Chương 21: Cậu thực sự còn biết trở về à?
Đường phố Tết Trung thu, trên gương mặt mỗi người ai cũng rạng rỡ niềm vui, trong ngày đoàn viên này, hàng ngàn ngọn đèn đều được thắp sáng, tất cả mọi người đều đắm chìm trong không khí đoàn viên.
Trong đám đông huyên náo, có một bóng người chạy điên cuồng, trông có chút lạc lõng.
Gió thu mang theo không khí lạnh, nhưng Ngô Bỉ lao điên cuồng trên đường, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Đôi mắt hắn cố định nhìn thẳng về phía trước, bấy chấp những ánh nhìn kỳ lạ xung quanh ném về phía hắn.
'Tô Ngự, cậu ấy còn sống, cậu ấy đang ở nhà chờ mình.'
Trong đầu Ngô Bỉ lặp đi lặp lại câu nói này, nghĩ đến việc quay trở về nhà họ Tô và có thể nhìn thấy Tô Ngự, tốc độ của hắn không khỏi tăng thêm một chút.
Đến ngã tư ngõ, một nhóm các bác gái tụ tập ở đó.
"Tôi nói cho mấy bà biết, mấy bà đoán xem tôi vừa mới gặp ai? Ôi, chính là Tô Ngự, đã mấy tháng không gặp, thật không ngờ hôm nay lại gặp được thằng bé."
"Tôi nói rồi mà, vừa rồi khi tôi đi ngang qua nhà thằng bé, bên trong không tắt đèn, tôi còn tưởng là Ngô Bỉ ở trong đó. Này, thằng bé Tô Ngự này thật là, biến mất không rõ nguyên nhân lâu như vậy... Bất quá tôi đoán rằng, nhất định là sau khi Châu Lê gả vào nhà họ Tô, vì con gái mình mà cứng rắn ép Tô Ngự ra ngoài."
Lời vừa nói xong, bác Kim trừng mắt nhìn bác Lý, nhặt một miếng bánh trung thu nhét vào miệng. "Chị kìm mình lại đi. Lần trước cũng là chị nói Tô Ngự mất rồi, làm tôi gần như tin vào điều đó, tôi đi hỏi Lão Tô cùng Châu Lê, tôi hỏi bọn họ Tô Ngự đâu rồi, bọn họ đều không nói gì cả, chỉ cười và lắc đầu, tôi đoán là chắc hẳn đã phải nhập viện, chuyện này nhất định sẽ không nói ở bất cứ đâu cả!"
Bác Lý đỏ cả mặt, cho dù miệng đã nhét đầy bánh trung thu, nhưng vẫn không thể ngừng miệng của bà. "Vẫn chưa, còn con bé Đoá Đoá. Chính con bé nói với Tiểu Ngũ rằng Tô Ngự đã không còn nữa, sau này con bé sẽ không có anh trai. Chị nghĩ xem tại sao một đứa trẻ lại có thể nói những điều như vậy? Đây không phải là Châu Lê dạy con bé nói điều đó, nên tôi mới nói, Châu Lê đã..."
"Suỵt, đừng nói nữa, nhìn xem đó là ai."
Tiếng bước chân dồn dập từ xa truyền đến, bóng dáng Ngô Bỉ chậm rãi từ cuối cuối đường chạy đến.
Vừa lúc mọi người muốn chào hỏi hắn, nhưng mà Ngô Bỉ làm như không hề nhìn thấy bọn họ, "vèo" một cái, bay qua.
Mấy bác gái ngơ ngác nhìn nhau, tuy rằng "gia tộc tám chuyện" có chút ghê gớm, nhưng cũng sẽ không đến nổi làm cho Ngô Bỉ sợ bỏ chạy như vậy chứ?!
Nhưng sau đó nghĩ lại, hai đứa trẻ Ngô Bỉ và Tô Ngự này vốn là bạn tốt của nhau, người ta vội vã đến gặp nhau cũng là điều dễ hiểu. Bọn họ cũng không để tâm đến điều đó nữa, mà lại bắt đầu một vòng buôn chuyện mới.
Chỉ trong vòng năm phút, tên của một số người từ miệng của họ đã làm cho thân bại danh liệt.
--------
Lúc còn cách nhà họ Tô khoảng năm mươi mét, bước chân Ngô Bỉ chậm lại. Càng đến gần nhà họ Tô, trái tim Ngô Bỉ càng đập mạnh hơn. Đến khi nhìn thấy cánh cổng nhà họ Tô đã mở, trái tim đang điên loạn dường như ngừng lại trong một giây, ngay sau đó lại trở nên hung bạo hơn cả trước.
"Tô Ngự?"
Ngô Bỉ đứng ở cổng, ngập ngừng thì thầm hướng vào bên trong. Trong nhà không có bất kỳ phản hồi nào, hắn không khỏi nuốt nước bọt, siết chặt nắm tay, chậm rãi bước vào bên trong.
Lúc sáng sớm hắn trở về đây, trong sân vẫn còn bừa bộn, và bây giờ, lá rụng trên mặt đất đã biến mất, sạch sẽ như lần đầu hắn đến nhà họ Tô.
Chiếc xe đạp lẻ loi, bụi trên đó cũng đã được quét sạch, bóng đèn sợi đốt chiếu lên đó vẫn toả sáng mờ nhạt.
Ngô Bỉ giơ tay lên, nhéo mu bàn tay bên kia một cái, đau quá!! Không phải là mơ.
"Tô Ngự!!". Ngô Bỉ lớn giọng và chạy về phía ngôi nhà thứ hai.
Băng qua phần sân, nơi trước đây có bức tường chắn ngang, Ngô Bỉ bằng tầm nhìn ngoại vi thoáng nhìn thấy một bóng người đang đứng ngay giữa phòng khách.
"Bắt đầu kể từ hôm nay, đến khi cậu lập gia đình, tất cả mọi ngày lễ, tôi sẽ đón cùng với cậu."
"Ngô Bỉ, mẹ dẫn con đi gặp Tô Ngự."
Giọng nói của Tô Ngự và Châu Lê vang lên trong đầu Ngô Bỉ, mẹ không hề nói dối, cậu ấy cũng không thất hứa.
Người trong phòng chầm chậm quay lại, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, hai người nhìn nhau qua ngưỡng cửa.
Hai người họ chờ đợi giây phút này, đã rất lâu rất lâu rồi, đến mức tưởng chừng như một thế kỷ đã trôi qua.
Ngô Bỉ từ từ bước đến cửa, ánh mắt không dám rời khỏi một giây phút nào, kiên quyết nhìn chằm chằm Tô Ngự.
Lần trước ở hiện trường vụ tai nạn, hắn chính là vì quá yên lòng, sau khi chắc chắn được rằng Tô Ngự bình an vô sự, mới yên tâm mà nhắm mắt lại, mặc dù là đang nằm trong vòng tay Tô Ngự, nhưng khi mở mắt ra lần nữa, Tô Ngự đã không thấy đâu nữa.
Lần này, hắn sẽ không để cho Tô Ngự có cơ hội trốn thoát nữa.
Khoảnh khắc hắn bước vào nhà, nghe thấy hơi thở của Tô Ngự, hắn mới dám tin rằng tất cả những điều này là sự thật.
"Cậu thật sự còn biết trở về à?" Tô Ngự nở một nụ cười, và vẫn như trước kia, nửa nghiêng đầu chăm chú nhìn Ngô Bỉ.
Nghe được lời này, đôi chân của Ngô Bỉ không còn tự chủ được nữa mà lao thẳng tới chỗ Tô Ngự, ôm thật chặt Tô Ngự vào lòng. "Tô Ngự..."
Ngô Bỉ xúc động đến mức giọng nói bắt đầu run rẩy, vốn dĩ hắn còn đang định oán trách Tô Ngự đã biến mất lâu như vậy, thế nhưng khoảnh khắc chạm vào Tô Ngự, tất cả ủy khuất, tất cả oán kết, tất cả bi phẫn, đều đã hoàn toàn biến mất.
Hắn vùi đầu thật sâu vào cổ Tô Ngự, hai tay ôm chặt Tô Ngự.
Cảnh tượng này, Ngô Bỉ đã thấy vô số lần trong giấc mơ, chỉ là lần này, với xúc cảm thực sự từ Tô Ngự, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tô Ngự, Ngô Bỉ cảm thấy tim mình gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn giơ hai tay lên, tay trái ôm lấy mặt Tô Ngự, tay phải đỡ sau gáy Tô Ngự, không ngừng xoa xoa.
Ánh mắt chuyển từ lông mày của Tô Ngự sang đôi mắt biết cười của Tô Ngự, sống mũi cao đó và đôi môi dụ người đó. Ngô Bỉ muốn nhặt lấy và nếm thử, nhưng khi nghĩ đến lần này Tô Ngự thực sự quá đáng, lại có thể biến mất lâu như vậy sau lưng hắn, ngay lập tức dừng xe và lộ ra ánh nhìn hoài nghi.
"Cậu là...?"
Nụ cười của Tô Ngự cứng lại trong vài giây rồi lập tức sụp đổ. "Nói gì vậy? Tôi đây! Tất nhiên là tôi rồi!"
"Cậu là ai? Tô Ngự đâu? Tôi tới đây để gặp Tô Ngự. Cậu có thấy cậu ấy không?". Ngô Bỉ bất đắc dĩ buông tay ra, quay người đi về phía phòng Tô Ngự.
Tô Ngự hơi hơi ngây người, chẳng trách Mạo Xung lại nói rằng Ngô Bỉ muốn so tài với cậu ta, xem ai có kỹ năng diễn xuất tốt hơn, nếu không phải vừa rồi trước khi rút tay lại, Ngô Bỉ có thói quen sàm sỡ cậu, thật sự đã bị Ngô Bỉ lừa rồi.
Tô Ngự khoanh tay, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ngô Bỉ, 'Thích diễn phải không? Được thôi, ông đây chiều theo ý cậu.'
"Ngô Bỉ... cậu... thật sự quên mất Tô Ngự trông như thế nào rồi sao?"
Lúc Tô Ngự nói, cố ý nghẹn ngào, tựa như thật sự bị tổn thương.
Ngô Bỉ trốn trong phòng Tô Ngự, che miệng cười thầm, sau đó giả vờ lo lắng. "Đúng vậy, chúng tôi đã gặp tai nạn xe, tôi không thể nhớ nổi Tô Ngự trông như thế nào nữa."
Nói xong, hắn bĩu môi bước ra khỏi phòng, cực kỳ tủi thân nhìn chằm chằm Tô Ngự. "Cậu có biết cậu ấy ở đâu không?"
"Cậu ấy chạy trốn rồi."
"Cậu ấy chạy đi đâu?"
Thấy Tô Ngự chững chạc đàng hoàng nói xằng nói bậy, Ngô Bỉ suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Tuy nhiên, giây tiếp theo, câu trả lời của Tô Ngự khiến hắn không thể cười được nữa.
"À, cậu ấy bỏ chạy theo Mạo Xung, có cần tôi dẫn cậu đi tìm cậu ấy không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip