CHƯƠNG 4
Sáng hôm sau Jaehan hỏi Yechan lại lần nữa mới biết là cậu muốn dọn ra ngoài ở, Jaehan không có ý kiến gì về việc này cả, đúng thật là ở ký túc xá có phần bất tiện hơn mình tự thuê ở ngoài.
Có điều từ sau hôm đó anh không nghe Yechan nhắc gì đến việc này nữa, Jaehan nghĩ chắc là do cậu hứng thú nhất thời thôi, nên bẵng đi một thời gian anh cũng không xem là thật và quên béng đi mất.
"Anh ơi, có điểm thi rồi, em đậu được vào trường đó rồi nè! Lát nữa chúng ta cùng đến gần đó xem nhà đi!" Lúc Yechan đang vui mừng cầm phiếu điểm nói muốn thuê nhà với Jaehan, trong ký ức của anh hoàn toàn không nhớ ra có chuyện gì liên quan tới việc thuê nhà.
Yechan thấy anh im lặng hồi lâu không trả lời, dần thu lại nụ cười trên khuôn mặt, sau đó nửa đùa nửa thật nghiêm túc hỏi: "Anh sẽ không quên đâu nhỉ? Anh đã hứa với em rồi mà."
Cuối cùng Jaehan cũng lục tìm được tàn dư về chuyện này trong ký ức của mình "Đâu có, tại vội quá anh chưa nhớ ra kịp, nhưng sau đó em không nhắc chuyện này với anh nữa nên anh nghĩ em nói giỡn thôi."
"Không đâu, em sẽ không nói đùa với anh, từng câu em nói đều là sự thật." Giọng điệu của Yechan cực kỳ nghiêm túc.
Jaehan cười rồi nói: "Ùm, rồi rồi, nếu anh đã hứa với em thì chắc chắn sẽ giữ lời, em muốn khi nào đi xem nhà mới?"
"Ngay bây giờ đi!" Yechan nói xong liền kéo Jaehan ra ngoài.
Đến nơi Jaehan mới biết Yechan sớm đã tới đây xem qua trước rồi, nên cậu dứt khoát dẫn Jaehan tới ngôi nhà cậu thích, với thiết kế một phòng khách một phòng ngủ đơn giản, không gian bên trong rộng rãi, nếu là một người ở thì chắc chắn sẽ rất thích hợp, nhưng... họ đang cần chỗ cho hai người ở mà.
"Yechan, em chắc là thích chỗ này chứ? Một phòng ngủ có ít quá không?" Jaehan không muốn làm cậu mất hứng, nhưng một phòng là không đủ, chưa kể hai người họ ở cùng nhau, nhỡ ngày nào đó ba mẹ hứng lên muốn đến thăm hay là Yechan đưa bạn về, tất nhiên phải có chỗ ngủ lại, chứ đâu thể đuổi người ta về giữa đêm được.
"Sao lại ít ạ? Chúng ta ngủ chung mà." Yechan vẫn chưa hiểu ý của Jaehan.
"Ý anh là lỡ như ba mẹ qua, hoặc có bạn đến chơi, thì phải có chỗ cho người ta ở lại chứ." Jaehan dừng lại một chút, cân nhắc câu chữ nói khéo với Yechan "Vả lại, bây giờ em lớn rồi, cũng cần phải có không gian riêng chứ."
Yechan nghe Jaehan nói xong liền nhíu chặt mày, cực kỳ không vui, nói chuyện cũng cao giọng hơn vài phần "Em không cần không gian riêng, em chỉ muốn ở với anh, hơn nữa chỗ này là nhà của chúng ta tại sao phải cho người khác tới?"
Jaehan không nghĩ Yechan sẽ tức giận vì chuyện này.
Yechan tự vẽ cho mình một cái vòng, cậu cho rằng cái vòng đó là phạm vi an toàn nhất, Jaehan rất may mắn được Yechan cho phép bước vào trong, còn những người khác lại bị cậu chặn hoàn toàn bên ngoài, Yechan không muốn bước ra ngoài để làm quen với họ, cũng không muốn họ đến gần tìm hiểu cậu.
Yechan đơn phương giận dỗi do bất đồng trong việc chọn nhà nên cuối cùng không cách nào xem tiếp được nữa, Jaehan chuẩn bị lái xe đưa cậu về nhà, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một khung cảnh, là một sân vườn nở đầy hoa.
Jaehan đỗ xe rồi bước xuống xe nhưng Yechan vẫn ngồi im không nhúc nhích, anh đi qua mở cửa ghế lái phụ, nghiêng người tháo dây an toàn cho cậu "Sao đây? Còn giận anh hả?"
Yechan quay đầu đi không nói chuyện, nhưng sắc mặt cũng dịu đi nhiều, Jaehan biết kiểu này thì cậu đã bớt giận phân nữa rồi, anh nắm lấy tay của Yechan "Ra đây xem đi, chỗ này là vườn hoa bí mật anh ngoài ý muốn phát hiện được, chưa dẫn ai tới bao giờ đâu."
Cuối cùng Yechan cũng chịu quay qua nhìn anh "Vậy em là người đầu tiên sao?"
Jaehan vừa buồn cười lại vừa giận, nhìn cậu mở miệng định nói thêm gì đó, không cần đoán cũng biết cậu muốn nói gì, Jaehan vội vàng xác nhận "Phải, em là người đầu tiên, cũng là người duy nhất, chịu chưa."
Lần này Yechan không nói nữa, nhìn Jaehan một cách xa xăm, ngoan ngoãn để Jaehan nắm tay bước xuống xe "Anh, đừng buông tay, em muốn nắm thế này."
Tay Jaehan vốn định buông ra lại nắm chặt, dẫn Yechan đi lên núi.
Nơi này là một thôn nhỏ hẻo lánh nằm cách xa thành phố, mấy năm trước Jaehan đã đến đây một lần. Khi đó anh vừa tốt nghiệp cấp ba, còn trúng tuyển vào trường đại học mơ ước, nên muốn cảm nhận phong tục tập quán nơi thôn quê, nhưng sau đó vì một loạt sự cố ngoài ý muốn, đầu tiên là đi sai xe, lên xe thì gặp móc túi bị mất sạch tiền và điện thoại, chỉ có thể đi dựa vào linh cảm, cuối cùng lại đến được nơi này.
Sau khi đến đây Jaehan mới biết vẫn còn nơi lạc hậu đến vậy, điều kiện trong thôn rất tệ, không có đường nhựa, con đường lớn duy nhất đi được cũng chỉ được lót bằng đá xanh với bùn khô, nhưng thật ra thì có cũng như không, bởi lẽ nơi này ít xe lai vãng, có những nhà thậm chí còn chẳng có điện chứ nói gì đến đèn giao thông.
Jaehan lúc đó cũng chỉ là đứa trẻ mới lớn, nhìn thấy trời càng ngày càng tối anh cảm thấy rất sợ hãi, tưởng chừng như sắp khóc đến nơi. Nhưng may mắn thay anh gặp được một bà lão hiền từ, bà đưa anh về nhà rồi bảo anh gọi điện thoại cho mẹ.
Bà ở một mình và vườn hoa này nằm sau nhà bà, thỉnh thoảng trong thôn cũng sẽ cử người ghé thăm, hầu hết thời gian của bà chỉ dùng để chăm nom cho khu vườn nhỏ đó, từng đóa hoa bà đều chăm sóc vô cùng kỹ lưỡng.
Jaehan có thể nói rằng từ xưa đến giờ anh chưa bao giờ được nhìn thấy một ngôi vườn đẹp đến vậy, khu vườn này như có sự sống, những khung giá đỡ thủ công kê cho hoa xem chừng có hơi cũ kỹ, bùn vừa được thay mới còn ươn ướt, cành cây được cắt tỉa thích hợp... chính tình yêu nhỏ bé này đã thể hiện được hoàn toàn sự sống của chúng.
Sau này anh cũng chưa từng quay lại đây, nhưng khung cảnh khu vườn ngập tràn hoa đã khắc sâu vào tâm trí anh.
"Sao anh lại đưa em đến chỗ này?"
"Anh cũng không biết tại sao nữa, tự dưng hôm nay anh đặc biệt muốn đưa Yechan đến chỗ này, muốn đưa em nhìn những đóa hoa được ban tặng sự sống bởi tình yêu."
Jaehan lần mò trong ký ức mơ hồ cuối cùng cũng đến được căn nhà khi xưa, nó khác xa với trí nhớ của anh, nơi vốn là căn nhà nhỏ sạch sẽ giờ lại chất đầy bụi, trên xà nhà đống đầy mạng nhện, hiện tại đang là tháng sáu cũng giống với năm đó, nhưng lại không ngửi thấy hương hoa lẽ ra phải tràn ngập cả ngôi nhà.
Jaehan như chết lặng, anh không nghĩ rằng mới trải qua vài năm ngắn ngủi, nơi đây dường như đã trở thành một nơi khác.
Yechan kéo anh đi về trước hai bước, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cửa không khóa kêu cót két vài tiếng thì bị đẩy vào trong, bụi từ trên đổ ập xuống, Yechan nhanh tay kéo Jaehan lùi về sau, chờ cho bụi bay hết mới bước vào.
Khung cảnh bên trong và bên ngoài cũng không khác biệt mấy, đồ dùng trong nhà phủ đầy bụi. Yechan lại kéo anh đến khu vườn sau nhà, bày trí trong vườn vẫn y như khi đó, chỉ khác cái những đóa hoa mang theo sự sống đó không còn nở nữa, ngay cả nụ hoa cũng không thấy đâu, nhưng cành của chúng vẫn sinh trưởng tốt, bị quấn chặt bởi đám cỏ dại không người dọn.
"Nơi này trước đây ắt hẳn phải đẹp lắm, người chủ của nó chắc chắn rất yêu nó."
"Đúng vậy, chủ của nó thật sự rất yêu nó, đây là vườn hoa đẹp nhất anh từng thấy."
"Tiếc thật, không thể ngắm lúc chúng đẹp nhất." Giọng điệu Yechan bình thản nhìn những nhánh cây chằng chịt đan vào nhau.
Hai người cũng không tiếp tục ở đó nữa, lúc rời đi còn gia cố lại mấy khung giá đỡ đã lắc lư sắp đổ, Jaehan không biết sau này khu vườn sẽ ra sao, nhưng anh biết những bông hoa này sẽ không bao giờ nở được, bởi vì người tặng cho chúng sự sống đã không còn ở đây nữa, nên sự sống của chúng cũng sẽ tiêu tan theo.
Sau cùng Jaehan vẫn đưa Yechan đi thuê căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng lần này Yechan không tức giận hay phản đối quyết định của anh nữa, giống như đã thấu hiểu được dụng ý của Jaehan.
Từ sau khi thuê phòng, Yechan thi thoảng lại kéo Jaehan đi trung tâm mua sắm, hoặc là mua những đồ trang trí thú vị và mới mẻ cậu nhìn thấy bên đường về bày trong nhà.
Jaehan nhìn đồ trong nhà ngày càng nhiều, cuối cùng không nhịn được đành nói "Yechan à, em đừng mua đồ về nữa, nhà này chúng ta thuê mà, đến chừng đó trả nhà khó dọn đồ lắm."
"Vậy thì mình mua nó đi, sau này chỗ này sẽ là của chúng ta rồi, không cần dọn đi nữa."
Jaehan gõ đầu cậu "Em có tiền hả?"
"Ba em có, em sẽ nói ông ấy mua cho em."
Lần này Jaehan thật sự muốn bổ đầu Yechan ra xem nó chứa gì trong đó "Mua để làm gì? Chúng ta cũng đâu có ở lâu đâu, chẳng lẽ em muốn ở đây cả đời sao?"
"Anh sẽ không ở chỗ này mãi ạ? Anh muốn ở đâu?"
Jaehan quay lưng với Yechan tập trung mở kiện hàng trên tay "Muốn ở đâu hả... anh chưa biết nữa, nhưng chắc chắn sẽ không ở mãi chỗ này đâu."
"Vậy anh đi đâu em sẽ theo đó, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."
"Ha ha ha ừm, chúng ta đã hứa rồi mà, sau này nếu em có bạn gái muốn anh nhường không gian cho hai người thì anh không đồng ý đâu đó."
"Bạn gái? Anh sẽ tìm bạn gái sao?"
"Có chứ, nhưng chuyện này phải tùy vào duyên số nữa."
"Anh thích kiểu người thế nào?"
"Hmm... chắc là kiểu trông ngoan ngoãn, dễ thương."
"Anh chỉ có thể có bạn gái thôi ạ?"
"Hả?" Cuối cùng Jaehan cũng dừng việc đang làm lại, quay đầu nhìn Yechan.
Nhận ra Jaehan đang nhìn mình Yechan lại trưng bộ mặt tươi cười nũng nịu với anh "Không có gì, chúng ta đi ngủ thôi anh, em buồn ngủ quá."
------
PLAY DUMB - OMEGA X
https://youtu.be/OWUqHrTYWIg
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip