34. Giấu ở đâu thế?

🐻🐟

Mười hai giờ rưỡi ban đêm, tiếng mở cửa chính ở sảnh vang lên.

Tống Á Hiên nghe thấy động tĩnh, chạy từ trong phòng ra, thấy Nghiêm Hạo Tường bước vào nhà: "Sao về muộn như thế?"

Nghiêm Hạo Tường cởi áo khoác ra ném lên sofa, ngoắc tay với cậu: "Xuống đây."

Tống Á Hiên liền lộc cộc đi xuống tầng, chạy đến trước mặt Nghiêm Hạo Tường, bị hắn kéo đến ôm vào lòng.

Cậu ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, cảm thấy có hơi kỳ lạ. Vì Nghiêm Hạo Tường đã rất lâu không hút thuốc rồi, đến rượu cũng không uống bao nhiêu. Cậu không thích mùi thuốc lá, nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm lấy Nghiêm Hạo Tường, ngẩng đầu hỏi hắn: "Sao lại hút thuốc? Tâm trạng không tốt sao?"

"Không có." Nghiêm Hạo Tường do dự một lát, vẫn là đẩy Tống Á Hiên ra, nói: "Anh đi tắm rửa."

Lại tóm lấy tay cậu: "Đói bụng rồi, nấu đồ ăn khuya cho anh."

Tống Á Hiên chỉ đành vào bếp nấu đồ ăn khuya. Nghiêm Hạo Tường tắm xong thì bước ra khỏi phòng tắm, đổi thành áo phông quần thể thao ở nhà hay mặc, mang đôi dép giẫm lạch cạch, khi hắn từ bên ngoài trở về, cả người bám đầy mùi thuốc lá và mùi gỉ sắt, cùng cái lạnh thấu xương đều bị nước dội cho sạch sẽ, khôi phục dáng vẻ con trai bộp chộp của mình.

Hắn đi vào bếp, thấy Tống Á Hiên thắt tạp dề nghiêm túc nấu thức ăn, trong phòng bếp không mở đèn, chỉ có ánh đèn của máy hút khói bếp, ấm áp chiếu rọi làn sương trắng bốc lên từ trong nồi, cùng gương mặt ôn hòa sạch sẽ của Tống Á Hiên.

Nghiêm Hạo Tường đi đến gần, dính lấy Tống Á Hiên, cúi đầu hôn vành tai của cậu.

"Ngứa ngứa ngứa." Tống Á Hiên bị hắn hôn đến ngứa liền cười lên, né sang một bên: "Đừng nghịch nữa, bánh chiên sẽ cháy mất."

Nghiêm Hạo Tường ôm thắt lưng Tống Á Hiên không cho cậu né tránh: "Có cháy cũng ăn."

Tống Á Hiên nhìn hắn một cái, gắp bánh chiên hiệu Hoàng Xán Xán ra đĩa, rắc một chút tương ớt ngọt mà Nghiêm Hạo Tường thích ăn, bê ra bàn: "Ăn đi."

Nghiêm Hạo Tường ngồi ăn đối diện cậu. Hắn trông có vẻ quả thật rất đói, ăn rất nhanh. Tống Á Hiên nhìn hắn, chân dưới mặt bàn đá nhẹ hắn một cái: "Đêm khuya còn đi đâu đó?"

Nghiêm Hạo Tường cắn một miếng bánh, rất bình tĩnh nói: "Thu dọn tên họ Châu."

Tống Á Hiên sững sờ, trên mặt lộ ra biểu cảm khẩn trương: "Thu, thu dọn kiểu gì?"

"--- Thì đập cho một trận."

Tống Á Hiên thở phào, lại hỏi: "Gã không làm anh bị thương đó chứ?"

Nghiêm Hạo Tường mất kiên nhẫn nói: "Em thấy sao."

"Gã về nước rồi?"

"Dù sao cũng sẽ không đến tìm em nữa."

Tống Á Hiên gật gật đầu, trong lòng từ từ thả lỏng hơn. Cậu cười nói với Nghiêm Hạo Tường: "Cho dù đến tìm em cũng không sợ, dù sao có anh đây mà."

Cậu nói câu này rất tự nhiên, thẳng thắn thể hiện sự tín nhiệm và dựa dẫm vào Nghiêm Hạo Tường. Nghiêm Hạo Tường ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn Tống Á Hiên một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn bữa khuya của hắn.

Một đĩa bánh chiên lớn rất nhanh đã bị Nghiêm Hạo Tường xử sạch. Hắn rửa sạch đĩa nồi rồi cất gọn vào, khom lưng trực tiếp bế cậu từ ghế lên.

Tống Á Hiên vội giữ lấy vai hắn: "Lại làm gì thế hả."

Nghiêm Hạo Tường ôm cậu đi vào phòng của mình, có hơi thô bạo ném cậu lên giường.

"Này." Tống Á Hiên ngã vào trong chăn, vẫn chưa kịp nói gì, đã bị Nghiêm Hạo Tường đè lên, lấp kín môi cậu.

Hai người họ đã làm rất nhiều lần, cơ thể vừa dính lấy nhau, liền phát ra tín hiệu quen thuộc. Tống Á Hiên chủ động hôn Nghiêm Hạo Tường, ôm lấy cổ hắn. Cả hai triền miên hôn nhau, bờ môi dây dưa ma sát, tràn ngập tiếng nước và hơi thở thân mật. Môi Tống Á Hiên rất mềm, Nghiêm Hạo Tường thường thích cắn mút rất lâu, cứ như liếm láp một viên kẹo ngọt mãi mãi không tan vậy.

Tống Á Hiên bị hôn đến môi tê rần, chỉ đành đẩy Nghiêm Hạo Tường ra một chút, Nghiêm Hạo Tường lại giữ lấy cậu không buông, giống chú chó sói quấn người liếm láp sau tai và cần cổ cậu, Tống Á Hiên bị hôn rất nhột, không nhịn được cười cười ôm lấy hắn: "Đừng liếm nữa."

"Tống Á Hiên." Nghiêm Hạo Tường nghiêm túc gọi tên cậu, Tống Á Hiên đáp lại, bị cuốn vào con ngươi đen láy sâu hoắm đó, ngây người một lát, sờ sờ má hắn: "Làm sao thế?"

Nghiêm Hạo Tường nhìn chằm chằm cậu, con ngươi sâu thẳm, giống như nước biển đen dâng lên mặt đất trong đêm lạnh. Hắn áp đến rất gần Tống Á Hiên, lại hôn hôn lên môi cậu, nói: "Muốn đem em giấu đi."

Tống Á Hiên sững sờ, cậu chậm rãi chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Giấu ở đâu thế?"

Nghiêm Hạo Tường ôm lấy cậu, vùi mái tóc mềm mại vào hõm cổ Tống Á Hiên, giọng nói hơi nhỏ: "Giấu vào phòng của anh, nhốt lại."

Phòng ngủ thiếu ánh sáng rất yên tĩnh, thi thoảng có tiếng xe cộ chạy qua đường cách cửa sổ không xa. Đèn phòng khách vẫn sáng, cửa phòng ngủ không đóng, ánh sáng hắt vào từ cửa tạo thành một khoảng sáng gọn gàng. Còn ở ngoài kia, là bóng tối mơ hồ.

Rất lâu, giọng nói của Tống Á Hiên nhẹ nhàng cất lên trong không gian yên tĩnh: "Được đó."

[Chương này chưa hết đâu, nhưng đoạn sau là H

Có hứng thú mời ghé wordpress đọc tiếp nha.]

Đọc full tại wordpress của mình, link ở phần bio đầu trang cá nhân wattpad.

Vì fic rating 18+ nên có đặt pass bảo vệ trẻ nhỏ =))) Đọc gợi ý giải pass ở phần PASSWORD trong wordpress.


Xin phép không trả lời những bạn không đọc kỹ yêu cầu ạ ❤️

🐻🐟 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip