Chương 2135 - 2136: Ác Ma Thiên Sứ (9-10)

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Dịch: Minh Nguyệt


Chương 9 (2135):

Có điều gã bị thương nặng thế này, theo lẽ thường không phải nên kích động khai hung thủ ra ư?

"Không nhớ được gì hết, đừng hỏi nữa."

Sử Quân không phối hợp khiến Ôn Hoàng không bó tay, đành phải tạm rời đi. Vụ án này khiến ông rất đau đầu, vì ở hiện trường không tìm thấy bất kỳ manh mối nào.

Sử Quân thở phào một hơi, định nghỉ ngơi một lúc, cơ thể đau nhức khiến gã bực bội không thôi. Cục tức này sớm muộn gì gã cũng sẽ tìm một chỗ mà xả ra.

Chẳng qua không lâu sau thì đã có rất nhiều phóng viên xông vào. Họ nghe đồn gã không phối hợp, nói bản thân không nhớ đã xảy ra chuyện gì nên đều đoán rằng liệu có phải gã hẹn người khác, kết cục là gặp họa không. Tin tức chấn động thế này sao họ có thể bỏ qua chứ?

Buổi trưa, Đường Quả và Đường Nhiễm ăn cơm trong canteen trường. Lúc này trên tivi đang chiếu thời sự, Đường Quả bất giác ngẩng đầu lên thì đúng lúc nghe được giọng nói quen tai của Sử Quân, "Đừng có hỏi nữa, mấy kẻ phóng viên chó má như mấy người rốt cuộc có thấy phiền không hả? Suốt ngày đi nghe ngóng việc riêng của người ta mà không sợ gặp báo ứng à? Còn hỏi, còn hỏi nữa thì tôi trù mấy người hai trăm thước."*

*Nguyên văn là  "再问,再问诅咒你们出门两百码!". Mình không biết dịch thế nào, bạn nào biết thì để lại bình luận giúp mình nhen~~

Tuy  đã đánh mosaic song Đường Quả vẫn nhận ra. Cô nghe được giọng nói của Sử Quân - kẻ nằm trong bệnh viện bị phóng viên hỏi đủ loại thông tin, hỏi gã dùng ứng dụng hẹn hò nào, hỏi gã không khai báo hung thủ có phải vì sợ bí mật của mình bị lộ ra không, hay là bản thân gã có máu M.

Thậm chí còn có phóng viên hỏi rằng liệu có phải bây giờ dù thân thể đau đớn nhưng trong lòng gã lại thấy thỏa mãn, linh hồn đang phiêu, cảm thấy rất đã không.

Các phóng viên lần lượt đưa ra những vấn đề mang tính chê cười trào phúng, đừng nói là Sử Quân, bất cứ người nào cũng không thể chịu được.

Sức chịu đựng của gã còn tốt hơn người bình thường đôi chút, nói cho cùng thì gã vốn dĩ đã là một kẻ vô lại. Song đối mặt với nhiều câu hỏi như thế, bị người ta bóc phốt, hỏi mấy câu hỏi ghê tởm vậy thì gã cũng sắp chịu hết nổi rồi.

Đường Nhiễm cũng nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, cô bé ngẩng đầu lên, dùng bàn tay mũm mĩm của mình chọt chọt Đường Quả, khẽ hỏi, "Chị ơi, kẻ xấu gặp báo ứng rồi sao?"

Đường Nhiễm sẽ không bao giờ quên giọng nói của ông chú dê xồm đó.

Đường Quả hồi thần lại, cô mỉm cười, "Đúng đó."

Cô vừa dứt lời thì Đường Nhiễm đã vui vẻ cười tươi, còn lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu nữa. Cô bé nghĩ, chỉ cần ông chú xấu xa kia gặp báo ứng, chịu trừng phạt là tốt rồi. Sau đó cô bé nhanh chóng quên chuyện này đi.

Mặc dù có hệ thống tạo ra thời điểm Đường Quả và Đường Nhiễm xuất hiện trở lại trong camera, nhưng trong khoảng thời gian đó chỉ cần camera ghi nhận được hình ảnh đi ngang qua đoạn đường kia thì cảnh sát đều cho người đến cửa hỏi thăm.

Ôn Hoành phụ trách đến hỏi 2 cô bé chưa đến 10 tuổi là Đường Nhiễm và Đường Quả. Thực ra rất nhiều người đều nghĩ trẻ con thì biết cái gì, nếu thật sự nghe được tiếng gì lạ chắc chắn là đã bị dọa chạy mất, sẽ không vào trong xem. Nhưng ông vẫn muốn xác nhận lại, rốt cuộc thì bất kỳ manh mối nào cũng đều có thể giúp họ phá giải vụ án này, không thể xem nhẹ được.

Đường Quả mở cửa cho Ôn Hoành, hôm nay cô và Đường Nhiễm về nhà từ sớm, Đường Nguyên Khôn và Hứa Tư Vân thì giống như cũ, đưa con trai cưng ra ngoài ăn. Giờ bà ta đã sinh con trai cưng cho Đường Nguyên Khôn, sau khi nhà cũ bị giải tỏa thì nay ông ta không thiếu tiền. Hứa Tư Vân không muốn ở nhà ăn cơm, càng không muốn tự nấu, ông ta cũng chiều theo, ngày nào cũng đưa bà ta ra quán ăn đồ ngon.

=====

Chương 10 (2136):

Hứa Tư Vân vốn không muốn đưa hai chị em Đường Quả đi cùng. Vậy nên lần nào bà ta cũng để hai gói mì tôm trên bàn cho hai chị em tự túc, còn bà ta thì bồng đứa con trai cưng của mình đến công ty của Đường Nguyên Khôn tìm ông ta, đợi ông ta tan làm thì cả nhà cùng nhau đi ăn. Nghe có vẻ hợp tình hợp lý, không ai thấy có vấn đề gì, đến Đường Nguyên Khôn cũng cảm thấy như vậy rất ổn.

Từ sau khi nhà bị giải tỏa, có tiền rồi thì ông ta cũng lười biếng hơn hẳn, thích mỗi ngày ra ngoài ăn. Đồ mà Hứa Tư Vân nấu thực sự không nuốt nổi, cho nên ông ta rất sẵn lòng.

Còn về hai chị em Đường Quả thì ông ta cũng không nghĩ nhiều đến thế. Bữa trưa ở trường khá ngon, dù buổi tối có ăn mì gói thì cũng không lo hai chị em bị suy dinh dưỡng. Hơn nữa ngày nào ông ta cũng cho tiền ăn và tiền tiêu vặt, xem như đã cho đủ, tận tình tận nghĩa rồi. Thi thoảng Hứa Tư Vân sẽ ăn cơm ở nhà, trong nhà có trữ đồ ăn.

"Cháu bé, bố mẹ cháu không có nhà sao?"

Ôn Hoành nhíu mày, tính cảnh giác của hai cô bé này thấp quá. Bố mẹ không ở nhà còn dễ dàng mở cửa cho ông, lỡ gặp phải kẻ xấu thì biết làm sao?

Ông cũng nhìn thấy hai gói mì ở trên bàn, Đường Quả chưa kịp cất đi. Lúc nãy cô nấu cơm trong bếp, cô bé nhỏ còn cầm theo muôi múc cơm, khiến Ôn Hoành nhìn mà khó hiểu.

Ông tự giới thiệu bản thân, Đường Nhiễm đang xem tivi, nghe ông nói mình là cảnh sát thì vội quay đầu lại xem, sau đó trèo xuống sofa chạy đến trước mặt Ôn Hoành, "Chú là cảnh sát bắt kẻ xấu mà trong tivi nói đó sao?"

Ôn Hoành nghe mấy lời ngây ngô của Đường Nhiễm thì bật cười, ông gật đầu đáp, "Hôm nay chú đến đây là muốn hỏi hai cháu mấy câu, đừng sợ, có điều chú còn một chuyện khác phải nói với mấy cháu trước. Sau này nếu có người nào đến gõ cửa, nếu có bố mẹ ở nhà thì nhờ họ đến mở giùm; nếu không có thì các cháu phải hỏi đó là ai trước, là người lạ thì phải gọi cho bố mẹ. Tóm lại là không được cứ vậy mà mở cửa, nhớ chưa?"

Giờ có không ít vụ trẻ em mất tích, có vài kẻ xấu chuyên rình lúc bố mẹ đi vắng để đến bắt cóc trẻ em. Hai cô bé xinh xắn như này, nếu mà gặp phải kẻ có mưu đồ thì hôm nay chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Đường Nhiễm gật đầu ngay tắp lự, "Bình thường cháu không mở cửa cho người lạ đâu." Nói xong thì cô bé giương mắt nhìn Đường Quả, thiếu điều nói luôn là tính cảnh giác của chị quá yếu, còn mình là một em bé ngoan, cô bé không mở cửa cho người lạ đâu.

Đường Quả: "..."

Hệ thống: Hahaha, cưng quá đi.

Ôn Hoành cũng hiểu ra, ông quay sang nhìn cô cảnh sát bên cạnh, cười rộ lên.

Đường Quả gọi hai người vào nhà, Ôn Hoành thấy cô cầm vá cơm mới hỏi, "Hai cháu đang làm gì thế?"

"Nấu cơm ạ." Đường Quả ngọt ngào đáp một tiếng, "Chú ngồi đợi một lát nhé, đồ ăn sắp cháy rồi."

Thực ra Ôn Hoành cũng ngửi được mùi lạ lạ, ông vội chạy theo thì thấy Đường Quả đang đứng trên một cái ghế nhỏ tắt bếp, định múc canh ra bát.

"Để chú giúp một tay."

Ông thấy đồ trong nồi hơi cháy rồi, không bị ảnh hưởng gì nhiều, vẫn còn ăn được. Ông còn ngửi được mùi thơm ngào ngạt, chắc là ngon lắm.

"Bố mẹ hai cháu đâu rồi, cháu nhỏ thế này sao mà nấu ăn được? Lửa nguy hiểm lắm đó."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip