Chương 6 - Tòa tháp Archangelian



Trong khi cuộc hội quân đang diễn ra, Chỉ Huy Dante dành phần lớn thời gian thức tỉnh của mình trong phòng ngai vàng ở đỉnh của Archangelian, một tòa tháp cao vút, mỏng như mũi kim trên Arx Murus. Một cầu thang rước lễ được canh gác bởi các bức tượng uốn lượn lên vùng trung tâm rỗng của tòa tháp, nó được trang trí bằng một bức tranh tường dài liên tục một nghìn thước, tất cả chỉ được vẽ bằng các sắc thái đỏ, đen và xương.

Một tấm thảm trang trí công phu, được dệt bằng tay bởi các Blood Angels, bao phủ toàn bộ chiều dài của cầu thang. Các thanh để gia cố tấm thảm được làm bằng đá granit màu hồng từ Baal, và các bậc thang được làm bằng bạch kim. Hàng trăm ngàn viên đá đẫm máu lấp lánh trên lan can cầu thang. Tiếng đàn organ bùng lên từ vực sâu với sức mạnh mạnh đến mức tạo ra một cơn gió xoáy thoáng đãng trên tay nắm cầu thang, gió đập vào các cấu trúc mạng dưới hình dạng thiên thần và những hộp sọ của những nô lệ máu trung thành đã chết hàng thế kỷ đang tụ tập ở đó.

Hàng trăm Space Marines chậm rãi bước lên cầu thang, những bước chân của họ được tính toán chính xác theo nghi lễ. Hàng chục huy hiệu của Chapter hiện rõ. Hầu hết những người cầu xin là các thủ lĩnh Chapter, các đội trưởng, Chaplain, forge master, Sanguinary priest và những cấp bậc cao cấp tương tự. Mặc dù là thành viên của các hội kín khác nằm bên ngoài Blood Angels, họ vẫn xúc động trước tiếng hát tuyệt đẹp của các nô lệ máu cũng như những người chủ nhân của họ, và lắng nghe lời rao giảng của các Chaplain của Blood Angels đóng quân trên các bệ cầu thang rộng với sự tôn trọng tương tự.

Mephiston băng qua đoàn người rước lễ một cách vội vã không đúng mực. Rhacelus đi theo sau.

Sự xuất hiện của Chúa Tể của Cái Chết được chào đón bằng một cảm xúc lẫn lộn bởi những người con cháu của Sanguinius. Nhiều Librarian đã nhận ra ông ta. Phản ứng của những người anh em của họ thì không mấy khả quan.

Sự hiện diện kỳ ​​lạ của Mephiston đã khơi dậy nỗi sợ hãi trong tất cả mọi người, ngay cả trong trái tim và tâm trí chai sạn của Adeptus Astartes, và mặc dù đó chỉ là sự bất an thay đổi mà Space Marines cảm thấy, nhưng đó vẫn là nỗi sợ hãi. Trong số tất cả những người con trai của Sanguinius, chỉ có High Chaplain Astorath the Grim, Đấng cứu chuộc của những kẻ đã lạc lối mới làm khơi dậy sự căm ghét nhiều hơn.

Rhacelus cảm thấy những luồng cảm xúc đang gột rửa tấm thân mình và vị chủ nhân của ông chắc chắn cũng phải thế. Mephiston không biểu lộ dấu hiệu quan tâm. Ý chí của ông ta cứng rắn như băng giá ngàn năm, đen như màn đêm và mạnh như sắt thép. Sự chỉ trích hay chấp thuận đều không quan trọng đối với ông.

Những tiếng tụng kinh đều đều tạo nên một nền tảng đơn giản cho sự phức tạp của những giai điệu thánh ca bay bổng. Những lời tuyên bố về sự thuần khiết của Sanguinius và những câu trả lời thể hiện lòng trung thành từ các lãnh chúa Space Marine đã bổ sung vào một nhịp điệu. Tất cả đều được đan xen với tiếng nhạc organ ầm ầm. Sự thống nhất của mục đích và của dòng dõi huyết thống đã gắn kết âm nhạc và con người lại với nhau.

"Nếu chúng ta có thể đoàn kết thường xuyên hơn," Rhacelus nghĩ thầm, "thế thì không gì có thể chống lại chúng ta. Thiên hà sẽ lại một lần nữa biết đến hòa bình."

Rhacelus đã già, và ông ấy đã chứng kiến ​​nhiều cuộc hội quân của Máu, nhưng ông đã phải khiêm nhường trước màn phô diễn sức mạnh và lòng mộ đạo chưa từng có này đang lan tỏa khắp Archangelian.

Mephiston bắt được suy nghĩ của Rhacelus. "Thật ấn tượng," ông ta nói lớn.

"Dòng máu của chúng ta thật sự hùng mạnh," Rhacelus nói.

"Ngươi đã dành quá nhiều thời gian trong những tuần gần đây để ẩn mình trong Diurnal Vaults, Rhacelus. Hãy mạo hiểm đến Arx Murus và ngươi sẽ thấy được sự hùng vĩ của quân lực mà Dante đã triệu hồi."

Họ đến đỉnh cầu thang. Các Blood Angels trong bộ giáp vàng của đội cận vệ Sanguinary đứng gác trước một bộ cửa đá chạm khắc khổng lồ dẫn vào cung điện ngai vàng. Hai thiên thần đầu lâu được khắc họa trên đá ở hai bên của một chữ "IX" khổng lồ được nạm bằng vàng, bàn tay xương xẩu của họ giơ lên ​​để bao bọc lấy con số.

Đứng đầu hàng đợi là Castellan Zargo, Chapter Master của Angels Encarmine đang được hộ tống bởi đội cận vệ danh dự của ông ta. Mephiston không để ý đến ông ta.

"Để bọn ta đi qua," Mephiston nói với đội vệ binh Sanguinary.

Máy phát vox của thiên thần hộ mệnh khiến giọng nói của Mephiston trở nên vô cảm, trái ngược với tiếng hú của chiếc mặt nạ tử thần của mình.

"Tổng Chỉ Huy Dante cấm bước vào trong khi ngài ấy đang tiếp đón đồng minh của chúng ta."

"Bọn ta phải gặp ngài ấy ngay lập tức," Rhacelus nói. "Bọn ta có tin tức về lực lượng đặc nhiệm Diamor."

"Tôi sẽ liên lạc với ngài ấy khi ngài ấy họp xong với các vị thủ lĩnh của Angels Penitent."

"Cái quy tắc chết tiệt này," Rhacelus chửi thề. "Chuyện này không thể nào đợi được."

Chúa tể của cái chết nhìn chằm chằm vào thị kính của người vệ binh. Sức mạnh bao phủ khuôn mặt của Chúa tể của cái chết, ánh sáng phù thủy màu xanh lam mang lại điểm nhấn lạnh lẽo cho màu vàng ấm áp của bộ giáp của người vệ binh. "Bây giờ ngươi sẽ nói chuyện với ngài ấy"

"Được thôi." Người vệ binh Sanguinary Guard im lặng một lúc khi anh ta giao tiếp qua kênh vox riêng. "Ngài có thể vào, thưa Chúa Tể của Cái Chết," anh ta nói.

Đội vệ binh Sanguinary tách hai ngọn giáo của họ ra. Mephiston nhìn họ với vẻ khó chịu không che giấu khi họ mở toang cánh cửa không tiếng động.

Sảnh ngai vàng chiếm toàn bộ đỉnh tháp. Các trụ đỡ được trang trí hơi xiên vào từ những bức tường chạm khắc tinh xảo đỡ lấy mái vòm kính màu. Các cửa sổ từ sàn đến trần cao sáu mươi feet cho cái nhìn toàn cảnh ra tu viện pháo đài và quân lính đang đồn trú trên sa mạc. Những nô lệ máu đội mũ trùm đầu đứng bất động trong các hốc giữa các cửa sổ, cầm những hình nộm bằng đồng về các công cụ của nghệ sĩ và những hình ảnh thu nhỏ về vũ khí của chủ nhân. Sàn đá đen như cõi hư không, bề mặt của nó hoàn hảo và được đánh bóng đến mức sáng bóng như thể có một mái vòm ngược thứ hai ẩn núp ngay bên dưới bề mặt của nó.

Mười bức tượng cách điệu của Space Marine tạo thành một vòng tròn bên trong căn phòng, năm bức tượng đại diện cho các ân điển của Đại Thiên Thần, đó là danh dự, sự khiêm nhường, lòng thương xót, sự kiềm chế và lòng vị tha. Đối lập với chúng là đức hạnh của người chiến binh, bao gồm sức mạnh, sự man rợ, sự từ bỏ, cơn thịnh nộ và sự tách biệt. Nơi bức tượng thứ mười một có thể đứng là ngai vàng của Chỉ Huy. Chín bậc đá porphyry đỏ như máu dẫn lên một chiếc ghế quá lớn đối với một con người và ngay cả một Space Marine, nó được che chở dưới một chiếc bình đựng rượu bằng đồng khổng lồ. Sanguinius dang rộng đôi cánh và cánh tay bằng vàng sau ngai vàng, đó là một hình nộm sống động đến mức trông như thể ngài ấy có thể bay lên trời cao vậy.

Một hình ảnh khác của Sanguinius ngồi trên ngai vàng, và hình ảnh này đang sống. Chỉ Huy Dante đeo chiếc mặt nạ tử thần của Sanguinius và khi làm như vậy, ông đã trở thành tiếng vọng của ngài ấy.

Chỉ Huy Dante đáng lẽ phải trông nhỏ bé và tầm thường trong chiếc ghế dành cho một vị Primarch, nhưng bằng cách nào đó, chiếc mặt nạ đã khuếch đại sự hiện diện của ông, biến hình dạng bọc thép màu hoàng kim của ông thành một gã khổng lồ. Ông là vật chứa ân sủng của Sanguinius, và ánh sáng của người con trai cao quý nhất của Hoàng Đế tỏa sáng từ ông.

Bên trái Dante là Corbulo, vị Sanguinary High Priest. Bên phải ông là Paternis Sanguis Ordamael, thay mặt cho vị High Chaplain Astorath luôn luôn vắng mặt. Hai bên họ là đội hình lưỡi liềm của các viên chức cao cấp nhất của Chapter, giống như đôi cánh đỏ như máu. Tất cả đều để đầu trần ngoại trừ Ordamael, người có lời thề Chaplain cấm ông ta tháo mũ trụ khi ở cùng đám đông, và Dante, người thường giấu mặt sau khuôn mặt của Sanguinius.

Mười bốn Space Marines đang quỳ dưới chân cầu thang. Tám người là Chaplain, nhân tính của họ được che giấu bằng những hộp sọ đúc và biểu tượng của cái chết. Những người còn lại mặc áo giáp có vẻ ngoài quá giống với Death Company theo ý kiến của Rhacelus. Những chiếc gai đỏ sẫm uốn lượn trên nền đen của áo giáp của họ.

Rhacelus cảm thấy một sự tự căm thù bản thân sâu sắc tỏa ra từ họ và, theo nghĩa mở rộng, đối với phần còn lại của dòng dõi của họ. Tuy nhiên, bọn họ đã đến đây để bảo vệ Baal.

"Đứng lên đi," Dante ra lệnh. Trong tiếng rì rào của áo giáp và tiếng kim loại va chạm với đá, các Space Marines đứng dậy. "Ta chấp nhận lòng trung thành của Chúa Tể Thorns," Dante nói. "Nhân danh dòng máu chung của chúng ta, và Đại Thiên thần, người là cha của tất cả chúng ta, ta chào đón các ngươi đến Baal. Ta cảm ơn vì sự hiện diện của các ngươi. Với tư cách là người đứng đầu Hội đồng Đỏ, và cả của Chapter này, ta chào đón các ngươi như những người anh em."

Corbulo nói thêm. "Thay mặt cho Hội đồng Xương và Máu, ta cũng cảm ơn và chào đón các ngươi."

Đó chính là Angels Penitent Reclusiarch, chứ không phải bất kỳ Đội Trưởng nào khác đã lên tiếng trả lời. "Đây là ngôi nhà của cha chúng ta, người đã tạo ra chúng ta, và trong mắt người, tất cả chúng ta đều thấy thiếu sót vì sự thiếu hoàn hảo của mình," ông ta nói. "Ở nơi này, chúng tôi sẽ sát cánh bên cạnh ngài, thưa lãnh chúa Dante, và cầu xin sự tha thứ cho những thiếu sót của chúng ta. Mong rằng đôi mắt của Sanguinius sẽ dõi theo tất cả chúng ta, và mong rằng người sẽ phán xét chúng ta một cách công bằng vì những lỗi lầm của chúng ta."

Dante hơi gật đầu một chút, không đồng ý với thứ tình cảm này mà cũng không lên án nó.

"Hãy đi ngay đi, Reclusiarch Relian, và chuẩn bị ra trận."

Các Space Marine cảm ơn và lùi ra khỏi Dante với cái đầu cúi xuống. Vị Reclusiarch của họ dừng lại khi họ đi qua hai người Librarian, và ông ta nhìn lên và chỉ ngón tay buộc tội vào Mephiston.

"Hoàng đế lên án ngươi," ông ta nói. "Ngươi không nên làm điều đó."

"Nhưng ta vẫn làm đấy thôi," Mephiston bình tĩnh nói.

Sự ghê tởm của Relian đối với Mephiston làm bầu không khí trở nên chua chát. Có một khoảnh khắc số phận nín thở. Rhacelus cảm thấy Relian sắp tấn công Chúa Tể của Cái Chết. Ông ta nắm chặt tay. "Cầu mong ngươi sẽ tìm thấy lòng thương xót của Đại Thiên Thần thông qua cái chết danh dự," ông ta nói, và quay mặt bước đi.

Cánh cửa mở ra và các Space Marine đó đã rời đi.

"Tín điều của họ thật là suy đồi," Ordamael nói, khi cánh cửa đã được đóng lại an toàn. Dante thở dài và gõ nhẹ nắm đấm của mình lên phiến đá trơn của ngai vàng. Ông nhìn vào bàn tay mình khi ông di chuyển nó. Ánh mắt vô hồn của chiếc mặt nạ Sanguinius nhìn vào bàn tay như thể nó là một thứ xa lạ với Dante. "Dù sao thì họ vẫn được chào đón."

Vị Chỉ Huy triệu tập các người hầu khuân vác vũ khí của mình và ra lệnh cho họ tháo chiếc mặt nạ vàng của Sanguinius. Những người hầu của ông quấn chiếc mũ sắt bằng lụa đỏ và mang nó ra sau ngai vàng. Các sĩ quan của Chapter chờ đợi trong im lặng. Nhiều người đang theo dõi Mephiston một cách chăm chú. Không phải tất cả họ đều nhìn với ánh mắt thân thiện.

Khuôn mặt nhăn nheo của Dante thay thế cho những đường nét hoàn hảo của Sanguinius. Dante thường nói với những người thân cận nhất rằng khi đeo chiếc mặt nạ tử thần của Sanguinius, ông đã trở thành chính vị Primarch theo như những người bên ngoài Chapter nhìn nhận. Khi ông mặc bộ giáp, nhân loại bình thường và Adeptus Astartes đều nhìn thấy Sanguinius chớ không phải là Dante. Có lẽ có một sự thật sâu sắc hơn ở đó mà ngay cả Dante cũng không nhận ra. Nếu không có mặt nạ, ông trông quá nhỏ bé so với ngai vàng. Ánh hào quang tỏa ra từ ông mờ dần đi.

"Bây giờ thì, Chúa Tể của Cái Chết, điều gì kéo ngươi ra từ thư viện librarius vào giữa cuộc họp ngoại giao của chúng ta?"

Mặc dù Dante ít mệt mỏi hơn so với khi còn trong chiến dịch Cryptus, ông vẫn hiếm khi để lộ khuôn mặt của mình vì một lý do chính đáng. Vẻ ngoài già nua của ông gây sốc cho những ai không quen với nó. Làn da của ông mất đi độ dày mà những Space Marine cổ đại đã phát triển, làn da của ông đã trở nên mỏng hơn. Đôi má nhăn nheo trên hộp sọ. Những nếp nhăn chảy xệ, rủ xuống dưới cằm và mái tóc vàng của ông đã trở nên mỏng manh và trắng mịn.

"Chúng tôi đã liên lạc được với hạm đội Diamor, thưa ngài," Rhacelus nói. Ông ta tháo một hộp đựng cuộn giấy ra khỏi thắt lưng của bộ giáp xanh và bước lên bậc thềm đầu tiên. Ông ta cúi chào và đưa cuộn giấy cho Chapter Master. "Tin nhắn từ Master Leeter."

"Ta đã hiểu khi nhìn thấy vẻ mặt thảm hại của các người, rằng tin tức các người nhận được là tin xấu," Dante nói. Ông với lấy cuộn giấy. Mephiston nắm lấy cổ tay Rhacelus và kéo tay ông ta lùi ra.

"Khoan đã," Mephiston nói. "Ngài cũng nên biết rằng hoàn cảnh mà thông điệp này đến được với chúng tôi là rất bất thường."

"Sao thế?" Dante hỏi và rút tay lại.

"Chúng ta đã bị một thế lực nào đó chống đối lại, thưa ngài," Rhacelus nói. "Các sự kiện đang lên đến đỉnh điểm xung quanh Cổng Cadia."

"Rhacelus, hãy để ta kể câu chuyện này từ đầu," Mephiston nói. "Có điều gì đó rất nghiêm trọng đang diễn ra."

"Nói nhanh lên," Dante nói. "Nhiều chiến binh đang chờ đợi để được gặp ta, và nhiều người khác đang trên đường đến. Thời gian không còn nhiều nữa, nhưng ta sẽ tôn vinh họ theo cách đúng đắn. Họ xứng đáng nhận được sự tôn trọng tối thiểu để đổi lấy mạng sống của họ."

Mephiston nheo mắt. "Vậy thì tôi sẽ nói ngắn gọn. Tôi đã bị một ảo ảnh đánh trúng. Nó đến với tôi khi tôi đang ngủ trong thánh đường của mình. Điều này chưa từng nghe thấy."

Dante chăm chú nhìn vị Chief Librarian của mình. Corbulo cũng bị thu hút mà lắng nghe.

"Một thành viên của chủng tộc aeldari đã gửi cho tôi viễn tượng đó," Mephiston nói tiếp. "Tôi đã bị ám ảnh bởi điềm báo, chắc chắn là gắn liền với Diamor, nhưng khi tôi cố gắng quan sát hệ sao đó trong giấc mơ, thay vào đó tôi lại thấy Cadia bị tấn công bởi một cuộc Viễn Chinh Hắc Ám có quy mô vô song. Hàng tỷ kẻ thù, cả ma quỷ và phàm nhân xuất hiện từ Eye of Terror."

"Chính xác như thông điệp của Astorath đã cho chúng tôi biết," người anh em Incarael, Bậc Thầy Kiếm Thuật lên tiếng. Bộ giáp của ông ta được mở rộng đáng kể nhờ trang bị của Techmarine.

"Đây đều là những yếu tố đã biết."

"Chuyện này còn nhiều điều hơn những gì mà Astorath truyền đạt," Mephiston nói. "Tôi thấy Cadia sụp đổ, và trong khi tôi chứng kiến thì ​​một cảm giác bi kịch đang diễn ra, giờ đây nó đã chạm đến tâm hồn tôi. Khi tôi tỉnh dậy, Epistolary Rhacelus và tôi đã cố gắng tìm kiếm lực lượng đặc nhiệm Diamor của chúng ta thêm một lần nữa, vì chính từ đó mà cảm giác lo lắng đầu tiên của tôi đã xuất hiện. Chúng tôi thấy những người anh em của mình đến. Đại đội 1, Đại đội 2 và các thành phần của Đại đội 7 mà ngài đã cử đến từ Cryptus, thưa ngài, họ đã thoát khỏi warp ngay sau Astorath và Đại Đội 5. Thật may là bọn họ không đến cùng một lúc."

Mephiston nói những từ tiếp theo rất rõ ràng, để không ai có thể nhầm lẫn. "Đại Đội 5 đã bị tấn công về mặt tâm linh và đã bị mất trí bởi cơn Thịnh Nộ Đen Tối."

Sự im lặng kinh ngạc chào đón tin tức của Mephiston. Đầu Dante cúi xuống một chút, chắc là không hơn một inch, nhưng Mephiston đã nhìn thấy điều đó.

"Có bao nhiêu người đã mất trí vì cơn thịnh nộ?" Dante khẽ nói.

"Sau khi nhìn thấy," Rhacelus nói, "chúng tôi đã đến trạm tiếp sức của Baal Secundus, và tập trung toàn bộ năng lực của Astropathicum vào Diamor. Ngay sau đó, Master Leeter đã liên lạc được với Codicier Asasmael."

"Asasmael có còn sống không?" Người anh em Adanicio, Người bảo vệ Cổng nói. Ông ấy là người đứng đầu bộ phận hậu cần, chịu trách nhiệm về mọi chi tiết hậu cần của Chapter. Ông ấy ghi chú lên bảng dữ liệu được gắn bằng dây thừng vào bộ giáp được trang trí đẹp đẽ của mình. "Còn các Astropath của chúng ta thì sao?"

"Những Astropath đã chết hoặc phát điên khi đi qua đường hầm. Cõi thiên thể đang náo loạn quanh Eye of Terror," Rhacelus giải thích. "Tình hình còn tệ hơn nhiều so với những gì chúng ta lo sợ."

"Có bao nhiêu người đã nổi cơn thịnh nộ?" Dante hỏi.

"Asasmael báo cáo là gần như tất cả. Các Librarian, Astorath, Đội Trưởng Sendini và những người khác có sự bảo vệ hoặc ý chí lớn thì đã sống sót..." Cổ tay của Rhacelus được Mephiston thả ra. Ông ta lại đưa cuộn giấy lên.

"Có bao nhiêu người trên Angelic BladeFlame of Baal?" Dante lại hỏi.

"Thưa ngài," người anh em Bellerophon, Người giữ Cổng Trời, chỉ huy trưởng hạm đội Blood Angel nói. "Đó là toàn bộ Đại đội 5. Tôi..."

"Đưa cho ta số lượng!" Dante hét lên với cơn thịnh nộ đột ngột. Cả ngọn tháp Archangelian rơi vào im lặng. Những thứ nửa người nửa thú đậu trên trụ đỡ bên dưới mái vòm bay vút lên với tiếng cánh kim loại kêu leng keng và những lời cầu nguyện. Dante hiếm khi thể hiện cảm xúc bản thân một cách mạnh mẽ như vậy. Mephiston cảm nhận được cơn khát máu đang dâng trào. Ảnh hưởng tâm linh nguy hiểm của nó đã khơi dậy những phản ứng đồng cảm của sự tức giận và đói khát ở tất cả những người xung quanh vị Chỉ Huy.

"Có chín mươi bốn người trong số họ, thưa ngài," Adanicio ngập ngừng nói. "Daemonbanes là đại đội chiến đấu duy nhất của chúng ta gần như là có quân số đầy đủ."

Găng tay của Dante siết chặt, cọ vào đá trên ngai vàng của ông. "Chín mươi bốn người," Dante nói.

"Không phải tất cả đều mất mạng vì cơn thịnh nộ đâu, thưa ngài," Rhacelus nói.

"Gần như tất cả," Dante nói. Các cơ chế của bộ giáp của ông rên rỉ khi ông đứng lên khỏi ngai vàng. "Số lượng Chapter này đang ngày càng giảm dần, người anh em Adanicio. Số lượng anh em sẵn sàng chiến đấu của chúng ta là bao nhiêu?"

Adanicio hắng giọng và đưa cuốn sổ ghi chép khảo cổ luôn có mặt của mình lên để cho nó phát sáng hoàn toàn. "Sau chiến dịch Cryptus, và bây giờ là tin tức này, tính toán tốt nhất của tôi là có sáu trăm bốn mươi bảy chiến hữu đang sẵn sàng chiến đấu. Bao gồm các Sanguinary Priest, Librarian, Chaplain, các Dreadnought cổ xưa, Forge Techmarine và tân binh neophytes, tổng cộng còn lại tám trăm ba mươi bảy người. Trong số đó có tổng cộng hai trăm lẻ chín thành viên của Đại Đội 1, 2, 5 và 7 đang ở Diamor."

"Chapter chúng ta có ít hơn năm mươi phần trăm quân số ở lại đây để đối mặt với Great Devourer," Dante nói. "Chúng ta kêu gọi sự giúp đỡ từ những Chapter khác trong khi chúng ta gửi chiến binh của mình đi nơi khác." Ông càng trở nên trầm ngâm. Rhacelus chưa bao giờ thấy Dante đặt câu hỏi về phán đoán của chính mình trước công chúng như thế này, và ông cảm thấy sự nghi ngờ đang phát ra từ vị chỉ huy. "Sẽ có bao nhiêu thế giới khác sụp đổ để thế giới của chúng ta có cơ hội được sống sót?"

Không ai trả lời câu hỏi này cả.

"Vậy thì, hãy cho ta biết, Cadia có sụp đổ không?" Dante hỏi.

"Tôi không biết, thưa ngài," Mephiston nói. "Sự xuất hiện của bầy quái vật khổng lồ vẫn chưa xảy ra. Tôi không thể tin tưởng những viễn tượng này. Nhìn về tương lai thì thật khó để nhìn thấy sự thật. Người ta có thể nhìn thấy một tương lai sẽ không xảy ra, và gần đây đã có những nỗ lực cố ý làm lu mờ tầm nhìn tiên tri của chúng ta. Những viễn tượng như vậy là chính là sự lừa dối trong những hoàn cảnh tốt nhất. Sự can thiệp của bọn phù thủy xeno khiến tôi càng nghi ngờ tính chân thực của chúng hơn. Đó có thể là một mưu đồ của kẻ thù chúng ta nhằm làm suy yếu lòng quyết tâm của chúng ta."

Vị Corbulo bước tới. Mặc dù không phải là một psyker thực thụ, nhưng một yếu tố tiên tri của Sanguinius cũng chạm đến ông ta, và những đêm của ông ta bị ám ảnh bởi những giấc mơ đen tối. "Bầu trời sẽ sụp đổ, và một giọng nói đầy ác ý kêu lên "Diệt vong! Diệt vong! Diệt vong!"

"Ngươi vừa trích dẫn từ Cuộn giấy của Sanguinius," Dante nói.

Vị Corbulo nhìn Mephiston và Dante với đôi mắt đầy ám ảnh. "Tôi đã đọc. Nhưng tôi đã nhìn thấy nó. Tôi đã nhìn thấy nó trong nhiều năm trời. Tôi đã nghe thấy giọng nói phát ra từ bầu trời."

"Có thể nỗi buồn chứ không phải khả năng nhìn thấy lời tiên tri là nguyên nhân khiến anh thấy lo lắng như vậy đấy," Bellerophon nói.

"Tôi là một Sanguinary Priest, Bellerophon à. Tôi biết rõ sự khác biệt. Tôi đã hy vọng từ lâu rằng những hình ảnh khiến tôi sợ hãi là sản phẩm của sự mất cân bằng trong tính khí của tôi, có lẽ là kết quả của sự trục trặc nhỏ trong hệ thống nội tiết tố của các món quà thiên thần của tôi. Nhưng tôi không thấy buồn phiền. Tôi đã tự thử thách mình rất nhiều. Khả năng tiên tri của tôi đến từ vị chúa tể của chúng ta, Đại Thiên Thần. Tôi cùng được chia sẻ lời nguyền của ngài ấy."

"Ngươi không đơn độc đâu, Corbulo. Chính ta cũng có cùng một viễn tượng như vậy," Dante khẽ nói. "Trước khi chúng ta nhận được thông điệp của Astorath ở Diamor. Giọng nói đó, lời tuyên bố cho sự diệt vong."

"Khi đó khả năng những sự kiện này xảy ra sẽ tăng lên", Mephiston nói một cách dửng dưng.

"Nếu điều đó xảy ra," Rhacelus nói, " thì nó sẽ xảy ra còn tệ hơn nữa."

"Tại sao vậy?" Dante hỏi.

"Tôi không biết," Mephiston nói. "Bầu trời sụp đổ. Eye of Terror phình to ra."

"Sau ngần ấy thời gian, Abaddon vẫn định sẽ bay đến Terra," Bellerophon nói.

"Tôi e rằng còn hơn thế nữa," Mephiston nói. "Đây là nước cờ táo bạo nhất của Kẻ Đại Thù trong mười thiên niên kỷ. Bọn chúng đang lên kế hoạch cho một điều gì đó khủng khiếp hơn là một cuộc tấn công vào thế giới ngai vàng. Điều đó có liên quan đến Eye of Terror."

"Nhưng là điều gì cơ?" Ordamael hỏi.

Mephiston lắc đầu: "Tôi không biết."

"Thôi được rồi!" Incarael nói một cách khinh thường. Cánh tay servo của ông ta co giật giật.

"Tôi rất tiếc phải nói rằng vẫn còn nhiều điều phải nóinữa," Mephiston lạnh lùng nhìn người Techmarine. "Nhiều hơn nữa."

"Vậy thì nói hết ra đi!" Adanicio nói.

"Cái cuối cùng chỉ dành cho đôi tai của ngài Dante mà thôi."

Adanicio nói: "Nếu có thêm yếu tố rủi ro nào nữa, thì tất cả các lãnh chúa của Chapter phải được thông báo."

"Hãy để Chúa Tể của Cái Chết giữ im lặng, Adanicio," Dante nói. "Hãy đến gặp ta sau, Mephiston. Ta sẽ phán xét xem ai nên biết điều gì nếu điều đó có thể đợi được."

"Có thể, thưa ngài," Mephiston nói. "Tôi muốn tìm kiếm sự xác nhận trước."

"Được thôi. Trong lúc đó, hãy chuyển cho ta thông điệp của Master Leetter này Rhacelus."

Viên cố vấn của Mephiston đưa ống đựng thông điệp ra. "Đó là một thông điệp đơn giản. Sau khi truyền đạt tin tức đen tối của mình, Asasmael nói về hoạt động tâm linh bất thường ngày càng tăng tại địa điểm khai quật Adeptus Mechanicus trên Amethal. Sau những tổn thất của lực lượng đặc nhiệm, ông ta yêu cầu được tăng viện."

Rhacelus lại đưa ống chứa thông điệp ra, nhưng Dante giơ tay lên cản.

"Nói với họ rằng không có quân tiếp viện nào cả. Chúng ta không thể gửi đi một chiến binh nào nữa."

"Vâng, thưa ngài," Rhacelus nói, rút ​​ống ra.

Dante nhìn quanh các chiến binh của mình, nhìn vào mắt tất cả bọn họ. "Không ai trong số các người được phép nói về điều này với bất kỳ Chapter nào khác có mặt ở đây. Đã rõ điều ta nói chưa?"

Các chiến binh khẳng định là họ đã hiểu.

"Nếu họ tiết lộ những viễn tượng của riêng họ, đừng nhắc đến viễn tượng của các ngươi. Chúng ta cần mọi chiến binh mà chúng ta có để bảo vệ hệ sao quê hương của mình."

"Thưa ngài," Đội Trưởng Zedrenael của Đại Đội 8 nói. "Nếu Cadia thất thủ..." ông ta để lời ngụ ý lơ lửng trong không khí.

"Ta sẽ không bỏ rơi Baal," Dante nói. "Nếu Baal sụp đổ, toàn bộ Ultima Segmentum phía bắc sẽ bị hạm đội Hive Leviathan săn đuổi. Nếu tin tức về mối nguy hiểm của Cadia lan rộng, một nửa anh em của chúng ta sẽ muốn rời đi, coi việc bảo vệ Đế chế là mối quan tâm hàng đầu của họ. Một nửa sẽ muốn ở lại vì, giống như ta, họ sợ điều gì sẽ xảy ra với vùng đông bắc thiên hà nếu Leviathan xuyên thủng được vị trí của chúng ta. Chúng ta không thể chiến đấu cả hai cuộc chiến và giành chiến thắng. Chúng ta có thể mất cả hai nếu chúng ta chia cắt lực lượng của mình."

"Nếu ngài có thể ra lệnh cho họ ở lại thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn."

"Không thể thế được, Bellerophon," Dante nói một cách chắc chắn. "Ta không có thẩm quyền nào đối với họ ngoài thẩm quyền được ban cho bởi sự đồng ý của chính họ, và điều đó vẫn chưa được đảm bảo. Thẩm quyền phải tự mình giành lấy được."

Đôi lông mày trắng như tuyết cổ xưa của Dante nhíu lại khi suy nghĩ. Khi ông nói tiếp, ông nói càng chắc chắn hơn.

"Chúng ta có cơ hội tiêu diệt một trong những điều tà ác nhất của thời đại này, ngay tại Baal. Nếu chúng ta rời khỏi con đường này, nếu một nửa các Chapter anh em của chúng ta rời đi và một nửa ở lại, chúng ta sẽ chẳng đạt được gì, và sẽ mất tất cả. Đó là phán quyết của ta, vì Sanguinius là cha của ta. Nhân danh Huyết Thống, ta muốn các mệnh lệnh của mình đều được tuân thủ. Bất kỳ ai tiết lộ thông tin này cho anh em của chúng ta sẽ phải đối mặt với phán quyết của ta."

"Vâng, thưa ngài," các Space Marine trả lời.

"Bây giờ, các Librarian của ta, hãy làm nhiệm vụ của các ngươi đi. Mephiston, hãy đến gặp ta trước hội đồng chiến tranh vào ngày mai và kể bất cứ câu chuyện nào mà ngươi phải kể," Dante nghiêm nghị nói. "Các lãnh chúa của Angels Encarmine đang chờ đợi rất kiên nhẫn ở ngoài kia. Sự tôn kính của họ đối với Chapter của chúng ta không được phép trì hoãn thêm nữa."

Cánh cửa mở ra theo lệnh của Dante, tràn ngập căn phòng bằng tiếng hát. Những lời ca ngợi chiến thắng mà không ai nghĩ đến.

Dante cong tay lại, và Castellan Zargo của Angels Encarmine sải bước vào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip