Chương 150: Con cả bị cướp đi rồi.



Màn đêm buông xuống, hoa đăng thắp sáng.

Ngô Bỉ và Tô Ngự cùng nhau bước vào cổng biệt thự Ngô gia.

Cổng vừa mở ra, mùi đồ ăn thơm ngào ngạc ập thẳng vào mặt, như một bàn tay nhỏ nghịch ngợm nhẹ nhàng trêu chọc chóp mũi Ngô Bỉ.

Mùi thơm mê hoặc lòng người này dường như có ma lực, khiến bụng Ngô Bỉ lập tức kêu lên cồn cào. Hắn không tự chủ mà nuốt nước bọt.

"Đói rồi à?" Tô Ngự nhẹ nhàng hỏi với một nụ cười trên môi.

Ngô Bỉ tiện thế tựa đầu lên vai Tô Ngự, cau mày và nói với vẻ mặt uỷ khuất:

"Cửa hàng hôm nay có nhiều khách quá, buổi trưa tôi ăn vội chỉ được nửa bát mì, đương nhiên bây giờ tôi đói đến nỗi ngực dính vào lưng rồi."

Tô Ngự đau lòng vuốt tóc Ngô Bỉ, nhẹ nhàng cười: "Bộ dạng này của cậu, để lát nữa ba cậu nhìn thấy, lại trách cứ ba tôi không chăm sóc tốt cho cậu."

Ngô Bỉ hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia xảo trá: "Muốn tôi thể hiện tinh thần mạnh mẽ hơn một chút? Cũng không phải là không thể."

"Cậu muốn làm gì?" Tô Ngự tò mò dò hỏi.

Ngô Bỉ rón ra rón rén nhón chân ghé sát vào tai Tô Ngự, hạ thấp giọng nói:

"Muốn lấp đầy bao tử của tôi, chỉ ăn những món ăn đó thôi là chưa đủ, tôi còn phải ăn "bữa khuya" nữa..." Nói xong, hắn nháy mắt với Tô Ngự.

Tô Ngự trên má lập tức đỏ bừng, cậu dùng sức đẩy Ngô Bỉ một cái, quở máng: "Biến đi."


Đúng lúc này, Tiêu Tán đi tới, trên mặt tươi cười, "Đều đang đợi tụi con tới đấy, mau chóng vào đi, bữa tối sẽ sớm được mang lên."

Tiêu Tán thận trọng đưa tay ra, muốn nắm lấy tay Tô Ngự, nhưng Tô Ngự dường như đã đoán trước được điều đó, nhanh chóng rụt tay về sau.

Động tác của Tiêu Tán cứng đờ giữa không trung, trên mặt hiện lên một tia lúng túng, bà vô thức xoa xoa tay.

"Mẹ, mẹ đừng để tâm. Con chỉ là không quen tiếp xúc thân thể với người khác thôi."

Ngữ khí của Tô Ngự vô cùng bình tĩnh, như thể chuyện vừa xảy ra chưa từng xảy ra, ánh mắt của cậu nhìn thẳng về phía trước, trong mắt có chút thờ ơ và xa cách.

Tiêu Tán vội vàng xua tay giải thích: "Haizz, là mẹ trí nhớ không tốt, cứ quên chuyện này." Trong mắt bà hiện lên một tia áy náy và bất lực.

Tô Ngự không đáp lại lời nói của Tiêu Tán, thay vào đó là im lặng đi theo Ngô Bỉ về phía nhà.

Tiêu Tán nhìn bóng dáng hai người họ đang xa dần, trong lòng không khỏi có một cảm giác mất mát.

Bà khẽ thở dài, quả nhiên, dù có lấy lại được thứ đã mất đi, cũng không bao giờ có thể trở lại trạng thái ban đầu.

Nhớ lại quá khứ, Tô Ngự lúc nhỏ luôn thích quấn quýt bên mình, Tiêu Tán cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khổ sở.


Trên bàn ăn, Ngô Chính Hào vẫn ngồi ở ghế chính, sắc mặt ông có hơi tái nhợt, hiển nhiên cơ thể còn chưa hoàn toàn bình phục.

Ông ho nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Ngô Bỉ.

Dù bề ngoài ông vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhưng tình yêu thương sâu sắc dành cho con trai bộc lộ trong sâu thẳm đôi mắt ông lại không thể nào che giấu được.

Trong suốt bữa ăn không có gì ngoài tiếng nhai, và cả tiếng đũa chạm vào bát đĩa.

Một lúc lâu sau, Ngô Chính Hào mới đặt đũa xuống nói: "Lần này gọi các con về nhà, là vì có chuyện muốn bàn bạc với hai đứa."

Ngô Bỉ trong tay vẫn đang cầm đùi gà, mồm miệng đầy đồ ăn, gật đầu qua loa tỏ ra vẫn đang nghe.

Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Ngô Chính Hào vừa tức vừa buồn cười.

Ông nhẹ nhàng hắng giọng nói: "Đường gia và Mạc gia dạo gần đây đang kiện tụng, nếu không có việc gì thì đừng chạy đến chỗ bọn họ."

Nghe vậy, hai người họ cũng không ngẩng đầu lên, lẳng lặng ăn cơm, Mạc gia? Chó cũng không đến.

Phản ứng thờ ơ này của hai người họ, trái lại chính là điều mà Ngô Chính Hào mong đợi.

"Nhân Ái dạo này có khả năng không thể đi theo Tôn gia nữa, ba muốn nhân cơ hội này để Ngô Bỉ đi luyện tập, hai đứa thấy thế nào?"

Ngô Bỉ chợt ngẩng đầu, mơ hồ nói: "Ba à, ba cũng không quá coi trong con có đúng không?"

Ngô Chính Hào cười khẩy một tiếng: "Nếu ngay cả việc đơn giản như vậy mà con cũng không làm được, ra ngoài đừng nói bản thân là con trai của ba."

Ngô Bỉ "Ồ" một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn.

Không sao, đằng nào con vẫn còn có một người ba khác, cùng lắm là tôi sẽ đổi sang họ Tô của ông ấy vậy, ừm hửm... Tô Bỉ! 


Nhìn vào thái độ này của Ngô Chính Hào, chuyện này không nên gọi là bàn bạc, mà nên gọi là tuyên bố.

Ngô Bỉ cũng không thèm tranh cãi với ông nữa, sau khi nhét sạch đồ ăn trong bát vào bụng, liền kéo Tô Ngự chạy ra ngoài.

Tiêu Tán nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng rộng và dày của Ngô Chính Hào, dịu dàng an ủi:

"Bọn trẻ hiện tại vẫn còn nhỏ tuổi, chờ thêm một thời gian nữa, bọn trẻ tự nhiên sẽ hiểu được ý tốt của anh thôi."

Ngô Chính Hào không thể kìm chế cơn giận, giận đến mức ngực cảm thấy đau nhức.

"Còn nhỏ? Đang đùa anh chắc! Tụi nó vài tháng nữa là 20 tuổi rồi! Nhớ hồi đó khi anh bằng tuổi tụi nó, anh đã bước vào xã hội và bắt đầu phấn đấu làm việc rồi. Thằng nhãi này có được như ngày hôm nay chính là do từ nhỏ nó đã được ăn sung mặc sướng, nâng niu chiều chuộng.

Sau này nếu hai chúng ta có thêm một đứa con nữa, anh nhất định sẽ kỷ luật nó thật nghiêm khắc!"

Nghe thấy lời này, Tiêu Tán không khỏi cảm thấy trong lòng run lên, trên mặt hiện lên một tia đỏ bừng ngượng ngùng, đôi mắt vốn đờ đẫn cuối cùng cũng lấy lại được chút sáng sủa.

Suy cho cùng, bà và Ngô Chính Hào vẫn không quá lớn tuổi, ở độ tuổi đầu 4 này nếu như sinh thêm một đứa con cũng không phải là ý kiến ​​tồi.

"Anh... thật sự bằng lòng sinh thêm một đứa con với em sao?" Tiêu Tán nũng nịu nói.

Ngô Chính Hào liếc nhìn bà một cái: "Con cả bị cướp đi rồi, tạo thêm một đứa khác thôi."

Tiêu Tán nhếch khóe miệng, không nói thêm nữa.


-------------------

Sau thời gian dài nghỉ đông, thời tiết dần dần ấm hơn, gió nhẹ thổi qua, mặt trời chiếu rọi mặt đất, mang theo chút hơi ấm.

Cuối cùng hai người đã trở lại cuộc sống bình yên.

Hôm nay, sau khi Ngô Bỉ vừa chở Tô Ngự đến cửa phòng tập thể hình, hắn một mình đạp xe loạng choạng quay về trường của mình.

Từ xa nhìn thấy chiếc xe limousine của Tôn gia đang lặng yên đậu gần cổng trường, có một bóng người đứng bên cạnh.

Nhìn từ phía sau, trông hơi giống Tô Ngự.

Ngô Bỉ không khỏi dụi dụi mắt, trong lòng hoang mang: Chuyện này là không thể đúng không? Tô Ngự có phép tốc biến sao?

Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Ngô Bỉ thận trọng lại gần, muốn nhìn rõ người này rốt cuộc là ai.

Đến khi hắn nhìn rõ mặt của đối phương, mới phát hiện ra người đó không phải là Tô Ngự, mà là Nhược Phong.


"Anh lại tới đây làm gì?" Đúng lúc Ngô Bỉ đang suy nghĩ thì cửa xe từ từ mở ra, giọng nói lạnh lùng của Tôn Ngữ vang lên.

"Con gái tụi em không phải thích được người khác đón đưa sao? Vì em đã có xe chuyên dụng đưa đón rồi, thế nên anh sẽ đợi em ở cổng trường, vinh hạnh khi được mở cửa xe cho em." Nhược Phong hơi nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười, sau đó đi về phía Tôn Ngữ nghênh đón.

Tôn Ngữ không chút khách khí dùng sức đẩy anh ta ra, tức giận nói: "Tôi không có thời gian cùng anh chơi loại trò chơi nhàm chán này. Nếu anh thật sự không có việc gì làm, chi bằng chạy mấy vòng quanh sân trường của chúng tôi đi!"

"Em muốn nhìn anh chạy?" Nhược Phong nhướng mày, trên mặt vẫn là nụ cười vui tươi.

Tôn Ngữ trợn trắng mắt nhìn anh ta, trả lời một cách thiếu kiên nhẫn: "Đi đi! Anh mau đi đi!"

Hiển nhiên, cô lấy làm vô cùng ngán ngẩm với sự quấy rầy của Nhược Phong.

Nhược Phong cười khúc khích, quay người lại đi về phía sân trường, và bắt đầu chạy bộ.

Tôn Ngữ liếc nhìn bóng lưng của anh ta, có chút thất thần, không biết là đang suy nghĩ cái gì.


Ngô Bỉ bước tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai cô.

Hành động đột ngột này thực sự khiến Tôn Ngữ giật mình bật nhảy lên cao.

Cô vội vàng quay đầu lại, vẻ mặt đầy tức giận, đang định phát tiết thì nhìn thấy Ngô Bỉ đứng trước mặt mình, cô đập mồm mình hai cái, rồi nói với giọng điệu cứng ngắc: "Về từ khi nào vậy?"

Ngô Bỉ bất lực nhún nhún vai, đáp lời: "Về được một thời gian rồi, trong thời gian này tôi ở nhà nghỉ ngơi, không đi đâu cả."

Tôn Ngữ nghe xong hít thật sâu và thở ra một hơi thật dài, lắc đầu qua lại phàn nàn:

"Lúc đó tôi đã mạo hiểm mạng sống của mình mới có thể hộ tống các cậu bỏ trốn, kết quả thì sao, các cậu được lắm, về rồi thậm chí một cái tin nhắn cũng không thèm gửi cho tôi."

Ngô Bỉ có chút xấu hổ, dù sao trong khoảng thời gian này hắn đã đắm chìm trong mật ngọt, những chuyện khác đã bị hắn quên sạch sành sanh.

Hắn khẽ mấp máy môi, cố gắng nhanh chóng chuyển chủ đề: "Hai người làm sao mà câu dẫn nhau được vậy?"

Tôn Ngữ trừng mắt nhìn hắn, bất mãn phản bác lại:

"Hãy chú ý từ ngữ cậu sử dụng đi! Thế nào gọi là "câu dẫn" hả? Rõ ràng là chính là anh trai tốt của cậu trước đây đã cử anh ta đến để làm gì đó, ai biết thần kinh của anh ta hỏng hóc ở đâu, bắt đầu từ ngày đó, ngày nào anh ta cũng chạy tới nhà tôi chặn cửa, tôi thấy phiền sắp chết tới nơi rồi!!!" 

Ngửi thấy mùi dưa, Ngô Bỉ nhướng mày, sờ sờ cằm mình nói đùa:

"Khá có phúc đấy, kỳ thật anh ta cũng không tồi đâu, trước đây nghe nói năng lực làm việc của anh ta rất tốt, hơn nữa dung mạo cũng không tệ, ở rể nhà họ Tôn chắc cũng không thành vấn đề gì đâu ha?"

"Hêhê, phúc lành này cho cậu, cậu dám nhận không?" Tôn Ngữ dùng cùi chỏ thúc vào ngực Ngô Bỉ, nhưng đã bị hắn dễ dàng né tránh, cô bực bội nói tiếp: "Nhưng mà khuôn mặt của anh ta, cậu có cảm giác quen thuộc không?"

"Không." Ngô Bỉ chắc như đinh đóng cột.

Tôn Ngữ đã nhìn thấu nhưng không nói ra, từ trong cặp sách lấy ra một tập tài liệu đưa qua.

"Nghe tin gì chưa? Mạc Dĩ đã khiến Mạc gia bị huỷ hoại rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip