Chương 184: Cái miệng nhỏ phun ra độc.


Ngô Bỉ ném dụng cụ trong tay xuống sàn nhà, phát ra một tiếng đùng nặng nề.

Hắn bước xuống khỏi người Tô Ngự, miễn cưỡng nhặt bộ quần áo dưới đất lên và mặc vào người.

Trước khi rời khỏi phòng, còn trừng mắt nhìn Tô Ngự một cái: "Tối nay tôi sẽ lại tính sổ với cậu!"


Cổng vừa mở ra, đã thấy Tiêu Tán đứng trước mặt.

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

Ngô Bỉ quay người sang một bên, nhường đường cho bà vào nhà. Mối quan hệ giữa hai người một cách bất giác đã trở nên giống như mối quan hệ mẹ con bình thường.

Tiêu Tán thấy Ngô Bỉ là người mở cổng, ngọt ngào cười nói: "Aiya, Ngô Bỉ, con cũng ở nhà sao? Mẹ còn tưởng hôm qua con cùng ba con đi dự tiệc mừng rồi chứ, suốt đêm qua ông ấy cũng không về."

Ngô Bỉ nhìn lướt qua Tiêu Tán, mặc dù trên khuôn mặt bà được trang điểm rất tinh tế nhưng vẫn không thể che giấu được quầng thâm mờ nhạt dưới mắt bà, chắc hẳn suốt hai ngày qua bà ở nhà một mình trong căn phòng trống trải cũng không ngủ ngon.

Hắn hơi giật mình, thế hai ngày nay, Tô Ngự có giống Tiêu Tán không?

Nghĩ đến đây, Ngô Bỉ cảm thấy buồn cười với suy nghĩ của chính mình, lắc đầu.


"Ừm, mấy ngày không gặp Tô Ngự, con chỉ muốn về sớm." Ngô Bỉ vừa nói vừa đón Tiêu Tán vào trong nhà.

Tiêu Tán đi vào trong sân, nhìn thấy Tô Ngự đang đứng ở bồn rửa, nhẹ nhàng cười nói: "Con trai, hôm nay có rảnh không?"

"Sao vậy ạ?" Tô Ngự mơ hồ trả lời một tiếng.

Tiêu Tán chú ý tới những vết lốm đốm màu đỏ trên cổ Tô Ngự, bà hơi hơi cụp mắt xuống.

Ngô Chính Hào dạo gần đây ngày nào cũng bận rộn với công việc, đã lâu rồi hai người không có thân mật với nhau.

Nếu tiếp diễn như vậy, đừng nói đến việc tạo "tài khoản phụ", có khả năng ngay cả vỗ tay cũng khó.

Nhìn cuộc sống nhỏ bé mà đủ đầy của hai thằng con, trong lòng không khỏi lấy làm ghen tị.

Bà không hỏi thêm nữa, thay vào đó quay đầu sang nhìn Ngô Bỉ, "Ngô Bỉ, con hôm nay có kế hoạch gì phải làm không?"

"Không có, có chuyện gì sao?" Ngô Bỉ nghi hoặc hỏi.

"Vì để chúc mừng Tô Ngự đã đậu buổi tái kiểm tra, mẹ và ba con đã bàn bạc, muốn tổ chức một bữa tiệc mừng."

Tiêu Tán cười nói, quay đầu lại nhìn cổ Tô Ngự thêm mấy lần: "Mẹ đang nghĩ tới việc dẫn Tô Ngự ra ngoài để mua một vài bộ quần áo mới, nhưng mà..."

Nghe Tiêu Tán nhắc nhở như vậy, Tô Ngự vội vàng giơ tay che lại vết đỏ trên cổ, mặt đỏ bừng chạy trốn vào phòng tắm.

Ngô Bỉ khờ khạo không hiểu tại sao Tô Ngự lại bỏ chạy, "Này, mẹ chúng ta đang bàn chuyện, sao cậu lại chạy?"

"Hai người đi đi, tôi..." Qua một cánh cửa, giọng nói của Tô Ngự vang lên có chút không tự nhiên, "Tôi cảm thấy có chút không khỏe trong người."

Trái tim của Ngô Bỉ đập thình thịch, 'Quả nhiên, đêm qua đã làm quá sức rồi sao?!'

Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vào cửa, không dám dùng sức quá mạnh, "Vẫn ổn chứ? Có muốn đến bệnh viện kiểm tra không."

"Tôi không sao, chỉ là đã vật lộn vất vả cả đêm, muốn nghỉ ngơi thật tốt một ngày."

Nghe vậy, thân hình Tiêu Tán chao đảo.

Cả một đêm!

Đây là điều bà có nên nghe không?

'Giá như Ngô Chính Hào cũng có thể làm được tương tự như vậy... Ơ hay, đang nghĩ cái quái gì vậy?'


Cuối cùng, Ngô Bỉ và Tiêu Tán cùng nhau ra ngoài.

Trong cửa hàng quần áo nam, nhà thiết kế đã lấy số đo cơ thể của Ngô Bỉ một cách cẩn thận.

Suy cho cùng, dáng người tiêu chuẩn như vậy, vài năm mới đo được một lần.

Nhìn Tiêu Tán và nhà thiết kế ở một bên trò chuyện vui vẻ, Ngô Bỉ lại không có chút hứng thú nào.

Khi nghĩ đến việc Tô Ngự ở nhà một mình, hắn không chịu được, vậy nên lấy điện thoại di động ra, nhắn tin: 

[Tối qua làm cậu đau lắm đúng không?]


Tô Ngự đang ngồi ở bàn phòng khách uống sữa, nhìn thấy tin nhắn này, một tiếng phụt vang lên, sữa trắng bắn tung tóe khắp bàn và sàn nhà.

'Trong đầu tiểu tử này ngày ngày đều nghĩ về điều gì vậy! Không phải cậu đã nói tối nay sẽ tính sổ với tôi sao? Việc quan tâm tôi vào lúc này có ý nghĩa gì chứ?!'

Cậu đặt điện thoại sang một bên, không muốn để ý đến tên ngốc đó.

Tuy nhiên, Ngô Bỉ lại phát động một cuộc oanh tạc bằng tin nhắn:

[Sao không trả lời tin nhắn của tôi? Lại chạy đi ngủ tiếp rồi à?]

[Tôi rõ ràng đã nghiên cứu rất kỹ tư thế nào là ít gây hại nhất rồi, xem ra tôi vẫn chưa đủ trình độ.]

[Tôi nghĩ ra một cách hay, tôi có thể phát triển công cụ chuyên dụng trong lĩnh vực này. Hehe, tôi thật sự thông minh quá, sẽ có lợi cho cậu và cho tôi.]

[Hay là lát nữa tôi đi mua thuốc vạn năng về bôi lên cho cậu nhé?]

...


Hơn chục tin nhắn liên tiếp gửi đến, Tô Ngự bị âm thanh ding ding dong dong liên tục rung lên làm cho nhức đầu.

Trong lúc tức giận, cậu nhấc điện thoại lên và trả lời: [Còn lắm lời nữa thì tôi sẽ xử cậu ngay lập tức khi câu quay về.]

Quả nhiên, sau khi gửi tin nhắn này, hơn mười phút vẫn không có hồi âm.

Tô Ngự đã từng có suy nghĩ rằng điện thoại của mình bị âm tiền, tin nhắn không gửi được, thế nên đã đặc biệt gọi cho Tô Chí Cương để kiểm tra thử xem, phát hiện ra rằng không bị âm tiền.

Mãi đến giờ ăn trưa, Ngô Bỉ mới trả lời một chữ: [Được.]

?


Sau khi lấy số đo quần áo xong, Tiêu Tán lại dẫn Ngô Bỉ đi ăn trưa.

"Nhà hàng này là nơi mẹ và Tô Ngự thường tới."

Nói là thường tới, nhưng thực tế họ chỉ đến có hai hay ba lần gì đó. 

Hắn vốn định đứng dậy đi về, nhưng khi nghe bà nói câu này, hắn liền ngồi xuống lần nữa và cầm thực đơn lên tuỳ tiện lật qua lật lại.

"Bình thường khi hai người đến đây, cậu ấy gọi món gì ăn vậy ạ?"

Tiêu Tán ngớ người một chút, trong đầu bắt đầu nhớ lại những cảnh tượng trước đây, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ mới phát hiện, dường như mỗi lần đến ăn đều là bà tự mình đưa ra quyết định, gọi ra một bàn đầy ắp các món ăn, căn bản không có hỏi ý kiến ​​​​của Tô Ngự muốn ăn món gì. 

Sau khi nhận ra điều này, Tiêu Tán sắc mặt có chút mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, nói với Ngô Bỉ: "Thằng bé không kén ăn lắm, con xem con muốn ăn gì, cứ gọi món con thích là được."

"Ồ." Ngô Bỉ nói cũng không ngẩng đầu, mắt vẫn nhìn lướt qua thực đơn, sau đó ném thực đơn lên bàn, giọng điệu có chút phàn nàn: "Mẹ, ở đây không có một món nào mà cậu ấy thích ăn cả."

Lời này vừa nói ra xong, Tiêu Tán và Ngô Bỉ cả hai người đều im lặng.

Toàn bộ bầu không khí trở nên vô cùng khó xử, ai cũng không biết làm thế nào để phá vỡ thế bế tắc.


Đúng lúc đó, phục vụ mang một đĩa khoai tây chiên miễn phí lên bàn.

Ánh mắt của hai người họ đồng thời sáng lên, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Họ đồng thanh kêu lên: "Cậu ấy thích ăn món này!" / "Thằng bé thích ăn món này!"

Tuy nhiên, vừa nói xong, cả hai lại rơi vào tình trạng bối rối.

Không thể ngờ trong một nhà hàng cao cấp như vậy, Tô Ngự thực sự chỉ thích đúng món khai vị này, lại còn là món nhà hàng tặng miễn phí.


Rất lâu rất lâu sau, Tiêu Tán mới chậm rãi mở miệng nói:

"Aizz, là mẹ có lỗi với Tô Ngự. Lúc thằng bé còn nhỏ, mẹ đã để thằng bé một mình cho lão Tô chăm sóc, nếu lúc đó mẹ có thể đưa thằng bé đi cùng, có lẽ thằng bé đã không phải chịu nhiều khó khăn như vậy rồi."

Ngô Bỉ trầm mặc, không trả lời lời nói của bà mà tự nghĩ trong lòng, giá như bản thân có thể gặp được Tô Ngự sớm hơn, như thế thì tốt biết bao.


Vào lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới ý nghĩ sáng nay, nhịn không được mà hỏi: "Mẹ, mấy ngày nay mẹ ở nhà một mình, có cảm thấy có chút buồn chán gì không?"

Tiêu Tán sững sờ một chút, sau đó khẽ mỉm cười nói: "Cũng không tệ, mẹ bình thường cũng sẽ tự mình tìm việc gì đó để làm."

"Không, ý con không phải vậy, ý của con muốn nói là, lúc ba con không có ở nhà, mẹ ở nhà một mình có cảm thấy cô đơn không?"

"..."

Ngô Bỉ cho rằng câu hỏi này rất tự nhiên, tuy nhiên đối với Tiêu Tán mà nói, cái miệng nhỏ nhắn của hắn giống như đang phun ra thuốc độc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip