Chương 115: Cậu ấy chính là vợ của tôi!!!
Ngô Bỉ hơi nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Về điểm đến mà Tô Ngự lựa chọn, hắn hoàn toàn tin tưởng, trong lòng một chút cũng không nghi ngờ.
Bởi vì đối với hắn mà nói, đi đến đâu không phải là mấu chốt, điều quan trọng nhất chính là có thể đồng hành cùng Tô Ngự.
Cho dù cả thế giới có ruồng bỏ họ, thì họ vẫn còn có nhau.
Ngô Bỉ nhẹ nhàng vặn cổ, vì giữ nguyên tư thế trong thời gian dài nên cổ có chút đau, sau đó hơi quay đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ đẹp như tranh vẽ, thảm thực vật xanh um tươi tốt ở khắp mọi nơi.
Hắn có phần không thể tin vào mắt mình, đêm qua, họ vẫn đang khốn khổ lặn lội trong môi trường gió lạnh gào thét, nhưng giờ đây họ đã đặt mình ở một nơi ấm áp.
Khi chiếc xe chầm chậm lái vào vùng vịnh, không khí hối hả và nhộn nhịp của nhân gian lại hiện ra trước mắt, đôi mắt của Tô Ngự tức khắc trở nên sáng lên.
Trước đây, sự hiểu biết của Tô Ngự về các thành phố ở phía nam chỉ giới hạn trong các chương trình truyền hình và sách giáo khoa. Nhưng đến khi đích thân đứng trong khung cảnh như vậy, cảm giác đó lại hoàn toàn khác biệt.
Cậu đỗ xe ngay ngắn bên đường, rồi cùng Ngô Bỉ xuống xe.
Lúc này đang là thấp điểm mùa du lịch, có rất ít du khách đến ngắm cảnh biển.
Những cơn gió biển mằn mặn nhẹ nhàng thổi, xua tan bầu không khí khô nóng xung quanh.
Nước biển ở đây càng trong hơn cả nơi đã từng thấy trước đây, bãi cát cũng đặc biệt sạch và mềm mịn.
Tô Ngự chậm rãi đặt chân mình xuống bãi biển, cảm giác chạm vào như khiến cậu lạc vào một vùng quê hiền hòa, vô cùng tươi đẹp.
Hai người tìm một góc ít người hơn, rồi ngồi cạnh nhau.
Tô Ngự vô tình đưa tay ra, chạm vào một chiếc vỏ nhỏ nhắn xinh xắn. Cậu vui vẻ nhặt vỏ sò lên, lắc nhẹ trước mặt Ngô Bỉ vài lần, sau đó ném nó xuống biển.
Trong khoảnh khắc, một làn sóng nhỏ khuấy động trên mặt biển.
"Aaaaaa~!"
Đột nhiên, Tô Ngự không hề báo trước mà lớn tiếng hét lên, thanh âm vang tận trời xanh. Đây dường như là một cách giải tỏa cảm xúc, sau khi hét lên cậu cũng cảm thấy tâm trạng khoan khoái hơn nhiều.
Lúc này, cậu chẳng hề quan tâm đến ánh mắt xa lạ của một vài người khác ở gần đó, trong lòng nghĩ: Dù sao cũng không quen nhau.
"Cậu như vậy không được, xem tôi này."
Chỉ thấy Ngô Bỉ đột nhiên đứng dậy, đối mặt với những đợt sóng dâng trào mãnh liệt khí thế hùng vĩ của biển lớn, hắn mở rộng cổ họng hét lớn lên:
"Aaaaaa~! Tôi tên Ngô Bỉ, nam, mười chín tuổi, đến từ thủ đô Bắc Kinh. Người ngồi bên cạnh tôi đây, cậu ấy chính là vợ của tôi. Mặc dù chúng tôi đã trải qua thiên tân vạn khổ, nếm đủ khó khăn trắc trở mới đến được với nhau, con đường phía trước có thể còn rất dài và gian nan, nhưng chúng tôi trước sau vẫn vững niềm tin, phấn đấu quên mình, dũng cảm tiến tới!"
Nghe thấy những lời này, Tô Ngự hận không thể lặp tức đào một cái hố chôn sống mình.
Sau khi Ngô Bỉ phát tiết xong, hắn vẫn còn có chút khiêu khích nhìn chằm chằm Tô Ngự: "Thế nào? Cậu dám sao?"
Hàm ý là: Cậu có mặt dày như tôi không?
"Có gì mà không dám?"
Tô Ngự ngay sau đó đứng dậy, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, rồi hít một hơi thật sâu, dùng hết khí lực mà hét lớn:
"Tôi tên Tô Ngự, nam, năm nay vừa tròn mười chín tuổi, sống ở số 29 ngõ Hoè Thạch, quận Tây Thành, Bắc Kinh.
Tôi đây, có thể nói không hơn không kém một thanh niên bất lương, và người đang đứng cạnh tôi bây giờ, chính là vợ tương lai của tôi.
Nói ra không sợ bị người ta cười nhạo đâu, hồi đó chính cậu ta mặt dày bám lấy tôi mãi không buông, chơi xỏ tôi, lừa gạt tôi, dùng mọi thủ đoạn để quấy rầy tôi. Và tôi cũng lo rằng bệnh điên thứ phát của cậu ấy sẽ làm ảnh hưởng đến người khác, thế nên tôi mới đành miễn cưỡng đồng ý lấy cậu ấy về nhà.
Chỉ tiếc là ba vợ tôi từ đầu đến cuối đều không ưng tôi, thế nên cuộc hôn nhân này của chúng tôi không bao giờ có thể định được.
Nhưng mà không thành vấn đề gì cả, cho dù như vậy, tâm ý của tôi dành cho vợ tôi cũng là được thiên địa chứng giám, nhật nguyệt bằng lòng.
Bất luận sau này căn bệnh thứ phát của cậu ấy có tái phát nữa hay không, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cậu ấy, vĩnh viễn đồng hành cùng cậu ấy, trông nom cậu ấy và tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi cậu ấy!"
Ngô Bỉ hoàn toàn không ngờ rằng Tô Ngự thực sự bị mình thành công dẫn đi lạc lối. Lúc đầu hắn sửng sốt trong giây lát, sau đó không nhịn được mà haha cười lớn.
Ngay sau đó, hắn thuận theo lời Tô Ngự mà hét lớn lên:
"Ngô Chính Hào, tôi nói cho ông biết!
Hôm nay tôi sẽ để lại lời nói của mình ở đây, ông đồng ý hay không đồng ý thì tuỳ!
Cho dù ông có dùng hàng ngàn quân để truy đuổi, tôi vẫn sẽ nói điều tương tự --
Ai cũng không thể cướp đi được người mà tôi, Ngô Bỉ này, đã chọn;
Ai cũng đừng hòng phá vỡ mối quan hệ mà tôi, Ngô Bỉ này, đã tạo nên;
Ai cũng không được phép phá hoại tình cảm mà tôi, Ngô Bỉ này, đã gây dựng nên!"
Bọn họ hò hét đến đứt hơi khản cổ, như thể muốn giải phóng mọi cảm xúc trong lòng.
Cho đến khi cổ họng khàn đặc, cũng không còn phát ra được âm thanh nào nữa, hai người mới kiệt sức nằm trên bãi cát, nắm lấy tay nhau.
Sóng biển không ngừng vỗ vào chân họ, mang lại chút cảm giác mát mẻ, khiến cho tâm trí vốn hỗn loạn của họ cho dần dần khôi phục lại sự thanh tĩnh.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân gấp gáp đột nhiên truyền đến tai họ. Hai người họ trông như những con chim sợ hãi, nhanh chóng ngồi thẳng dậy.
Không phải chứ đến nhanh vậy sao?
Khi ánh mắt chạm nhau, chỉ thấy có một người đang đứng đối diện, đôi mắt mở to vì quá ngạc nhiên, trên mặt hiện lên tràn đầy vẻ khó tin.
"Ôi mẹ tôi ơi, thế mà lại thực sự là các cậu!" Một giọng nói đơn giản thật thà vang lên.
Quả thực là Mạo Xung!
Tô Ngự cũng kinh ngạc tương tự, mặc dù khi cậu chọn nơi này làm điểm đến, đích xác là bởi vì biết Mạo Xung đang ở trong thành phố này. Nhưng suy cho cùng, thành phố này quá lớn, việc ngẫu nhiên gặp được cậu ta có thể nói là khó như lên trời.
Tuy nhiên, vào lúc này, điều kỳ diệu đã thực sự xảy ra ngay trước mắt.
Trái ngược hoàn toàn với phản ứng của Tô Ngự, vẻ mặt của Ngô Bỉ đang đứng ở bên cạnh u ám tột cùng, gần như có thể so sánh với đít nồi.
Hắn hung tợn nhìn chằm chằm Tô Ngự, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
"Hoá ra đây chính là lý do cậu chọn tới đây để ngắm biển à?"
Tô Ngự hết đường chối cãi, cậu bất đắc dĩ mở miệng ra muốn giải thích, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, chỉ có thể mím môi, hạ giọng lẩm bẩm:
"Nếu như tôi nói đây thực sự chỉ là ngoài ý muốn, cậu sẽ tin chứ?"
Ngô Bỉ đương nhiên không tin rồi, hắn chợt đứng dậy, đứng như một bức tường chắn giữa Tô Ngự và Mạo Xung, hung tợn trừng mắt nhìn Mạo Xung.
"Cậu tới đây làm gì?" Ngữ khí của Ngô Bỉ tràn ngập sự thù địch và chất vấn.
Tuy nhiên, Mạo Xung không để ý lắm đến ánh nhìn giận dữ của Ngô Bỉ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu ta đi xa nhà như vậy, một mình đến thành phố hoàn toàn xa lạ này để quay phim. Có thể gặp lại những người bạn cũ của mình ở nơi đất khách quê người, kể cả khi thực sự phải nhận vài cú đấm từ Ngô Bỉ, cậu ta cũng sẽ cảm thấy ngọt như ăn mật.
Cậu ta chỉ vào địa điểm quay phim của đoàn làm phim cách đó không xa, đáp lời: "Tôi đang quay phim ở đây! Vừa rồi mơ hồ nghe thấy giọng nói của các cậu, còn tưởng rằng mình nghe nhầm."
Mạo Xung dừng lại, nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Tô Ngự đang ở phía sau Ngô Bỉ, mặt mày rạng rỡ cười nói:
"Lần trước tôi đã gửi địa chỉ địa điểm quay phim cho Tô Ngự, vậy nên... hôm nay hai người các cậu đặc biệt tới đây để thăm tôi đúng không?"
Nghe Mạo Xung nói xong, Tô Ngự suýt chút nữa phun ra máu. Cậu vội vàng quay đầu đi, giả vờ như đang ngắm cảnh biển, không biết gì cả, trong lòng cuống cuồng cả lên than khổ.
'Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn!'
Cùng lúc đó, từ khóe mắt cậu thoáng thấy Ngô Bỉ đang siết chặt nắm đấm, như thể chuẩn bị sẵn sàng dạy cho Mạo Xung một bài học bất cứ lúc nào.
Lần này Tô Ngự trong lòng thầm nghĩ, nếu Ngô Bỉ thật sự đánh Mạo Xung một trận, cũng không phải là một ý tưởng tồi...
Tuy nhiên, điều cậu không ngờ tới là lần này Ngô Bỉ đã ngoại lệ và kiềm chế được cảm xúc của mình.
Hắn nhanh chóng thu hồi vẻ mặt dữ tợn, nở một nụ cười thân thiện, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Tô Ngự, giơ tay nhẹ nhàng đặt lên vai Tô Ngự.
"Đúng vậy, chúng tôi đặc biệt đến đây để tận hưởng kỳ nghỉ trong thế giới riêng của hai người chúng tôi, tiện đường ghé qua thăm cậu."
Nghe thấy vậy, trong nháy mắt Mạo Xung chết đứng tại chỗ như thể bị yểm bùa bất động, ánh mắt nhìn thẳng vào Tô Ngự, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Nhưng lúc này Tô Ngự biểu hiện đặc biệt điềm tĩnh, chẳng những không có chút phản ứng nào, thậm chí hai bên má còn có chút ửng đỏ.
Đối mặt với cảnh tượng này, Mạo Xung quả thực không có cách nào có thể tin vào mắt và tai mình nữa, cậu ta lắp ba lắp bắp nói:
"Đừng... đừng đùa như vậy mà, chuyện này không buồn cười chút nào đâu..."
Lúc này, Ngô Bỉ lại ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh thấu xương, đâm thẳng về phía Mạo Xung như một lưỡi dao sắc bén.
"Ai lại nói đùa với cậu chứ?" Giọng hắn trầm và lạnh lùng, đầy vẻ uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Mạo Xung chỉ cảm thấy một áp lực vô hình đập vào mặt mình, cơ thể mình như muốn vỡ tan thành từng mảnh.
Cậu ta yếu ớt ngẩng đầu lên liếc nhìn Tô Ngự, trong mắt tràn đầy kỳ vọng và cầu xin.
'Tô Ngự... cậu nên nói gì đó đi chứ!'
Tựa như chỉ cần Tô Ngự mở miệng giải thích, trái tim treo lơ lửng của cậu ta có thể yên ổn lại một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip