Chương 191: Tiểu Ngô làm việc chăm chỉ.
Thời gian trôi nhanh, một tuần nữa lại trôi qua.
Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến kỳ thi đại học, Tô Ngự vẫn duy trì nhịp sống của riêng mình như cũ.
Mỗi sáng, cậu đều dậy sớm để rèn luyện thân thể.
Và đến buổi chiều, sẽ ở nhà và chuyên tâm luyện đề.
Những ngày này, Ngô Bỉ đồng dạng cũng rất bận rộn.
Kể từ khi Ngô Chính Hào công bố rằng một công ty mới sẽ được xây dựng trên khu đất đấu giá ở Hồng Kông, Ngô Bỉ đã bị ràng buộc chặt chẽ với phụ thân của mình.
Bởi vì Ngô Chính Hào biết rất rõ, nếu ông không tự mình giám sát, Ngô Bỉ nhất định sẽ thừa cơ chuồn mất.
Tuy nhiên, kể từ bữa tiệc đó, Ngô Bỉ dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều chỉ sau một đêm.
Hắn không chỉ thu lại tính ham chơi trước đây, mà còn chủ động bắt đầu học hỏi những kiến thức liên quan về hoạt động kinh doanh của công ty.
Điều này khiến Ngô Chính Hào lấy làm vô cùng ngạc nhiên.
Ăn trưa xong, Ngô Chính Hào vốn muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng lại bị Ngô Bỉ bất thình lình túm lấy, quấy rầy ông hỏi đủ loại vấn đề.
Ngô Chính Hào kiên nhẫn trả lời mọi câu hỏi của Ngô Bỉ, cũng giải thích chi tiết những điểm chính và cả những khó khăn trong hoạt động kinh doanh của công ty.
Sau khi Ngô Bỉ được khai sáng rõ ràng mọi thắc mắc, hắn lập tức nằm xuống bàn và cẩn thận ghi lại những điểm kiến thức quan trọng.
Ngô Chính Hào nhìn con trai mình trước mặt, đột nhiên cảm thấy có chút không quen.
"Đã nghĩ về những gì sẽ làm với công ty mới chưa?" Ngô Chính Hào ngồi trên ghế sofa, cầm tách trà lên và nhấp một ngụm.
"Đã nghĩ kỹ rồi, đồ dùng "đó đó"." Ngô Bỉ trả lời mà không ngẩng đầu lên.
"Cái gì? Con nói lại lần nữa đi?!" Ngô Chính Hào suýt chút nữa phun trà trong miệng ra ngoài, tự hỏi bản thân có nghe nhầm không.
"Con nói đồ dùng "đó đó", chính là đồ chơi "đó đó" dành cho người lớn." Ngô Bỉ cuối cùng cũng dừng việc đang làm, ngẩng đầu lên, nhìn ba mình với một nụ cười trên khuôn mặt, tựa như rất có niềm tin vào dự án mới này.
"Con... con nói cái gì?" Ngô Chính Hào trợn to hai mắt, không dám tin những gì chính mình nghe được.
"Ba, đừng kinh ngạc như vậy chứ." Ngô Bỉ đứng dậy, đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh ba mình, "Con cảm thấy triển vọng của dự án này khá lớn đấy. Giới trẻ ngày nay đều rất cởi mở, nhu cầu về "chuyện đó" cũng càng ngày càng cao, tiềm năng thị trường rất lớn á."
"Cút cút cút!" Ngô Chính Hào tức đến run người, chỉ vào cửa yêu cầu Ngô Bỉ ra ngoài, "Trong công ty có nhiều dự án nghiêm túc như vậy mà con không thầu, lại nhất quyết làm cái thứ đường ngang ngõ tắt này! Ba cứ tưởng con đã thực sự cải tà quy chính rồi, nhưng không ngờ chỉ là làm điều càn quấy dưới chiêu bài nghiêm túc!"
"Ba à, ba nói vậy cũng không đúng rồi." Ngô Bỉ bất lực lắc đầu, "Con sau khi suy sâu nghĩ kỹ mới quyết định đầu tư vào dự án này, vả lại con cũng đã nghiên cứu thị trường rồi, đây tuyệt đối là một cơ hội tốt để kiếm tiền."
"Con câm miệng lại cho ba!" Ngô Chính Hào tức giận đùng đùng trừng mắt nhìn Ngô Bỉ, "Gia đình chúng ta tuy giàu có nhưng cũng là thông qua con đường đàng hoàng chân chính để kiếm tiền, ba cũng chẳng mong con dám làm những điều bất chính đó."
"Ba, ba quá bảo thủ rồi." Ngô Bỉ nhún vai, "Bầu không khí xã hội ngày nay đã thay đổi rồi, loại sản phẩm này đã trở thành một loại thời trang và xu hướng. Con dám đảm bảo với ba, nếu thấy những thứ con thiết kế, nhất định sẽ giơ hai tay hai chân lên tán thành!"
"Con... con..." Ngô Chính Hào bị lời nói của Ngô Bỉ chọc tức đến không nói nên lời, lồng ngực thắc lại, trước mắt tối đen.
"Ba! Ba không sao chứ?"
"Khốn nạn!" Ngô Chính Hào lấy lại hơi thở, đá một cước vào chân Ngô Bỉ, "Con cút khỏi đây mà tự kiểm điểm đi."
"Được thôi." Ngô Bỉ cầm sách sổ đi ra cửa, đang định ra ngoài thì hắn quay đầu lại cười nói:
"Đây là chính ba nói đấy nhé, lát nữa đừng tố cáo với Tô Ngự nói con đi làm không tốt đó!"
Đáp lại hắn, một cuốn tạp chí dày cộp bay về phía mặt hắn.
...
"Éi? Ngô Bỉ, sao hôm nay con về sớm vậy? Ăn cơm chưa?"
Châu Lê vừa mới dọn dẹp nhà bếp xong, tay cầm một giỏ đậu que vừa bước ra đã nhìn thấy Ngô Bỉ đang ngồi trên bàn gần cửa gõ gõ máy tính.
"Dạ, con ăn ở công ty rồi." Ngô Bỉ nghe thấy giọng nói, hơi ngước mắt lên, cười toe toét: "Ba con thấy con dạo này biểu hiện rất tốt nên được phép đặc biệt cho con về sớm."
Châu Lê cười hỏi: "Sao không về nhà cũ? Tô Ngự đâu?"
Khóe miệng Ngô Bỉ co giật, quay về nhà cũ? Lấy gan đâu ra chứ? Nếu để Tô Ngự biết hắn lại cãi nhau với Ngô Chính Hào, đêm nay đừng nghĩ đến chuyện ngủ cùng nhau trên một chiếc giường.
Hắn mím môi: "Không phải mấy ngày nữa cậu ấy sẽ thi đại học sao, nếu con về sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của cậu ấy."
Châu Lê không hề có chút hoài nghi nào, từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước lạnh ra và đặt xuống bên cạnh Ngô Bỉ, sau đó trở lại chỗ của mình bắt đầu nhặt đậu.
Hai người ngồi trong cửa hàng, một bên trái, một bên phải, mỗi người đều bận rộn với công việc riêng của mình.
Ngô Bỉ tiếp tục gõ máy tính lạch cạch lạch cạch, và Châu Lê lại đang tập trung nhặt đậu, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Ngô Bỉ một cái, trên môi nở nụ cười dịu dàng.
Cả cửa hàng tràn ngập bầu không khí ấm áp và yên bình, như thể thời gian ở đây trôi chậm lại.
Ring ring ring~
"Ngô Bỉ, đang ở đâu vậy?" Giọng nói vui vẻ của Tôn Ngữ truyền đến từ trong điện thoại, "Vốn định đến công ty nhà cậu để đón đầu cậu, không ngờ lại không bắt được ai."
Ngô Bỉ cau mày, "Đang bận, có chuyện gì?"
"Hôm nay là thứ sáu, tôi muốn đến nhà cậu ăn tối." Tôn Ngữ cười khúc khích nói.
Ngô Bỉ vốn muốn từ chối, nhưng khi nghĩ đến việc nếu Tôn Ngữ đến, liệu bản thân có thể về nhà cũ gặp Tô Ngự sớm hơn không, thế là hắn đồng ý: "Được, vậy cô tới đi."
Thấy hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc, Châu Lê cũng đứng dậy, nghi hoặc hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao? Sao con lại vội vậy?"
Ngô Bỉ nhếch môi cười, "Lần trước con đã hẹn với Tôn Ngữ rồi, để cậu ấy đến nếm thử tay nghề của chú!"
Châu Lê sửng sốt: "Tay nghề của lão Tô... sao thằng bé này lại mê mẩn đến như vậy chứ?"
"À đúng rồi, lát nữa phiền mẹ nhắn lại với chú, con về nhà cũ trước đợi ông ấy." Ngô Bỉ nói, chuẩn bị bước ra ngoài.
Châu Lê giơ tay cản hắn: "Chú con đi công việc ở xa rồi, đến ngày mai mới có thể về nhà."
Nghe được lời này, Ngô Bỉ đứng hình ngay lặp tức, trên mặt hiện lên một tia thất vọng.
Vốn dĩ vẫn còn rất mong đợi được thấy bộ dạng xì hơi của Tôn Ngữ khi ăn đồ ăn do Tô Chí Cương nấu, xem ra bây giờ kế hoạch này đã tan thành mây khói.
Châu Lê nhìn biểu cảm này của hắn, không khỏi bật cười: "Con đó, chỉ là muốn chọc phá người ta. Nhưng mà đã hứa với người ta rồi, không thể để người ta đi một chặng đường vô ích được. Thế này đi, mẹ sẽ nấu cho, không dễ gì mời người ta đến nhà ăn cơm, đừng quá thất lễ."
Ngô Bỉ bĩu môi, "Mẹ quên rồi sao? Nhà chúng ta vẫn còn có một "siêu đầu bếp họ Tô" khác."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip