Chương 135: Tiêu Tán vào bếp lần hai.


Những đám mây đen luẩn quẩ trên bầu trời mấy ngày cuối cùng cũng tan đi, để lộ ra một khoảng xanh hiếm thấy trên bầu trời.

Một chiếc xe chạy chậm rãi trên đường, những dãy biệt thự phong cách châu Âu được bố trí ngay ngắn hai bên như những người khổng lồ đang ngủ.

Mỗi căn biệt thự đều có một phong cách thiết kế riêng biệt, giống nhau là những ô cửa sổ nhỏ hình vòng cung được tô điểm bằng những đường thạch cao hoa văn tinh xảo và những đường nét trang nhã, quý phái.

Ngô Chính Hào ngồi trong xe, ánh mắt bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt tràn ngập cảnh tượng tĩnh mịch và bình yên. Tuy nhiên, dưới sự yên tĩnh này, dường như có một bầu không khí trang nghiêm khác đang chảy trong lòng ông.

"Ông Ngô, về đến nhà rồi ạ."

Sau khi xe dừng lại, một vệ sĩ đứng trước biệt thự Ngô gia nhanh chóng bước tới mở cửa xe, dùng ánh mắt tập trung và sắc sảo hộ tống Ngô Chính Hào ra khỏi xe.

Ngay sau đó, hai người giúp việc trước cửa cũng ngầm mở cửa biệt thự, cung kính đưa mắt nhìn Ngô Chính Hào bước vào nhà.

"Cuối cùng thì anh cũng đã về rồi!" Vừa nhìn thấy Ngô Chính Hào, Tiêu Tán đã nhiệt tình chào đón, nắm chặt tay ông và cười nói: "Cô giúp việc đã chuẩn bị cơm nước rồi. Hôm nay là 29 Tết, em đã cho cô ấy nghỉ Tết sớm rồi, ngày mai trong nhà chỉ có chúng ta thôi."

Nghe xong, khuôn mặt vốn lạnh lùng nghiêm nghị của Ngô Chính Hào cuối cùng cũng lộ ra vẻ thoải mái, và một chút dịu dàng.

Ông thay dép vào rồi lặng lẽ bước vào phòng tắm.

Khi bước đến bồn rửa, ông chợt nhìn thấy đồ dùng vệ sinh cá nhân của Ngô Bỉ. Nghĩ đến việc Ngô Bỉ mấy năm gần đây không ở nhà, chúng đã nằm lặng lẽ ở đó không ai động đến trong suốt thời gian đó, trong lòng luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.


Trong bữa tối, Tiêu Tán lộ ra vẻ hơi cẩn trọng, bà không ngừng quan sát vẻ mặt và phản ứng của Ngô Chính Hào, như thể lo lắng có điều gì đó khiến đối phương khó chịu.

Bầu không khí hết thảy nghiêm trọng dị thường, khiến người ta cảm thấy căng thẳng không thể giải thích được.

"Chúng nó có liên lạc gì với em không?" Ngô Chính Hào gắp một ít thức ăn, đặt lên đĩa của Tiêu Tán, nhẹ giọng dò hỏi.

Tiêu Tán hơi hơi ngớ ra, ngước mắt nhìn ông, rất nhanh sau đó cúi đầu lắc đầu.

Sắc mặt Ngô Chính Hào tối sầm, đột nhiên mất đi cảm giác thèm ăn.

Ông khẽ thở dài, đặt đũa xuống, đi đến phòng khách nhìn một vòng xung quanh, mọi thứ có liên quan đến Mạc Nhân Từ đều đã được Tiêu Tán thay thế, giờ đây ngôi nhà này giống như một ngôi nhà mới toanh.

Không có Mạc Nhân Từ, cũng không có cả Ngô Bỉ.

Tiêu Tán đi theo ông, nhẹ giọng hỏi: "Chính Hào, nếu như hai... nếu như Ngô Bỉ liên lạc với em, anh có thể tha thứ cho các con được không?"

Đôi mắt của Ngô Chính Hào có chút chớp động, thành thật mà nói, thời gian qua biết bao chuyện phát sinh như vậy, ông cũng không rõ bản thân đang nghĩ gì nữa. 

Trong trường hợp này, từ "tha thứ" có thể sử dụng được hay không?

Gia nghiệp tốt đẹp để lại ở đây mà không phát triển được vì cái thứ gọi là tình yêu, ngay cả cha ruột cũng dám lừa dối.

Điều khiến ông tức giận nhất chính là hầu như tất cả những người thân tín của ông cũng đều có liên can trong chuyện này, đặc biệt là Tô Chí Cương và Tiêu Tán đã liên thủ với nhau để đưa hai đứa trẻ bỏ đi, dường như chỉ có ông mới là đại ác nhân tội ác tày trời.

Ngô Chính Hào xoa xoa lông mày, "Chính là bởi vì được mấy người cưng chiều quá mức, chúng mới dám được nước lấn tới như vậy, để chúng nó ở bên ngoài chịu khổ, mấy ngày nữa, chúng nó sẽ không chịu nổi được nữa mà về nhà thôi."

Tiêu Tán tự biết mình đuối lý, cũng không dám nói gì nữa, chỉ tiến tới nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngô Chính Hào.

"Nếu như các con về nhà, anh vẫn sẽ nhốt Ngô Bỉ sao?"

Ngô Chính Hào quay đầu lại liếc nhìn bà: "Nếu có thể nhốt được, bây giờ chúng ta vẫn thảo luận về vấn đề này ở đây làm gì?"

Đôi mắt Tiêu Tán sáng lên, không nói nữa, bà biết rất rõ tính cách của Ngô Chính Hào, có một số chuyện không cần phải nói thẳng ra, suy cho cùng vẫn phải giữ lại chút tôn nghiêm của người làm cha cho ông.


"Ăn cơm đi, anh đó, hãy trân trọng bữa tối nay đi, cô giúp việc đã về quê rồi, bắt đầu từ ngày mai không còn được ăn những món này nữa đâu." Tiêu Tán cười rạng rỡ, "Nhưng mà anh đừng lo, dạo này em ngày nào cũng đều học nấu ăn, nhất định sẽ không tiếp đãi tệ với anh trong bữa cơm tất niên đâu."

Ngô Chính Hào chợt nhớ tới món cá hấp nửa chín nửa tái hôm Tết Trung thu, lông mày không ngừng co giật, đây là một điềm báo không lành. (Nếu đã quên, hãy xem lại nửa sau chương 16 =)) )

Ông xua tay: "Tất niên thì đừng nên tự mình vất vả, chúng ta đến nhà hàng ăn mừng nhé."

Tiêu Tán biểu thị mình bị đả kích, bĩu môi bất mãn: "Cái gì, nghĩ rằng đồ ăn của em không ngon thì cứ nói đi, vòng vo như vậy, em nghe càng thấy khó chịu hơn."

Ngô Chính Hào gật đầu: "Được rồi, khá khó chịu."

Vừa định cầm đũa lên thì đã bị Tiêu Tán giật lấy, mang theo đồ ăn trên bàn đi.

"Ấy, dọn bàn làm gì? Anh vẫn còn chưa ăn mà."

Tiêu Tán hung tợn trừng mắt nhìn ông: "Đừng ăn nữa, những món này để cho chị Nhân Từ ăn. Còn anh, đợi ở đây, em sẽ vào bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon cho anh ngay bây giờ."

Ngô Chính Hào mím môi hai cái, cũng không sao, ít nhất Mạc Nhân Từ sẽ không phải chịu đựng những thứ này.

...


Đêm hôm đó, Ngô Chính Hào và Tiêu Tán được đưa đến bệnh viện do ngộ độc thực phẩm.

Trước khi lên xe cấp cứu, Ngô Chính Hào nắm chặt tay Tiêu Tán, vẻ mặt bi phẫn nói: "Anh cưới em về không phải để em nấu ăn, từ giờ trở đi hãy an phận làm một người vợ có tinh thần tự do nhé?"

Mặc dù đau bụng không chịu nổi nhưng Tiêu Tán vẫn khẳng định không phải do tài nấu nướng kém cỏi của mình, bà lắc đầu dữ dội: "Nhất định là do bình rượu đó đã quá cũ, hết hạn rồi!"

...


-------------------

Cũng vào đêm hôm đó, Tô Ngự đang mặc bộ đồ ngủ mới, vừa mới nheo mắt lại chưa đầy năm phút, điện thoại rung lên giống như muốn nổ tung, rung lên ùn ùn ùn không ngừng.

Quay đầu lại nhìn Ngô Bỉ, vẫn đang ngủ say như lợn.

Nhìn gương mặt đang ngủ đáng yêu của Ngô Bỉ, Tô Ngự không nhịn được mà hôn lên mặt hắn một cái.

Bước ra khỏi giường trong bóng tối và nhấc điện thoại lên, là cuộc gọi của Tô Chí Cương.

"Ba, sao lại gọi lúc muộn thế này vậy?"

"Con trai à!" Giọng nói của Tô Chí Cương cực kỳ lớn, gần như khiến Tô Ngự bị điếc tai, "Mẹ con.. mẹ con và ba Ngô Bỉ đều nhập viện rồi!"

Tim Tô Ngự đập thình thịch, sốt ruột hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại có thể nhập viện được?"

Tô Chí Cương ở đầu bên kia cuống cuồng giải thích nửa ngày trời, chỉ lặp lại đúng một câu như vậy, Châu Lê ở một bên không nhịn được nữa giật lấy điện thoại.

"Tô Ngự à, nghe nói là người giúp việc trong nhà đều đã nghỉ Tết hết rồi, mẹ con tự mình vào bếp bôlô bala bôlô bala...."

Tô Ngự cạn lời.

Con trai ruột bắt cóc con trai riêng của chồng hiện tại, chồng hiện tại bị chính mình đầu độc phải nhập viện.

Cũng "may" thay, cả hai đều bị ngộ độc cùng nhau, nếu lúc này chỉ có Ngô Chính Hào bị ngộ độc thức ăn, Tiêu Tán có trăm miệng cũng không biện bạch được.

Khóe miệng cậu co giật liên hồi, Tô Chí Cương nấu ăn mùi vị khó nuốt đã đành, nhưng tại sao ngay cả Tiêu Tán cũng giống y vậy chứ?!! 

Bây giờ có thể kết luận, kỹ năng nấu nướng kém cỏi mà Tô Ngự có được, hoàn toàn là do di truyền.


"Hiện tại tình hình thế nào rồi?" Tô Ngự quay đầu lại nhìn Ngô Bỉ, thấp giọng hỏi.

"Mẹ vẫn chưa đi thăm họ nên không biết tình hình hiện tại thế nào, chỉ là... ba của Ngô Bỉ đã gọi chúng ta trước khi vào phòng phẫu thuật, bảo chúng ta tới. Lúc mới đầu mẹ còn tưởng ông ta đã tìm thấy hai đứa rồi ấy, làm mẹ sợ chết đi được."

"Ừm, vậy chúng ta hãy giữ liên lạc nhé."


Sau khi cúp điện thoại, Tô Ngự suy tư hết lần này đến lần khác, vẫn quyết định sẽ quay về nhà.

Đang định đánh thức Ngô Bỉ thì có tiếng gõ cửa. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip