoài bầy rắn.
Quảng Tuyền trầm giọng nói:
"Xin lỗi, anh tới trễ."
"Không trễ không trễ."
Trong lòng tôi còn sợ hãi thở hổn hển, quay đầu muốn đi tìm người nhà thì phát hiện mình đang nằm trong ngực Quảng Tuyền.
Anh ho nhẹ một tiếng, nhìn đàn rắn co rúm lại trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng: "Những thứ này chạy ra cũng nhanh thật, không biết là kẻ nào thả."
Liễu Thăng ở bên cạnh giúp gia đình tôi thoát ra khỏi bầy rắn, đi tới nói: "Đi chỗ khác đã, tôi báo cảnh sát rồi."
Cũng may bệnh viện thị trấn ít người, nếu không nhiều rắn thịt chạy ra tán loạn như thế cắn trúng người còn không biết phải làm sao bây giờ.
Mẹ tôi nhìn bà ngoại bị dây liễu quấn quanh, có chút choáng váng, run rẩy nói:
"Mẹ tôi làm sao vậy?"
"Bà ta cũng không tính là người."
Liễu Thăng vung tay lên, trực tiếp siết chặt lưới liễu.
Bà ngoại vẫn đang không ngừng lẩm bẩm, nói gia đình tôi với cậu tôi là ruột thịt thì phải giúp đỡ cậu tôi, giúp em họ tôi.
Liễu Thăng vung tay lên, vài sợi liễu nhọn quấn siết cổ bà tôi. Bà ngoại đột nhiên giống như con rắn bị giết, há miệng rít lên. Khi da rắn bị lột ra, phía sau trống rỗng, không có gì cả.
Bà ngoại vẫn lẩm bẩm nói: "Chỉ cần con trai tôi tốt, cháu trai tốt, uống máu của tôi, ăn thịt của tôi cũng được."
Mẹ tôi thấy thế, sợ tới mức che miệng thét chói tai, trực tiếp quay đầu ngất xỉu.
Ba tôi vội vàng ôm lấy bà, nhìn thoáng qua đầu bà ngoại, thở dài nặng nề, nhìn anh trai tôi nói:
"Con để ý Hà Y, ba đưa mẹ con về phòng bệnh trước. Chuyện này nhờ con xử lý nhé, có mẹ con ở đây chỉ làm mọi chuyện rối thêm."
Bọn họ với những người trong thôn, mẹ tôi với bà ngoại đều có tình cảm không ít thì nhiều, để họ giải quyết chắc chắn không dứt khoát bằng để cho anh tôi làm.
"Đến chết cũng muốn giúp con trai, không biết hối cải."
Liễu Thăng vung tay lên, trực tiếp thu lại tấm lưới quấn theo bà ngoại tôi:
"Cảnh sát tới rồi, thứ này chấp niệm quá sâu, lại thêm những con rắn kia cũng có oán khí nữa. Tôi đi xử lý trước."
Quảng Tuyền cũng gật gật đầu, sau đó anh quay đầu bảo tôi:
"Em và mẹ có giống rắn trong cơ thể là vì bà ngoại em chấp niệm muốn giúp con trai, hóa rắn từ bóng dáng mà ra, phun oán khí xà niệm vào người hai người rồi hút máu huyết của hai người mà thành."
Cho nên tôi và mẹ tôi không trở về, nhưng trong cơ thể vẫn có rắn giống.
Tôi vốn tưởng rằng là lúc Đặng Quang Vỹ đi đón bà tôi đã bỏ đồ vào trong nước uống, hóa ra lại do chính bà ta làm.
Thấy tôi sững sờ, anh trai tôi nhìn sang bên cạnh: "Quảng Tuyền nói gì vậy?"
Tôi chuyển lời, anh tôi lạnh lùng nói: "Quen với con chẳng khác nào giết con. Trong mắt bà ta, mẹ con chúng ta cũng chỉ như những công cụ để trợ giúp con bà. Bà ta sẵn sàng chết cũng thôi đi, còn muốn chúng ta phải giống vậy!"
"Bà ta thích con trai hơn con gái, không dám làm gì anh và bố nên mới sờ tới em và mẹ."
Anh trai tôi tức tối, đá mạnh vào tường. Phía dưới có tiếng bước chân truyền đến, ai đó gọi tên tôi và anh tôi.
Anh tôi liếc tôi một cái rồi nghiêm nghị nói: "Em đừng nói mấy chuyện kì quái kia, cứ bảo rắn không biết ở đâu chui ra là được."
Tất nhiên tôi biết điều này, cảnh sát gọi cứu hỏa đến lấy dụng cụ bắt rắn chuyên nghiệp, bắt hết số rắn thịt này.
Tôi và anh trai nhiều lần dặn họ phải cẩn thận, loài rắn này rất độc.
Nhưng khi Quảng Tuyền ở đó, tất cả những con rắn này đều bị tê liệt vì sợ hãi, không con nào dám nhúc nhích.
Bắt rắn xong xuôi, cảnh sát đưa chúng tôi đi ghi chép, tôi và anh tôi nói rắn đã bò vào bệnh viện, chúng tôi chạy trốn thì mẹ tôi ngất xỉu, bố tôi đưa bà vào bệnh viện thành phố.
Không biết cảnh sát có tin không, họ chỉ nhìn chúng tôi chằm chằm và nói:
"Các bạn có biết cậu của mình ở đâu không?"
Chúng tôi lắc đầu, viên cảnh sát dẫn đầu nhìn chúng tôi và nói: "Chúng tôi đã kiểm tra con rắn trong quan tài và phát hiện ra rằng con rắn đã hợp nhất với gen người. Gen đó thuộc về cậu của hai người."
Lúc đầu tôi không hiểu nó có nghĩa là gì, nhưng Quảng Tuyền bên cạnh khịt mũi hừ lạnh.
Anh trai tôi lập tức nói với cảnh sát:
"Tôi có thể đưa em gái tôi lên xe được không, em ấy nghe loại chuyện này sẽ bất tiện."
______
Mình đã lập blog rồi nha! Mọi người vào trang cá nhân wattpad của mình để xem link blog hoặc search tên blog trong ảnh nhé: Meow dịch truyện.
5 chương còn lại 22h 8/11 sẽ lên kệ nha ~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip