Chương 186: Yến tiệc.


Sau khi đưa Đoá Đoá trở về cửa hàng, Ngô Bỉ thậm chí không có thời gian uống một ngụm nước, không ngừng bước tiến lao thẳng về nhà họ Tô cũ.

Bàn đạp xe đạp bị hắn đạp đến nỗi sắp bốc khói, nhưng hắn cũng không quan tâm, tất cả những gì có thể nghĩ đến bây giờ là diện mạo Tô Ngự trông như thế nào.


Vừa rẽ vào lối vào hẻm, hắn đã nhìn thấy xe của Tôn Ngữ đậu ở đó.

Tôn Ngữ vẫy tay chào hắn.

"Xảy ra chuyện gì sao? Trông cậu sốt ruột quá vậy." Tôn Ngữ vừa nói vừa mở cửa xe bước ra ngoài.

"Có chuyện gì?" Ngô Bỉ khẽ cau mày, thiếu kiên nhẫn nhìn Tôn Ngữ.

Hắn lúc này nóng lòng muốn quay về gặp Tô Ngự, không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.

Tôn Ngữ trừng mắt nhìn hắn, không hài lòng nói: "Không có chuyện gì thì không thể tới gặp cậu sao? Cậu thật không có lương tâm, chỉ biết nhớ đến người ở trong nhà."

Ngô Bỉ nhún vai, trên môi nở nụ cười đắc ý.

Tôn Ngữ bất lực lắc đầu, nhưng mà, cô vẫn không khỏi nói đùa: "Cuộc sống thường ngày của cậu vẫn quá thoái mái, không như tôi, ngày ngày bận rộn như một con quay."

Ngô Bỉ nghe được chút chua chát trong lời nói của Tôn Ngữ, nhưng cũng không coi trọng, cười nói: "Cô cũng có thể tìm một người."

Tôn Ngữ bĩu môi lẩm bẩm: "Tìm được người giống như Tô Ngự của cậu thật sự không hề dễ dàng."

Lời này đối với Ngô Bỉ mà nói hắn rất được lợi, hắn hơi nhướng mày, "Đó là đương nhiên, Tô Ngự nhà tôi chính là độc nhất vô nhị."


Tôn Ngữ nhìn chằm chằm Ngô Bỉ hồi lâu, một lúc sau mới thở dài nói: "Thật ra tôi có chuyện muốn cùng cậu thương lượng."

Chuông báo động trong lòng Ngô Bỉ lập tức vang lên, cảnh giác nhìn Tôn Ngữ: "Biết ngay cô tới đây sẽ chẳng có chuyện tốt gì mà."

"Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là vài ngày nữa nhà cậu tổ chức yến tiệc, tôi có thể mang Nhược Phong đi cùng được không?"

Khi ngửi thấy mùi dưa, dù nội tâm của Ngô Bỉ có kiên định đến đâu, lúc này cũng không khỏi trợn to hai mắt.

Ngô Bỉ không yên tâm, tuy rằng biết Tôn Ngữ là một người nghiện công việc thuần tuý, nhưng thường thì một người càng như vậy thì càng có thể bị người khác thừa cơ lợi dụng.

Vì vậy hắn vẫn không khỏi nhắc nhở: "Tôi khuyên cô không nên động vào "đồ" của Mạc Dĩ." Giọng của Ngô Bỉ đột nhiên trở nên trầm xuống.

Tôn Ngữ liên tục xua tay, cuống cuồng giải thích: "Cậu đừng lo, cậu chỉ cần nói là có thể hay không?"

Ngô Bỉ chăm chú nhìn Tôn Ngữ, cố gắng tìm ra chút manh mối từ vẻ mặt và ánh mắt của cô, sau một lúc, hắn chậm rãi hỏi: "Cô có đảm bảo chắc chắn cô không có ý đồ riêng không?"

Tôn Ngữ chần chừ một giây, sau đó lắc đầu với ánh mắt kiên định, thề thốt hùng hồn: "Tôi cam đoan với cậu, không chút tư tâm, tôi dẫn anh ta đến là có kế hoạch của riêng tôi."

Ngô Bỉ bất lực thở dài, cuối cùng cũng đồng ý yêu cầu của Tôn Ngữ.

Nhưng bởi sự việc này của Tôn Ngữ, Ngô Bỉ cảm thấy như có một cái gai đâm vào trong tim.

Có một loại cảm giác trơ mắt nhìn ​​một người bạn rơi vào hố lửa mà bản thân không tài nào làm gì được.


Làn khói dày đặc bay lên trước mắt, Ngô Bỉ ngửi ngửi thấy mùi thức ăn cháy mới từ từ hồi hồn lại, cúi đầu nhìn lọ muối trong tay, hoàn toàn không nhớ mình đã nêm bao nhiêu thìa.

"Sao vậy? Có tâm sự?"

Quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt quan tâm của Tô Ngự.

Ngô Bỉ đã kể lại nguyên văn không sót một chữ về chuyện của Tôn Ngữ lúc nãy.

Tô Ngự sau khi nghe xong, vẻ mặt thờ ơ: "Ý cậu là cô ấy đặc biệt tới đây để hỏi cậu chuyện này?"

Ngô Bỉ gật gật đầu: "Cậu có nghĩ rằng cô ta thật sự sẽ rơi vào hố không?"

Tô Ngự giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ vào đầu Ngô Bỉ, cười nói: "Đồ ngốc, cậu cứ chờ xem kịch hay đi."


----------------

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày tổ chức yến tiệc. Hầu như tất cả những người hợp tác với nhà họ Ngô đều được mời đến dự tiệc.

Họ mặc những bộ lễ phục hoa lệ, đeo đồ trang sức quý giá, trò chuyện nói cười vui vẻ, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Ngô Chính Hào và Tiêu Tán đứng giữa sảnh tiệc, không ngừng chào hỏi khách khứa.

Và hai người Ngô Bỉ Tô Ngự được bố trí ở cửa đón khách.


Ngay từ vài ngày trước bữa tiệc, Ngô Chính Hào đã đưa cho hai người họ danh sách tất cả khách mời.

Tuy nhiên, với năng lực xem đến đâu nhớ đến đấy của Tô Ngự, khuôn mặt của những người này đã in sâu vào đầu chỉ trong một buổi chiều.

Trong số những vị khách này có một số vị khách Ngô Bỉ thậm chí còn chẳng quen biết, vì vậy Tô Ngự lẳng lặng nhắc hắn từ phía sau.

"Hehe, thật tốt khi có cậu ở đây." Ngô Bỉ tranh thủ ghé sát vào Tô Ngự thì thầm: "Làm sao cậu lại nhớ rõ mặt từng người bọn họ vậy? Danh sách đó vừa khắm vừa dài, nhìn một cái thôi cũng thấy đau đầu."

Tô Ngự đứng thẳng lại, liếc hắn một cái: "Mỗi người đều có đặc điểm riêng, chỉ cần nhớ kỹ đặc điểm từng người là được."

Ngô Bỉ trầm ngâm gật đầu, giây tiếp theo lại nghe thấy Tô Ngự nhỏ thì thầm: "Củ cải trắng, Lạc tổng."

Ngô Bỉ ngẩng đầu lên, nhìn thấy vị khách đang đến này có mặt tròn bụng tròn, nhưng da dẻ lại trắng đến kinh ngạc, quả thực rất giống củ cải trắng.

Hắn không khỏi bật cười thành tiếng, giơ ngón tay cái lên với Tô Ngự.

"Wow, mô tả của cậu quá chuẩn xác!"

Tô Ngự hơi cong môi: "Đây chỉ là cách thức quan sát đơn giản nhất thôi."


Lạc tổng dường như nghe thấy động tĩnh, nghi hoặc nhìn Ngô Bỉ.

Ngô Bỉ nhanh chóng ngừng cười, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng trong lòng lại thầm cảm thán, năng lực đặt tên của Tô Ngự thật sự là độc nhất.

Khi số lượng khách càng tăng, Ngô Bỉ càng cảm thấy khả năng của Tô Ngự lợi hại.

Cậu có thể chỉ trong giây lát xác định chính xác từng người một và đặt cho họ một danh xưng phù hợp.

"Khoai tây đen, ông Vương."

"Cà tím béo, ông Lưu."

Tô Ngự nhỏ giọng nhắc nhở, trong khi Ngô Bỉ chào đón từng vị khách với nụ cười trên môi.


"Anh Ngô Bỉ~"

Nghe được tiếng gọi nhẹ nhàng mềm mại đó, Ngô Bỉ nhìn quanh một lúc và thấy Đoá Đoá đang trốn sau một cây cột.

Ánh mắt hắn tình cờ bắt gặp đôi mắt to tròn của Đoá Đoá, ngay lập tức, trái tim hắn bị đôi mắt đáng yêu này làm cho tan chảy.

Hôm nay Đoá Đoá mặc một chiếc váy công chúa màu xanh nhạt, trên chiếc váy được khảm những viên pha lê trong suốt lấp lánh, có một dải ruy băng màu hồng buộc quanh eo, ngoài ra trên đó còn có thêu một bông hoa nhỏ tinh tế, nhìn trông vô cùng tươi tắn và tự nhiên.

Trên đầu đội cô bé có đội một chiếc vương miện nhỏ lung linh xinh xắn, chiếc vương miện được khảm vô số viên ngọc, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng chói lóa.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm nở nụ cười rạng rỡ khiến người ta cảm thấy trong lòng vui vẻ.

Ngô Bỉ đi tới, ôm Đoá Đoá vào lòng, áp trán mình vào trán cô bé, cười nói: "Đoá Đoá, có chuyện gì vậy?"

Đoá Đoá lặng lẽ ghé sát tai hắn, nhỏ giọng thì thầm: "Anh Ngô Bỉ, em nghĩ ba nhất định là còn có một đứa con trai ở bên ngoài."

Ngô Bỉ sửng sốt: "Em đang nói vớ vẫn gì vậy?"

"Thật đó!" Đoá Đoá trề môi nhỏ, "Em vừa mới thấy anh ta bước ra khỏi xe của anh họ xấu xa của anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip