Chương 146: Địa Cầu Hoang Tàn (Hết)

"Hừ... vùng đất thần tiên?" Phong Bất Giác bật cười: "Có lẽ nó đúng với ngươi..." Hắn bẻ cổ hai cái, ngẩng đầu và lười biếng nói: "Niềm tin của họ đến từ sự lừa dối, an phận đến từ sự thiếu hiểu biết, không có bất mãn... chỉ là vì sợ hãi ở trong lòng.

Ngươi nuôi nhốt những người này như gia súc và ra lệnh cho họ sống ở đâu, mặc quần áo gì và làm gì. Điều đáng sợ nhất là ngươi kiểm soát tâm trí của họ và lấy đi... tự do của họ." Hắn nhìn York Cobain với ánh mắt lạnh như băng: "Đừng nói về những gì gia tộc các ngươi làm như thể các ngươi đang phục vụ dân làng, vô luận ngươi tô son trát phấn như thế nào... Đến cuối cùng, tất cả những điều này là để duy trì nền thống trị nhiều thế hệ của các ngươi và cam đoan lợi ích vĩnh hằng."

Da thịt trên mặt York co giật vài cái: "Dù cho toàn bộ lời ngươi nói đều đúng, ngươi sẽ làm gì nếu ở vị trí của ta? Chẳng lẽ ngươi sẽ từ bỏ khi cục diện như vậy đặt ở trước mặt ngươi sao?" Hắn lại quay đầu nhìn Hank với vẻ mặt vặn vẹo: "Điều kiện của ta vẫn còn hiệu lực, ngươi muốn nói gì thì nói, nhưng... thật sự có thể từ chối sao? có thể từ chối sao?" Hắn nở một nụ cười tự an ủi: "Đừng giả bộ thanh cao nữa, chỉ cần các ngươi gật đầu, có thể gia nhập hàng ngũ của ta, các ngươi không cần làm bất cứ việc gì, chỉ cần hưởng lạc là được rồi, nghĩ đi, quyền lực tuyệt đối! Khi các ngươi lên đến 80 tuổi, vẫn có thể chơi nữ nhân 18 tuổi, bọn họ sẽ tự mình đưa tới cửa; quyền sinh sát bọn dân đen này đều nằm trong tay, chỉ cần một ý nghĩ. Trong làng này, các ngươi muốn làm gì cũng được, hơn nữa con cháu của các ngươi cũng có thể kế thừa cuộc sống như vậy..."

"Ta không khỏi muốn hỏi một chút." Cuồng Tung Kiếm Ảnh chế nhạo: "Những người từ ngoài hẳn là đã đồng ý những điều kiện này với tổ tiên của ngươi, có đúng không?"

"Hehe... Tất nhiên, ai có thể từ chối được?" York trả lời.

"Con cháu của những người đó đâu rồi?" Cuồng Tung Kiếm Ảnh hỏi.

"Urgg..." York nhất thời nghẹn lời.

"Tổ tiên của ngươi để bọn họ trong Thần Miếu bao lâu mới xuống tay? Một tháng? Nửa năm? Một năm?" Cuồng Tung Kiếm Ảnh cười nói.

York nghiến răng, không nói nên lời.

"Thông thường, thứ quyền lực như hoàng quyền này chắc chắn sẽ không được chia sẻ với người khác, kể cả giữa người trong nhà với nhau cũng có thể tranh đoạt rất tàn khốc, huống chi là với người ngoài." Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói: "Hơn nữa, chỉ dựa vào thái độ của ngươi với em trai và con của mình, chỉ có kẻ ngu mới tin lời hứa của ngươi."

"Vậy các ngươi muốn sao?" York có chút thẹn quá hoá giận, không còn lựa lời nữa: "Các ngươi có thể làm gì? Bây giờ thiết bị liên lạc duy nhất với thế giới bên ngoài đã bị ta phá hủy, trong thời gian ngắn không thể nào sửa xong, nếu như các ngươi giết ta, toàn bộ người trong làng sẽ không bỏ qua các ngươi!"

"Ta muốn sửa cho ngươi hai chỗ sai." Phong Bất Giác giơ tay phải lên, duỗi ngón trỏ ra: "Thứ nhất, ta hoàn toàn có khả năng trực tiếp giao tiếp với thế giới bên ngoài trong phòng này, không cần ngươi lo giùm. .. "Hắn duỗi ngón giữa ra:" Thứ hai... Hehe ..." Nụ cười của hắn khiến người ta có cảm giác bất an.

Phong Bất Giác đứng dậy, lộ ra bàn điều khiển phía sau, hắn vừa rồi ngồi ở chỗ đó, không phải để nghiên cứu bộ phận liên lạc đã bị York phá hủy, thứ này lát nữa chỉ cần dùng【 Bảo Trì Qua Loa 】là có thể tạm sử dụng rồi. Mục đích thực sự của Phong Bất Giác là để che khu vực bên cạnh hắn, đèn khu vực điều hành đã sáng từ vài phút trước.

"Ngay khi bước vào căn phòng này, ta đã đi tìm kiếm vị trí của thiết bị truyền thanh. Ta thực sự biết ơn những người hồi xưa đã thiết kế ra những thiết bị này, giao diện dễ hiểu như một cái camera vậy." Phong Bất Giác nói tiếp với giọng điệu trêu tức, "Toàn bộ cuộc trò chuyện hồi nãy giữa chúng ta đều đã được phát sóng trực tiếp, vì vậy... người các dân làng sẽ không bỏ qua là ngươi mới đúng."

Con mắt của York Cobain gần như trồi ra khỏi hốc, vẻ hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt hắn. Khi hắn thấy đèn của thiết bị truyền thanh cho cả làng đang sáng, máu toàn thân hắn đều nguội lạnh.

"Cuộc trò chuyện của chúng ta không còn là bí mật nữa, cũng không còn bí mật nào trong ngôi làng này nữa." Phong Bất Giác đến gần bàn điều khiển và nói thẳng, "Dân làng Shenyou, các ngươi cũng đã nghe được a. Thứ gọi là Con Của Thần và gia tộc của hắn... Trong những năm qua, bọn hắn đã bóp méo lịch sử, độc quyền kiến ​​thức, chôn vùi sự thật, để cho nỗi sợ hãi và sự ngu dốt bao phủ các ngươi, cho các ngươi trải qua cuộc sống như heo chó trâu ngựa, lại còn phải mang ơn đối với kẻ cai trị là bọn hắn.

Những người được gọi là người từ ngoài đến chỉ là những người di cư đến hành tinh khác hàng trăm năm trước. Cobain mô tả họ như những kẻ dị giáo, ma quỷ, là để tránh cho các ngươi biết được sự thật từ thế giới bên ngoài. Dù cho các ngươi không tin lời ta đang nói hiện tại, giọng của York Cobain, chắc các ngươi cũng đã nghe qua rất nhiều lần, hãy tự phán đoán đi."

Phong Bất Giác dừng lại vài giây rồi tiếp tục: "Ta sẽ liên lạc với những người ở thế giới bên ngoài và nói cho họ biết tọa độ của làng Shenyou. Sau này, hi vọng các ngươi có thể giao tiếp một cách lý trí đối với người từ ngoài đến. Tương lai đi con đường nào, là do chính người dân của làng Shenyou quyết định, sẽ không còn ai đóng giả thần linh để nô dịch các ngươi. Còn York Cobain..." Hắn quay đầu lại liếc nhìn Con Thần kia: "Ta để hắn lại cho các ngươi xử lí. Hắn đang ở trong Gian Thần Chỉ, các ngươi nhân tiện có thể vào tham quan."

Nói xong những thứ này, Phong Bất Giác liền tắt tần số truyền tin đi, xoay người, dang hai tay ra, nhìn York cười nói: "Chà... Thấy vẻ mặt của ngươi bây giờ, ta thật sự cảm thấy rất sảng khoái."

"Ngươi... Ngươi rốt cuộc... Tại sao! Tại sao ngươi lại làm chuyện như vậy!" York Cobain gần như gục ngã, hắn gầm lên: "Ngươi điên à! Vinh hoa phú quý đưa đến trước mắt ngươi cũng không muốn! Không phải ngươi và người bạn của ngươi thậm chí có cơ hội để thay thế ta sao? Tại sao?"

"Kiếm thiếu, chuyện này, ngươi tới giải thích đi." Phong Bất Giác cười nói.

Vừa mới nói xong, mấy ánh kiếm hiện lên, Cuồng Tung Kiếm Ảnh lập tức xuất hiện ở bên cạnh York Cobain. Gần như cùng một giây, toàn bộ tứ chi đã được cải tạo thành máy móc của Cobain đều bị cắt đứt, cơ thể mập mạp kia rơi xuống đất theo chiều thẳng đứng. Máu, dầu động cơ và dung dịch dinh dưỡng chảy ra trên mặt đất, và khuôn mặt của Coben đầy kinh ngạc.

"Có một câu nói rằng... Đường không bằng có người rảnh rỗi san, chuyện bất bình ắt có cao nhân quản." Cuồng Tung Kiếm Ảnh vừa nói vừa thu kiếm. Thân thủ của hắn tốt hơn nhiều so với khi Phong Bất Giác tiêu diệt Havez, bởi vì vũ khí của hắn dù không có đặc hiệu khắc chế máy móc nhưng vẫn có thể nhanh chóng chặt đứt Cobain một cách nhanh chóng và gọn gàng như vậy, phần lớn đều dựa vào kỹ năng của mình.

"Nếu ở thế giới mà ta đang sống, đứng trước lựa chọn như vậy, có lẽ ta sẽ thỏa hiệp..." Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói: "Nhưng ở đây, thứ nhất, chúng ta sẽ không ở lâu. Thứ hai, ngươi ấy... Nói thế nào nhỉ, hừ... đáng chết."

York Cobain trên mặt đất hoàn toàn tuyệt vọng. Hắn vốn đang ôm một tia may mắn có thể giữ được cái mạng này mà thoát khỏi làng, nhưng bây giờ, ngay cả tưởng tượng này cũng đã hoàn toàn tan vỡ.

Hầu hết những người đàn ông trưởng thành của gia tộc Cobain đều trải qua máy móc cải tạo. Có lý do cho điều này, ngoài việc ngăn chặn các vụ ám sát, thể hiện sức mạnh siêu nhiên và kéo dài tuổi thọ, nó còn cho phép họ sống sót trên Cựu Địa Cầu ở tình huống vạn bất đắc dĩ. Chức năng tim phổi được tăng cường có thể đối phó với khí độc, và cơ thể cơ khí cũng có thể giúp bọn hắn săn các sinh vật đột biến để làm thức ăn.

Tổ tiên của gia tộc này thực sự đã hoạch định rất tốt, bọn hắn đặt ra rất nhiều quy tắc, chẳng hạn như cải tạo cơ thể, thông thạo lịch sử, cần phải bảo mật kỹ phần kiến ​​thức nào, v.v... Có thể nói rằng họ đã tìm nhiều cách để đối phó với các biến cố khác nhau cho các thế hệ tương lai. Sự cai trị suôn sẻ của gia tộc Cobain trong nhiều năm phụ thuộc vào việc các thế hệ thừa kế kế tiếp nhau tuân thủ nghiêm ngặt những luật lệ sắt đá này.

Nếu hai người chơi không đến đây hôm nay, có lẽ thứ duy nhất có thể phá hủy làng Shenyou chính là việc gen của bản thân người trong này bị thoái hóa. Mong chờ ngày thế giới bên ngoài khám phá ra nơi này, e rằng còn xa lắm.

"À, đúng rồi. Tuy khả năng không cao, nhưng để tránh việc ngươi dựa vào uy danh không thể lay chuyển của gia tộc trong những năm qua, có thể khiến dư luận hoang mang, lật ngược tình thế..." Phong Bất Giác lấy đao thép ra, ngồi xổm bên cạnh York, mỉm cười đưa mũi dao vào miệng đối phương, áp lưỡi dao vào má York và nói: "Để an toàn, cười lên nào..."

"A... A!" York Cobain đau đớn rống lên, trơ mắt nhìn mình hai bên má mình bị Phong Bất Giác rạch ra, cũng bị mũi dao chặn lại, không hiểu sao... cổ họng hắn cũng có cảm giác tê dại.

...

Hơn mười phút sau, tại lối vào của Thần Miếu, Hank chậm rãi bước ra, rất đông thường dân đã tập trung ở lối vào, có cả từ khu thứ nhất đến khu thứ ba. Các tế tự đều đã bị dân làng bắt giữ, tuy rằng một số vô tội nhưng đám người này cũng phải chịu đựng một chút, sẽ không ai tin lời của bọn họ nữa, sẽ không có người nào tin tưởng lời bọn họ nói nữa.

Trong đám đông tụ tập trước cửa Thần Miếu cũng có rất nhiều lính canh đã từng đối đầu với "kẻ xâm lược" trước đó, khi nhìn thấy Hank, bọn hắn liền hét lên: "Là hắn! Lúc nãy hắn đã đi cùng với hai người từ ngoài đến kia!"

Hank bước đến gần đám đông, tất cả đều đang quan sát hắn, mọi người đang đợi, chờ người đàn ông này nói điều gì đó, như thể ở bóng tối trước bình minh, mong chờ sự dẫn đường của tia sáng đó.

Hank liếc nhìn những người trước mặt, hắn thấy Ms. Molly trong đám đông, thấy mẹ hắn và bạn hắn. Lúc này, Hank nhận được sự quan tâm mà cả đời hắn chưa từng nhận được.

Sau một lúc im lặng, cuối cùng Hank cũng lên tiếng.

"Hai người từ ngoài đến... Không, phải nói rằng họ là hai du khách đến từ thế giới bên ngoài. Họ đã rời đi. Họ nói rằng họ sẽ không quay lại và không muốn bị chúng ta nhớ đến hay nói đến." Hank cố gắng hết sức để giữ cho giọng điệu ổn định và lời lẽ rõ ràng: "Vị Phong tiên sinh kia... Hắn đã sửa thiết bị liên lạc bị Cobain phá hủy và liên lạc với một nơi gọi là 'Trạm nghiên cứu Hệ Mặt Trời', cũng đưa tọa độ của làng và tần số tín hiệu cho họ. Làng ta không còn là nơi biệt lập nữa, thế giới bên ngoài đã biết đến sự tồn tại của chúng ta.

Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ được những người khác đến thăm, những người có khả năng đưa tất cả chúng ta ra khỏi đây. Chúng ta có thể đến một nơi được gọi là 'Địa Cầu Thứ Hai', là quê hương của loài người ngày nay. Nơi đó có không khí và nguồn nước trong lành, có đại dương xanh, có sông có núi, có rừng rậm có ao hồ, và các thành phố thật sự.

Bệnh tật có thể chữa khỏi mà không cần quỳ lạy cầu nguyện, thời tiết có thể đoán trước được chứ không phải tùy theo hỉ nộ vô thường của thần linh. Mọi trẻ em đều có quyền và nghĩa vụ được giáo dục, không ai ra lệnh hay ép buộc ngươi phải tin gì, mặc gì, làm gì... Phụ nữ không phải bị gửi đến nhà người khác để thỏa mãn dục vọng của bọn hắn trước khi kết hôn, và đàn ông không phải liều mạng cho những công việc như Scavenger."

Giọng hắn đột nhiên trở nên to hơn, có thể vì đám đông đã trở nên yên lặng hơn.

"Ta có thể hiểu tâm trạng của các ngươi lúc này, ta cũng giống các ngươi, cảm thấy mê mang, khiếp đảm, và hy vọng về tương lai của mình. Nhưng ta có thể chắc chắn một điều..." Đôi mắt Hank đầy nhẹ nhõm và xúc động: "... Chúng ta đã được tự do."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip