Chương 181: Hàn Ba Cuồng cống hiến hết mình cho việc học.
Một tiếng gọi rõ ràng và mạnh mẽ đột nhiên vang lên từ phòng của Ngô Bỉ kế bên, âm thanh đó dường như đặc biệt lớn trong màn đêm tĩnh lặng.
Tiếng kêu hô này dường như xé toạc màn đêm, khiến bầu không khí căng thẳng vốn có lại càng thêm nghiêm trọng.
Tô Ngự có thể hình dung ra cách Ngô Bỉ trèo tường để vào nhà như thế nào, sau đó lẻn vào phòng ngủ của họ trong bóng tối và ném mình lên giường hoàn toàn trong bóng tối.
Tuy nhiên, hắn đã vồ hụt...
Tô Ngự không có trong phòng này...
"Tô Ngự?! Đâu rồi??!!"
"Không phải cậu nói đến chiều mai cậu ta mới về sao?" Hai tay Hàn Ba Cuồng lập tức lạnh ngắt, trên mặt lộ ra vẻ khiếp hãi.
Tô Ngự đồng dạng bị sợ không nhẹ, thân thể bắt đầu cứng đờ, nhất thời không nói được nên lời.
"Tô Ngự, cậu đừng im lặng nữa!!" Hàn Ba Cuồng nắm chặt tay Tô Ngự, trong mắt mang theo sự tuyệt vọng.
"Không sao đâu, tôi sẽ giải thích rõ ràng cho cậu ấy." Tô Ngự định an ủi Hàn Ba Cuồng, nhưng bản thân cậu cũng không biết nên làm gì.
Đừng nói đến chuyện Hàn Ba Cuồng ở lại hai ngày vẫn chưa đi, hiện tại hai người đang nằm chung một giường, Ngô Bỉ mà thấy, không xẻ thịt Hàn Ba Cuồng thành từng miếng nhỏ thì đã xem như là giơ cao đánh khẽ lắm rồi.
"Đừng, không cần giải thích, tuyệt đối không được giải thích!" Hàn Ba Cuồng ra sức lắc đầu, "Cậu trước tiên đi ra ngoài giữ chân cậu ta, tôi sẽ tìm chỗ trốn, đợi đến khi tìm được cơ hội thích hợp sẽ lặng lẽ lẻn đi."
Tô Ngự bất đắc dĩ gật đầu, tỏ ra đồng ý.
Suy cho cùng, càng ít gây ra chuyện càng tốt. Nếu như có thể tránh được những chuyện phiền phức không cần thiết thì đó là điều tốt nhất.
"Cậu cũng đừng khai ra bất cứ điều gì về tôi nha." Hàn Ba Cuồng dặn dò lại lần nữa.
Sau rất nhiều lần căn dặn, Hàn Ba Cuồng nhanh chóng trốn dưới gầm giường, biến mất khỏi tầm mắt.
Tiếng gọi hồn Tô Ngự của Ngô Bỉ vẫn còn vang vọng trong phòng bên kia, Tô Ngự liếc nhìn gầm giường, hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài.
"Sao cậu lại chạy qua phòng này vậy?" Ngô Bỉ chăm chú nhìn vào Tô Ngự.
Tô Ngự không vội trả lời hắn, dùng gần hết thân mình đứng chặn ở cửa phòng, "Đây là phòng của tôi mà, hơn nữa cậu không có ở nhà, ngủ ở phòng cậu làm tôi có chút lạ giường."
Ngô Bỉ giơ tay móc sau gáy cậu, nhéo nhéo, cười khúc khích một tiếng: "Nói thẳng ra là "nhớ tôi" khó đến vậy sao?"
Tô Ngự nhẹ nhàng đẩy ngực hắn, "Chạy việc mấy ngày nay chắc hẳn cũng mệt rồi phải không? Trước hết hãy đi tắm đi."
Ngô Bỉ cau mày, cười xấu xa: "Nóng lòng đến vậy sao?"
Tô Ngự trừng mắt lướt qua, Ngô Bỉ lập tức thu hồi bộ dạng truỵ lạc của mình, chán nản cụp đuôi bước về phòng, lấy bộ quần áo để thay.
Khi đi ngang qua phòng khách, hắn cố ý cởi hết quần áo trên người ra, để lộ tấm lưng trơn bóng, hơi hơi quay đầu nhìn Tô Ngự: "Chà lưng giúp tôi nhé, tôi không với tới được."
Hơi thở của Tô Ngự hơi ngưng trệ, giọng nói rất trầm thấp: "Ừm, cậu vào trước đi."
Ngô Bỉ không ngờ rằng Tô Ngự hôm nay lại dễ dàng đồng ý yêu cầu của mình như vậy, hắn lắc lư mông đi vào phòng tắm.
Tô Ngự lập tức quay lại vào phòng mình, nằm trên mặt đất nhỏ giọng nói với Hàn Ba Cuồng: "Khẩn trương chạy đi."
Cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người họ truyền đến tai Hàn Ba Cuồng mà không lỡ một nhịp nào, lúc này mặt Hàn Ba Cuồng đã đỏ bừng.
Khi nghĩ đến chuyện hai người này sắp thân mật ân ái với nhau, cậu ta liền không khống chế được máu mũi sắp trào ra.
Sau khi Tô Ngự rời đi, Hàn Ba Cuồng từ dưới gầm giường rón ra rón rén bò ra.
Cậu ta không dám kéo vali, sợ tiếng bánh xe trượt sẽ thu hút sự chú ý của Ngô Bỉ. Chỉ thấy cậu ta khí tụ đan điền, hai tay ôm chặt hai bên vali.
Khi nhấc nó lên, chiếc vali không hề xê dịch chút nào.
Hàn Ba Cuồng trợn tròn mắt, cố gắng dùng hết sức nhấc chiếc vali lên, nhưng chiếc vali như thể nó bị nhét đầy xi măng vậy, căn bản không thể nhấc lên được.
Cậu ta chợt vỗ trán, bây giờ mới nhớ ra, bên trong đã được mẹ Hàn nhét đầy dụng cụ tự vệ, ngay cả khi Popeye có đến đây, anh ta cũng phải ăn vài lon rau chân vịt mới nhấc nổi.
Hàn Ba Cuồng nghiến răng nghiến lợi định bỏ vali lại, cùng lắm là đợi tới ngày mai sẽ quay lại lấy.
Hàn Ba Cuồng kiễng chân lên, rón ra rón rén như một kẻ trộm chạy ra cửa nhà, nhẹ nhàng kéo chốt cửa ra.
Khi cậu ta vừa mở cửa ra được một khe nhỏ, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.
Cậu ta lặng lẽ đưa tay vào túi quần mình, nhưng phát hiện ra bên trong trống trơn - cậu ta đã quên lấy ví.
Nếu cứ ra ngoài như thế này, trên người không một xu dính túi, ngay cả khách sạn rẻ nhất cũng không thể ở được.
Nghĩ đến đây, cậu ta không còn cách nào khác đành cắn răng quay đầu lại đi vào phòng Tô Ngự lần nữa.
Sau khi vào phòng, cậu ta mở vali và đặt nó nằm xuống sàn, nhưng tìm kiếm hồi lâu vẫn không thấy ví của mình đâu.
Cậu ta chợt nhớ tới hai ngày lương Tô Chí Cương đưa cho mình, hình như vẫn còn trong túi quần Tô Ngự cho cậu ta mượn mặc, cái quần đó đang ở trong phòng Ngô Bỉ.
Hàn Ba Cuồng thò đầu ra liếc mắt nhìn về cửa phòng tắm, nghiến chặt răng, quyết định đi vào phòng Ngô Bỉ.
Cùng lúc đó bên trong phòng tắm, Ngô Bỉ đang dùng khăn tắm chà lưng cho Tô Ngự, "Tôi có tìm được một loại sản phẩm tẩy tế bào chết ở Hồng Kông, nghe nói dùng rất hiệu quả, thế nên đã mua hai chai về." Hắn mỉm cười nói tiếp: "Cậu đợi tôi một chút, để tôi đi lấy, tôi bỏ nó ở trong vali."
Tô Ngự mới vừa rồi nghe được tiếng chốt cửa mở, tưởng rằng Hàn Ba Cuồng đã trốn thoát thành công, nên khi Ngô Bỉ muốn ra ngoài lấy đồ, cậu không hề cản hắn lại, khi Ngô Bỉ ra khỏi phòng tắm cậu mới dám nhắm mắt lại thở phào nhẹ nhõm.
Còn Hàn Ba Cuồng không dễ dàng gì mới tìm được chiếc quần, vừa lấy được tiền trong túi quần, liền nghe thấy tiếng bước chân đang đi về phía mình.
Cậu ta lập tức núp sau tấm rèm.
Qua khe hở của tấm rèm, cậu ta lại được chiêm ngưỡng con đại bàng khổng lồ trong truyền thuyết.
Đôi mắt cậu ta trơn to hết cỡ và gần như không thể thở được.
Chẳng trách nó lại khiến mọi học sinh trong trường nháo nhào bàn tán, ai nhìn thấy cũng phải quỳ xuống đất bái lạy. Điều đáng sợ hơn nữa là nó vẫn đang trong trạng thái trầm tĩnh, thật không thể tưởng tượng được lúc nó thực sự ngóc đầu dậy thì sẽ lớn cỡ nào...
Nghĩ đến đây, Hàn Ba Cuồng chỉ cảm thấy hậu môn mình thắt lại.
Cậu ta nhìn không chớp mắt Ngô Bỉ kéo vali từ bên ngoài vào phòng, từ trong vali lấy ra hai chai tẩy tế bào chết.
Tiếp sau đó hắn bước đến bàn học, mở một ngăn kéo ra, bên trong chứa đầy "son dưỡng môi" và "ba con sói", tuỳ tiện chộp lấy một nắm lớn.
Mãi đến khi Ngô Bỉ ra khỏi cửa phòng, Hàn Ba Cuồng mới dám thầm thở dốc.
Cậu ta lén lúc đi theo sau Ngô Bỉ, khi đi đến phòng khách, cậu ta nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Ngô Bỉ ở ngay trước cửa nhà:
"Tô Ngự, vừa rồi là cậu mở cửa sao? Cửa nhà chúng ta sao lại mở vậy? Hay là có trộm?"
"!!!"
"Ừm, tôi vừa đi ra kiểm tra xem cậu có để sót thứ gì ở bên ngoài không, cậu khóa cửa lại đi." Giọng nói của Tô Ngự có chút mơ hồ, "Khoá chặt vào~!"
"Đừng mà..." Hàn Ba Cuồng gần như sắp khóc tới nơi.
Cậu ta nghiến chặt răng, nhân lúc Ngô Bỉ còn đang ở bên ngoài cửa mà nhanh chóng chạy trốn lại vào phòng Tô Ngự, trở về gầm giường quen thuộc.
Ngoài chốt cửa bên trong, cửa nhà còn có một ổ khóa đặc biệt ở vết nứt trên sàn nhà, Tô Ngự ra lệnh "Khoá chặt vào" rõ ràng là ám chỉ ổ khóa này.
"Khóa chặt chưa?" Tô Ngự thò đầu ra khỏi phòng tắm hỏi.
"Khóa chặt rồi~"
"Ngô~~ Bỉ~~" Tô Ngự kêu to hết sức, ý tứ trong lời nói đã quá rõ ràng.
Ngô Bỉ nở một nụ cười xấu xa và chạy lon ton về phía Tô Ngự, nâng cậu lên cao bằng cả hai tay: "Có nhớ tôi không?"
"Ừm..." Tô Ngự quấn hai chân mình quanh eo Ngô Bỉ, dựa đầu lên vai Ngô Bỉ, nhỏ giọng thì thầm vào tai Ngô Bỉ.
Ngô Bỉ giơ tay vỗ nhẹ vào mông cậu, cười tà ác: "Nhớ tôi hay là nhớ "nó"?"
"Nhớ cả hai."
"Vậy thì...... làm thôi......"
---Một, hai, ba, bốn, năm, lên núi săn hổ---
Hàn Ba Cuồng từ trước đến nay chưa từng tận mắt chứng kiến chuyện này, nhịp tim đập như sấm nổ.
Cậu ta muốn bịt tai không nghe, nhưng sự tò mò khiến cậu ta lén lút thò đầu ra ngoài phòng, giống như một cô gái trẻ chưa từng xuất giá học hỏi chuyện khuê phòng, cậu ta cũng chưa bao giờ nghiêm túc "nghe giảng" như vậy trước đây.
Mắt thấy hai người họ "đại chiến" từ phòng tắm đến phòng khách, điên cuồng thêm 300 hiệp nữa trong phòng khách.
Mãi đến tận đêm khuya, hai con dã thú này mới kiệt sức nằm phơi mình trên sàn phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip