Chương 108: Không phải là giấc mơ

“Hôm nay nghe được tận hai tin tốt, chắc tối nay tao có thể ăn thêm một chén cơm nữa quá, động lực đi học cũng tràn trề luôn. Tụi mình đi căn tin ăn cơm, ăn xong rồi còn về học nữa.” Cao Tử Kỳ giống như là đã quên mất nỗi buồn hồi trưa vậy, vô cùng tràn đầy sinh lực.

“Đi thôi, cùng đi đi, Tiểu Lật.” Lưu Tinh Dã ôm bả vai của Cao Tử Kỳ, nói với Du Cẩn Lật.

“Tớ không đi đâu, tớ còn có chút việc, sẽ về trễ một chút.” Du Cẩn Lật vừa thu dọn cặp sách vừa nói.

“Vậy được rồi, buổi tối nhớ về sớm một chút.” Lưu Tinh Dã cũng không có tò mò, dù sao thì ai cũng có chuyện riêng của mình cả.

Mọi người trong lớp đều đến căn tin để ăn cơm, Du Cẩn Lật thì mang theo cái cặp nhỏ của mình mà điên cuồng chạy đến ký túc xá của Giang Mặc Thịnh.

Cậu biết lúc Giang Mặc Thịnh không có lớp thì thường sẽ ở trong ký túc xá của mình. Cậu lại có thời khóa biểu của anh, để mỗi khi cậu muốn tới thì có thể biết được thời gian dạy học và nghỉ ngơi của Giang Mặc Thịnh.

Lúc này thì tất cả các lớp của Giang Mặc Thịnh đều đã kết thúc rồi, nên Du Cẩn Lật mới nhanh chóng chạy tới.

Ký túc xá của Giang Mặc Thịnh có thiết lập quyền hạn cho Du Cẩn Lật nên cậu không cần Giang Mặc Thịnh mở cửa giúp, cậu vẫn có thể ra vào chỗ này bất cứ lúc nào cũng được.

“A Thịnh, hôm nay lớp chúng tôi được học giáo viên mới đó.” Du Cẩn Lật vừa mở cửa phòng đã khẩn trương muốn chia sẽ với Giang Mặc Thịnh cái tin tốt lành này, nhưng cậu lại không nhận ra rằng có người khác đang ở trong phòng. Khi cậu nhìn thấy hai cái người quen thuộc đó ngồi trong phòng khách, những lời muốn nói liền kẹt cứng lại ở cổ họng.

Lúc Giang Mặc Thịnh nghe thấy được giọng nói của Du Cẩn Lật, khí thế cả người liền trong nháy mắt đã trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Điều này làm hai người thanh niên đang ngồi trước mặt anh không khỏi kinh ngạc mà chớp chớp mắt, nhìn sang Du Cẩn Lật với vẻ mặt vô cùng hứng thú.

Hai người họ đã quen biết Giang Mặc Thịnh lâu như vậy, đều biết rằng anh là một người luôn trưng ra cái khuôn mặt không một tí cảm xúc nào, muốn ngồi ở cạnh thì cũng cần phải có nghị lực mạnh mẽ lắm, nếu không thì sẽ không chịu nỗi khí lạnh tỏa ra từ anh.

Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, Giang Mặc Thịnh vậy mà lại thu hết khí lạnh trên người mình, đột nhiên ấm áp giống như là xuân về vậy, đúng là khó tin mà.

“Thầy An, thầy Tiêu.” Du Cẩn Lật Du Cẩn Lật ngoan ngoãn chào hỏi hai người.

Người đang ngồi trong phòng khách ở ký túc xá của Giang Mặc Thịnh chính là An Dĩ Triết và Tiêu Vệ Lâm, hai vị giáo viên mới của lớp F.

Du Cẩn Lật cũng không nghĩ tới rằng sẽ được gặp họ ở đây, nên đột nhiên có chút câu nệ.

“Tan học rồi à?” Giang Mặc Thịnh bước tới nhận lấy cặp sách của Du Cẩn Lật, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười hiếm có, thân thể thì không dấu vết mà chặn tầm nhìn của An Dĩ Triết và Tiêu Vệ Lâm.

“Ừm, A Thịnh, cảm ơn anh.” Du Cẩn Lật giang hai tay chủ động ôm Giang Mặc Thịnh một cái ôm thật lớn, biểu đạt lòng biết ơn của mình với anh.

Sau đó cậu lại nhìn thoáng qua hai vị giáo viên đang ngồi bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Các bạn trong lớp đều rất vui vẻ, giáo viên mới cũng tốt lắm.”

“Em vui vẻ là tốt rồi.” Giang Mặc Thịnh cưng chiều mà sờ sờ cái đầu nhỏ của Du Cẩn Lật.

Anh cũng không thấy việc này có vấn đề gì, anh chỉ hy vọng rằng Du Cẩn Lật có thể vui vẻ, còn những chuyện khác thì có anh ở đây, nhóc con cũng không cần phải quan tâm làm gì.

An Dĩ Triết và Tiêu Vệ Lâm vốn định đến đây để tám chuyện với Giang Mặc Thịnh, nhưng không ngờ lại bị nhét đầy một miệng cơm chó như thế này.

Hai người bọn và Giang Mặc Thịnh cũng coi như là lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chẳng qua Giang Mặc Thịnh là dị năng giả, luôn ở tiền tuyến để bảo vệ tổ quốc, mà bọn họ tuy cũng là quân nhân, nhưng lại là chế tạp sư, nên vẫn luôn là hậu phương phía sau.

Đối với việc lần này Giang Mặc Thịnh bảo bọn họ đến trường Quân sự Đệ nhất làm giáo viên cho viện chế tạp sư, thật ra thì bọn họ rất kinh ngạc, nhưng cũng rất hưng phấn.

Giang Mặc Thịnh chưa từng yêu cầu bọn họ làm bất cứ chuyện gì cả, dù là lớn hay nhỏ. Cho dù vào lúc tính mạng anh đang gặp nguy thì cũng không hề yêu cầu bọn họ phải giúp đỡ Giang gia, nhưng bây giờ anh lại chủ động tìm họ đến để làm giáo viên cho trường Quân sự Đệ nhất, đúng là rất khó tin được.

An Dĩ Triết với giác quan thứ sáu nhạy bén liền cảm thấy trong chuyện này hẳn là có ẩn tình gì đó, nếu không thì Giang Mặc Thịnh sẽ không yêu cầu bọn họ làm vậy.

Hơn nữa, mặc dù bọn họ còn đang là quân nhân tại ngũ, nhưng hiện tại cũng không phải lên chiến trường đánh giặc, bình thường cũng không có nhiều chuyện để làm, nên hoàn toàn vẫn có thời gian để làm giáo viên bán thời gian ở trường, lại còn có thể nhìn thấy được chuyện vui của người nào đó, một chuyện hiếm có như vậy, An Dĩ Triết đương nhiên là sẽ không từ chối rồi.

Anh ta còn kéo theo Tiêu Vệ Lâm tới cùng, có chuyện vui tất nhiên là phải cùng nhau chia sẻ rồi. Bây giờ xem ra thì An Dĩ Triết cảm thấy chuyện mình đến trường Quân sự Đệ nhất quả nhiên là chính xác mà. Cái ‘chuyện vui’ này còn không phải là tự mình dâng đến trước mặt anh ta sao?

“A Thịnh, cậu có quan hệ gì với bạn học Tiểu Du vậy? Cậu đừng có mà bắt nạt Tiểu Du đơn thuần đáng yêu của lớp chúng tôi nha.” Khóe miệng An Dĩ Triết lộ ra một nụ cười lưu manh, cố ý nhấn mạnh ba chữ ‘lớp chúng tôi’, trong mắt tràn đầy cái dáng vẻ chờ xem kịch vui.

“Thầy An, A Thịnh không có bắt nạt em.” Du Cẩn Lật nghe vậy thì liền có nóng nảy, vội vàng giải thích giúp Giang Mặc Thịnh.

“Không cần để ý tới cậu ta.” Giang Mặc Thịnh nắm tay Du Cẩn Lật, dẫn cậu đến sofa, bảo cậu ngồi xuống, sau đó liền lạnh mặt nhìn về phía An Dĩ Triết và Tiêu Vệ Lâm, cho dù không nói gì thì cái vẻ mặt đuổi người kia cũng vô cùng rõ ràng.

Khóe miệng An Dĩ Triết không nhịn được mà giật giật, thật ra anh ta đã sớm quen với cái bộ dạng này của Giang Mặc Thịnh rồi nên cũng không thấy có gì cả. Nhưng nếu như vừa rồi không thấy được biểu cảm của Giang Mặc Thịnh khi nói chuyện với Du Cẩn Lật thì anh ta đã nghĩ rằng mình đang nằm mơ(*).

(*) Chỗ này chém nha :)))

An Dĩ Triết vẫn luôn cho rằng Giang Mặc Thịnh bị thiếu hụt biểu cảm, đối với ai cũng là cái vẻ mặt đó, từ nhỏ đã như thế rồi. Từ trước đến giờ anh ta cũng chỉ có thấy được mỗi cái bộ dạng này của Giang Mặc Thịnh mà thôi, nhưng bây giờ mới biết được, thì ra là do Giang Mặc Thịnh vẫn chưa gặp được người có thể khiến cho anh phải thay đổi biểu tình.

Mà hiện tại, An Dĩ Triết không thể không nói, duyên phận đúng là một thứ thật kỳ diệu, ai mà có thể ngờ được rằng Chiến Thần lãnh khốc luôn khiến người cho khác phải cách xa cả ngàn dặm cuối cùng lại thua trong tay một người ngoan ngoãn ngốc manh như vậy.

Nhưng nếu như bây giờ mà ngoan ngoãn rời đi, vậy thì anh ta sẽ không làm An Dĩ Triết nữa.

Khó khăn lắm mới có thể thấy được thằng bạn tốt của mình thay đổi vẻ mặt cùng với ‘chuyện vui’ của anh, An Dĩ Triết làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được. Cho dù có phải mặt dày mày dạn thì anh ta cũng phải ở lại.

Mặt mũi là cái gì? Có ăn được không?

“Bạn học Tiểu Du này, làm sao mà em quen biết được với cái tảng băng này vậy?” An Dĩ Triết tò mò hỏi.

Du Cẩn Lật thân là một học sinh ngoan ngoãn, thầy đã hỏi thì tất nhiên cậu phải trả lời. Mặc dù câu hỏi có hơi kỳ quái, nhưng trong ấn tượng của cậu thì học sinh không lời đều không phải là học sinh tốt.

“Chỉ là em đến nhà của anh ấy rồi sau đó quen biết thôi, A Thịnh không phải là tảng băng, anh ấy rất tốt.” Du Cẩn Lật trả lời, nhưng nghe thấy An Dĩ Triết gọi Giang Mặc Thịnh là tảng băng, cậu theo trực giác của mình mà cảm thấy đó không phải là một từ tốt lành gì, nên có hơi chút bất mãn.

“Đến nhà cậu ấy? Em đã gặp qua ba mẹ cậu ấy chưa?” An Dĩ Triết càng thêm tò mò.

“Đã gặp qua rồi.” Du Cẩn Lật có chút khó hiểu với câu hỏi của anh ta.

An Dĩ Triết nghe vậy thì có chút kinh ngạc, vốn anh ta đã thấy bầu không khí giữa Giang Mặc Thịnh và Du Cẩn Lật có chút ám muội rồi, nhưng ngờ lại tiến triển nhanh như vậy, thế mà đã dắt về nhà gặp ba mẹ rồi, đây có đúng là tên Giang Mặc Thịnh lạnh lùng mà anh ta biết không vậy?

“Được nha anh em, ra tay cũng nhanh đó.” An Dĩ Triết nháy mắt với Giang Mặc Thịnh.

Giang Mặc Thịnh căn bản là không thèm để ý tới hai người An Dĩ Triết, quay đầu dịu dàng hỏi Du Cẩn Lật: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”

“Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt.” Du Cẩn Lật cứ nhắc đến đồ ăn là hai mắt phát sáng lên.

Thật ra cậu muốn ăn gà hầm hạt dẻ(*) hơn, đã lâu rồi cậu không được ăn món đó, đáng tiếc là cậu còn chưa phát hiện ra hạt dẻ ở thế giới này.

(*) Gà hầm hạt dẻ

Mỗi lần nghĩ đến hạt dẻ thơm ngon thì Du Cẩn Lật liền nghẹn cả lòng, đồ ăn ngon như vậy mà tại sao thế giới này lại không có cơ chứ? Chẳng lẽ sau này cậu không được ăn hạt dẻ nữa sao?

Du Cẩn Lật thích ăn nhất chính là hạt dẻ, nếu không thì sau khi hóa hình cậu cũng đã không tự đặt cho mình cái tên như vậy(*), đủ để thấy được cậu yêu thích hạt dẻ tới mức nào. Chỉ tiếc là sau khi xuyên tới thế giới này, cậu không còn được ăn hạt dẻ ngọt ngọt mềm mềm nữa.

(*) Mình có giải thích ở mấy chương trước rồi á

Trước đó, Du Cẩn Lật đã đi dạo hết qua siêu thị của thủ đô một lần rồi, cậu cũng tìm được rất nhiều nguyên liệu nấu ăn quen thuộc ở Trái Đất, đáng tiếc là không có hạt dẻ.

“Được.” Giang Mặc Thịnh luôn đáp ứng vô điều kiện với bất cứ yêu cầu gì của Du Cẩn Lật, đừng nói là một món sườn xào chua ngọt, cho dù cậu có muốn ăn thịt Tuyết Long thì anh cũng sẽ tìm cách đem về cho cậu.

Biết là không đuổi được hai người An Dĩ Triết nên Giang Mặc Thịnh dứt khoát không thèm phí sức nữa, liền xoay người đi vào phòng bếp, chuẩn bị bữa tối.

Đây là lần đầu tiên An Dĩ Triết thấy Giang Mặc Thịnh xuống bếp, nhất thời liền vô cùng kinh hãi.

“Vệ Lâm, cậu mau nhéo tôi một cái, xem có phải tôi đang nằm mơ không, tôi vậy mà thấy A Thịnh vào bếp à.” An Dĩ Triết không thể tin được mà nhìn về phía phòng bếp, nói với Tiêu Vệ Lâm.

Tiêu Vệ Lâm cười nhạt một cái, không trả lời, nhưng ngón tay thon dài trắng nõn thì lại không nương tình mà nhéo An Dĩ Triết một cái. Một giây sau, một tiếng kêu thảm thiết liền vang lên, may mà hiệu quả cách âm của ký túc xá này vô cùng tốt, nếu không thì không chừng các giáo viên khác còn tưởng rằng đang xảy ra án mạng.

An Dĩ Triết ôm cánh tay bị nhéo đến tím ngắt mà thổi vù vù, đôi mắt đào hoa còn tràn ngập một tầng hơi nước, thoạt nhìn cũng có chút đáng thương.

“Vệ Lâm, cậu ác vừa thôi chứ?” An Dĩ Triết đau đến nhe răng trợn mắt.

Tiêu Vệ Lâm nhún vai, bộ dáng rất là vô tội, nói: “Là cậu kêu tôi nhéo mà.”

“Vậy thì cũng không cần mạnh như vậy chứ, tím rồi nè.” An Dĩ Triết nhìn cánh tay có vết bầm của mình, nhất thời khóc không ra nước mắt.

“Không mạnh thì làm sao cậu mới biết là mình không có mơ, xem đi, đâu phải là mơ đâu.” Tiêu Vệ Lâm bình tĩnh nói.

Du Cẩn Lật nhìn vẻ mặt tươi cười của thầy Tiêu, rồi nhìn qua thầy An đang đau đến trợn cả mắt, nhịn không được mà rùng mình một cái.

Tiêu Vệ Lâm thoạt nhìn thì có vẻ như là rất ôn hòa, cười lên cứ như gió mùa xuân, rất dễ để lại ấn tượng tốt với người khác, nhưng hiện giờ Du Cẩn Lật với giác quan mẫn cảm của mình, cảm giác được so với thầy An luôn cà lơ phất phơ, thích trêu chọc người khác thì thầy Tiêu tuyệt đối nguy hiểm hơn rất nhiều.

Mà trực giác của động vật nhỏ thì luôn luôn rất chính xác.

Vì thế, Du Cẩn Lật vốn định đi lấy máy trị liệu cho An Dĩ Triết thì liền ngoan ngoãn mà ngồi ở sofa, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, giống như hoàn toàn không biết chuyện gì vừa mới xảy ra.

“Vệ Lâm, cậu tuyệt đối là cố ý.” An Dĩ Triết không ngốc, anh ta và Tiêu Vệ Lâm ở chung với nhau nhiều năm như vậy, tính cách của đối phương như thế nào thì anh ta hiểu rất rõ, chẳng qua anh ta cảm thấy hình như mình chưa từng đắc tội với cậu ta mà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip