Chương 23: Lưu manh thô lỗ.


Ầm~~

Đùng~~  

Đáp lại Mạc Dĩ bằng cách đấm ngã xuống giường, một vết bầm xuất hiện ở khóe miệng trái, gương mặt vốn đã tái nhợt, bây giờ càng giống tuyết hơn. 

"Ngô Bỉ, cậu làm loạn đủ chưa?!" 

Ngực Mạc Dĩ phập phồng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, gân xanh trên trán nổi lên, lửa giận trong đồng tử có thể thấy rõ bằng mắt thường, dáng vẻ tựa như đang chuẩn bị sức để ra tay. 

"Xí~" Ngô Bỉ hít một hơi, xem ra thực sự đã lâu không tập luyện, sau khi toàn lực tung ra một cú đấm, Mạc Dĩ vẫn còn ý thức như vậy, nếu như để Tô Ngự nhìn thấy, không tránh được bị nói là kém sao? 

'Còn hỏi tôi đã làm loạn đủ chưa? Đương nhiên là chưa rồi, phải thêm một cú nữa.' 


Ngay khi Mạc Dĩ chuẩn bị đứng dậy, lại là một cú đấm toàn lực được tung ra, lần này là vào phía bên phải gương mặt của anh ta. 

Bụp~~ 

Bị Mạc Dĩ chặn lại, điểm tiếp xúc ngay lập tức hình thành một vết xanh đen, toàn bộ tay phải tê dại, không ngừng run rẩy. Mạc Dĩ gần như dùng hết sức lực gầm lên, "Ngô Bỉ! Cậu điên rồi đúng không? Mau dừng tay lại đi!" 

Ngô Bỉ giơ tay lên, xoa xoa nắm đấm, vẫn thấy có phần chưa đủ. "Từ lúc anh nhắm vào Tô Ngự mà ra tay, anh đáng ra phải nhận thức được điều này, không đúng sao?" 

Toàn bộ phòng bệnh trong phút chốc dường như rơi vào hầm băng, những lưỡi dao băng từ trong mắt Ngô Bỉ phóng ra, mỗi lưỡi đều chứa đựng sự thù hận cực độ. 

Đây không phải lần đầu tiên Mạc Dĩ cảm nhận được hơi thở tử thần, chỉ là lần này, anh ta từ đầu đến cuối có chút không thể chống lại được. 

"Cậu rốt cuộc đến khi nào mới hiểu rõ được ý tốt của anh? Hai mẹ con Tô Ngự nhà bọn họ cũng không phải đèn cạn dầu, bọn họ chỉ ngấp nghé tài sản của gia đình cậu, nếu anh không ra tay trước, đợi đến lúc bọn họ ra tay thì mọi thứ đã muộn rồi!" 

"Anh cũng biết đó là tài sản của gia đình chúng tôi, vậy tại sao anh lại sốt ruột đến như vậy?" Ngô Bỉ cười khinh thường, tiến về phía trước một bước. 

Tuy rằng trong lòng Mạc Dĩ hơi hơi run lên, nhưng người đã trải qua rất nhiều trận chiến như anh ta, sớm đã ổn định tâm trạng, nghiến răng nghiến lợi, chống đỡ bản thân và đứng dậy. 

Anh ta tháo kính ra, một chân của gọng kính bị biến dạng, anh ta ung dung điềm tĩnh nắn thẳng nó lại. "Ngô Bỉ, ngày hôm đó nếu như cậu ngoan ngoãn nghe lời anh, để cậu ta tự mình lái xe, thì bây giờ nó thật sự là tài sản của gia đình cậu." 

Mạc Dĩ thong thả ung dung hà hơi vào kính, trên kính rất nhanh xuất hiện một tầng sương mù. "Cậu hiện tại vẫn còn non trẻ, có rất nhiều sự tình vẫn chưa có thể nhìn xa. Với tư cách là anh trai của cậu, anh có nghĩa vụ phải dạy dỗ chỉ bảo cậu thật tốt. Anh biết rõ cậu vì sao lại hận anh như vậy, cậu hận bởi vì Tô Ngự bị anh giết trong vụ tai nạn xe, nhưng nếu như anh nói với cậu rằng Tô Ngự vẫn chưa chết thì sao?" 

Vừa nói, anh ta vừa lấy miếng vải lau kính từ trong túi quần ra và lau sạch lớp sương mù trên đó. 

Mạc Dĩ ngước mắt nhìn Ngô Bỉ, chỉ nhìn thấy ánh mắt Ngô Bỉ lạnh lùng hơn ba phần, anh ta nhếch khóe miệng lên, đắc ý nói. "Anh đưa cho Tô Ngự một khoản tiền, bảo cậu ta rời xa cậu, không ngờ tới phải không? Cậu ta sau khi nhận được tiền, không bao giờ xuất hiện nữa. Đây chính là sự thật." 


"Là cái này đúng không?" Ngô Bỉ lấy ra một tờ chi phiếu, một tờ chi phiếu dính đầy máu. 

Mạc Dĩ ngớ người, tờ chi phiếu này rõ ràng là đưa cho Tô Ngự, làm thế nào mà lại rơi vào tay Ngô Bỉ? 

Sắc mặt anh ta lập tức u ám. "Tô Ngự thực sự quay lại tìm cậu sao?" 

"Tôi không phải là tìm cậu ấy, mà là sẽ không bao giờ rời xa cậu ấy" Giọng nói lạnh lùng của Tô Ngự từ ngoài cửa truyền đến, ngay sau đó, cậu cầm một tập tài liệu trên tay chậm rãi bước vào phòng bệnh. Cậu nhếch khóe môi lên, mỉm cười về phía Mạc Dĩ, "Lâu rồi không gặp." 

Mạc Dĩ siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, "Cậu lại có thể nuốt lời!" 

Anh ta hối hận vì đã quá tin Tô Ngự vào thời điểm đó, thậm chí không lặp tức kiểm tra tính xác thực sau khi cậu rời đi. 

Tô Ngự lắc đầu tỏ vẻ vô tội. "Anh không phải là bảo tôi rời khỏi Ngô Bỉ sao? Tôi đã làm rồi, chỉ là chúng ta không nói rõ việc rời đi trong bao lâu, có đúng không?" 

Tô Ngự vừa nói vừa đi đến bên cạnh Ngô Bỉ, nét mặt bất động liếc nhìn tay Ngô Bỉ, vừa rồi âm thanh đánh nhau của bọn họ có thể nghe thấy ở hành lang, cũng không biết tay hắn có đau không. 

Khi Tô Ngự đến gần hơn, Mạc Dĩ ngửi thấy mùi nước hoa trên người Tô Ngự. Anh ta mới nhận ra người đã đánh mình chính là Tô Ngự, chẳng trách nấm đấm khi va vào người lại có cảm giác xa lạ như vậy. 

"Tôi đã quá xem thường cậu rồi, ngay cả cậu cũng còn dám đùa giỡn với tôi!" 

"Bút ghi âm, anh đã nhận được chưa?" 

Tô Ngự biết rõ, với tính tình thận trọng của Ngô Chính Hào, sẽ chỉ giúp cậu gửi bút ghi âm chứ không giúp cậu gửi lời nhắn. "Hôm nay tôi đến đây chỉ là muốn thương lượng các điều khoản với anh." 

Nghe vậy, Mạc Dĩ nhướng mày, khoanh tay ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ. "Điều khoản? Cậu có tư cách gì mà đến cùng tôi thương lượng?" 

Tô Ngự nắm tay Ngô Bỉ, nói từng chữ một. "Dựa vào việc anh nợ chúng tôi hai mạng." 

"Các cậu chẳng phải còn đang đứng đây ở đây đấy sao?" 

Mạc Dĩ như thể vừa nghe thấy một chuyện cười, cười phá lên, dáng vẻ ngạo mạn đó Ngô Bỉ suýt nữa không thể nhẫn nhịn được sự thôi thúc muốn đấm anh ta. 


Tô Ngự không bị anh ta dẫn đi lạc, giao tập tài liệu trong tay ra. "Vừa rồi anh đã nói, anh cho rằng tôi và mẹ tôi ngấp nghé tài sản của nhà họ Ngô. Đây là hợp đồng, tôi có thể cam đoan với anh, trong suốt cuộc đời này của tôi và mẹ tôi, sẽ không nhúng tay vào bất kỳ tài sản nào của nhà họ Ngô. Tương ứng, nhà họ Mạc các anh cũng như vậy." 

Nghe được Tô Ngự lời nói, Mạc Dĩ cầm lấy tài liệu, nhìn lướt qua một chút. Sau khi đọc xong, Mạc Dĩ ném bản hợp đồng lên bàn, mỉm cười vỗ tay. "Ngô Bỉ à Ngô Bỉ, cậu nói xem, ba cậu lại có được hai mẹ con thông minh như vậy?" 

Ngô Bỉ bỏ ngoài tai ý tứ của Mạc Dĩ, "Anh có ký không?" 

Hắn bẻ khớp ngón tay, phát ra âm thanh cạch cạch, nếu văn không được, thì ở đây vẫn còn võ. Mạc Dĩ cười lắc đầu, quay đầu lại nhìn chằm chằm Tô Ngự. "Tại sao tôi phải ký hợp đồng này? Trong đó có lợi gì cho tôi?" 

Tô Ngự chỉ vào chiếc bút ghi âm trong tay anh ta, cười và không nói một lời. 

Mạc Dĩ nắm chặt chiếc bút, làm ra vẻ muốn đập gãy cây bút, tuy nhiên chẳng có ai ngăn cản anh ta. 

Tô Ngự lấy một cây bút khác từ trong túi quần ra. "Muốn đập bỏ nó đúng không? Mời anh ra tay, không đủ thì tôi vẫn còn đây." 

Ngô Bỉ cũng lấy ra một ít đặt lên bàn, tiện thể ngồi xuống phía bên kia của ghế sofa, đầy hứng thú nhìn chằm chằm Mạc Dĩ. 

Mạc Dĩ làm sao mà không biết Tô Ngự sao có thể dễ dàng đưa bằng chứng quan trọng cho anh ta như vậy. Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, anh ta hung tợn trừng mắt nhìn Ngô Bỉ một cái, dùng chính cây bút ghi âm đã ghi lại tiền án của mình ký tên vào hợp đồng. 


Anh ta vừa viết xong, Ngô Bỉ liền lấy đi bản hợp đồng, lao tới bên cạnh Tô Ngự hiến dâng "bảo vật". Sau khi Tô Ngự tiếp nhận hợp đồng, ánh mắt ra hiệu nhìn về phía Ngô Bỉ, quay đầu lại cười nói. 

"Ngô Bỉ nói cho tôi biết, lần trước tôi đánh anh với cách thức có lẽ là không đạt chuẩn lắm, bằng không anh đã ngất đi sau hai cú đấm rồi..." 

Mạc Dĩ mở to đôi mắt, toàn bộ gương mặt tỏ vẻ không thể tin được nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt. 

"Các cậu muốn làm gì? Đây là bệnh viện đấy!" 

Ngô Bỉ vặn cổ vài lần, lộ ra nụ cười phong cách Tô Ngự. "Đúng rồi, Tô Ngự, lần trước địa điểm cậu chọn cũng không được! Đây là bệnh viện, đánh xong có thể trực tiếp đi gặp bác sĩ, thật tiện lợi." 

Mạc Dĩ né được cú đấm của Ngô Bỉ, xoay người hướng về phía cửa bỏ chạy, nhưng lại bị Tô Ngự túm lấy cổ tay. Ngay sau đó, một cú ném qua vai đẹp mắt, động tác này Ngô Bỉ đã dạy cậu rất nhiều lần, từ lâu đã thành thạo đến trình độ cao nhất. 

Mạc Dĩ nằm trên sàn mở mồm thật to thở hổn hển, không cam lòng nhìn chằm chằm vào Tô Ngự. 

"Vốn dĩ tôi giống anh, đều là lưu manh nho nhã, chính anh lại nhất quyết muốn tôi biến thành giống Ngô Bỉ. Cơ mà như vậy cũng tốt, bằng cách này tôi có thể giống cậu ấy, đều là lưu manh thô lỗ! Ngô Bỉ, đến lượt cậu." 


Tô Ngự lui về phía sau, bóng dáng Ngô Bỉ dần dần đến gần, hắn ngồi lên người Mạc Dĩ, sức ép vô hình khiến Mạc Dĩ hoàn toàn ngạt thở.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip