Chương 7. Đánh cờ
Trans+Beta: Đặc Lôi Tây
Lý Dung yên lặng nhìn hắn.
Bùi Văn Tuyên năm hai mươi tuổi so với hình ảnh trong ký ức của nàng anh tuấn hơn rất nhiều. Nhưng sự ngạo mạn từ tận xương cốt kia lại chẳng hề thay đổi...
Chỉ cần nhìn vào mắt Bùi Văn Tuyên, nàng thừa biết hắn đang rất tức giận. Lúc trước khi là Bùi tể tướng, lúc hắn điên lên sẽ cãi nhau với nàng, chuyện đó hoàn toàn có thể chấp nhận. Hiện tại Bùi Văn Tuyên chỉ là một tên quan bát phẩm nhỏ nhoi, nào có tư cách tranh cãi với nàng?
Lý Dung khẽ cười, nàng đứng dậy nhìn Bùi Văn Tuyên đang quỳ dưới đất, dịu dàng nói: “Được rồi, Bổn cung nhất ngôn cửu đỉnh, ân oán rõ ràng. Nếu ngươi muốn nói chuyện với ta cũng được thôi, nhưng trước đó, chuyện ngươi làm sai thì tính sao đây?”
“Vi thần không biết mình đã làm sai chuyện gì?”
“Ngươi dám xé sách của ta.”
Lý Dung chỉ vào cuốn sách bị hắn xé đặt trên bàn: “Còn cả việc Ninh thế tử đột nhiên ngất xỉu, những người khác đều không đến được, trong lòng Bùi công tử chắc cũng biết rõ lý do nhỉ?”
Nghe nàng nói thế, Bùi Văn Tuyên chợt thấy hồi hộp. Hắn thật sự không ngờ Lý Dung lại thông minh đến thế.
Chẳng lẽ ban nãy nàng cho người theo dõi hắn sao?
Tuy trong lòng đang có vô số suy đoán song ngoài mặt Bùi Văn Tuyên vẫn trấn định đáp: “Không biết Công chúa muốn trừng phạt vi thần thế nào?”
“Nhảy xuống hồ.”
Lý Dung hất cằm nói, Bùi Văn Tuyên lại im lặng mím chặt môi.
Thấy hắn không phản ứng gì Lý Dung liền biết sự giận dữ của hắn đã đạt đến đỉnh điểm, nàng cười nói: “Rõ ràng muốn làm Phò mã của ta mà mới bao nhiêu đây khó khăn đã không chịu nổi rồi à?”
“Sao Công chúa biết vi thần muốn làm Phò mã của Người?”
Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn Lý Dung, nàng cảm thấy có chút buồn cười hỏi lại: “Nếu không như thế thì ngươi đến đây làm gì?”
Nói xong, vì không muốn vòng vo với hắn thêm nữa, Lý Dung nói thẳng: “Nếu ngươi không chịu nhảy xuống thì mau cút. Nhưng để ta nhắc ngươi một điều, một khi đã cút rồi, muốn quay lại sẽ không dễ dàng đâu.”
Bùi Văn Tuyên siết chặt tay thành quyền, tức đến độ mặt trắng bệch.
Trong phút chốc, Bùi Văn Tuyên dường như quay trở về kiếp trước, vì mồm mép nàng vốn lanh lợi nên lần nào cãi nhau với Lý Dung hắn đều thấy giận đến sôi máu.
Đối với mọi người, Bùi Văn Tuyên luôn là dáng vẻ điềm tĩnh ôn hòa, dù trên triều hắn đã từng bị người khác thẳng mặt sỉ nhục thậm chí đến tận nhà chửi bới. Những chuyện này đa số sẽ khiến người khác tức giận nhưng hắn lại rất hiếm khi thấy bối rối luống cuống vì nó. Song khi đổi lại là Lý Dung, mỗi lần cãi nhau với nàng, hắn đều thấy mình bị tổn thọ mười năm.
Nữ nhân này lúc cãi nhau vừa càn quấy vừa không chịu nói lý. Hắn từng cho rằng nàng thay đổi như thế là vì cuộc sống sau hôn nhân nhưng hiện tại mới thấy, sự thật nào phải như vậy. Chỉ có thể vì lúc mới lấy nhau, nàng che đậy quá tốt nên hắn mới không thể phát hiện mà thôi.
Nữ nhân này vốn dĩ là người chanh chua đanh đá, ngang ngược vô lý, còn tùy hứng xằng bậy.
Bùi Văn Tuyên nhìn thấy được nàng không hề thích mình, hắn chịu đựng đủ rồi. Hắn cũng hiểu hôm nay Lý Dung nhất định phải giữ một người lại, mà người đó sau này chắc chắn sẽ là hôn phu của nàng. Mấy người ngoài kia không ai thích hợp như hắn, bây giờ nàng chỉ có thể tìm hắn cứu nguy.
Sau khi hít sâu một hơi, Bùi Văn Tuyên chỉ đáp đúng một câu: “Vậy vi thần cút đây.”
Tiếp đến hắn dập đầu chào nàng rồi đứng dậy bỏ đi.
Vì không ngờ Bùi Văn Tuyên sẽ bỏ đi một cách dứt khoát như thế nên Lý Dung không khỏi sững sờ. Nàng vội vàng nói: “Ngươi không muốn nói chuyện với ta nữa sao?”
“Không muốn nữa.”
Bùi Văn Tuyên không hề quay đầu mà chỉ lớn tiếng nói lời từ chối. Lý Dung khẽ gõ quạt vàng vào lòng bàn tay, đưa mắt ra hiệu cho Tịnh Lan xong, nàng nhìn theo bóng Bùi Văn Tuyên đang đi trên hành lang gỗ trên hồ rồi lớn tiếng nói: “Nhưng Bổn cung lại muốn nói chuyện với ngươi."
“Xin…”
Câu “xin thứ lỗi” còn chưa kịp nói xong, bên cạnh Bùi Văn Tuyên bất ngờ xuất hiện vài ám vệ, trong lúc hắn không kịp phòng bị, bọn họ đã đẩy hắn thẳng xuống hồ.
Xung quanh bất ngờ vang lên một tràng cười lớn. Lý Dung từ xa quan sát mọi chuyện, sau đó mỉm cười đứng dậy, chậm rãi đi đến nơi Bùi Văn Tuyên bị đẩy xuống.
Bùi Văn Tuyên biết bơi nên khi bất ngờ bị đẩy xuống hồ, tuy có chút hoảng hốt nhưng chẳng bao lâu sau hắn đã trấn định lại. Hắn điều chỉnh tư thế và trồi lên khỏi mặt nước.
Sau đó, hắn nhìn thấy Lý Dung đang mặc cung trang đỏ thắm thêu hình phượng hoàng đang đứng trên hành lang nhìn xuống mình. Nàng híp mắt cười nói: “Được rồi, chúng ta cứ thế này nói chuyện nhé, Bổn cung rất hài lòng.”
Bùi Văn Tuyên không nói gì, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lý Dung.
Những người hầu đứng bên cạnh đều xì xầm bàn tán, có nô tỳ còn thấp giọng cười, không biết đang cười cái gì.
Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên cả người ướt sũng, gương mặt anh tuấn còn dính một ít rong rêu. Bộ dáng của hắn hiện tại tuy thê thảm là thế nhưng lại toát lên một nét đẹp không thể diễn tả thành lời.
Bùi Văn Tuyên trông chẳng khác gì một yêu tinh đột nhiên xuất hiện trên mặt nước, chỉ dựa vào gương mặt và đôi mắt kia thôi cũng đã đủ mê hoặc lòng người.
Song trong đôi mắt ấy không có hư tình giả ý nhằm dụ dỗ người khác mà chỉ có phẫn nộ cùng không cam lòng, nhìn kĩ chẳng khác gì một đốm lửa đang cháy phừng phừng.
Vào lúc nhìn thấy cảm xúc chân thật của hắn, cảm giác thích thú ban nãy của Lý Dung bỗng dần tan biến.
Nàng bất ngờ cảm thấy vô vị, Bùi Văn Tuyên hiện tại cũng không phải con người sau này, nàng ức hiếp hắn như thế chẳng khác gì đang ức hiếp một đứa trẻ.
Nàng từ trên cao nhìn xuống Bùi Văn Tuyên với vẻ mặt hờ hững. Rất lâu sau, nàng quay đầu đi, nhàn nhạt nói: “Được rồi, không đùa nữa, ngươi trèo lên đi.”
Nói xong, nàng ra lệnh cho Tịnh Lan đang đứng bên cạnh: “Dẫn hắn đi thay quần áo đi.”
Sau khi căn dặn xong, nàng lập tức bỏ đi. Lúc nàng quay đầu lại nhìn thì thấy Bùi Văn Tuyên đã bơi đến bên bờ hồ và được người hầu kéo lên.
Nước hồ mùa xuân vẫn có chút lạnh, nên sau khi lên bờ hắn không khỏi đánh bò cạp. Người hầu bên cạnh nhanh chóng đưa áo choàng cho Bùi Văn Tuyên, người nào giúp hắn, hắn đều thấp giọng nói cảm ơn và không bỏ sót bất kì ai. Nhìn bộ dáng dè dặt cẩn trọng kia thật khiến người ta không khỏi thấy thương xót.
Vì suy cho cùng không có một công tử thế gia nào lại có bộ dáng lo lắng, thấp thỏm như hắn cả.
Đương nhiên Bùi Văn Tuyên phát giác được ánh mắt của Lý Dung luôn dõi theo hắn. Khi thấy nàng cũng đang nhìn mình, ánh mắt hắn thoắt chốc lạnh lẽo. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã vội quay đầu đi và theo người hầu đi thay quần áo.
Thấy hắn trừng mắt với mình, Lý Dung không khỏi nhếch miệng cười.
Mới bao lớn mà tính tình đã nóng nảy như vậy rồi.
Lý Dung ngồi bên hồ, sau khi sải người pha trà, nàng vừa đọc sách vừa đợi Bùi Văn Tuyên. Chẳng bao lâu sau, Bùi Văn Tuyên đã quay lại.
Hắn mặc một bộ vải gấm màu trắng vân mây, tóc được búi cao bằng ngọc quan, nhìn từ xa, hắn trông chẳng khác gì nhân vật bước ra từ tranh vẽ.
Lý Dung nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, đợi khi Bùi Văn Tuyên đến gần, nàng mới lặng lẽ dời mắt đi. Lúc Bùi Văn Tuyên khấu đầu hành lễ với nàng, Lý Dung chỉ nhàn nhạt đáp: “Ngồi đi.”
Bùi Văn Tuyên đứng dậy đến quỳ bên cạnh Lý Dung. Nàng vẫn im lặng cúi đầu đọc sách, Bùi Văn Tuyên đợi được một chốc thì nghe thấy Lý Dung nói: “Ngươi muốn nói gì thì nói đi.”
Hắn nên nói gì đây?
Lần này hắn đến đây vốn chỉ muốn phân tích lợi hại cho Lý Dung nghe nhằm giúp nàng biết được ai mới là lựa chọn tốt nhất cho nàng. Song sau mấy lần "giao đấu" ban nãy, hắn đã biết Lý Dung hẳn đã thông suốt mọi chuyện rồi.
“Những gì thần muốn nói, Công chúa đều đã biết cả rồi.”
Bùi Văn Tuyên bình tĩnh đáp, sau một khoảng im lặng, hắn tiếp tục: “Nếu có gì muốn bổ sung, vi thần chỉ có thể nói với Công chúa rằng, nếu Công chúa sẵn lòng gả cho vi thần, vi thần nhất định sẽ đối xử chân thành với Người.”
Nghe xong, Lý Dung ngẩng đầu lên, có chút hứng thú nhìn Bùi Văn Tuyên hỏi: “Chân thành ư?”
Lý Dung dựa người vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh, tay chống cằm hỏi: “Vậy ngươi nói xem, cái gì gọi là chân thành?”
“Mọi việc trong nhà đều sẽ nghe theo ý của Công chúa."
“Chẳng lẽ lại nghe theo ý ngươi?”
“Suốt đời suốt kiếp, bên cạnh Bùi Văn Tuyên sẽ chỉ có một mình Công chúa.”
Điều này là sự thật, nhưng hắn thủ thân như ngọc như thế không phải vì nàng mà là vì vị hôn thê đã hối hôn của hắn.
Ý cười bên môi Lý Dung càng thêm sâu: “Điều này còn phải bàn sao? Ngươi không những chỉ có thể có một mình ta, mà trong lòng cũng chỉ nghĩ về ta mới đúng."
Cả người Bùi Văn Tuyên nhất thời cứng đờ.
Hắn không phải là người giỏi nói dối, hoặc nói đúng hơn, trên phương diện tình cảm, hắn không thể nói dối.
Nhưng nếu hắn chịu nói dối, năm xưa nàng hẳn sẽ không biết được chuyện hắn đã có người trong lòng và bị lừa gạt đến hết đời.
Sự thành thật này, không biết nên bị mắng hay được khen.
Lý Dung cầm tách trà lên, nàng cho rằng Bùi Văn Tuyên sẽ không khác gì kiếp trước thẳng thắn thừa nhận cuộc hôn nhân của họ chẳng qua chỉ là sự hợp tác. Nàng cười tít mắt chờ Bùi Văn Tuyên tiếp tục, nhưng sau đó rất lâu, Bùi Văn Tuyên lại đáp: “Ý của Công chúa là, sau này Văn Tuyên không thể nghĩ về ai khác nữa ạ?”
Nghe xong Lý Dung có chút hoang mang, sau vài phút nàng không khỏi bật cười mỉa mai. Nàng đột nhiên phát hiện, so với tức giận, bản thân nàng lại ghét việc bị lừa dối hơn.
Nàng dằn mạnh ly trà xuống bàn, lạnh lùng nói: “Mau ăn hết mấy quả trứng này cho ta”
Bùi Văn Tuyên có chút khó hiểu quay sang nhìn dĩa trứng trắng tinh như ngọc bên cạnh. Lý Dung cười lạnh nói: “Không phải bảo chuyện gì cũng nghe theo ý ta sao? Mấy quả trứng đó ta bóc vỏ rất cực khổ, bây giờ cho ngươi ăn ngươi lại không ăn?”
Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn nhíu chặt mày, rất lâu sau mới đáp: “Nhiều quá.”
Lý Dung khẽ quát: “Dù nhiều cũng phải ăn hết cho ta!”
Những người hầu xung quanh vốn đã lui ra xa quan sát bọn họ. Bùi Văn Tuyên chẳng biết nàng lại nổi cơn điên khùng gì, cũng chẳng biết đám nô tì kia đang cười chuyện gì. Sau một hồi do dự, hắn quyết định nhường nàng: “Ban nãy mới ăn xong, đợi chốc nữa hết no thần sẽ ăn hết ạ.”
Lý Dung hừ lạnh, lúc này nàng bỗng nhớ đến vẫn còn một lão hồ ly trong cung đang đợi xem kịch, nên vẫy tay ra lệnh cho Tịnh Lan đứng hầu bên cạnh: “Mang bàn cờ đến đây.”
Đánh cờ chính là cách giúp bọn họ, dù đang có tâm trạng gì, cũng có thể yên lặng ngồi chung một chỗ. Bởi mọi tính toán và tranh đấu đều đã được đặt hết trên bàn cờ.
Tịnh Lan mang bàn cờ ra, Lý Dung bảo Bùi Văn Tuyên tiến lên phía trước: “Ngồi xuống, chúng ta đánh cờ nào."
Bùi Văn Tuyên có chút khó hiểu, hắn vốn nghĩ nếu bầu không khí vẫn ngượng ngập như cũ, chi bằng bọn họ hãy đánh cờ. Song không biết vì sao, dù hắn chưa nói ra, Lý Dung đã nghĩ đến phương pháp này.
Nàng dường như đã sớm biết cách tốt nhất để hai người họ ngồi chung một chỗ với nhau là gì.
Khi trong lòng Bùi Văn Tuyên còn tràn ngập nghi vấn, Lý Dung đã cầm một quân cờ đen bắt đầu khai trận.
Nàng vẫn giống như kiếp trước, luôn thích bắt đầu ở điểm sao*. Thấy nàng đặt quân cờ xuống, hắn cũng không có ý định nhường nàng, liền dùng lối chơi quen thuộc, đặt một quân trắng lên điểm nằm xéo với quân đen.
(*9 điểm đánh dấu trên bàn cờ 19x19 để giúp người chơi dễ dàng định vị bàn cờ)
Hai người họ cứ thế tập trung đánh cờ.
Lý Dung thầm nghĩ, ngồi đối diện nàng bây giờ là Bùi Văn Tuyên mới hai mươi tuổi, nàng chắc chắn sẽ giành được phần thắng. Thôi thì nhường hắn một chút, để cho hắn chút mặt mũi, nếu không bản thân lại mang tiếng ức hiếp trẻ nhỏ.
Còn Bùi Văn Tuyên lại nghĩ, đối diện với Lý Dung năm mười tám tuổi, hắn vẫn nên nhường nàng một chút. Lý Dung vốn ngang ngược, nếu để nàng thua quá thảm, e rằng lại làm lớn chuyện cho xem.
Vì thế bọn họ vừa mang tâm trạng phải để đối phương thắng vừa tiếp tục đánh cờ như thường. Song còn chưa đến một phần ba ván cờ, hai bên đã cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Lối chơi này, nước cờ này, bộ dáng này, so với lúc bọn họ năm mươi tuổi đánh cờ với nhau có gì khác biệt đâu?!
✅
🌺 Tác giả có lời muốn nói 🌺
Hahaha, chơi vui không nào?
Đợi sau này khi có lựa chọn thích hợp lại chơi một trận nữa nhé
Công chúa âm thầm giao đấu với Bùi cẩu!
Rất mong mọi người sẽ bình luận, cảm ơn!
🌺 Góc tám nhảm 🌺
Lần này anh bị chị cho ăn hành quá trời, thật tội nghiệp. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ và bình luận :3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip