Chương 98: Thêm một thuyền viên nữa.


Sáng sớm hôm sau, Diệp Vãn Anh thu dọn hành lý rời đi, so với sự miễn cưỡng lần trước, lần này cô ta rời đi đặc biệt kiên quyết, thậm chí còn không nói lời từ biệt với Tô Ngự. 

Trước khi lên xe, cô ta thì thầm với Tôn Ngữ vài câu rồi bình tĩnh rời đi. 


Trương Dao núp sau một gốc cây lớn, lặng lẽ chăm chú nhìn bọn họ, có chút e sợ, nếu như Tô Ngự biết là chính cô đuổi Diệp Vãn Anh đi, không biết Tô Ngự có trách cứ mình hay không. 

Chuẩn bị bỏ chạy thì bị Tôn Ngữ ngăn lại. "Trương Dao!" 

Trương Dao hoảng loạn quay đầu, sợ người khác không biết mình đã làm điều xấu, nên dũng cảm đối mặt. 

"Có... có chuyện gì sao?" 

Tôn Ngữ mỉm cười nhưng không nói gì, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Trương Dao, không biết vì sao, trong tay Tôn Ngữ như thể có một loại ma lực, Trương Dao cảm thấy trái tim hoảng loạn của mình được Tôn Ngữ an ủi như vậy, đã bình tĩnh lại không ít. 

Ánh mắt cô vẫn lảng tránh, "Đừng hỏi tôi, tôi không biết gì cả." 

Tôn Ngữ trầm ngâm cười cười, "Đừng tự trách mình. Diệp Vãn Anh rời đi không liên quan gì đến cậu, cô ấy còn có việc riêng phải làm. Đến đây chỉ là lời từ biệt cuối cùng đối với thanh xuân của chính cô ấy mà thôi." 

Trương Dao bán tín bán nghi gật đầu, "Cậu ấy nói cho cậu biết rồi sao?" 

Tôn Ngữ nhẹ nhàng thở dài, sau đó lặng lẽ ghé vào tai Trương Dao thì thầm, "Yên tâm, chúng ta cùng một thuyền." 

Nói xong liền rời đi không thèm ngoảnh lại, để lại Trương Dao với vẻ mặt mơ màng, một mình chểnh choảng trong gió. 

Cùng một thuyền? Chẳng lẽ Tôn Ngữ cũng đẩy thuyền đôi này á? 

Trương Dao lập tức sống lại tại chỗ, "Này, sao không nói sớm hơn hả, làm tôi lo lắng cả buổi trời." 


Thế là, trong lớp học đã xảy ra một cảnh tượng kỳ lạ. Tôn Ngữ, người luôn chăm chú nghe giảng mấy ngày qua, bây giờ lại ngồi ở hàng cuối cùng với Trương Dao. 

Lúc Tô Ngự và Ngô Bỉ bước vào lớp học, còn tưởng rằng bị hoa mắt, đối mặt nhau cả hai đều nhìn thấy sự bối rối trong mắt đối phương. 

"Họ trở nên thân thiết như thế từ khi nào vậy?" 

"Không biết nữa." 

Không ngờ rằng, sự tương tác của họ lúc này, ở trong mắt Trương Dao tràn đầy đường ngọt. 


Cô lấy trong cặp sách ra cuốn fanfic [Vô Ngự Luân Bỉ] được viết từ thời trung học, đưa nó cho Tôn Ngữ, nhướng mày đầy tự hào để thể hiện thiện chí của mình. "Cậu lọt hố bao lâu rồi?" 

Tôn Ngữ sửng sốt một lát khi nhìn thấy cuốn sách dày cộp này, sau khi cầm lấy cuốn sách, ngẫu nhiên lật qua vài trang, mang tai trong nháy mắt đã đỏ bừng, không khỏi quay đầu lại nhìn Trương Dao. 

Trương Dao không rõ nguyên do, chớp mắt vài lần và chờ đợi câu trả lời của Tôn Ngữ. 

'Xem ra tiểu cô nương này vô hại, trong đầu đang nghĩ về cái gì vậy?!' 

Tôn Ngữ có chút mất tự nhiên, đóng cuốn sách lại, "Những thứ này đều là do cậu viết à?" 

Trương Dao hào hứng gật đầu. Những mẫu sáng tác nhỏ này bình thường đều không có ai chia sẻ, mặc dù Trương Tung cũng đã lọt hố hai người họ, nhưng dù sao cũng là chú ruột của cô, nếu như bị ông ta phát hiện ra Trương Dao viết ra cuốn tiểu thuyết này, Trương Dao e rằng không thể ngẩng đầu lên được nữa. 

Hiếm khi có thể người cùng chia sẻ, rõ ràng Trương Dao đã vui vẻ hơn trước rất nhiều. 

"Đúng vậy, trước đây khi còn đi học, tôi đã lén lút quan sát họ. Lúc đầu tôi còn tưởng đó là ảo tưởng của mình, nhưng mà thật sự là couple thì không thể không đào sâu nó." 

Tôn Ngữ khoé môi giật giật, dùng ánh mắt đồng cảm nhìn bóng lưng Tô Ngự và Ngô Bỉ, "Cậu cũng khá hiểu bọn họ nhỉ." 

Trương Dao lại lấy ra từ trong cặp của mình một đống ảnh, mỗi một bức đều là cô bí mật chụp Tô Ngự và Ngô Bỉ trong thời kỳ thanh xuân vườn trường. 

Trong các bức ảnh, không là Ngô Bỉ đang nhìn Tô Ngự, thì cũng là Tô Ngự đang nhìn Ngô Bỉ. Mỗi ánh mắt trong những bức ảnh đều khiến người ta tưởng tượng xa vời. 

"Có một bí mật muốn kể cho cậu nghe, có một đêm, trường chúng tôi bị mất điện, cậu đoán xem tôi đã nhìn thấy gì?" 

Tôn Ngữ cố gắng hết sức để đè nén cảm xúc của mình, bàn tay vô thức che lấy trái tim nhỏ bé của mình lại, "Nhìn thấy cái gì?" 

"Lớp học lúc đó rất hỗn loạn, tôi nhìn thấy Ngô Bỉ chạy xuyên qua đám đông và đến gần Tô Ngự, sau đó, sau đó cậu ấy đã..." 

Trương Dao càng nói càng phấn khích, lúc ngước mắt nhìn lên, phát hiện một cái lỗ trên trần nhà, có một con mắt bên trong, doạ cô sợ đến nỗi che miệng, nước mắt gần như sắp rơi xuống. 

Giây tiếp theo, một tiếng nổ rầm tầm xé toạc bầu trời. 

Trương Tung vốn đang trốn trên mái nhà và nhìn lén, cũng bị giọng nói ma thuật của cô làm cho giật mình. Không chú ý nên giẫm phải chân mình, không kịp để hét lên, đã rơi phịch xuống khe núi nhỏ. 

Rất nhanh sau đó, Trương Tung đã được trực thăng tư nhân chở đi, theo chân nhóm người đưa đi còn có Trương Dao tràn đầy áy náy. 

Trước khi rời đi, cô giao phó sứ mệnh quan trọng này cho Tôn Ngữ. 

"Trong thế giới này, e rằng chỉ có ba người chúng ta là đẩy thuyền cặp đôi này. Tôi phải đi cùng chú tôi đến bệnh viện, hai người họ xin giao phó lại cho cậu." 

Với đôi mắt đẫm lệ, không phải vì chú của mình đang nằm bất tỉnh trên cáng, mà là vì không thể ở bên dõi theo Tô Ngự và Ngô Bỉ được nữa. 


Lúc hoàng hôn, Tô Ngự xuất hiện đúng giờ trên sân chạy, điều khác biệt là người ngồi trên bục không còn là người hâm mộ số một của hai người họ nữa, mà là Tôn Ngữ. 

Cô ngồi sau kính chắn gió, chiếu đèn pin vào cuốn sách của Trương Dao, thích thú say mê đọc nó. 

Trong bài viết của Trương Dao, Tôn Ngữ dường như nhìn thấy Tô Ngự và Ngô Bỉ thiên lôi câu động địa hoả* ngay trước mặt cô, khiến nhiệt huyết của cô sôi sục. 

(*Thiên lôi câu động địa hoả: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân.) 


Sau khi Tô Ngự hoàn thành mười vòng, Tôn Ngữ làm theo chỉ dẫn của Trương Dao, đưa cho cậu một chiếc bình giữ nhiệt. 

Thấy Tôn Ngữ là người đến giao sữa, Tô Ngự có hơi bất ngờ. 

Biểu cảm của cậu được quản lý tốt đến nỗi Tôn Ngữ không nhận thấy bất kỳ sự biến hoá nào trên biểu cảm của cậu. 

Tôn Ngữ không nói gì, chỉ ngồi cạnh Tô Ngự, có lẽ là do lượng thông tin mà Trương Dao cung cấp cho cô vào buổi sáng quá quá nhiều, Tôn Ngữ lúc này có chút không thể tiêu hóa được, luôn muốn nhìn trộm Tô Ngự. 

Sau lần nhìn trộm thứ N, Tô Ngự lên tiếng. "Nhìn đủ chưa?" 

Sau khi Tôn Ngữ bị bại lộ, đơn giản không giả vờ nữa, trực tiếp quay đầu lại, quang minh chính đại nhìn Tô Ngự. 

"Chuyện của hai người... là thật đúng không?" 

Mặc dù trong lòng cô mười phần đã có tám phần chắc chắn, nhưng vẫn muốn tìm hiểu rõ ràng. 

Tô Ngự chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái, ngay sau đó cậu duỗi tay ra, lộ ra chiếc đồng hồ thần giao cách cảm. 

"Cô có muốn thử ấn vào nó không?" 

Tôn Ngữ không rõ tại sao, ngây ngốc làm theo lời nói. 

Ngay khi ấn vào, ngay tâm đồng hồ bắt đầu phát sáng, sau đó ánh sáng giống như những gợn sóng lan rộng ra xung quanh, cho đến khi toàn bộ màn hình bị ánh sáng chiếm giữ, tiếng nhạc tuyệt vời kèm theo tiết tấu nhẹ nhàng, ánh sáng nhấp nháy nhấp nháy như suy nghĩ của con người, lúc xa lúc gần. 

Chưa đầy nửa phút, điện thoại của Tô Ngự reo lên. 

Tô Ngự đưa điện thoại qua, không nói gì, chỉ hơi hơi nhướng mày. 

Tôn Ngữ liếc nhìn màn hình điện thoại... là Ngô Bỉ. 

Cô trợn to mắt nhìn Tô Ngự, trơ mắt nhìn Tô Ngự nhấn nút trả lời. 

"Không lo chuyên tâm chạy, lại muốn tôi làm gì hả?" Giọng nói đùa giỡn của Ngô Bỉ vang lên. 

"Không để ý nên đụng phải." Nói xong, Tô Ngự lặp tức cúp điện thoại. 

Rất nhanh sau đó, đồng hồ và điện thoại của Tô Ngự kêu lên cùng lúc, vừa rồi là những bản nhạc chuông có chút êm tai, bây giờ trộn lẫn vào nhau, lại có phần chói tai. 

Điện thoại di động cứ vang lên liên tục như vậy, khoảng nửa giờ mới chịu ngừng. 

Tuy nhiên, Tôn Ngữ lại bình tĩnh đến lạ thường, như thể đã biết chuyện của họ từ lâu, không những không tỏ ra một chút ác cảm nào, ngược lại còn có vẻ như đã bị Trương Dao đồng hóa. 

Không hề báo trước, cô ôm bụng cười lớn, cười cho đến khi không thể đứng thẳng, cô mới kiềm chế một chút. 

"Tô Ngự, tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi, cậu thật sự tiếc lộ toàn bộ sao?" 

Tô Ngự cất điện thoại, ngồi ở bên cạnh Tôn Ngữ, đưa tay lau mồ hôi trên trán, ngước mắt nhìn bầu trời, bên cạnh vầng trăng lưỡi liềm là những vì sao không ngừng lấp lánh. 

"Nói đi, cô tiếp cận Ngô Bỉ, rốt cuộc là có mục đích gì?" 

Những lời này vừa nói ra, Tôn Ngữ lập tức đứng hình, rất nhanh sau đó mỉm cười thoải mái. "Quả nhiên, không thể giấu cậu bất cứ điều gì. Chẳng trách Mạc Dĩ đối với cậu... các cậu lại để tâm như vậy." 


Tô Ngự mở nắp bình giữ nhiệt ra nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, sữa lần này... thực sự không ngọt. 

Sau khi phản ứng lại, cậu để lộ ra một nụ cười tươi. 

"Trang giấy lần trước cô lấy đi, tôi đoán không phải là trang còn thiếu trong sổ kế toán." 

Tôn Ngữ nhún nhún vai, "Cậu đã đoán được rồi, hà cớ gì tới đây gài tôi? Cậu chỉ cần nhớ rằng, tôi sẽ không làm hại Ngô Bỉ." 

Tô Ngự giơ chiếc bình giữ nhiệt trong tay lên, "Cô đồng ý giúp cậu ấy giao sữa, nếu tôi lại nghi ngờ cô, chẳng phải là tỏ ra tôi quá thiếu hiểu biết sao?" 

Tôn Ngữ che miệng cười nói, "Thật ra, hai ngày trước đều không phải là Ngô Bỉ nhờ người đưa sữa tới." 

Tô Ngự gật đầu, "Tôi biết." 

Tôn Ngữ tưởng rằng Tô Ngự sẽ bị Trương Dao giấu kín trong bóng tối, vẫn không chịu bỏ cuộc, nói tiếp, "Thế nhưng hôm nay thật sự chính là Ngô Bỉ nhờ tôi mang đến đây cho cậu." 

Tô Ngự tiếp tục gật đầu: "Ừm, tôi biết." 


Trong lúc nói chuyện, hai người họ đã đi đến cây cầu này, sau khi đi qua cây cầu này, cậu và Ngô Bỉ lại bị chia cắt. 

Tô Ngự đang định tiến lên một bước thì bị Tôn Ngữ kéo lại. 

"Cô làm gì thế?" 

"Làm việc tốt thì phải làm đến cùng. Đừng nói nhiều nữa và đi theo tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip