Chương 21: Cậu thì khác với những người khác.


Khi đến cửa rạp chiếu phim, Mạo Xung và Hàn Ba Cuồng đã mang theo bỏng ngô và coca đợi sẵn.

"Xin chào ~ Đã lâu không gặp! Ngô Bỉ, cảm ơn vì cây bút lần trước cậu đã tặng. Tụi tôi đều thích nó", Hàn Ba Cuồng cười lộ răng để bày tỏ lòng biết ơn đối với Ngô Bỉ. 

Nhưng trên thực tế, Hàn Ba Cuồng và Ngô Bỉ không tiếp xúc nhiều với nhau, bởi vì ngôi nhà cũ trước đây của họ gần nhau, và thông qua mối quan hệ với Tô Ngự, họ là người quen nhưng cũng không hẳn người quen. 

Ngô Bỉ nhận vé xem phim từ Mạo Xung, nhìn tiêu đề, "Không có gì đâu, đều là bạn bè cả." 

Tô Ngự nhét bắp rang vào tay Ngô Bỉ, "Cậu đã định nói câu này từ lần trước rồi đúng không. Định nghĩa về bạn bè của cậu thật đơn giản, chỉ cần chúng ta đi chơi cùng nhau, thì chúng ta là bạn." 

Tô Ngự nói xong liền đi đến quầy soát vé, Ngô Bỉ nghe xong liền cúi đầu cười khúc khích, chạy theo sau, trong lúc Tô Ngự dừng lại đợi nhân viên rạp chiếu phim kiểm tra vé thì hắn ghé sát vào tai cậu thì thầm, "Cậu thì khác với những người khác." 

Hơi thở của hắn khiến cổ Tô Ngự ngứa ngáy, trong lòng cũng ngứa ngáy theo, mấy giây đó cảm tưởng như cổ bị cắt rời, cậu chỉ biết rằng ánh mắt của cậu đang đuổi theo Ngô Bỉ. Mãi cho đến khi tới lượt Ngô Bỉ kiểm tra vé xong, hắn choàng tay qua vai cậu, cùng bước về phía trước thì cậu mới định thần lại. 

"Đi thôi, cậu là bạn tốt của tôi, bạn của cậu cũng là bạn của tôi thì có sao đâu?", Ngô Bỉ cố tình nhấn mạnh khi nói từ "tốt". 


Tâm trạng khó hiểu bị gián đoạn, lúc này trong lòng cậu tràn ngập sự ấm áp. Sau khi vào phòng chiếu, bốn người ngồi thành một hàng, thực ra cũng có không ít người xem phim, Tô Ngự không nhịn được hỏi Mạo Xung, "Phim này của cậu khá nổi tiếng, cậu cũng không tệ đâu!" 

"Nam chính và nữ chính đều khá nổi tiếng và có danh tiếng tốt. Khi tôi còn là sinh viên năm nhất, đoàn làm phim đã đến trường của tôi để thử vai. Tôi chưa có nhiều tài năng lắm nên chỉ có thể vào vai nam thứ ba." 

Hàn Ba Cuồng tiếp lời, "Tôi tra thông tin bộ phim này trên Internet, thấy đánh giá về bộ phim khá tốt, tôi cũng thấy có bài nhận xét riêng cho nhân vật của Mạo Xung, làm tôi rất cảm động. Tôi sẽ không tiết lộ cho các cậu đâu, xem phim xong sẽ cho các cậu xem, tôi đã lưu lại cả rồi." 

Tô Ngự nhìn xung quanh hỏi Mạo Xung, "Cậu không sợ sẽ có người nhận ra cậu sao?" 

"Tôi đội mũ vào rồi, không có ai nhìn ra đâu, hơn nữa cũng chả có ai để ý đến tôi cả!" 

Lúc này Ngô Bỉ cũng tiến vào nói chuyện, "Không phải lúc nào cũng như vậy cũng ổn đâu, thân hình cao lớn của cậu đi tới đâu, người khác sẽ đều chú ý đến cậu." 

Mạo Xung nghe được Ngô Bỉ khen ngợi thì đắc ý, những vẫn phải khiêm tốn, "Khi tôi đi cùng cậu, dù có phong cách đến đâu, cũng đều bị "hào quang" của cậu làm cho lu mờ. Cậu không để ý rằng trên đường đi vào, những người quay đầu lại nhìn cậu còn nhiều hơn cả tôi hay sao." 

Tô Ngự nghĩ thầm, chẳng lẽ họ đều đang nhìn Ngô Bỉ, đều đang nhìn hai người "ôm vai" sao? Bốn người càng nói chuyện, càng lạc chủ đề ban đầu, đèn trong phòng chiếu vừa tắt có nghĩa là bộ phim sắp bắt đầu, mọi người ngừng trò chuyện, âm thanh duy nhất còn lại trong phòng chiếu là tiếng nhai bỏng ngô. 


Trong phim này, Mạo Xung vào vai em trai của nữ chính, tên là Kim Minh. Kim Minh là một người khiếm thính, vừa mới sinh ra đã bị điếc do sốt cao, đương nhiên chưa học nói được.Ba mẹ Kim Minh đi làm ăn xa từ khi cậu còn nhỏ, bặt vô âm tín. Ngay cả khi bà cậu qua đời, chỉ có hai chị em đưa tiễn bà lần cuối. 

Chị gái cậu, Kim Hân chỉ nhớ rằng lúc ba mẹ cô rời đi họ nói rằng họ sẽ đi về phía nam, thế là Kim Hân lúc 15 tuổi đã cùng em trai Kim Minh 8 tuổi đi về phía nam. 

Kim Minh tính tình lạc quan phóng khoáng, dù đi đâu cũng không bị bắt nạt, ngược lại luôn trừng trị những kẻ đến bắt nạt người khác, cho đến khi chúng bỏ chạy và khóc lóc. 

Kim Hân vừa làm việc bán thời gian vừa hỗ trợ em trai đi học, khi em trai vào đại học và ổn định cuộc sống, Kim Hân cũng học kinh doanh ở trường đại học dành cho người trưởng thành. 

Mãi cho đến một ngày, trong khi Kim Hân đang đi giao quần áo độn bông cho người già vô gia cư ở đường hầm trên đường, cô mới phát hiện ra ba mình, người đã biệt tâm biệt tích nhiều năm. Sau đó cô biết được, mẹ cô đổ bệnh, rồi đột ngột qua đời, còn ba cô vẫn suy sụp kể từ đó. 

Cuối cùng, với sự nỗ lực chung của gia đình, họ có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Đây không chỉ là câu chuyện về những thăng trầm mà nó còn kể về quá trình trưởng thành của hai chị em. 

Nhưng vì bộ phim thuộc thể loại phim tài liệu nên nó mang lại cảm giác như một gia đình quây quần trên ghế sofa sau bữa tối cùng xem những đoạn video về quá trình trưởng thành của con cái được ghi lại từ khi chúng còn nhỏ. Chiếc máy ảnh là đôi mắt của người mẹ trên bầu trời. Có những tiếng khóc và những tiếng cười. 


Nhìn thấy cảnh Kim Minh ném đá đuổi theo những kẻ bắt nạt, vừa rồi bọn chúng vẫn còn kiêu ngạo, hống hách bây giờ lại chạy đến khóc đòi mẹ. Cảnh tượng hài hước này khiến Tô Ngự nhớ đến Đoá Đoá và Tiểu Ngũ, nhớ đến đứa trẻ đó đột nhiên cậu bật cười. 

Tô Ngự nghe nói khi người ta cười sảng khoái trong vô thức sẽ nhìn vào người mình yêu thương nhất, cho nên khi nhận ra bản thân cậu và Ngô Bỉ đang nhìn nhau, cả hai cũng không tránh né. 

Xem đến cảnh Kim Hân và ba cô gặp lại nhau, trong phòng chiếu vang lên những tiếng khóc nức nở yếu ớt, Tô Ngự cũng cảm động rơi nước mắt, khi cậu đang định lấy tay áo lén lau đi thì Ngô Bỉ đã đưa cho cậu một gói khăn giấy, hắn nhỏ giọng, nói với cậu bằng giọng mà chỉ có hai người nghe được, "Lần sau khi chơi trò nói sự thật thì chỉ cần nói là cậu đã xem bộ phim này." 

Tô Ngự dừng lại một chút, rút khăn giấy ra, không hiểu Ngô Bỉ đang nói gì. Tô Ngự lại nhớ tới vấn đề ở tiệc họp mặt lần trước, sắc mặt có chút nóng bừng, tức giận nhét tờ khăn giấy lại vào tay Ngô Bỉ, "Chuyện này sao cậu nhớ rõ quá vậy!!" 

Lợi dụng ánh sáng của màn chiếu, Ngô Bỉ hơi nghiêng người về phía trước để nhìn trộm biểu cảm của Tô Ngự, sợ rằng bản thân trêu chọc cậu quá nhiều. Mãi cho đến khi nhìn thấy Tô Ngự quay đầu đi, thích thú với hành động nhỏ của chính mình, sau đó hắn ngồi thẳng dậy, nhét lại tờ khăn giấy vào tay Tô Ngự. 

Khi bộ phim kết thúc, bốn người cố tình ra muộn một chút, Mạo Xung đội mũ thật chặt, đi vòng quanh các hàng ghế, quan sát biểu cảm và lắng nghe suy nghĩ của mọi người về bộ phim. Khi nghe có người nói "Tên diễn viên đóng vai Kim Minh là gì vậy, tôi chưa từng xem phim của cậu ấy bao giờ". Mắt Mạo Xung đột nhiên sáng lên, cậu ta hưng phấn đến mức vỗ vào đùi Hàn Ba Cuồng, sau đó cúi xuống và lặng lẽ chỉ vào mình. 


Cuối cùng khi họ đi ra ngoài, Mạo Xung vẫn đắm chìm trong hạnh phúc. Chỉ khi bắt gặp hai chữ "Mạo Xung" và "Kim Minh" trong bài đánh giá của mọi người, cậu ta mới thực sự trải qua cảm giác ôm lấy giấc mơ trong lòng. Khi người ta nhắc đến "Mạo Xung", đó là sự thừa nhận về chính bản thân Mạo Xung. Khi người ta nhắc đến "Kim Minh" là người ta công nhận Mạo Xung với tư cách là một diễn viên. Đây là lần đầu tiên cậu ta nghe được đánh giá của khán giả về mình, đó là trải nghiệm quý giá mà cậu ta sẽ nhớ suốt đời. 

Cả bốn người lên xe của Mạo Xung. Vừa đến xe, Mạo Xung cởi mũ, quay người đối diện với ba người kia, dang tay chuẩn bị cho tiếng reo hò. Ba người kia đều rất hợp tác và cùng nhau vỗ tay để bày tỏ sự chúc mừng. 

"Đây thực sự là lần đầu tiên tôi được xem diễn xuất của chính mình và cảm giác thật tuyệt vời." 

Hàn Ba Cuồng không tiếc lời khen, "Kim Minh và Kim Hân thật sự rất tuyệt vời! Tôi cảm động đến phát khóc. Nhìn này, tay áo tôi ướt hết rồi." 

Tô Ngự quay người hỏi Ngô Bỉ, "Sao cậu không khóc?" 

Ngô Bỉ vỗ ngực, "Đàn ông không dễ rơi nước mắt! Hơn nữa, hai chị em đều có ý chí kiên cường, nương tựa vào nhau, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, tuy cuộc sống có chút cay đắng nhưng tinh thần cũng không hề nghèo khó. Họ sống có mục tiêu và hy vọng, vậy tại sao lại buồn cho họ? Ba con họ nhận ra nhau, gia đình đoàn tụ, hạnh phúc bên nhau. Không thể cứ ôm lấy nỗi đau được." 

Mạo Xung nghe xong giơ ngón tay cái lên với Ngô Bỉ, "Đại ca, cậu sống rất tỉnh táo." 

Hàn Ba Cuồng hất cằm, bị lời nói của Ngô Bỉ làm cho sửng sốt, nhìn Tô Ngự, "Người này thật sự là Ngô Bỉ sao?" 

Đây không phải lần đầu tiên Tô Ngự nghe được lời nói "cởi mở" của Ngô Bỉ, hiển nhiên cậu không kinh ngạc như hai người kia, cậu cuộn nửa tờ khăn giấy chưa dùng đến còn lại rồi nhét thẳng vào túi áo khoác của Ngô Bỉ "Cậu còn trẻ, sao lại thích nói đạo lý như vậy? Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười. Khi vui có thể rơi nước mắt, khi hạnh phúc có thể rơi nước mắt. Cậu không đơn độc, chúng tôi cũng không cười nhạo cậu... MIỄN LÀ CẬU ĐỪNG CƯỜI NHẠO TÔI!!!". Tô Ngự nghiến răng nghiến lợi khi nói câu cuối cùng. 

"Không phải tôi làm cho cậu vui sao? Vừa rồi cậu không hề tức giận", Ngô Bỉ nắm lấy cánh tay Tô Ngự lắc lắc hai cái. 

Hai người ở hàng ghế đầu ăn dưa no đủ, không có ý định che giấu sự tò mò, "Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Bọn tôi đã bỏ lỡ điều gì à?" 

"Không có gì, nhanh khởi động xe đi, chúng ta sẽ ăn gì?" 

Hàn Ba Cuồng đề nghị, "Thịt nướng thế nào? Trước trường tôi có một quầy thịt nướng ven đường, rất ngon!" 

Mạo Xung khởi động xe, chiếc xe lăn bánh, bắt đầu ra khỏi bãi đậu xe, cậu ta nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu và hỏi Hàn Ba Cuồng, "Sao đi học vất vả như vậy mà cậu vẫn đến trường?" 

"Tôi không thể ra khỏi trường nếu không ăn ở đó, về nhà mỗi bữa cơm đều ăn đồ đóng hộp, không ngon." 

Tay của Ngô Bỉ còn chưa rời khỏi cánh tay của Tô Ngự, Tô Ngự cũng không quan tâm, "Cậu có ăn được đồ ăn ở quán ven đường không?" 

Ngô Bỉ lúc này biết rằng Tô Ngự chỉ đang giả vờ tức giận nên không lo lắng nữa và trả lời liên tục, "Ăn ăn ăn! Tôi không kén chọn đồ ăn, chúng ta nhanh đi thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip