Chương 69 + 70
Chương 69
Hoàng đế tất nhiên là bằng lòng ban hôn cho Việt Tú, nhưng lúc này ngài phải tỏ ra thận trọng một chút, nên chỉ nhìn Việt Tú, đáp: "Thành hôn là việc lớn, Trẫm cần phải suy nghĩ thật kỹ, Việt Tú cũng không cần phải quá nóng ruột."
Việt Tú tất nhiên là người thông minh, nghe Hoàng đế nói vậy thì cũng biết rõ Hoàng đế cũng cần mặt mũi, Đại Tề phải có tôn nghiêm, không phải chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng là có thể dễ dàng cầu hôn được. Nhưng dù trong lòng nghĩ thế nào, ngoài mặt cậu ta vẫn tỏ ra rất cảm động, hoàn toàn không có chút oán hận nào, còn vừa khách sáo vừa nịnh nọt rằng: "Việt Tú đa tạ Hoàng thượng đã thông cảm."
Việt Tú biết Hoàng đế muốn bàn luận việc này với những người khác, nên cậu chỉ nói thêm vài câu cảm kích rồi xin lui. Hoàng đế hiển nhiên là không giữ lại, Việt Tú đi rồi, Hoàng đế mới nhìn sang các quan viên của mình, hỏi: "Các ái khanh có lời gì cứ việc nói thẳng."
Thượng thư Hình bộ Ngụy Nhân lên tiếng: "Hoàng thượng, vi thần cho rằng việc này là có khả năng, vương tử của Nam Chiếu nghênh đón công chúa của Đại Tề ta chính là việc rất tốt, ngày sau vương tử Việt Tú kế thừa vương vị, sẽ càng trung thành với Đại Tề ta."
Ngụy Nhân nói xong thì liền có người phụ họa, những người này cho rằng dù Nam Chiếu chỉ là nước phụ thuộc, nhưng cũng cần phải lôi kéo. Có điều, vẫn còn vài người phản đối, cho rằng Nam Chiếu chỉ là nước phụ thuộc của Đại Tề, Việt Tú là một con tin, căn bản không xứng với công chúa Đại Tề. Suy nghĩ của Hoàng đế cũng khá là mâu thuẫn, một mặt thì cảm thấy hôn nhân chính trị rất tốt, một mặt lại sợ nếu như Việt Tú không giành được ngai vàng thì vận mệnh của con gái mình cũng kết thúc.
Hoàng đế tương đối yêu thương các công chúa, vì dù sao công chúa sẽ không liên quan đến việc tranh giành ngai vàng.
Hoàng đế do dự một phen rồi nhìn sang ông cụ Lâm vẫn đang im lặng, thậm chí còn có vẻ lơ đãng: "Lâm Đàm, ngươi có muốn nói gì không?"
Lâm Duyệt bị người đứng bên cạnh dùng cùi chỏ chọc chọc mới hiểu ra là Hoàng đế đang hỏi mình, hắn cúi đầu nói nhỏ: "Bẩm Hoàng thượng, thần không có gì để nói."
Hoàng đế khá là bất mãn trước thái độ này, trước kia hễ xảy ra việc gì là ông cụ Lâm đều sẽ nghĩ mọi cách để giải quyết vấn đề cho ngài, nhưng thái độ lần này rõ ràng là có vẻ mất kiên nhẫn rất nhiều. Vì thế, Hoàng đế lại nghĩ đến việc lần trước ông cụ Lâm thay mặt Lâm Duyệt cầu hôn công chúa, thái độ trước sau khác biệt này khiến cho tâm trạng của Hoàng đế xấu hẳn đi, ánh mắt nhìn ông cụ Lâm cũng trở nên khó chịu hơn.
Người vừa nhắc nhở khi Lâm Duyệt lơ đãng là Ngụy Nhân, ông ta cũng là một con cáo già, vừa thấy sắc mặt của Hoàng đế không vui là vội vàng lặng lẽ chọc chọc ông cụ Lâm rồi. Ông ta cũng không biết được ông cụ Lâm đang bày trò gì, mà chỉ biết nếu ông cụ cứ tiếp tục hành xử như thế thì nói không chừng Hoàng đế sẽ cho ông về nhà nghỉ ngơi chữa bệnh cho đầu óc tỉnh táo luôn.
Nếu là ông cụ Lâm thật sự thì chắc chắn sẽ hiểu ra ý nghĩ của Ngụy Nhân. Nhưng bây giờ người đang đứng đây là Lâm Duyệt, hắn hoàn toàn không có phản ứng gì với nhắc nhở của Ngụy Nhân, mà lại càng không có cảm giác gì với sắc mặt đen sì của Hoàng thượng. Hắn cứ đứng như thế, cân nhắc xem làm thế nào để mở miệng từ chối thành hôn.
Hoàng đế hừ một tiếng rất nhỏ rồi không thèm nhìn gương mặt đáng ghét của ông cụ Lâm nữa, ngài nhìn sang những người khác: "Tuy rằng việc công chúa gả thấp là việc nhà của Trẫm, nhưng nó cũng là việc nước, các ngươi hãy nghĩ cho thật kỹ."
Mọi người nghe vậy liền vội đứng lên cung kính vâng dạ. Vì biểu hiện của Lâm Duyệt, Hoàng đế cũng không còn hứng thú thảo luận việc này với bọn họ nữa, ngài nói bằng giọng trầm trầm: "Lui ra hết đi."
Những người có mặt ở đây đều là cáo già, thấy phản ứng của Hoàng đế như vậy thì dù trong lòng có muôn vàn lời muốn nói cũng không dám mở miệng nữa. Tất cả lần lượt cung kính vái chào rồi rời đi, chờ khi Ngụy Nhân ra khỏi đại điện, đột nhiên phát hiện ông cụ Lâm vẫn chưa ra.
Ngụy Nhân sững người một chút, không nhịn được quay lại nhìn vào đại điện, thấy ông cụ Lâm đang nói gì đó với Hoàng đế, ông ta chớp chớp mắt, thật sự cảm thấy ông cụ không cứu được nữa rồi, tâm trạng của Hoàng đế đã xấu đến thế này mà còn chạy đến tự tìm đường chết.
Ngụy Nhân thầm thở dài trong lòng, sau đó lắc đầu bỏ đi, những gì có thể khuyên thì đã khuyên rồi, ông cụ Lâm không thèm nghe thì ông ta cũng hết cách. Ngụy Nhân thầm quyết định ngày sau nhà họ Ngụy tốt nhất là nên cách xa nhà họ Lâm một chút mới được. Ông cụ Lâm muốn tìm chết chứ ông ta còn muốn sống thêm vài năm nữa.
-
Hoàng đế cảm thấy rằng tai mình chắc hẳn có vấn đề rồi, ngài hình như không hiểu nổi ông cụ Lâm đang nói gì, ngài lấy ngón tay chọc chọc tai mình, mặt giật giật, hỏi lại: "Lâm Đàm, vừa rồi ngươi mới nói gì đó?"
Lâm Duyệt lặp lời những lời mình vừa nói, hắn cố gắng diễn sao cho ra mặt mày khổ sở, đóng vai một diễn viên phái thực lực đủ tư cách, hắn nói một cách thảm thương: "Hoàng thượng, thần vẫn luôn giấu giếm một việc, những ngày này nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định phải thành thật nói với Hoàng thượng, đứa cháu Lâm Duyệt của thần rất ngoan cố, tính tình lại không tốt, thật sự khó mà xứng với công chúa. Hơn nữa, Huệ Minh đại sư từng nói vận mệnh của Lâm Duyệt còn khắc vợ, không nên thành thân. Ngày đó thần không nói với Hoàng thượng việc này mà đã thay mặt Lâm Duyệt cầu hôn công chúa, đây có khác nào là tội khi quân đâu."
Lâm Duyệt nói rất thẳng thắn, không hề cảm thấy mình đang sỉ vả ông cụ Lâm chút nào. Việc hắn không nên thành hôn là do Huệ Minh đại sư nói, ông cụ Lâm lại giấu giếm, tức là lừa dối Hoàng đế, là phạm tội. Hắn có sao nói vậy, hoàn toàn không cảm thấy thương thay cho ông cụ Lâm.
Lần này thì Hoàng đế nghe hiểu rồi, cơn giận của ngài bốc lên bừng bừng, nghiêm giọng quát: "Lâm Đàm, ngươi thật to gan."
Cầu hôn công chúa cũng là ông ta, bây giờ hối hận cũng là ông ta, ông ta ở đâu mà cho rằng mình có mặt mũi như thế? Lâm Duyệt khoác bộ mặt trông có vẻ rất vì dân vì nước của ông cụ Lâm, im lặng quỳ ở đó.
Hoàng đế cười lạnh, nói: "Lâm Đàm, Trẫm thấy gần đây ngươi quá già thành ra hồ đồ rồi nhỉ, cả tâm trí cũng không còn minh mẫn nữa. Nếu đã vậy thì cứ về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, cháu của ngươi nếu đã không thể thành hôn, vậy thì kiếp này không thành hôn là xong."
Viên nội giám hầu hạ Hoàng thượng nghe vậy thì không nhịn được phải lén nhìn ông cụ Lâm, hắn nghĩ vị Lâm thượng thư này có thù oán gì với cháu mình hay sao, cớ gì nhất định phải chọc giận Hoàng thượng, khiến cho bây giờ Hoàng thượng mở miệng nói Lâm Duyệt kiếp này đừng thành hôn nữa.
Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, sau này dù trong lòng Hoàng thượng có hối hận thì lời hôm nay nói ra cũng đâu thể thu lại được nữa. Ông cụ Lâm cần gì phải thế chứ? Tự hại cháu mình ra như vậy, còn chính mình thì xấu mặt.
Lâm Duyệt lại không cảm nhận được nỗi lo của nội giám, bây giờ hắn thậm chí còn thấy vui mừng, Hoàng thượng đã nói như thế, vậy ngày sau hắn có thể lấy một câu bâng quơ này làm bia đỡ đạn rồi, nếu có ai còn dám nhắc đến việc hôn nhân của hắn, cũng có nghĩa là dám làm trái ý Hoàng đế. Thế là hắn mặt dày đáp: "Thần tạ ơn Hoàng thượng."
Hoàng đế nghe hắn cảm ơn mà suýt nữa giận quá váng đầu, câu nói vừa rồi của ngài cũng chỉ là buột miệng thôi, làm gì có đế vương còn quản đến việc nhà của thần dân, không cho thành hôn. Ông cụ Lâm nếu biết cầu xin tử tế, khóc lóc một hồi thì việc này cũng coi như xong, nào ngờ ông cụ còn thuận theo lời ngài mà cảm tạ nữa chứ.
Làm gì có lý đó.
Hoàng đế hậm hực thở ra thật mạnh, lạnh giọng nói: "Nếu đã vậy thì Lâm Đàm ngươi về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."
Lâm Duyệt vâng dạ, sau đó chậm rãi rời khỏi hoàng cung. Hắn dùng thân xác ông cụ Lâm mà quay lại nhà họ Lâm, hắn là một người rất nhỏ mọn, vốn dĩ định làm người xa lạ với nhà bọn họ, nhưng mà người ta lại nhất định muốn kéo hắn xuống nước, vậy thì đừng trách hắn đáp trả không khách sáo.
Sau khi về đến nhà, Lâm Duyệt trực tiếp đi thẳng đến nơi ở của bà cụ Lâm, sau đó gọi cả Lâm Trung và Trương thị đến, kể lại toàn bộ câu chuyện. Cũng nói ra việc Hoàng đế cho ông cụ Lâm nghỉ ở nhà dưỡng bệnh, cùng với việc ông đã thay mặt Lâm Duyệt từ chối việc hôn nhân.
Lâm Trung nghe xong trợn mắt há miệng, không nói ra được một câu nào. Bà cụ Lâm lại không hiểu ông cụ làm sao rồi, bà lẩm bẩm hỏi lại: "Vì sao?"
Lâm Duyệt không trả lời, hắn nhìn Lâm Trung, thản nhiên nói: "Hoàng thượng đã mở miệng bảo Lâm Duyệt đừng thành hôn nữa, ngày sau cũng đừng nhắc đến việc này."
Lâm Trung thấp giọng nói: "Phụ thân......" Cổ họng ông ta như bị ai bóp chặt, giọng nói phát ra khản đặc hết cả, ông ta hỏi: "Thưa phụ thân, đây không phải vấn đề Lâm Duyệt có thành hôn hay không, ngài vừa cầu hôn một công chúa của Hoàng thượng cho Lâm Duyệt, bây giờ lại từ chối Hoàng thượng, ngài muốn kéo nhà họ Lâm chúng ta vào bước đường cùng hay sao? Phụ thân, rốt cuộc ngài định làm gì?"
Tát Hoàng thượng một cái thật kêu như thế rất vui sao? Triều đình không có Lâm thượng thư thì còn có Lý thượng thư, Bạch thượng thư, Lưu thượng thư. Nhưng nhà họ Lâm bọn họ thì không thể không có Lâm thượng thư được.
Lâm Trung nói ra lời này có vẻ như đang chất vấn hung hăng, nói thẳng ra thì có hơi bất hiếu rồi, nhưng Lâm Duyệt cũng chẳng tính toán với ông ta, hắn chỉ nói: "Ta có suy nghĩ của riêng mình, việc đến nước này, các ngươi cũng đừng nghĩ nhiều nữa."
Lâm Duyệt nói xong cũng không chờ Lâm Trung tiếp tục nói đã rời khỏi. Chờ khi hắn đến thư phòng, toát ra khỏi thân xác của ông cụ Lâm, hắn mới nhìn ông cụ đang ngủ say, cười lạnh. Hắn nghĩ lần này mình đã chọc ra một cái họa lớn bằng trời rồi, không biết sau khi tỉnh lại thì ông cụ định xử lý ra sao.
Những suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Lâm Duyệt, sau đó hắn liền bình thản bay đi rồi. Hắn chưa bao giờ là người tốt cả, ông cụ Lâm đã dám đối xử với hắn như thế, vậy thì hắn chỉ có thể đáp trả thật tốt thôi.
-
Ông cụ Lâm tỉnh lại thì phát hiện địa vị của mình trong nhà họ Lâm đã giảm sút thật nhiều. Nghe đâu bà cụ Lâm vì giận ông mà ngã bệnh, Lâm Trung thì tìm đủ mọi loại lý do để không đến gặp mình. Sau cùng, ông cụ Lâm chỉ có thể dùng tư cách của phụ thân để đè đầu Lâm Trung ra mà hỏi nguyên nhân, lúc này mới biết được mình lại gây ra họa lớn rồi.
Ông cụ chỉ thấy choáng váng đầu óc, sau đó mới chỉnh trang lại bằng tốc độ nhanh nhất, chuẩn bị vào cung gặp Hoàng thượng. Lâm Trung đứng đằng sau, nói chầm chậm: "Phụ thân không cần phải bận rộn, Hoàng thượng vừa rồi còn đặc biệt sai Nguyên công công đến truyền chỉ, ban cho ngài rất nhiều dược liệu, để ngài khỏe mạnh trở lại rồi hãy vào triều."
Ông cụ Lâm nhìn lại Lâm Trung mà nói không thành lời, Lâm Trung cười cười mà nét mặt cứng ngắc, nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc, "Nếu phụ thân bệnh nặng, con ắt phải ở bên cạnh hầu hạ rồi."
Ông cụ Lâm biết Hoàng đế đã giận cả nhà họ Lâm rồi, cũng không muốn gặp mình nữa, ông chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt âm u đáng sợ.
Lâm Trung đứng bên cạnh nhìn, không biết đang suy nghĩ cái gì. Thật lâu sau đó, ông ta nghe thấy ông cụ Lâm nói: "Với tính tình của vi phụ, chắc chắn không dám làm ra những việc khiến Hoàng thượng ghét bỏ nhà họ Lâm."
Lâm Trung im lặng một lát rồi nói: "Con cũng hiểu phụ thân, cũng cho rằng phụ thân sẽ không làm vậy."
Ông cụ Lâm nheo mắt nói: "Từ khi Lâm Duyệt tỉnh lại, ngươi không cảm thấy nhà họ Lâm ngày càng xảy ra nhiều việc kỳ lạ sao? Việc trước kia ta không truy cứu thì có thể xem như là vì ta già rồi, trí nhớ kém. Nhưng bây giờ nghĩ lại, vi phụ đã quá mềm lòng rồi. Tất cả những sự việc kỳ lạ đã xảy ra đó, có cái nào không liên quan đến Lâm Duyệt cơ chứ?"
Lâm Trung nghe thấy lời nói thâm độc của ông cụ Lâm thì không nhịn được dịch dịch chân, sau đó hỏi: "Phụ thân định làm sao?"
Ông cụ Lâm há miệng định nói, nhưng sau đó hình như là nhớ ra điều gì đó, lại ngậm miệng không đáp. Lâm Trung đứng ngay đó, có hơi thất thần, đáy mắt lóe lên một chút giằng xé.
Chương 70
Ông cụ Lâm chọn lúc trời tối hôm đó để ra tay với Lâm Duyệt, ông trực tiếp sai người bao vây Ngô Đồng Trai. Nhóm người hầu như Bán Hạ không hiểu nguyên nhân, sắc mặt ai cũng hoảng loạn, Lâm Duyệt thì rất thản nhiên. Lần đầu tiên khi hắn nhập vào ông cụ Lâm thì đã biết sẽ có ngày hôm nay rồi. Hắn cũng không thèm che giấu sự kiêu ngạo của mình chỉ vì thân phận của ông cụ Lâm, ông cụ vốn đã sớm hoài nghi, nhưng lại tự mình tạo ra ám thị nên không dám nghi ngờ thêm, cuối cùng cũng đến lúc không thể nhịn được nữa rồi.
Ông cụ Lâm cho tất cả người của Ngô Đồng Trai ra ngoài, sau đó chính ông, bà cụ Lâm, Trương thị, Lâm Lương cùng đứng đối diện Lâm Duyệt. Bọn họ không để những người khác vào trong, có những việc mà người hầu không nên nghe cũng không thể nghe được.
Lâm Duyệt chậm rãi uống trà, thậm chí còn không thèm ngẩng lên nhìn bọn họ. Bà cụ Lâm thấy dáng vẻ nhàn nhã của hắn thì liền tức giận, bà rất muốn lên tiếng mắng chửi Lâm Duyệt một phen, nhưng nghĩ đến lời của ông cụ Lâm thì lại cố nén lại.
Mãi đến khi Lâm Duyệt buông chén trà xuống, nhìn bọn họ với nụ cười như có như không thì ông cụ Lâm mới mở miệng, ông cụ hạ thấp giọng hỏi: "Ngươi không phải Lâm Duyệt, thật ra ngươi là ai?"
Câu hỏi của ông cụ Lâm vang lên giữa đêm khuya, bốn bề tuy rằng có đèn đuốc nhưng nội dung vẫn khiến cho người ta phải nổi da gà, cảm thấy cực kỳ rùng rợn.
Trương thị tỏ ra rất phức tạp, ánh mắt bà ta nhìn Lâm Duyệt vừa hoang mang lại vừa không dám tin tưởng, hòa với sự đề phòng và bất an sâu sắc.
Lâm Duyệt nhìn ông cụ Lâm, biếng nhác nói: "Tổ phụ hỏi vậy ta thật không hiểu đâu, ta không phải Lâm Duyệt thì là ai? Ta tất nhiên là Lâm Duyệt rồi. Chẳng qua, không hiểu tổ phụ bày ra thế trận này là định làm gì vậy? Xem ra hình như là muốn giết người diệt khẩu nhỉ, không biết ta đã chọc giận tổ phụ về việc gì rồi, dù sao cũng phải nói cho rõ ra chứ, để ta phải tâm phục khẩu phục nào."
Ông cụ Lâm không nổi giận trước thái độ của Lâm Duyệt, ông thậm chí còn cho người mang ghế đến để ngồi. Ông cụ nhìn Lâm Duyệt, nói: "Lâm Duyệt là trưởng tôn của lão phu, lão phu hiểu nó hơn ai hết, tính cách của nó khiêm nhường lại trong sáng, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện sỉ nhục danh tiếng của nhà họ Lâm. Nhưng từ khi ngươi rơi xuống nước rồi tỉnh lại, hành vi cử chỉ chẳng giống nó chút nào? Trước kia lão phu không muốn nghĩ nhiều, nhưng mục đích của ngươi lại khác, rõ ràng là ngươi muốn mượn tay Hoàng thượng để hủy hoại nhà họ Lâm. Nói đi, thật ra ngươi là ai? Lâm Duyệt đâu rồi?"
Nếu đã xác định hoài nghi trong lòng, thì sẽ cảm thấy mọi việc đều đáng ngờ, ông cụ Lâm chính là một người như vậy. Trước kia chỉ cho rằng Lâm Duyệt đổi tính là vì đã ngã xuống nước suýt nữa mất mạng, nhưng bây giờ thì lại không thể không nghĩ rằng Lâm Duyệt đã biến thành người khác rồi.
Ông cụ Lâm vốn giữ tâm lý kính nhưng xa cách với những chuyện quỷ thần, hiện giờ thì lại không khỏi lạnh người. Lâm Duyệt này chắc chắn không phải là cháu của ông, trên đời này thật sự có ma quỷ.
"Ta không hiểu ý tổ phụ ngài đang nói là gì." Lâm Duyệt nói bằng giọng điệu cực kỳ biếng nhác, nhìn hắn như đang phản bác nhưng thái độ lại rất ác liệt, mà vẻ mặt của hắn khiến người ta nhìn vào là tức giận.
Bà cụ Lâm là người không kiềm chế được trước tiên, bà vốn dĩ đã căm ghét Lâm Duyệt, ngay lúc này hiển nhiên là càng nhìn càng thấy ngứa mắt, bèn lạnh giọng hỏi: "Ngươi sắp chết đến nơi rồi còn không biết hối cải?"
Ông cụ Lâm lắc đầu ngăn cản bà cụ nói tiếp, ông lên tiếng: "Ta nói như thế tất nhiên là có chứng cứ rồi. Hôm nay chúng ta nói trắng ra, ngươi muốn thế nào, những gì ta có thể làm thì đều sẽ đồng ý, chỉ cần ngươi rời khỏi nhà họ Lâm, đừng bao giờ gây phiền toái cho chúng ta nữa, thế nào?"
Lâm Duyệt ngoáy lỗ tai, nói: "Nếu tổ phụ có hứng thú như vậy, ta đành phải rửa tai lắng nghe rồi."
Ông cụ Lâm nhìn sang Lâm Lương, không hiểu vì sao mà Lâm Lương có vẻ sợ Lâm Duyệt. Lão run rẩy một chút, sau cùng mới tiến lên, run giọng nói: "Hôm đó ngươi rơi xuống nước, rõ ràng đã chết đuối rồi. Nhưng sau đó ngươi lại tỉnh lại, ta vẫn tưởng rằng ngươi đại nạn không chết, nhưng giờ nghĩ lại, ngươi chắc chắn đã chết, không biết là cô hồn dã quỷ nào chiếm xác mà thôi."
Nói xong, Lâm Lương không kìm được lấy tay đè lên ngực, đó là bùa mà lão đến chùa Nam An xin về, hôm nay ông cụ Lâm tìm lão để hỏi lại tình cảnh lúc Lâm Duyệt ngã xuống nước, lão sợ bị đánh mắng nên mới kể thật chi tiết lại. Khi đó ông cụ chỉ vuốt râu, khẽ nói một câu quả nhiên không nằm ngoài dự liệu. Ông cụ Lâm mới nói rằng Lâm Duyệt có khả năng đã chết thật rồi, còn Lâm Duyệt hiện giờ không phải là Lâm Duyệt.
Lâm Lương nghe xong thì da gà nổi hết cả lên, bây giờ lại bị ông cụ Lâm bắt đến đối chất với Lâm Duyệt, nếu không phải lão sợ bị ông cụ đánh thì thật sự là chỉ muốn quay người bỏ chạy. Lúc này Lâm Lương chỉ nghĩ rằng nếu Lâm Duyệt thật sự không phải là người, vậy thì là bùa này còn mang đến cảm giác an toàn cho lão hơn con người.
Lâm Duyệt nghe xong lời này thì phì cười, tiếng cười ẩn chứa sự châm chọc rõ ràng, người có mặt tại đây đều nghe rõ. Lâm Duyệt nhìn ông cụ Lâm, nói: "Tam thúc tốt của ta ơi, giết người diệt khẩu, còn muốn đổ đứa con hoang của mình lên đầu ta. Bây giờ vào miệng tổ phụ thì lại thành chứng cứ rồi. Tổ phụ muốn bảo vệ con trai đó sao, vậy nên mới không thể nhìn ta sống tốt hả?"
Ông cụ Lâm hỏi: "Ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy, nhưng sự thực chính là thế. Sau khi sự việc xảy ra, Lâm Lương quá sợ hãi, khi đó không kịp nói rõ ra tình hình, ngươi vẫn luôn dùng thân xác của ta để trả thù Lâm Lương, khiến cho nó không thể làm quan, không còn đường lui, không phải sao?"
Lâm Duyệt tỏ ra châm biếm, hỏi: "Tổ phụ đang kể chuyện kinh dị à?"
Ông cụ Lâm không để ý đến Lâm Duyệt, chỉ tiếp tục nói: "Từ sau khi ngươi tỉnh lại, chuyện kỳ dị trong nhà họ Lâm cứ diễn ra hết lần này đến lần khác. Nhưng ta đã cẩn thận điều tra rồi, mỗi lần ta làm ra những việc mà bản thân không thể tự làm được đó, thì ngươi đều hôn mê bất tỉnh. Có phải ngươi đã lợi dụng khoảng thời gian đó để nhập vào xác ta? Cho nên có vài lần, ta lại làm những việc mà mình không biết, cũng không thể lý giải? Ngươi dám nói là không liên quan đến ngươi sao?"
Ông cụ Lâm nói đến đây thì không nhịn được rùng mình, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói tiếp: "Mỗi lần ta không nhớ được việc gì, thì việc đó ít nhiều đều có liên quan đến ngươi. Những lời nói và thái độ đó tuyệt đối không thể xuất phát từ ta, mà lại rất giống ngươi, lần này ngươi lại mượn cớ từ hôn mà khiến Hoàng thượng chán ghét nhà họ Lâm, không phải sao?"
Lâm Duyệt hỏi ngược lại: "Thì ra cái mà ông gọi là chứng cứ và sự thực, nhìn qua thì có vẻ giống thật đấy, nhưng chẳng qua cũng chỉ là nói bừa mà thôi. Nếu đúng như ông nói, ta muốn hại nhà họ Lâm, vậy vì sao ta có rất nhiều cơ hội để khiến cho Hoàng thượng ghét bỏ nhà họ Lâm, mà nhất định phải chọn lúc này? Thậm chí, ta chỉ cần dùng miệng ông mắng chửi Hoàng thượng một phen là nhà họ Lâm đã xong rồi, ta cần gì phải đi một vòng lớn như thế để cho ông bắt thóp chứ?"
Ông cụ Lâm nghe Lâm Duyệt nói xong thì im lặng, một lát sau nói: "Đây cũng chính là điều mà lão phu không hiểu, nếu ngươi đồng ý giải đáp thì tất nhiên là rất tốt."
Lâm Duyệt phì cười, hắn nhìn sang Trương thị, hỏi: "Tổ phụ và tổ mẫu không định nhận đứa cháu này, còn gán cho ta một cái tội danh vô lý như vậy, còn mẫu thân thì sao? Cũng cho rằng ta không phải là Lâm Duyệt? Cũng muốn giết ta?"
Trương thị nhìn Lâm Duyệt, đáy mắt bà ta có giằng xé, nhưng sau cùng lại biến thành không tin tưởng, bà ta thì thào: "Ta hiểu con trai ta nhất, nó rất yêu thương đệ đệ và muội muội, kính trọng trưởng bối, ngươi có chỗ nào giống nó đâu? Có phải ngươi hại nó không?"
Nói đến cuối cùng, bà ta gần như gào lên.
Lâm Duyệt nhìn Trương thị, cứ im lặng mà nhìn như thế, nhìn đến mức Trương thị không thể không chột dạ, sau đó hắn mới nhẹ giọng nói: "Bà là một người mẹ, hung thủ giết người đang đứng ngay bên cạnh, bà lại vì cái gọi là vinh quang gia tộc mà nhẫn nhịn, bây giờ lại giả vờ không nhìn thấy. Còn đứng đây mà chất vấn ta vì sao không yêu thương đệ đệ và muội muội? Bọn chúng có từng đau lòng vì ta không? Đã tát má trái rồi còn muốn ta đưa nốt má phải cho chúng nó đánh à? Trước kia ta dốc hết tim phổi ra mà thương chúng nó, đó là vì ta ngu dại. Bà biết khi đó nước lạnh như thế nào không? Bà biết người ở trong nước khi đó tuyệt vọng đến thế nào không? Ta đã chết một lần rồi, chẳng lẽ không cho ta được sống tự do hơn hay sao? Các người chỉ dựa vào chút việc này liền gán cho ta cái tội bị ma quỷ nhập xác, quả thực không còn gì đáng cười hơn."
Trương thị nghe vậy thì sững người, đúng lúc này, ngoài cửa Ngô Đồng Trai vang lên giọng nói của Lâm Như An, ông cụ Lâm cau mày hỏi: "Không phải Như An ở thư viện hay sao? Vì sao lại về đây?"
Trương thị đáp: "Con cũng không biết, con đi đuổi nó về phòng."
Nhưng không chờ ông cụ Lâm mở miệng thì Lâm Như An đã bước vào rồi, sau lưng cậu ta còn có Lâm Như Ý.
Lâm Như An nhanh chóng đến gần, sau khi chào hỏi mọi người rồi mới nhẹ giọng nói: "Thưa tổ phụ, tổ mẫu, mẫu thân, vì sao mọi người đều ở đây? Dù thế nào thì đại ca cũng là quan viên triều đình do Hoàng thượng sắc phong, nếu có bất cứ việc gì khiến cho mọi người không vui, thì mong tổ phụ nể mặt Hoàng thượng mà đừng tính toán."
Lâm Như Ý thì đi đến bên Trương thị, khẽ gọi mẫu thân.
Ông cụ Lâm nói: "Việc này không cần ngươi nhúng tay vào."
Cùng lúc đó, Lâm Duyệt lười biếng nói: "Bọn họ cho rằng ta bị ma quỷ nhập, đang thẩm vấn đây này, xem ra là muốn tìm cớ để thiêu chết ta đó thôi."
Lâm Như An tỏ ra nhẫn nhịn, nhìn Lâm Duyệt nói: "Đại ca, huynh là quan trong triều, sao có thể vô duyên vô cớ mà bị thiêu chết được? Sống chết của huynh chỉ có thể do Hoàng đế định đoạt."
Sau đó cậu ta lại quay sang ông cụ Lâm, nói: "Thưa tổ phụ, tính tình đại ca gần đây đúng là hơi kỳ lạ, nhưng liên quan gì đến ma quỷ chứ? Mọi người đang làm gì thế này? Ngày mai đại ca còn phải vào cung gặp Thái tử, trò hề này nên kết thúc tại đây thôi, đừng để truyền ra ngoài khiến người ta chê cười."
Lúc này, Lâm Như Ý nhìn Lâm Như An rồi lại nhìn Lâm Duyệt, sau đó chậm rãi cúi đầu.
Lâm Duyệt lúc này bật cười thành tiếng, hắn nói: "Ngươi nói sai rồi, tổ phụ đã bao vây nơi này của ta như một cái thùng sắt, chuyện hôm nay sao có thể truyền ra ngoài được? Hơn nữa, tổ phụ vẫn cứ cố tình lôi kéo ta để kéo dài thời gian, mà thế trận lớn nhường này lại không thấy Lâm đại nhân đâu cả, phải chăng là đi mời đạo sĩ hòa thượng đến bắt quỷ nhỉ?"
Ông cụ Lâm nheo mắt, Lâm Duyệt cũng không hề chùn bước mà nhìn thẳng lại, Lâm Như An nhíu mày thật chặt.
Ngô Đồng Trai lập tức yên tĩnh, cho đến khi Lâm Trung trở lại thì vẫn không có ai lên tiếng nói một câu nào.
Ông cụ Lâm nhìn Lâm Trung, Lâm Trung bước lên, nhỏ giọng nói: "Thưa phụ thân, Huệ Minh đại sư nói linh hồn của Lâm Duyệt là một, không đồng ý xuống núi."
Ông cụ Lâm lạnh lùng nhìn sang, nói: "Lâm Duyệt cãi lời tổ phụ tổ mẫu, bất hiếu với phụ mẫu, dùng gia pháp."
Lâm Như An thốt lên: "Tổ phụ, đại ca sức khỏe yếu, không thể dùng gia pháp."
Lâm Như Ý ngẩng lên nhìn mấy người bà cụ Lâm, há miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
Lâm Duyệt đứng dậy, hắn chậm rãi tiến đến gần mấy người ông cụ Lâm, sa sầm nét mặt nói: "Đây chính là mục đích của các người phải không, đầu tiên là gán cho ta cái tội bị ma quỷ nhập xác, sau đó thấy kế sách không thành thì chuẩn bị đánh chết ta. Nói tóm lại một câu, các ngươi không muốn để ta sống."
Hắn đứng trước mặt ông cụ Lâm, thấp giọng nói tiếp: "Nếu đã muốn gán tội cho ta, vậy thì ta cũng phải làm chút gì đó cho phù hợp với tội danh chứ nhỉ."
Ông cụ Lâm kinh hãi kêu lên: "Ngươi định làm gì?"
Lâm Duyệt mỉm cười, dùng tốc độ nhanh nhất túm lấy một cái ghế không có ai ngồi ném thẳng lên đầu Lâm Lương.
Tất cả mọi người đều im lặng, Lâm Lương vỡ đầu chảy máu. Lão thò tay sờ đầu mình, sờ thấy toàn máu, sau đó trợn trắng mắt lên, ngã gục xuống đất.
Khi tất cả mọi người còn đang im lặng, Lâm Duyệt nói: "Nếu đã nói ta là ma quỷ, vậy thì ta sẽ báo thù cho bản thân trước kia vậy. Oan có đầu nợ có chủ, ta cũng đền mạng vậy."
Sau đó, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lâm Duyệt lại tự đánh ngất mình. Tất nhiên, lần này hắn đã rất cẩn thận, không xảy ra sự kiện đổ máu nữa.
Lâm Như An nhìn hai người đã ngã xuống trên đất, cậu ta nhìn mấy người ông cụ Lâm bằng ánh mắt không dám tin: "Các người thật ra định làm gì? Bây giờ đã hài lòng chưa?"
Bà cụ Lâm gào lên một tiếng rồi nhào đến xem Lâm Lương. Khi nhận thấy Lâm Lương vẫn còn thở, bà cụ mới kêu gào cứu người.
Còn Lâm Duyệt, tất nhiên là sau khi ngất đi thì chạy đến hoàng cung tìm cứu viện rồi.
Hắn tất nhiên là không định chết một cách không rõ ràng trong nhà họ Lâm, vừa rồi ra tay cũng chỉ để dọa sợ đám người nhà họ Lâm kia mà thôi, hắn phải nhân lúc bọn họ chưa kịp phản ứng, đi tìm Tề Nhiễm đến cứu mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip