Chương 94: Một bức thư tình.
Trương Tung vốn định hỏi Ngô Bỉ và Tô Ngự, rốt cuộc hai người họ có bao nhiêu em gái mưa.
Nhưng đến khi ông ta nhìn rõ dáng vẻ của người đang đến, những lời muốn hỏi đều bị nghẹn lại trong cổ họng.
Người xuất hiện trước mặt họ chính là Trương Dao!!
Tô Ngự và Ngô Bỉ quay mặt sang nhìn nhau, có chút mơ hồ, tại sao Trương Dao cũng xuất hiện ở nơi này?
Tô Ngự thoáng nhìn thấy bộ dạng chột dạ của Trương Tung, "Đội trưởng Trương, Trương Dao cũng là do chú đưa tới đây sao?"
Trương Tung đã gần năm mươi tuổi nhưng vẫn có chút không che giấu được sự lúng túng, cười gượng hai tiếng, mím môi gật đầu, "Con bé là cháu gái của tôi, tôi là chú ruột của con bé. Hai ngày trước nghe được tin hai cậu đến chỗ tôi, con bé nằng nặc đòi đến gặp hai cậu. Tôi nghe con bé nói mấy người các cậu lúc học cấp ba đều là bạn cùng lớp."
Tuy rằng Trương Tung không hiểu tại sao Trương Dao lại muốn gặp Ngô Bỉ và Tô Ngự đến vậy, nhưng nghĩ rằng vì ba người họ biết nhau, nói không chừng vẫn có thể hỏi Trương Dao, Ngô Bỉ và Tô Ngự có thực sự bị bệnh không.
Trong lúc nói chuyện, Trương Dao mang theo nụ cười đặc trưng của mình, cấp tốc nhìn quét qua hai người Ngô Bỉ và Tô Ngự, mỉm cười thẹn thùng.
"Tô Ngự, Ngô Bỉ, lâu rồi không gặp~"
Sau khi chạm mắt hai người, lại có chút ngượng ngùng, vậy nên cô trốn sau lưng Trương Tung, để lộ nửa khuôn mặt ra.
Trương Tung kinh ngạc, 'Trương Dao lúc ở nhà cũng không có trông như thế này, quả nhiên người con bé thích nhất định là một trong hai người Tô Ngự và Ngô Bỉ!'
Vì thế ông ta vui tươi hớn hở nhường đường, đẩy Trương Dao ra, bất kể Trương Dao hốt được người nào, cũng coi như là đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ mà Ngô Chính Hào giao cho.
"Các bạn trẻ cùng nhau vui vẻ nhé, chúng ta sẽ không quấy rầy nữa."
Ông ta dẫn nhóm người của mình rút lui, đi được nửa đường, quay đầu lại và căn dặn: "Ngô Bỉ, các cậu trò chuyện với nhau cũng đừng quên việc học, lát nữa tôi sẽ thay các cậu báo cho ba các cậu xin nghỉ phép, sẽ có lớp đào tạo khác vào buổi chiều."
Trong phòng khách, Diệp Vãn Anh và Tôn Ngữ vẫn còn ở đó bất phân cao thấp, ba người còn lại lúng túng ngồi cạnh nhau làm khán giả xem trận chiến.
Trương Dao len lén nhìn Tô Ngự, đã lâu như vậy không gặp nhau, so với sắc mặt u ám lúc ở buổi tiệc tốt nghiệp, tuy rằng vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt dường như đã dịu dàng hơn trước không ít. Xem ra trong thời gian này đã cùng với Ngô Bỉ...
Lại nhìn sang Ngô Bỉ, so với trước đây hình như gầy đi một chút, bớt đi vẻ trẻ con hơn trước rất nhiều. Tuy rằng vẫn có chút dữ tợn, nhưng dường như khi ở gần hắn, đã cảm thấy bớt áp lực hơn rất nhiều, có lẽ là dưới sự huấn luyện của Tô Ngự...
Cô không khỏi chống cằm, si mê nhìn chằm chằm vào cặp đôi đẹp trai trước mặt.
Thật tốt cho mắt!
Tô Ngự bị cô nhìn như vậy có chút không thoải mái, nhớ tới hôm tiệc tốt nghiệp, Trương Dao đã viết cho cậu một bức thư tình. Tuy rằng bức thư tình đã bị Ngô Bỉ lấy đi, đến bây giờ cậu vẫn không biết trong thư viết gì.
Nghĩ rằng không thể để người ta nghĩ mình là người phụ lòng, thế nên cậu quay đầu lại nhìn Trương Dao.
Bốn mắt chạm nhau, đôi mắt của Trương Dao mở to, liên tục cúi đầu xuống.
Cô lẩm bẩm trong đầu, 'Nhìn tôi làm gì? Nhìn Ngô Bỉ đi, tôi chỉ muốn thấy hai người nhìn nhau thôi!'
"Trương Dao, có chút chuyện, tôi nghĩ nên đích thân nói với cậu."
Trương Dao lúng ta lúng túng ngẩng đầu lên, "Cậu muốn nói gì với tôi?"
Tô Ngự nhẹ nhàng cúi người xin lỗi, "Còn nhớ bức thư tình cậu đưa cho tôi vào buổi tiệc tốt nghiệp không?"
Giọng nói của Tô Ngự rất nhỏ nhẹ, nhưng mà lúc cậu nói, vừa hay lại vướng vào cuộc cãi vã của Tôn Ngữ và Diệp Vãn Anh. Câu nói này lại bị phóng đại vô hạn trong căn phòng yên tĩnh.
"Thư tình?!" Tôn Ngữ và Diệp Vãn Anh đồng thanh hét lên.
Sau khi hai người họ nhìn nhau, liền bỏ qua cuộc cãi vã mà lao tới chỗ Tô Ngự.
Tôn Ngữ trong mắt tràn ngập mùi hóng dưa, trong khi Diệp Vãn Anh trong mắt tràn đầy oán hận.
Diệp Vãn Anh nhìn Trương Dao từ trên xuống dưới, phải mất một lúc mới nhớ ra người trước mặt là ai.
Trước đây, Trương Dao lúc nào cũng đều trông không nổi bật, tuy nhiên, tại sao chỉ qua một thời gian, Trương Dao vẫn luôn vâng vâng dạ dạ trước đây đã biến đâu mất.
Cô ta vén mái tóc xõa ra sau tai, dùng giọng điệu dịu dàng và nụ cười nhã nhặn thường ngày, nói: "Tô Ngự, đây chẳng phải là Trương Dao sao? Lâu rồi không gặp."
Cô ta đưa tay về phía Trương Dao, Trương Dao có chút không biết phải làm sao, miễn cưỡng bấm bụng bắt tay cô ta.
"Xin... xin chào, Diệp Vãn Anh, cậu dường như còn xinh đẹp hơn trước nữa."
Diệp Vãn Anh trong lòng cảm thấy lâng lâng, mặc dù thường xuyên nghe được những lời này, nhưng không bao giờ thấy chán khi nghe đi nghe lại.
Cô ta lại đưa tay nhẹ nhàng vén tóc ra sau, nụ cười càng rạng rỡ hơn.
Mỗi khi cô ta di chuyển lên xuống, mùi nước hoa quá nồng lan ra khắp không khí, khiến Ngô Bỉ không khỏi cau mày.
Hắn dùng một tay bịt mũi, tay kia liên tục vẫy vẫy không khí trước mặt, như thể mùi nước hoa là một loại khí độc nào đó, chỉ cần hít thêm một hơi sẽ giết chết hắn.
"Cô ngày nào cũng xịt nhiều nước hoa như vậy rốt cuộc là muốn che giấu điều gì?"
Tôn Ngữ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Ngô Bỉ, bắt chước y hệt động tác của Ngô Bỉ, nhanh nhảu giành quyền trả lời: "Tôi biết rồi! Cô ta làm vậy bởi vì cố giấu mùi cơ thể của mình!"
Nghe vậy, Ngô Bỉ cười đến mức ngả người ra sau, cười đến mức không thể duỗi thẳng eo, Ngô Bỉ cũng không quên đập tay với Tôn Ngữ.
Còn Diệp Vãn Anh lại rất tức giận, thân thể không ngừng run rẩy.
Cô ta chuyển từ công sang thủ, cúi đầu ủ một lúc, khi ngẩng đầu lên lần nữa, nước mắt lại trào ra.
"Tô Ngự, chúng ta hiếm khi gặp lại nhau, cậu định để bọn họ bôi nhọ tớ như vậy sao?"
Nói xong lời cuối cùng, giọt nước mắt lượn tròn từ từ trượt xuống, dánh vẻ yếu ớt giống như một bông hoa dại nhỏ bị gió mạnh uốn cong, cảnh tượng đó đáng thương làm sao.
Tô Ngự dùng tầm nhìn ngoại vi nhìn thấy sự tương tác hoà hợp giữa Ngô Bỉ và Tôn Ngữ, tuy rằng biết Ngô Bỉ không có ý đó, nhưng động tác mượt mà như vậy không thể ngày một ngày hai có thể thành thạo, trong lòng bực dọc.
Tô Ngự chậm rãi ngẩng đầu lên, "Cậu không bao lâu nữa là kết hôn với Mạc Dĩ rồi, tại sao còn cãi nhau với tiểu bối bọn họ như vậy làm gì? Tôi còn muốn hỏi cậu, tại sao lại biết chúng tôi ở đây?"
Diệp Vãn Anh không ngờ rằng Tô Ngự sẽ trả lời một cách nghiêm túc như vậy, lập tức ngưng khóc và bật cười, đôi mắt đẫm lệ được chiếu bởi ánh mặt trời, toả sáng rực rỡ.
Cô ta phấn khởi nắm lấy tay Tô Ngự, ngồi xổm xuống mỉm cười: "Là Mạc Dĩ nói cho tớ biết các cậu ở đây, anh ấy nói rằng đã nhận được tin tức, biết được chú Ngô nhờ người đến đào tạo đặc biệt cho hai cậu, còn cố ý sắp xếp tớ đến đây để cùng các cậu học tập, chú Ngô cũng đã đồng ý rồi."
Tô Ngự không quen bị người lạ chạm vào, lặp tức rút tay lại, đút vào túi quần, chóp mũi hừ nhẹ một tiếng "Ừm" rồi không nói gì nữa.
Thấy Tô Ngự lại khôi phục vẻ lạnh lùng, Diệp Vãn Anh chỉ tay vào Trương Dao: "Trương Dao, bức thư tình vừa rồi mà Tô Ngự nhắc tới là do cậu viết đúng không?"
Trương Dao vẫn còn đang ăn dưa, còn chưa tìm ra mối quan hệ giữa những người này, đột nhiên bị nhắc tên, đầu óc một khoảng trống rỗng.
"Ah?"
Diệp Vãn Anh cho rằng cô muốn giả ngốc, bĩu môi ngồi cạnh Trương Dao, nắm chặt tay Trương Dao trong tay mình.
"Cậu nhất định là đang xấu hổ phải không? Cậu cũng không cần lo lắng về mối quan hệ của tớ và Tô Ngự, nói đi, tớ sẽ không trách cậu đâu."
Khi nói, giọng điệu nghe giống như bà chủ nhà.
Trương Dao có chút lúng túng không biết phải làm sao, chung quy nội dung trong thư có hơi khó mà giải thích được.
"Tớ đã viết một bức thư tình cho Tô Ngự, chỉ là lúc đó Tô Ngự đã trực tiếp từ chối rồi."
Nghe được tin Trương Dao bị Tô Ngự từ chối, Diệp Vãn Anh mới thu hồi dáng vẻ kiêu ngạo, nở ra nụ cười chân thành nhất trong ngày hôm nay.
Cô ta nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mu bàn tay của Trương Dao với vẻ mặt thương tiếc, nhỏ giọng thì thầm.
"Ừm, tớ hiểu cảm giác của Tô Ngự. Trước đây khi còn học ở trường chúng ta, tớ cũng thường xuyên nhận được thư tình, tuy rằng chúng tớ đều biết mỗi bức thư tình đều là tấm lòng chân thành nhất của họ, nhưng đối với chúng tớ, đó là một chút rắc rối."
Đôi mắt của Tôn Ngữ trợn ngược lên gần đỉnh đầu.
"Nói như thể chưa từng có ai nhận được thư tình vậy á~ Cũng phải, suy cho cùng chỉ có người già mới nhớ nhung quá khứ và những năm tháng đã từng nhận được thư tình."
"Cô không nói, không ai nghĩ cô bị câm đâu."
"Lại lên cơn rồi ~"
"Cô!"
Hai người họ lại bắt đầu cãi nhau lần nữa, ba người kia chỉ có thể lùi lại để tránh chiến trận, đứng sát cánh cửa.
Tại sao họ không chạy ra khỏi cửa?
Họ cũng muốn thoát khỏi chiến trường này, nhưng lão già Trương Tung đó, trước khi rời đi đã khóa cửa phòng, bọn họ có muốn cũng không thể rời đi.
"Tô Ngự, bức thư tình đó, cậu đã đọc chưa?" Trương Dao hỏi.
Tô Ngự lắc đầu: "Thật xin lỗi, bức thư đó đã bị Ngô Bỉ lấy đi rồi, tôi vẫn chưa kịp xem."
Bị sự chân thành của Tô Ngự là cho cảm động, Trương Dao đỏ mặt cúi đầu.
"Thật ra là, bức thư tình đó vốn dĩ là..."
"Hey hey hey ~"
Cô chưa kịp nói xong, bên kia cánh cửa đã vang lên một tràng cười thô tục, ba người đều giật mình.
Ngô Bỉ phản ứng đầu tiên, đưa tay nhẹ nhàng gạt Tô Ngự đứng sang một bên, rồi tung một cú đá toàn lực về phía cửa.
Sau một tiếng rầm, cánh cửa khoá chặt bị đá tung ra, tiếng áo áo gào khóc của Trương Tung từ ngoài cửa truyền đến.
"Ngô Bỉ, tiểu tử chết tiệt nhà ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip