Chương 159: Bạn cùng bàn cũ.
Sáng sớm trong ngõ, trong không khí dày đặc một sự mát lạnh khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Tô Chí Cương ngồi ở ghế sau xe đạp, trong lòng muôn vàn cảm xúc.
Ông chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày, ông thực sự có thể trải nghiệm loại đãi ngộ mà con trai thường ngày được hưởng.
Nhìn Ngô Bỉ trước mặt đang ra sức đạp bàn đạp, Tô Chí Cương cảm thấy có hơi áy náy, đang định mở miệng nói vài lời an ủi.
Vẫn không đợi ông kịp mở miệng, Ngô Bỉ lại tư dưng thả một tay ra, mò mẫm về sau một lúc. Sau đó nắm chặt tay Tô Chí Cương, nhẹ nhàng kéo về phía trước rồi đặt lên eo mình.
Khi tay của Tô Chí Cương chạm vào eo của Ngô Bỉ, hoàn toàn cứng đờ.
Ông đại khái có thể đoán được, hai đứa trẻ này nhất định đã vật lộn suốt cả đêm, đầu óc của Ngô Bỉ vẫn còn có chút lẫn lộn, cho rằng ông chính là Tô Ngự.
Ngô Bỉ cúi đầu liếc nhìn bàn tay to mập mạp kia, bộ não ngừng hoạt động trong vài giây.
Hắn liếm môi, giọng hơi khô khốc nói: "Chú ơi, chú bám chặt vào, đường này gập ghềnh lắm."
"É... Hả? Ồ..."
Lời này vừa nói ra, bàn tay muốn rút lại của Tô Chí Cương càng cứng đờ hơn.
Miệng ông mở ra rồi khép lại, cố gắng nói nhiều lần nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Nghĩ rằng những ngày qua mình đã đứng sai bên, Tô Chí Cương cuối cùng cũng lặng lẽ thu tay lại.
Hơi ấm trên eo biến mất, Ngô Bỉ hận không thể chặt bỏ đôi tay của mình. 'Chết tiệt, lại quen tay rồi!'
Hắn hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng hỏi: "Chú, eo của chú... bây giờ cảm thấy thế nào rồi?"
Tô Chí Cương nhẹ nhàng xoa xoa cái eo đau nhức của mình, mỉm cười bất lực đáp: "Aiya, người mà, không già thì không phục! Chú đã lớn tuổi như vậy rồi, eo trở nên tệ đi chỉ là vấn đề thời gian thôi, đợi tới khi đến tuổi của chú, các con cũng sẽ hiểu thôi."
"Con nhớ Tô Ngự từng nói, cậu ấy biết một vị bác sĩ Đông y rất giỏi, chú tại sao không đi gặp bác sĩ để khám vậy?"
"Chú không đi!" Tô Chí Cương ngữ khí kiên quyết.
"Tại sao?" Ngô Bỉ nghe được lời này, tâm trạng có chút kích động, một thoáng không cẩn thận, đầu xe nghiêng sang một bên, toàn bộ xe bắt đầu rung lắc không ngừng, suýt chút nữa ngã xuống đất.
May thay, Ngô Bỉ đã phản ứng nhanh, vặn mạnh tay lái, thân xe lập tức ổn định trở lại.
Tô Chí Cương cũng bị giật mình, vội vàng đưa tay nắm lấy lưng áo của Ngô Bỉ, lo lắng nói:
"Con xem, mới nhắc tới chuyện này, ông trời dường như đang chống lại chú. Eo của chú trên thực tế có khỏi bệnh hay không cũng không quan trọng, chỉ cần các con có thể bình an khỏe mạnh, là chú hài lòng thoả dạ lắm rồi."
"Lần trước là anh con gây chuyện, mới xảy ra tai nạn không đáng có như vậy. Con bảo đảm với chú, lần này nhất định sẽ cho chú được điều trị thích hợp, chữa khỏi bệnh eo của chú." Ngô Bỉ lời nói đanh thép, vỗ ngực hứa hẹn.
Tô Chí Cương cảm thấy trong lòng có một dòng điện ấm áp dâng trào. Ông nhìn không rời mắt vào bóng lưng Ngô Bỉ, không nói thêm một lời nào nữa.
Sau khi đi qua hai con phố, một đám đông người đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, số lượng quá nhiều, mênh mông một khoảng đen, dường như sắp lấp đầy cả con phố.
Nhìn những fan hâm mộ cuồng nhiệt này, Ngô Bỉ không khỏi thắc mắc: 'Thằng ngốc Mạo Xung đó, sao mà lại có nhiều người thích đến như vậy?'
Khi Ngô Bỉ đỗ xe trước cửa hàng, một số fan ở hàng đầu đã ngay lập tức vây quanh.
Phong cách sát mã đặc lạ lùng của họ khiến Tô Chí Cương cảm thấy bối rối, bất giác lùi lại vài bước về phía sau Ngô Bỉ.
"Bác ơi, bác là chủ cửa hàng này đúng không? Xin hỏi khi nào thì mở cửa vậy? Chúng tôi nóng lòng chờ đợi quá rồi!"
"Hôm nay anh Xung có đến đây không? Còn chữ ký của anh ấy, thật sự là do anh ấy tự tay ký sao?"
"Chỉ cần ăn một bát mì là có thể xin được chữ ký đúng không? Nếu đã như vậy thì bụng tôi có nổ tung cũng không sao cả."
...
Hàng loạt câu hỏi tràn đến như thuỷ triều khiến Tô Chí Cương có chút trở tay không kịp.
Ông nhanh chóng giơ tay ra hiệu cho mọi người trật tự.
"Mọi người, cảm ơn mọi người đã ủng hộ cửa hàng, chỉ là hoạt động này của tôi vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, hôm nay vẫn chưa chính thức bắt đầu."
Lời này vừa nói ra, giống như một hòn đá khuấy động nên ngàn cơn sóng, các fan hâm mộ lại lập tức nổ tung, trên mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.
Biết đấy, hiện nay xin được chữ ký của Mạo Xung có thể nói là khó như lên trời, rất nhiều người từ xa hàng ngàn dặm sau khi nghe tin, chỉ vì để có được chữ ký mà có rất nhiều tiền cũng khó mua được này.
Tuy nhiên, vào lúc này, lại được thông báo rằng hoạt động vẫn chưa bắt đầu, điều này chắc chắn đã giáng một đòn nặng nề vào đầu họ, như thể bị dội một chậu nước đá lạnh buốt vào người trong thời tiết lạnh giá.
Nhìn vẻ mặt thất vọng tột cùng của fan hâm mộ, Tô Chí Cương trong lòng tràn đầy cảm giác áy náy.
Ông nhanh chóng di chuyển một chiếc ghế đẩu, đứng lên đó, rồi đưa hai tay lên miệng và hô to hết sức:
"Mọi người, mọi người đi một chặng đường dài chắc chắn không dễ dàng gì, thế này đi, hôm nay mỗi khách hàng tiêu phí ở cửa hàng sẽ được tặng thêm một chai nước có gas!
Và những ai cần chữ ký, vui lòng để lại địa chỉ sau khi tiêu phí, đợi khi hoạt động chính thức bắt đầu, tôi sẽ gửi chữ ký đến trong thời gian sớm nhất!"
Lời vừa dứt, hiện trường trước tiên rơi vào sự im lặng ngắn ngủi, ngay sau đó chỉ còn nghe thấy những tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
Ngô Bỉ thấy thế, vội vàng kéo góc áo Tô Chí Cương, nhỏ giọng nói:
"Chú, chú bây giờ sẵn sàng xuống chưa? Ở đây nhiều fan như vậy, chúng ta lấy đâu ra nhiều chữ ký như vậy chứ?"
Lúc Tô Chí Cương hô hào lên, cũng không nghĩ nhiều như vậy, được Ngô Bỉ nhắc nhở như vậy, trên lưng ông toát ra mồ hôi lạnh.
Ông vỗ mạnh vào trán mình, "Ây dô, chuyện này làm sao cho tốt đây? Họ có nhiều người như vậy, nếu như chú không tìm được chữ ký thì họ có đập phá cửa hàng nhà chúng ta không?"
Ngô Bỉ nghiến răng, vặn mạnh các ngón tay mình, phát ra tiếng "răng rắc" từ các khớp xương. "Có con ở đây, con xem ai dám!"
-------
Người lo lắng không kém hai người họ là Tô Ngự, vẫn còn đang ngồi trong phòng khách của nhà họ Tô cũ.
Cậu nhìn chằm chằm vào chồng giấy nháp dày trước mặt.
Trên thực tế, không phải là không có giải pháp nào cho vấn đề này.
Trước đây khi còn đi học, cậu thường thấy Mạo Xung luyện chữ ký hàng ngày, thế nên đối với chữ ký của Mạo Xung, cậu có thể bắt chước dễ như trở bàn tay.
Tuy nhiên, chuyện này dù sao cũng liên quan đến danh tiếng của Mạo Xung, nếu cậu thực sự làm như vậy, đến một lúc nào đó, chữ ký của Mạo Xung sẽ có mặt khắp nơi và trở nên vô giá trị, còn có ai mong đợi nữa chứ?
Ngay khi cậu đang cảm thấy bó tay chịu trói, điện thoại di động vang lên, phá vỡ sự im lặng trong phòng.
Tô Ngự vốn tưởng rằng là Tô Chí Cương gọi điện thúc giục mình, liền định trực tiếp cúp máy.
Nhưng khi cậu nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, lại không khỏi rùng mình, trái tim không khỏi ngừng đập một nhịp.
Là Mạo Xung.
Trong lòng Tô Ngự không khỏi "đùng" một tiếng, thầm nghĩ, những người hâm mộ này còn có thể nắm bắt được tin tức, chứ đừng nói đến Mạo Xung, chủ sở hữu hợp pháp thực sự.
"Alo......"
"Ngự à~"
So với giọng nói thiếu tự tin của Tô Ngự, giọng nói của Mạo Xung có vẻ đặc biệt hưng phấn.
"Tôi nghe nói cậu đã giúp tôi lên kế hoạch tổ chức fanmeeting?"
"Chuyện đó..." Tô Ngự môi co giật hai cái, "Xin lỗi, chưa có sự cho phép của cậu, mà tôi đã..."
"Nói cái gì vậy, xét đến mối quan hệ của chúng ta, tại sao cậu lại xin lỗi!" Mạo Xung tràn đầy tinh thần cười nói: "Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là trong lòng cậu có tôi đó, tôi rất vui, hahaha ~"
"Cậu... thực sự không giận sao? Đừng chỉ vì chúng ta là bạn cùng bàn cũ mà phải giữ lời trong lòng đâu. Nếu đã làm phiền cậu..."
"Bớt lắm lời đi, đợi nhé, đợi tôi thu xếp đồ đạc, lát nữa gặp ha~"
Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng Mạo Xung gần như chạm đến mặt trời.
Cậu ta chưa tìm được cơ hội gặp Tô Ngự, bây giờ thì tốt rồi, bản thân Tô Ngự đã đến tận cửa, cậu ta có thể không vui được sao?
Mạo Xung vừa thay quần áo mới xong thì anh Trần đã gọi điện đến.
Cậu ta trực tiếp cúp máy mà không cần suy nghĩ. 'Ai cũng đừng nghĩ đến việc ngăn cản tôi gặp Tô Ngự!!'
Mạo Xung nhìn mình trong gương, mặc một chiếc áo gió màu đỏ, kết hợp với một chiếc quần jean rách, dây thắt lưng màu đen và vàng buộc quanh eo, trên đầu là bộ tóc giả màu cam giống tạo hình trong phim, tóc mái che đi một nửa gương mặt.
Nó... rất chói mắt.
Bản thân Mạo Xung thậm chí còn nổi da gà khắp người, không còn cách nào khác, fan của cậu ta rất yêu cậu ta.
Đầu bên kia thành phố, anh Trần nhìn tờ rơi trên màn hình máy tính và khẽ cau mày.
"Ơ hay, tiểu tử ngốc này, không nghĩ là mình sẽ không để nó đi đúng không? Cơ hội quảng bá tuyệt vời này, có lẽ số lượng fan hâm mộ sẽ lại tăng gấp đôi một lần nữa."
Anh ta bấm một dãy số khác, "Alo, nhóm vệ sĩ các cậu tìm cho tôi có đáng tin cậy không? Nhanh lên, địa chỉ là..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip