Chương 7: Nhắc đến.
Giọng nói từ phía bên kia cánh cửa truyền đến, là Ngô Chính Hào, ông dẫn bác sĩ vừa đến cửa đã thấy Ngô Bỉ đang làm ầm ĩ, đoán rằng Tiêu Tán sẽ không dễ dàng nói ra rằng con trai mình đã xảy ra chuyện gì, nên ông đã lên tiếng để giải vây.
Ngô Bỉ nằm trên giường bệnh, hai mắt mở to, khó tin nhìn Tiêu Tán.
Tiêu Tán không dám nhìn hắn, mái tóc buông xõa che đi biểu cảm, xuyên qua những sợi tóc đen, bà thoáng thấy nét mặt tuyệt vọng của Ngô Bỉ, không đành lòng nhìn thêm nữa, thế nên bà che mặt lại, đứng dậy, hướng về phía cửa.
Tâm trí Ngô Bỉ vang lên lùng bùng, hắn cố gắng nâng tay trái lên, trên đó có vết sẹo đã lành sau khi bị trầy xước.
"Không thể nào. Con rõ ràng tận mắt nhìn thấy cậu ấy bình an vô sự. Con còn nghe thấy giọng nói của cậu ấy, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cậu ấy. Cậu ấy là người đã kéo con ra khỏi xe, chính cậu ấy là người bảo con hãy cố gắng lên, chính cậu ấy... cậu ấy sẽ không..."
Ngô Bỉ vốn tưởng rằng tim mình sẽ đau như xé nát, thế nhưng sau khi nghe được tin, trong lòng lại không có chút gợn sóng nào. Hắn đặt tay lên ngực, cảm giác trái tim đập mạnh vẫn còn đó, thế nhưng, tại sao, hắn không thấy đau lòng vì Tô Ngự?
Ngay cả đôi mắt của hắn cũng không nghe lời, không có chút chua xót nào, một giọt nước mắt cũng không thể ép ra được.
Hắn chỉ lặng lẽ nằm yên trên giường bệnh như thế, mặc cho các bác sĩ và y tá "hành xác", như thể đã mất đi linh hồn, chỉ còn lại một thân xác trống rỗng.
------
Ngày đầu tiên...
Tô Chí Cương và Châu Lê dẫn Đoá Đoá đến thăm hắn một lần, Đoá Đoá ở trước mặt hắn khóc rất nhiều, nước mắt và nước mũi cọ xát trên tay Ngô Bỉ, nhưng trong lòng hắn lại không cảm nhận được gì.
Mang theo lời nói dối đến đây, Tô Chí Cương và Châu Lê cũng không dám nói gì, chỉ im lặng ở bên hai đứa trẻ, đến khi Đoá Đoá khóc đã mệt, Châu Lê liền ôm cô bé vào lòng.
Trước khi đi, chỉ để lại cho Ngô Bỉ một câu. "Ngô Bỉ, khi con khỏe lại, hãy quay lại con hẻm và thu dọn, Tô Ngự... bức tượng Tô Ngự, chúng ta không mang nó đi, nó vẫn ở đó đợi con."
...
Ngày thứ hai...
Nhóm bạn của Ngô Bỉ đều đến thăm hắn, họ mím môi không dám thở mạnh. Sau cùng vẫn là Phán Phán bạo dạn hơn, ngồi xuống bên cạnh Ngô Bỉ, cô rụt rè đưa tay ra, cẩn thận từng li từng tí nắm lấy tay Ngô Bỉ.
Trước kia mỗi khi Phán Phán tỏ ra có chút tình ý, Ngô Bỉ đều sẽ trực tiếp cự tuyệt, "Nói gì thì nói đi, động tay động chân làm gì?"

Thế mà lần này, tay cô nắm lấy tay Ngô Bỉ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Ngô Bỉ, nhưng liệu cô có vui mừng được không.
"Ngô Bỉ, cậu nhất định phải mau chóng khỏe lại. Cậu đã nằm trên giường bệnh hơn một tháng rồi, thiếu đi giọng nói của cậu, tụi mình vẫn chưa quen được, cậu cùng tôi... chúng tôi nói chuyện một lát, có được không?"
Những nam sinh khác thấy Ngô Bỉ không tức giận, lúc này mới tới gần hắn, cậu một câu tôi một câu, phòng bệnh cuối cùng cũng có chút sinh khí.
Họ ở lại cho đến chập tối, Phán Phán lưu luyến buông tay Ngô Bỉ ra.
"Ngô Bỉ, tụi mình về đây, những ngày này nếu cậu buồn chán thì nhớ gọi điện cho tụi mình, tụi mình luôn trực sẵn!"
"..."
Vẫn là một mỹ nam trầm tính, vẫn không nói gì cả ngày.
...
Ngày thứ ba...
Mạo Xung đến thăm Ngô Bỉ.
Hôm đó, khi cậu ta đến nhà họ Tô tìm Tô Ngự, phát hiện cả nhà Tô Ngự đã chuyển đi, sau đó tìm đến quán ăn do Châu Lê làm chủ, từ Đoá Đoá mà biết được tin hai người gặp tai nạn xe, Tô Ngự đã mất, Ngô Bỉ thì bị thương nặng phải nhập viện.
Ngô Bỉ nằm trên giường bệnh, ngây ngốc nhìn trần nhà. Mạo Xung ngồi cạnh giường bệnh, ngây ngốc nhìn Ngô Bỉ.
Hai người đều là kiểu người thường ngày thích nói chuyện phiếm, vào khoảnh khắc này trông như chú rể bị câm, hoàn toàn phụ thuộc vào khuôn mặt.
Khi mặt trời dần dần lặn về hướng tây, Mạo Xung chẫm rãi nói, "Chuyện xảy ra với Tô Ngự, chẳng ai ngờ tới cả, cậu cũng đừng tự trách bản thân, chẳng ai lại muốn gặp tai nạn xe. Hơn nữa, hơn nữa..."
Mạo Xung bỗng đứng dậy, hai mắt đau buồn nhắm lại, siết chặt nắm tay. "Hơn nữa, Tô Ngự, cậu ấy nhất định không muốn nhìn thấy cậu trong bộ dạng này đâu."
Nói xong, cậu ta không nói lời tạm biệt với Ngô Bỉ mà quay người lao ra khỏi phòng bệnh, nước mắt không thể giấu được nữa, lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt.
Cậu ta trốn trong lối thoát hiểm, ngồi xổm trên cầu thang, ôm đầu và khóc nức nở.
"Tô Ngự... Tô Ngự... "
...
Một tuần trôi qua, mọi người đều cho rằng hắn bởi vì Tô Ngự đã mất, sẽ bắt đầu phát điên, thế mà Ngô Bỉ lại trầm lặng hơn bao giờ hết, im lặng đến mức như không tồn tại.
Ngay cả khi Mạc Dĩ đến thăm, Ngô Bỉ cũng biết rõ Mạc Dĩ đã âm mưu phá hỏng phanh xe của Tô Ngự, nhưng trong lòng lại không thể tạo ra bất kỳ gợn sóng nào.
"Anh nghe dượng nói rằng một tuần nay cậu đã không mở miệng nói một tiếng nào. Lại muốn gây rắc rối gì nữa sao?"
"..."
Ngô Bỉ vô cùng bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào tên sát nhân ngay trước mặt, nhưng vẫn không nói một lời.
"Một tai nạn ô tô nho nhỏ mà đã có thể đánh gục cậu, chẳng giống Ngô Bỉ mà anh biết. Anh biết cậu đang nghĩ cái gì, cậu hận anh, hận anh vì đã chia cắt hai người."
Mạc Dĩ nghiêng đầu nhìn Ngô Bỉ, hừ lạnh một tiếng, bỗng lao tới mép giường, một tay nắm lấy cổ áo Ngô Bỉ, kéo hắn ngồi dậy.
"Hai mẹ con bọn họ đều không phải là đèn cạn dầu, nếu như anh không ra tay, đợi đến khi cậu bị cậu ta nuốt chửng, đến cả xương cốt cũng không thể phun ra, cậu hối hận lần nữa cũng đã muộn rồi. Anh thà rằng để cậu ghét anh, còn hơn trơ mắt nhìn cậu bị cậu ta chơi đùa."
Thấy Ngô Bỉ vẫn không nhúc nhích, Mạc Dĩ hung tợn nghiến chặt răng, chậm rãi cúi đầu xuống. Anh ta từ từ buông tay ra, đặt Ngô Bỉ về vị trí ban đầu, đắp chăn cho hắn, anh ta trở lại với dáng vẻ lịch thiệp thường ngày, nhẹ nhàng đẩy kính lên.
"Cậu ta đã mất rồi, nhưng cuộc sống của cậu vẫn phải tiếp tục, vì vậy cậu hãy tự mình suy nghĩ đi."
Sau khi Mạc Dĩ rời đi, phòng bệnh lại rơi vào im lặng, Ngô Bỉ có thể nghe rõ tiếng mạch đập của mình.
-------
Trong vài tuần tiếp theo, những người này vẫn thay phiên nhau đến khuyên nhủ hắn, chỉ là Tô Chí Cương, Châu Lê và cả Đoá Đoá, ngoại trừ ngày đầu tiên ba người đến đây, thì không bao giờ đến nữa.
Ngày hôm đó, Tiêu Tán đang ngồi bên cửa sổ, trên tay cầm một quả táo, khi con dao quét qua lớp vỏ, phát ra âm thanh sột soạt. "Ngô Bỉ à, dạo này con thấy khỏe hơn chưa?"
"..."
Có lẽ là đã quen với việc Ngô Bỉ không trả lời nên Tiêu Tán về cơ bản là đang tự nói chuyện với chính mình. "Dì và ba con nghĩ rằng, đợi đến khi vết thương của con bình phục, con có thể vào trường đại học thuộc quỹ công ty, đến lúc đó con sẽ vừa học vừa làm bán thời gian, sau con khi tốt nghiệp, con có thể trực tiếp giúp đỡ ba con."
"..."
"Những quả táo này là do cậu hai Mạc Nhân Hoà của con tặng. Hôm nọ dì và ba con đã nếm thử, cảm thấy vô cùng ngọt. Nghĩ rằng ở đây được một khoảng thời gian rồi, hẳn là con sẽ thèm đồ ngọt, nên đã xin cậu hai con mang về một ít. Con ăn thử nhé... "
Trong khi nói, lưỡi dao cắt từng miếng táo lớn, Tiêu Tán cau mày, lặng lẽ thở dài. "Con từng nói kỹ năng dùng dao của mẹ con rất giỏi, còn dì, gọt một quả táo thôi cũng tốn rất nhiều công sức, thật là để cho người ta cười nhạo... "
"Đưa tôi con dao."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip