Chương 2137 - 2138: Ác Ma Thiên Sứ (11-12)

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Dịch: Minh Nguyệt

Chương 11 (2137):

“Chắc bố và dì ra ngoài ăn cơm rồi ạ.”

Đường Quả còn chưa đáp thì Đường Nhiễm đang ngồi xem tivi trong phòng khách đã quay đầu lại nói, “Cháu với chị không muốn ngày nào cũng ăn mì gói, nên chị mới học nấu ăn.”

“À, cháu có giúp chị rửa rau.” Đường Nhiễm bổ sung thêm 1 câu, cô bé sợ người ta hiểu lầm rằng mình không làm gì, chỉ biết há miệng ngồi chờ ăn. “Cháu thấp quá, giờ vẫn chưa học nấu ăn được, mai này cháu lớn hơn là có thể phụ nấu rồi.”

Đường Nhiễm là một cô bé rất đáng yêu. Nữ cảnh sát đứng bên cạnh nghe cô bé nói chuyện thì hai mắt sáng lên, nếu không vì thân phận của mình thì chắc là cô ấy đã không kìm được mà bế cô bé vào lòng mà thơm rồi.

Bé gái này dễ thương quá đi thôi, đã hiểu chuyện còn lanh lợi. Còn bảo lớn rồi thì muốn giúp chị nấu cơm nữa.

Song nữ cảnh sát sực tỉnh ra, cô bé lớn kia chắc cũng tẩm 7 tuổi nhỉ. Theo lời của hai bé gái này thì bố mẹ để hai đứa con ở nhà không phải là chuyện ngày một ngày hai, còn cho ăn mì gói qua loa, bản thân thì ra ngoài ăn ngon hả?

Cô ấy nhìn Ôn Hoành, sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm. Hai cô con gái ngoan thế này, không biết bố mẹ nghĩ gì mà không quan tâm chăm sóc cho đàng hoàng nữa, còn để hai bé tự nấu ăn. Nhìn thấy hai gói mì tôm bên cạnh, trong lòng cô ấy càng khó chịu hơn.

Cô ấy bế Đường Nhiễm lên, khẽ hỏi, “Ngày nào bố hai cháu cũng ra ngoài ăn cơm sao?”

“Dạ phải, hôm nào cháu với chị đi học về cũng sẽ thấy trên bàn có hai gói mì tôm, mới ăn thì thấy ngon, ăn nhiều rồi thì không ngon nữa.” Đôi lông mày trên gương mặt xinh xắn của cô bé khẽ nhíu lại, “Chị cũng không thích, nên chị bắt đầu học nấu ăn theo công thức trong sách.”

Lúc nhắc đến Đường Quả, gương mặt Đường Nhiễm đầy vẻ sùng bái, giống như đang khoe với mọi người chị mình xuất sắc lắm cơ.

Nữ cảnh sát với Ôn Hoành đều bị dáng vẻ này của cô bé chọc cười.
Họ nhanh chóng chú ý đến Đường Quả đang lặng lẽ, không lên tiếng đứng bên cạnh, cũng không nghi ngờ gì. Bố mẹ không lo, chắc chắn mấy đứa bé ở độ tuổi này cũng sẽ nghĩ ngợi vài điều.

Cả hai lắc đầu, Ôn Hoành cũng nhớ đến mục đích họ đến đây. Đường Nhiễm nghe ông hỏi chuyện hôm đó thì tò mò nghiêng đầu. Cô bé không quên, nhưng nhớ lại Đường Quả từng nói là không được kể với ai chi tiết chuyện hôm đó cả. Dù người khác có hỏi thì cũng phải đáp giống như lúc trước.

Cô bé nhìn chị, lại nhìn Ôn Hoành. Dù chú cảnh sát này nhìn có vẻ là một người tốt, nhưng cô bé đã hứa với chị rồi, còn móc nghéo nữa nên chỉ đành bịa một lời nói dối nho nhỏ thôi.

Đường Quả bình thản kể lại chuyện tan học về nhà hôm đó, Đường Nhiễm cũng tỏ vẻ là mình với chị về nhà như lúc trước, trên đường không nghe gì cả.

Ôn Hoành vốn không ôm hy vọng gì, hai cô bé thì sao có thể biết chuyện gì chứ? Hỏi mấy câu theo quy trình, không thu được tin gì có ích, hai người đi đến nhà tiếp theo.

Đợi họ đi rồi, Đường Nhiễm thè lưỡi với Đường Quả, tựa như đang hỏi là em diễn không tệ nhỉ? Đường Quả im lặng ăn cơm, cô cảm thấy có một cô em gái thông minh tinh nghịch thế này cũng rất tốt.

IQ của Đường Nhiễm chắc chắn là cực kỳ cao, nếu không thì trong kịch bản cũng sẽ không khiến người ta truy nã cả chục năm vẫn không thể tìm ra chứng cứ. Dù người khác có nghi ngờ thì cũng chẳng thể tìm ra bất cứ bằng chứng gì.
=====

Chương 12 (2138):

Theo tình huống như bây giờ, Đường Nhiễm chắc chắn không nhận được sự giáo dục tốt nhất, IQ cao như thế mà không được bồi dưỡng đàng hoàng thì lãng phí quá. Tuy là về sau cô bé tự học thành tài, nhưng đó cũng là vì đã trả những cái giá rất đắt.

Với tuổi của hai chị em bây giờ thì e là không thể rời cái nhà này được. Mà bề ngoài Đường Nguyên Khôn biểu hiện rất tốt, không ai lại nghĩ rằng ông ta bạc đãi hai chị em. Cho ăn cho mặc cho ở, không có bất cứ lý do gì để rời nhà, cũng không thể sống chung với Lý Khắc Thục được. Bà mẹ này ghét hai cô lắm, nếu mà theo bả thì nói không chừng sẽ bị bán luôn. Nghĩ đi nghĩ lại thì cứ duy trì cuộc sống như bây giờ cũng ổn.

Còn về việc bồi dưỡng Đường Nhiễm, Đường Quả quyết định dùng ít tiền mua cho cô bé một số sách liên quan đến máy tính và hóa học, cô nhớ là cô bé khá có thiên phú trong hai lĩnh vực này.
Ứng dụng kỹ thuật máy tính để tìm ra những băng nhóm hãm hại các bé gái, lại dùng hóa học để chế ra một vài loại thuốc. Phàm là thứ đã bị cô bé nhắm đến rồi thì không thể nào thoát được.

Có thể nói, Đường Nhiễm là một thiên tài.

Lúc Đường Nguyên Khôn đưa hai mẹ con Hứa Tư Vân về nhà thì hai chị em Đường Quả hầu như đều đã đi ngủ. Mà sáng sớm thì ông ta cũng không cần gọi hai cô dậy, chỉ cần để tiền cơm và tiền tiêu vặt ngày hôm đó lên bàn thôi.

Tuy Hứa Tư Vân không vui lắm, nhưng về chuyện này thì hiển nhiên Đường Nguyên Khôn có suy nghĩ của riêng mình. Hai đứa con gái học giỏi, giả sử sau này có thành công thì những việc ông ta làm cũng đủ cho chúng nhớ đến sự tốt đẹp của ông ta.

Đường Quả biết được dự tính của ông ta thì cũng chẳng quan tâm lắm. Trong kịch bản, ông ta thờ ơ lạnh nhạt với hai đứa con gái của mình, vậy thì sau này hai cô sẽ trả lại cho ông ta rồi không cần làm gì nữa. Chỉ riêng thằng con trai bị chiều đến hư kia cũng đủ cho ông ta một vố rồi.

Ngoài ra cô còn có một quyết định khác, cô không định quá nổi bật ở thế giới này. Trong nhà có một cô bé giỏi giang xuất sắc như Đường Nhiễm là được, còn cô thì sống bình thường thôi. Giữ thành tích ở mức không cao không thấp, đủ vào đại học là được rồi.

Đến lúc đó cô cũng không lo Đường Nhiễm không hiểu được là bố phân biệt đối xử với hai chị em. Là một cô bé thông minh, em gái cô sẽ hiểu.

Mà cô còn có nhiều việc phải làm lắm, không rảnh để đi lo xem chuyện đời này sẽ tiếp diễn thế nào.

“Thống tử, tra đến đâu rồi?”

[Ký chủ đại đại, tôi đã tra được trang web rồi, trên đó bọn chúng thật sự chia sẻ rất nhiều video biến thái, cô xem thử đi.]

Đường Quả nằm xuống nệm, nhắm mắt, ý thức chìm vào không gian hệ thống.

Trong nháy mắt, những video kia xuất hiện trước mặt cô. Trang web có IP ở nước ngoài kia cũng đồng thời sử dụng tiếng nước ngoài. Dù có rất nhiều người dùng không hiểu, song điều này cũng không ảnh hưởng đến việc bọn chúng hiểu được những đoạn phim và bức ảnh ở đây.

Đường Quả nhanh chóng xem hết một lượt những video, càng xem thì sắc mặt cô càng tệ.

Nhân vật chính trong tất cả các thước phim này đều là các cô bé từ 5 đến 10 tuổi, những gì mà các bé ấy phải trải qua thê thảm vô cùng. Qua vẻ mặt và âm thành thì có thể nhìn ra phần lớn là bị cưỡng ép.

Thậm chí có cả “những đứa trẻ bị bỏ lại”* ngây ngô, bị người ta dùng mấy que kẹo mút hay bánh quy dụ dỗ, lừa gạt các bé ấy làm những chuyện khiến các bé ấy bị thương tổn suốt đời.
*Những đứa trẻ bị bỏ lại (留守儿童): Là những đứa trẻ nông thôn có cha mẹ phải kiếm sống bằng nghề lao động nhập cư ở các vùng đô thị xa xôi, nhưng không đủ khả năng để giữ gia đình với chúng.

Trong số đó, phần lớn là gương mặt của đồng bào.

Trong vòng nửa tiếng, Đường Quả đã xem 10 video ngắn, dù bây giờ không còn xem nữa nhưng hễ nhắm mắt lại thì đâu đâu cũng là những cảnh tượng cũng những tiếng kêu thê thảm xé lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip