Chương 28
Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ Chí
Hôn lễ được hai gia đình bàn bạc, mọi chuyện đều đã chuẩn bị đâu vào đấy.
Bố mẹ tôi phá đám mấy lần nhưng toàn bị tôi cản trở. Thậm chí, lần gần nhất họ còn đứng ngoài cửa khóc lóc om sòm nên bị tôi báo công an.
Mặc dù chỉ bị công an nhắc nhở, không tạm giam họ nhưng sau lần ấy, hình như họ đã hiểu tôi quyết tâm bao nhiêu. Tôi không còn là cô sinh viên chưa sõi đời năm nào buộc phải quỳ xuống cầu xin bà ta trong con ngõ gần trường nữa.
Cứ vậy, cho đến trước ngày diễn ra hôn lễ, họ cũng không làm phiền tôi nữa. Họ chỉ bảo rằng không quen biết cô con gái tôi đây.
Nghe vậy, tôi chỉ cười trừ.
Được vậy thì tốt quá, bởi vì tôi đã quá mệt mỏi khi phải làm con gái của họ rồi.
Nếu như Giang Chất không xuất hiện, e rằng tôi phải dùng cả đời để xua tan bóng ma quá khứ.
Những tưởng có thể yên tâm làm đám cưới với Giang Chất, thì buổi tối trước ngày kết hôn, bạn gái của Thời Diên đến tìm tôi.
Mà cũng không hẳn, nói chính xác thì hình như là bạn gái cũ.
Thời Diên im hơi lặng tiếng trong thời gian thực tập, bạn bè của anh ta cũng không biết anh ta đi đâu. Có người biết chuyện bảo rằng hình như anh ta đã chia tay với mối tình đầu trông đợi nhiều năm kia rồi.
Thật hay giả, chẳng ai hay biết.
Cô ta gọi điện cho tôi, hỏi địa chỉ nhà tôi rồi hẹn gặp bên dưới nhà.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau trong chòi nghỉ dưới sân. Đây là lần đầu tiên tôi quan sát cô ta ở khoảng cách gần đến vậy.
Thật ra... nhìn kỹ thì chúng tôi không giống nhau lắm, nhất là khi cả hai cùng trang điểm.
Người cô ta nồng nặc mùi rượu, hình như có uống.
Tôi không biết cô ta tìm tôi làm gì, nhưng vừa gặp mà cô ta đã bật khóc.
Cô ta nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cô từ rất lâu rồi."
"Tôi không phải mối tình đầu của Thời Diên, cũng không phải bạn gái cũ nào đó. Tôi được anh ấy nhờ giúp diễn kịch thôi."
Tôi ngây người, đợi cô ta nói tiếp.
Cô ta hít sâu: "Thời Diên không muốn tôi nói cho cô biết. Nhưng tôi nhịn nhiều năm quá rồi, tôi mà không nói thì cô sẽ lấy chồng mất..."
Tôi lặng người nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô ta.
Trong vài giây giữ im lặng, bộ não tôi lướt qua rất nhiều kịch bản phim truyền hình. Ngày ấy chia tay có nguyên nhân khó nói khác, chẳng hạn như anh ta mắc bệnh hiểm nghèo? Nhà anh ta phá sản, nợ rất nhiều tiền nên nhụt chí? Hay anh ta phải chăm lo cho người em bị thiểu năng?
Nhưng mà, tất cả đều không phải.
Cô gái ngồi trước mặt đỏ au đôi mắt, nghẹn ngào nói: "Bố của Thời Diên bị bệnh tâm thần, nhưng là mắc sau khi bị kích động mạnh. Thế nên chẳng ai trong nhà nghĩ căn bệnh tâm thần ấy... lại di truyền."
Tôi sững sờ.
"Cô nhớ không, mùa hè trước khi hai người chia tay, anh ấy đã mất liên lạc rất nhiều ngày ấy?"
Tôi gật đầu, có nhớ.
Mùa hè năm ấy, có một khoảng thời gian anh ta như biến mất khỏi thế giới. Không gọi điện được, nhắn tin cũng không trả lời.
Cô ta cất giọng nhẹ bẫng: "Đó là lần đầu anh ấy phát bệnh, do mâu thuẫn gia đình. Người nhà thấy anh ấy có vấn đề nên đưa đi khám thì mới biết anh ấy cũng bị bệnh giống bố, và bệnh này có di truyền."
"Triệu chứng của Thời Diên vẫn còn nhẹ, nhưng có thể tái phát bất cứ lúc nào."
Cô ta giải thích mọi chuyện.
Đơn giản lắm, Thời Diên tình cờ quen cô ta, thấy trông hơi giống tôi nên mong cô ta giúp đỡ, đóng vai mối tình đầu mà anh ta tự bịa ta, lấy đó làm lý do để chia tay tôi.
Tất cả là để đẩy tôi ra.
Cô ta kể, ngày ấy Thời Diên đỏ vằn con mắt nói với cô ta rằng: "Tôi là thằng điên sẽ phát bệnh bất cứ lúc nào, tôi không thể làm lỡ dở cuộc đời cô ấy."
Anh ta còn nói: "Cô ấy thích trẻ con, trong giấc mơ cũng muốn sau này lấy chồng sẽ sinh một đứa con thông minh, đáng yêu. Nhưng mà tôi... chưa chắc đã cho cô ấy được điều đó."
Nói đến đây, cô ta bỗng rơi nước mắt.
"Thời Diên khổ lắm rồi. Mấy năm nay anh ấy nhớ cô nhiều lắm... Tôi đã kể hết sự thật với cô, cô quay lại với anh ấy đi, được không?"
Nhắc đến Thời Diên làm cô ta mất kiểm soát cảm xúc, bụm mặt khóc nức nở:
"Anh ấy rất thích cô, mấy năm nay tôi bầu bạn với anh ấy nhưng vẫn luôn thấy anh ấy làm chuyện điên rồ vì cô. Lần cô đi biển chơi, anh ấy biết tin cũng đi theo. Anh ấy đã ngắm biển cùng cô trong khi cô chẳng hề hay biết."
"Lần đó tôi không yên tâm nên đi cùng anh ấy. Cô biết không? Tối đó anh say rượu ngã sõng xoài trong quán ăn, đỏ hoe đôi mắt nói với tôi rằng hai người đã cùng ngắm biển, cùng bước trên bãi cát nên cũng xem như hoàn thành lời hứa."
Chắc do những lời cô ta nói quá xúc động nên tôi cũng hơi xót xa, hốc mắt cũng cay cay.
Một lúc sau, cô ta móc ra khỏi túi một bao thuốc lá và một tờ giấy. Thuốc lá bị quăng lên bàn còn tờ giấy thì đưa cho tôi.
"Đây là địa chỉ và số điện thoại hiện giờ của anh ấy. Nếu cô hối hận thì đi tìm anh ấy ngay đi. Anh ấy vẫn luôn muốn gặp lại cô một lần..."
Tôi chầm chậm cầm tờ giấy rồi nhìn xem.
Cô ta lẳng lặng nhìn tôi đầy mong chờ.
Một lúc sau, tôi vò tờ giấy rồi rút điếu thuốc trong bao thuốc lá của cô ta: "Mượn cái bật lửa."
Cô ta ngây người, song vẫn đưa bật lửa cho tôi.
Tôi châm điếu thuốc mà ngón tay cầm đầu lọc run mạnh, đánh lửa mấy lần mới châm được.
Rít một hơi thuốc, tôi ngẩng lên nhìn cô ta.
Hốc mắt tôi cay xè: "Mai tôi kết hôn rồi."
Cô ta sững sờ: "Tôi biết, nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết." Tôi ngắt lời cô ta: "Tôi cũng rất xót xa cho căn bệnh của Thời Diên, tôi cũng rất tiếc cho mối tình ấy, nhưng mà ngày mai... tôi lấy chồng."
Dứt lời, tôi đánh lửa đốt tờ giấy.
Tờ giấy nhỏ nên chẳng mấy đã biến thành tro tàn rơi xuống mặt bàn, bị gió thổi bay sạch.
Cô ta trợn trừng mắt: "Tăng Du, cô có biết mấy năm qua anh ấy sống thế nào không? Cô thốt ra một câu nhẹ bẫng là mai cô lấy chồng? Cô không lo lắng cho anh ấy ư!"
Tôi bình tĩnh nhìn cô ta, nhưng thật ra điếu thuốc trong tay đang run nhè nhẹ.
Mấy năm qua, Thời Diên trong ấn tượng của tôi luôn là người coi tôi là người thay thế, là một kẻ bội bạc bỏ rơi tôi sau khi mối tình đầu về nước.
Đột nhiên chuyển vai thế này, tôi chưa chấp nhận được.
Nhưng mà tôi biết, ngày mai, tôi sẽ kết hôn với Giang Chất.
Anh là người kéo tôi ra khỏi vực thẳm, anh là người dùng từng chút dịu dạng, từng chút bao dung để giúp tôi tốt lên từng ngày.
Dù quá khứ có xoay chuyển thế nào, thì tôi đây, vẫn muốn làm vợ anh.
Có điều, không ai thấu được nỗi lòng của người khác, cũng như việc cô gái trước mặt rõ ràng yêu Thời Diên nhưng lại chẳng thể hiểu được hành động của tôi.
Cô ta bùng nổ cảm xúc, gào lên mắng chửi tôi.
Mắng tôi quên sạch ký ức đáng quý với Thời Diên, mắng tôi bạc tình.
Tôi chỉ ngồi đó nhìn cô ta: "Tôi không quên, tôi vẫn nhớ rõ ký ức gắn liền với Thời Diên. Thế nhưng... đối với tôi, ký ức ấy đều đã trôi vào dĩ vãng rồi. Tất cả đều đã trở thành chuyện của quá khứ kể từ ngày Thời Diên chia tay tôi."
Được biết sự thật, nghe nhắc đến Thời Diên cũng làm tôi cay sống mũi. Nhớ đến chàng trai thích mặc đồ trắng và căn bệnh mà anh ta mắc phải cũng làm tôi có chút nghẹn ngào.
"Cô trách tôi bạc tình cũng được, mắng tôi bội nghĩa cũng chẳng sao. Nếu năm ấy Thời Diên sẵn sàng nói cho tôi biết sự thật, tôi cam đoan sẽ hết mình vì anh. Tôi sẽ chấp nhận khả năng nửa đời sau anh phát bệnh, cũng sẽ chọn không cần có con. Nhưng mà... giờ này cô nói cho tôi biết sự thật, tôi chỉ có thể cho cô vài giọt nước mắt vì tiếc cho chuyện đã qua. Ngoài ra, tôi chẳng thể làm gì khác được."
Cô ta cứ nhìn tôi hầm hầm, cuối cùng phẫn nộ đứng bật dậy: "Tăng Du, tôi nhìn lầm cô rồi. Tôi không ngờ cô lại lạnh lùng thế này!"
Nói rồi cô ta cầm bao thuốc định ra về.
Tôi nói với cô ta: "Để lại thuốc lá đi, cảm ơn."
Vả chăng do nghe giọng tôi hơi khàn, cô ta nhìn tôi một lát rồi vứt bao thuốc lại, đi mất.
Tôi ngồi hút mấy điếu thuốc trong chòi nghỉ mát rồi đứng dậy đi lên nhà, chuẩn bị cho lễ cưới ngày mai.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip