5.2 lùi bước (retrograde)

rating: T
author: hazel_athena

-----

Không như trong tưởng tượng rằng căn phòng này chứa nhiều đồ không sử dụng đến, sự thật lại hoàn toàn khác. Sanji nhìn vào trong phòng đầy bối rối.

Đó là một phòng ngủ, thậm chí còn hoành tráng hơn phòng của Robin và Franky, nhưng dù sao cũng là một phòng ngủ. Một bên của căn phòng được đặt một chiếc giường đôi kê sát tường, một chiếc bàn cùng với một chiếc đèn nhỏ đặt bên cạnh, trong khi bên kia có một tủ quần áo và một chiếc bàn nhỏ ngổn ngang nhiều loại giấy tờ.

Đó là thực đơn cho các bữa ăn, cậu nhận ra khi đến gần hơn, nhận thấy cả nét chữ nguệch ngoạc của chính mình trên các tờ giấy và được chia thành từng mục để liệt kê những nguyên liệu cậu đang có vào những thời điểm nhất định.

Sanji cũng thấy một vài công thức nấu ăn, có thể là những ý tưởng mà bản thân muốn thử và đã viết ra để không quên.

Gần như lơ đãng, Sanji đưa tay ra, lật tấm lịch ở trên cùng lên. Không có gì đáng ngạc nhiên, nó được đánh dấu vào ngày trước khi vụ tai nạn ập đến với cậu. Quai hàm căng ra, Sanji đặt trang giấy xuống, thất vọng vì cậu biết đây là không gian của mình nhưng vẫn không thể nhớ được bất cứ thứ gì.

Bước ra khỏi bàn làm việc, Sanji chuyển sang nhìn tủ quần áo. Tay cầm dễ dàng xoay khi cậu nắm lấy nó, và mùi nước hoa quen thuộc của cậu tỏa ra khi cánh cửa được mở, kèm theo một thứ gì đó khác, thứ gì đó sắc bén hơn mà bộ não cậu đưa tín hiệu rằng phải tránh xa.

Đó là một chiếc tủ quần áo có kích thước vừa đủ để đựng đồ của chính cậu nếu không muốn nói là quá dư. Đáng chú ý, cái tủ hoàn toàn trống rỗng, ai đó đã xem xét và dọn dẹp  nó - trông như một nhà kho bỏ hoang không một món đồ.

Sanji nghiêng đầu, nheo mắt. Càng nhìn lâu, cậu ấy càng có thể hình dung ra cái tủ này chứa những gì mà nó đáng lẽ phải có. Quần áo của cậu, cậu đột nhiên biết chắc chắn, luôn nằm ở phía bên trái, nơi chúng thường chiếm nhiều hơn một nửa diện tích được chia nhau - đang lấn chiếm phần còn lại của người ở trong phòng.

Sanji cứng người với suy nghĩ đó, nhận ra rằng không đời nào cậu có căn phòng này cho riêng mình. Franky và Robin được sử dụng phòng thuyền trưởng vì họ đang hẹn hò và xứng đáng có không gian riêng. Nếu đây là phòng của Sanji  thì có nghĩa là bản thân cậu cũng đang ở trong hoàn cảnh tương tự hai người kia.

Một cảm giác kỳ lạ ở đáy lòng, Sanji xoay người cho đến khi nhìn thẳng vào chiếc giường, một lần nữa nhận ra rằng nó chắc chắn đủ lớn cho hai người - hai người có kích cỡ vừa phải. Rồi có thứ gì đó thu hút sự chú ý của mình, và cậu bước tới để nhìn kỹ hơn.

Sanji nhận ra đó là một cái giá đỡ được gắn trực tiếp vào bức tường phía xa và có ba tầng móc để có thể giữ bất cứ thứ gì. Và, ồ, cậu ấy hiểu nó có ý nghĩa gì. Sự thật này trở nên rõ ràng một cách đau đớn khi Sanji nhìn lâu hơn vào cái giá đó.

Sự thật đang được bày ra trước mặt.

Không biết phải phản ứng thế nào, Sanji thò tay vào túi lấy điếu thuốc. Người đầu bếp hơi lóng ngóng với chiếc bật lửa của mình khi đư nó lên, nhưng cuối cùng thì thứ chết tiệt đó cũng quẹt ra được một tia lửa.

Ngồi xuống giường, cậu cất bật lửa và đặt khay đồ ăn vẫn đang cầm lên bàn cuối, lặng lẽ hút thuốc, hình ảnh trái ngược hoàn toàn với các suy nghĩ trong đầu cậu đang tuôn ra với tốc độ một dặm một phút.

Trên thực tế, cậu ấy quá tập trung đến suy nghĩ của mình mà không nhận thấy có một người khác đang đứng ở nơi cửa mở.

"Cậu không được phép vào đây," một giọng nói căng thẳng vang lên, kéo Sanji ra khỏi dòng suy nghĩ.

Trong một khoảnh khắc, Sanji cân nhắc việc trở nên tức giận một cách tàn nhẫn nhưng cảm giác đó trôi qua nhanh như khi nó đến. Thay vào đó, cậu rít một hơi dài, rồi nghiêng người nhét nó vào chiếc gạt tàn đặt trên bàn.

"Tại sao lại không?" Sanji hỏi, mắt dán chặt vào cái gạt tàn. "Đây là phòng của tôi, phải không? Hay tôi nên nói là của chúng ta nhỉ?" cậu ấy nói, cuối cùng cũng quay lại khi đã đốm lửa đã tắt và chẳng còn gì ngoài đống tro bụi.

"Tôi không hiểu cậu đang nói gì," Zoro nói từ phía hắn đang đứng.

"Hay đấy," Sanji nói. Với tay còn lại, cậu đưa những ngón tay lướt qua giá đỡ được gắn ở độ cao chính xác để ai đó vừa thức dậy có thể lấy được bất cứ thứ gì được treo lên trên đó.

"Ba cái móc cho ba thanh kiếm," cậu lưu ý. "Và một cái gạt tàn ở phía đối diện. Có lẽ tôi không cần phải hỏi ai đã từng ở đâu."

"Không phải -," Zoro cố gắng. "Chúng ta không -,"

"Ồ, tôi nghĩ thế là đủ rồi, Đầu Tảo à," Sanji nói chắc nịch. Cậu thả tay xuống, vỗ vào vào khoảng trống bên cạnh. "Lại đây. Có một số việc cần cậu phải giải thích đấy."

Sanji không chắc mình đang mong đợi điều gì - một trận đánh chăng? Có thể vậy, nếu không muốn nói là cậu đang mong đợi một sự phản kháng, nhưng đó không phải là những gì mà cậu nhận được. Thay vào đó, Zoro bước vào phòng, vẻ mặt kiên quyết khi ngồi xuống chiếc giường, cánh cửa đóng lại sau lưng hắn với một tiếng cạch dứt khoát.

"Cậu muốn biết gì?" Zoro lặng lẽ hỏi.

Sanji suy nghĩ lại. Cậu ấy muốn biết điều gì? Mọi thứ? Không có gì? Hàng vạn suy nghĩ tuôn ra trong đầu nhưng cuối cùng, cậu quyết định được mình nên làm gì.

"Bao lâu rồi?"

Zoro đột nhiên bị mê hoặc bởi chiếc chăn đã sờn trải trên giường, hắn dùng ngón tay cạy một đường chỉ mà chắc chắn sẽ rách nếu tiếp tục.

"Một thời gian," hắn nói lảng tránh.

"Không, chết tiệt," Sanji chế giễu, cậu đã có thể tự mình tìm ra điều đó. Không thể nào họ lại cùng nhau ở chung phòng khi mối quan hệ vẫn còn gay gắt.

"Chi tiết hơn một chút thì sao, Marimo? Hay cậu lại tiếp tục giả ngốc với vấn đề này?"

Bàn tay của Zoro khựng lại, những ngón tay siết chặt thành nắm đấm thể hiện sự khó chịu, nhưng hắn vẫn không nhìn lên. "Sau Đảo Bánh, Totto Land, hoặc cậu muốn gọi nó là gì cũng được, tâm trạng của hai ta không được ổn cho lắm. Cậu cố gắng giữ thể diện bằng cách làm như không có chuyện gì xảy ra và tôi... buồn hơn mức tôi có thể bộc lộ. Cuối cùng, chúng ta gây lộn với nhau về những điều đã xảy ra trong quá khứ. Tuy nhiên chuyện đã được giải quyết rồi."

Sanji nhìn Zoro đầy cảnh giác. "Sự kiện ở Đảo Bánh đã có từ nhiều năm trước, tôi được kể như vậy."

"Ừm." Zoro nói một cách hữu ích.

Sanji thở ra một hơi nặng nề mà cậu không nhận ra mình đang nín thở.

"Được rồi," Sanji nói một cách cẩn thận.

"Vậy trong suốt thời gian đó, chúng ta đã -?" Không thể nói được, cậu đưa tay qua lại giữa hai người, hy vọng cử chỉ đó đủ để truyền đạt quan điểm của mình.

Có lẽ là do Zoro cuối cùng cũng nhìn về phía người đối diện, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.

"Cùng nhau?" Cậu tiếp tục, nụ cười càng trở nên lớn hơn khi Sanji hỏi cộc lốc.

"Đúng vậy."

"Huh," Sanji cần một chút thời gian để xử lý điều đó. "Cậu có chắc không?"

Đó là điều tồi tệ nhất mà người đầu bếp nói ra lúc này. Zoro giật mình như thể vừa bị tát, nụ cười biến mất và cúi đầu xuống để tập trung vào chiếc giường một lần nữa. Hắn lẩm bẩm điều gì đó như, "Chắc chắn rồi," và Sanji không cần phải là nhà ngoại cảm cũng biết được rằng người kiếm sĩ đang bị tổn thương.

"Xin lỗi," Sanji buột miệng, hơi kinh hoàng vì sai lầm của mình. "Điều đó... thực sự thiếu tế nhị."

"Không sao đâu," Zoro nói, mặc dù thực tế không phải vậy.

Di chuyển hoàn toàn theo bản năng, Sanji đưa tay ra và vòng tay quanh cổ người đàn ông kia, ngón tay cái của cậu lướt qua một bên gò má khi tay còn lại đang nâng mặt Zoro lên.

"Tôi xin lỗi," cậu lặp lại, lần này nghiêm túc hơn nhiều. "Đáng lẽ tôi không nên nói điều đó."

Zoro đã nhắm con mắt còn tốt của mình lại khi nghe những lời đó, nhưng giờ hắn mở nó ra để nhìn Sanji. Rồi từ từ, thật chậm rãi, hắn thả lỏng từng chút một cho đến khi ngã vào vòng tay của Sanji, một bên mặt hắn gần như được đặt trong lòng bàn tay cậu.

Sanji nhìn chằm chằm, hoàn toàn choáng váng trước sự thể hiện tình cảm này. Cậu nhìn Zoro - không còn từ nào khác để diễn tả điều đó - rúc vào người cậu, như thể hắn sẽ chui vào dưới làn da của Sanji nếu có thể. Và nó khiến cho Sanji đi đến một kết luận duy nhất.

"Cậu yêu tôi phải không?"

"Ừ," Zoro trả lời, như thể đó là điều dễ dàng nhất trên thế giới, như thể đó là điều hiển nhiên. "Tất nhiên là có."

Ngoại trừ việc không có ký ức gì về điều đó đối với Sanji. Cậu có đủ kinh nghiệm để biết tình yêu thực sự trông như thế nào - đầu tiên là từ mẹ và sau đó, từ Zeff - nhưng vẫn còn quá ít để có thể tưởng tượng rằng đó là một điều thường xuyên xảy ra trên tàu này. Ý tưởng tìm lại nó với Zoro chắc chắn là điều đáng để suy nghĩ.

Và nói về Zoro, giờ hắn đang nhìn cậu với vẻ mặt đầy quan tâm. Sanji thấy hắn đưa tay mình lên để đan các ngón tay của họ vào nhau, hơi đẩy ra để có thể đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của Sanji.

"Tôi biết cái nhìn đó," hắn nói một cách u ám. "Đó là một cái nhìn tồi tệ. Dù bộ não của cậu đang nói gì lúc này, hãy bảo nó im đi vì nó đang nói dối cậu. Tôi yêu cậu và mọi người trên con tàu này cũng vậy."

"Sao cậu... - tôi không," Sanji lắc đầu, và lần này Zoro dùng răng cắn mạnh vào các đốt ngón tay của cậu trước khi xoa dịu vết đau nhức nhối bằng một nụ hôn khác.

"Đúng là cậu đã như vậy," hắn nói, "Nhưng tôi sẽ tránh cậu một khoảng thời gian vì tôi biết cậu vẫn đang dừng ở Đảo Bánh."

Sanji không thể nhịn được, khịt mũi. "Cậu thật tử tế."

Zoro nhún vai. "Tôi đang cố đây, Đầu Bếp. Và tôi biết điều này thật khó khăn đối với cậu, nhưng thành thật mà nói, tôi cũng đang ở trong mớ rắc rối đó."

"Ừ," Sanji đồng ý, cho rằng điều đó có vẻ công bằng. "Tôi hiểu điều đó. Mặc dù vậy, tôi vẫn không hiểu tại sao cậu lại không kể mọi thứ cho tôi. Chuyện này sẽ đỡ rắc rối hơn nhiều nếu cậu làm thế."

Bây giờ đến lượt Zoro khịt mũi. "Điều này có thể có tác dụng với người khác," hắn nói, "Nhưng nó sẽ không có tác dụng với tôi. Ký ức của cậu biến mất , cậu không có ngọn lửa nhiệt huyết ngu ngốc đó cho tôi. Tôi biết điều đó. Phải mất thời gian để tôi yêu lại cậu."

Sanji cần một chút thời gian để sắp xếp lại những từ này trong đầu trước khi có thể phân tích ý nghĩa của chúng.

"Cậu đang nói rằng tôi không yêu cậu trước Đảo Bánh?" Sanji hỏi. Công bằng mà nói, cậu cho rằng Zoro đã gật đầu, cậu biết mình sẽ thẳng thừng từ chối nếu bị ép, nhưng sẽ không đi quá xa đến mức gọi đó là tình yêu lãng mạn.

"Còn cậu thì sao?" Sanji hỏi sau đó. Zoro đã đưa ra đủ gợi ý trong cuộc trò chuyện của họ để khiến cậu nghi ngờ tình cảm của mình đã ít hơn và cậu cần biết liệu điều đó có đúng không.

"Đã bao lâu rồi?"

Trước sự ngạc nhiên của Sanji, khuôn mặt của Zoro đổi màu và có một vệt đỏ tương ứng sau gáy khi hắn cố gắng nhìn đi chỗ khác.

"Nó không quan trọng," Zoro lầm bầm, rõ ràng là đang xấu hổ.

"Không phải đâu," Sanji trả lời, hơi kinh ngạc trước phản ứng của hắn. "Bình thường tôi có biết không? Ý tôi là khi tôi có tất cả ký ức của mình."

"Ừ," Zoro nói, vẫn từ chối giao tiếp bằng mắt. "Đã nói với cậu khi chúng ta chiến đấu. Khi tôi tỏ tình," hắn giải thích, nhận thấy sự bối rối của Sanji. "Tôi đã nói với cậu mọi thứ. Tôi không nghĩ nó sẽ mang kết quả tốt, nhưng cậu đã làm tôi ngạc nhiên. Cậu nói mình chưa bao giờ nghĩ về tôi như vậy, nhưng điều đó giải thích được rất nhiều điều."

"Như thế nào?"

"Không biết?" Zoro nhún vai. "Tôi tập trung hơn vào kết quả, nơi cậu không đá vào mông tôi và nói rằng chúng ta có thể có gì đó với nhau."

"Thật à?" Sanji hỏi, vừa ngạc nhiên vừa có chút lo lắng. "Cậu đã dâng hiến cả trái tim mình, và điều tốt nhất tôi có thể đáp lại là 'có thể', cậu vẫn chấp nhận điều đó?"

Sanji không ngờ Zoro nhìn vào mắt mình, và hơi thở của cậu nghẹn lại khi điều đó xảy ra. Ít nhất thì vẻ mặt của người kia rất dữ dội, khiến Sanji cảm thấy mình như một con bọ bị mắc kẹt dưới kính hiển vi.

"Nó là một tai nạn. Tôi chưa bao giờ có ý định nói với cậu bất cứ điều gì," Zoro nói. "Tôi chắc chắn rằng cậu sẽ trả lời là không và cậu nói với tôi rằng chúng ta vẫn có thể là đồng đội. Trường hợp xấu nhất thì sẽ là một trong hai ta phải rời đi. Việc có thể hoàn toàn nằm ngoài khả năng có thể xảy ra nên tôi đã chớp lấy cơ hội."

"Và tôi đã quyết định đúng," kiếm sĩ nói thêm một cách tự mãn. "Chúng ta đã có một khởi đầu khó khăn, nhưng một khi cậu đủ bình tĩnh để thoát ra khỏi con đường của riêng mình thì mọi thứ đều tốt đẹp. Ít nhất là cho đến khi cậu để một tên hải quân đánh vào đầu và quên mất mọi điều."

Sanji trừng mắt nhìn Zoro, "Nếu tôi có thể làm rõ, tôi không để tên hải quân nào đó đó làm bất cứ điều gì. Tôi có bằng chứng chắc chắn rằng tôi đã ngăn chặn việc Usopp bị bôi thành bột nhão ở boong trước của Sunny."

"Đồ ngốc hy sinh."

"Nghiêm túc chứ? Tôi bị thương ở đầu đấy đồ khốn. Hãy tử tế hơn với tôi. Ngoài ra," Sanji nói thêm, sử dụng bàn tay vẫn còn đan nhau của họ để thọc mạnh một ngón tay vào giữa ngực Zoro, "Nếu chúng ta đang nói về chủ đề hy sinh bản thân nhảm nhí này, tôi có thể chỉ ra rằng cậu là người đã chọn không nói cho tôi biết chúng ta là gì của nhau, mà thay vào đó lại chọn cách chịu đựng đau khổ một cách cao thượng trong im lặng?"

Zoro nhún vai. "Chopper nói rằng đừng làm cậu căng thẳng, và những thứ cậu quen thuộc sẽ có nhiều khả năng giúp ích. Tuy nhiên chẳng có gì quen thuộc với cậu cả."

"Và cậu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và kéo cả nhóm làm theo? Đồ ngốc," Sanji lắc đầu. "Tôi biết có điều gì đó không ổn và việc cố gắng tìm hiểu nó chỉ khiến tôi thêm bối rối. Chưa kể còn rước bực vào người."

"Xin lỗi," Zoro nói, và hắn trông có vẻ ăn năn đến mức Sanji quyết định bỏ qua.

Sanji đã có được câu trả lời mà cậu đang cần, và mặc dù chúng không giống như những gì bản thân ấy mong đợi, nhưng ít nhất đó là thứ cậu ấy có thể chấp nhận.

"Không sao đâu," Sanji nói, gần như có ý như vậy. "Ít nhất bây giờ tôi đã biết mọi chuyện, và có rất nhiều điều có lý. Tuy nhiên, đừng giấu tôi nữa," cậu cảnh cáo. "Chết tiệt, có lẽ việc biết được toàn bộ câu chuyện về những gì chúng ta đã trải qua trong vài năm qua sẽ giúp ký ức của tôi quay trở lại."

Zoro im lặng trong vài giây dài, nhưng cuối cùng hắn cũng gật đầu. "Được rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết những gì cậu muốn. Ngoại trừ việc," hắn nói, ném cho cậu một cái nhìn sắc bén khi Sanji ngay lập tức mở miệng, "Tôi đã thích cậu bao lâu rồi. Nếu muốn biết điều đó thì cậu chỉ cần tự mình nhớ lại thôi."

Khẽ ngậm miệng lại, Sanji quyết định mình có thể chấp nhận điều này.

-----

Đã trễ nên Sanji phải rời đi để chuẩn bị bữa tối. Zoro để cậu ấy đi mà không ý kiến gì nhiều. Dù gì cũng cần phải cho Sanji một chút thời gian ở một mình để xử lý những thông tin mới này. Vì vậy, Sanji tiến về phía căn bếp và cảm nhận sự an toàn mà nó mang lại.

Không có ai đến làm phiền cậu hết, điều này vốn rất hiếm khi xảy ra, nhưng mọi người đều đi vào khu bếp ngay khi cậu hét lên rằng mọi thứ đã sẵn sàng - từ Luffy xông vào như một cơn bão cho đến Zoro, người cuối cùng vẫn thong thả bước vào như thường lệ.

Bàn ăn đã được dọn sẵn, Sanji bày ra hết món này đến món khác như mọi khi, nhắc nhở Nami và Robin để đảm bảo họ có mọi thứ họ cần. Sau đó, cậu ấy chống tay lên hông và nhìn mọi người bằng cái nheo mắt đẹp nhất của mình.

"Nghe anh nói này mấy đứa," Sanji tuyên bố, để ánh mắt lần lượt quét qua từng người trong số họ trước khi giơ ngón tay chỉ về phía Zoro, "Anh đây sẽ nhớ rõ từng khuôn mặt ngốc nghếch này vì đã giấu anh tất cả mọi thứ và bao gồm cả chuyện làm tình với tên Đầu Tảo này. "

Luffy cười khúc khích, Chopper đứng hình và Usopp bị sặc đồ uống. Zoro làm ra vẻ mặt đau khổ nhưng vẫn tiếp tục ăn như thể hắn đã lường trước được sự bất ngờ này. Sanji không thích mình bị người khác đọc vị được.

Từ vị trí cuối bàn, Brook thận trọng giơ một tay lên, lùi lại khi bị Sanji nhìn chằm chằm. "Để phòng thủ thôi, nhưng đó là ý tưởng của Zoro."

Sanji trợn mắt. "Đó là sai lầm đầu tiên của mọi người. Tất cả chúng ta đã cùng nhau lênh đênh trên biển đủ lâu để biết rõ việc không nên để tên Marimo này là người đưa ra chiến lược."

Một số người đưa ra nhiều tiếng động đồng ý khác nhau, và Brook gật đầu như thể cậu ấy thấy được quan điểm của mình có giá trị. Sanji quan sát bàn ăn một lúc lâu trước khi gật đầu. "Không được giấu tôi điều gì nữa," cậu nói chắc nịch và lần này nhận được sự đồng tình rõ ràng từ mọi người.

"Tốt." Sau khi đưa ra quan điểm và bữa ăn được phục vụ, cậu di chuyển đến chỗ trống giữa Zoro và Chopper. Kiếm sĩ chỉ gật đầu với cậu khi ngồi xuống, nhưng bác sĩ nhỏ lại chủ động quay sang nhìn.

"Cậu có cảm thấy khác không, Sanji?" Chopper hỏi, đôi mắt nâu đầy hy vọng.

Dừng lại khi đang chuẩn bị ăn, Sanji nghĩ. "Tôi cảm thấy tốt hơn khi biết được những gì mọi người đang giấu tôi," cậu nói chậm rãi, vỗ nhẹ vào vai Chopper khi chú tuần lộc nhỏ nhăn mặt, "Nhưng tôi không biết rằng ngoài điều đó ra tôi còn cảm thấy khác nhiều nữa."

"Mặc dù vậy," Sanji nói, xiên một miếng cá vào đĩa và đưa lên miệng. Cậu nhai cẩn thận, thưởng thức hương vị trước khi tiếp tục. "Có vài điều kì lạ đã xảy ra trước đó."

"Kì lạ thế nào?" Chopper hỏi, giọng chuyển từ lo lắng biến sang nghiêm khắc. "Cậu có thể mô tả các triệu chứng cho tớ biết không?"

Ở phía bên kia Sanji, Zoro vẫn ngồi im, cánh tay của hắn căng thẳng tựa vào mặt bàn. Không cần suy nghĩ, Sanji chạm vai họ vào nhau để cố gắng đẩy Zoro ra khỏi tình trạng khó khăn mà bản thân người kiếm sĩ đang rơi vào.

"Không có gì tệ cả," Sanji nói, "Tôi đoán lúc ở trong phòng của mình, trước đó tôi đã có cảm giác déjà vu kỳ lạ khi mở tủ quần áo. Giống như, nó trống rỗng, nhưng tôi biết lẽ ra nó không nên như vậy và tôi có thể hình dung ra những gì đáng lẽ phải có ở đó."

Chopper phát ra một âm thanh buồn cười, khuôn mặt cậu bé nhăn lại khi đang cân nhắc xem nên trả lời như thế nào. "Đó có thể là điều gì đó," Cậu nói chậm rãi. "Cậu đang tưởng tượng cái gì thế?"

"Quần áo," Sanji trả lời, và vẻ mặt của Chopper ngày càng nghi ngờ hơn, mặc dù rõ ràng cậu đã cố gắng che giấu nó.

"Đó có thể chỉ là bộ não của cậu đang đưa ra một giả thiết thôi," Chopper bắt đầu giải thích, nhưng Sanji đã lắc đầu trước khi cậu có thể nói hết câu.

"Không, tôi không nói về quần áo," Sanji giải thích. " Tôi có thể nhận ra được đồ của mình. Và, ừm," cậu ấy chỉ ngón tay cái về phía Zoro. "Những thứ đó rõ ràng không phải của tôi."

Sau đó anh quay lại tập trung ánh mắt vào Zoro. "Tôi ở phía bên tay trái, phải không? Và đồ đạc của tôi kiểu như... lấn vào không gian của cậu một chút, phải không?"

"Hơn một chút," Zoro nói, giọng khô khan như Sanji từng nghe. Tuy nhiên, hắn đang mỉm cười, một nụ cười thực sự và hài lòng khiến con mắt duy nhất còn lại của hắn sáng lên. "Nhưng ừ, đúng vậy."

"Được thôi." Sanji quay lại với Chopper, cảm thấy nụ cười toe toét của chính mình bắt đầu hiện lên trên môi. "Đó hẳn là một dấu hiệu tốt phải không?"

Chopper nở một nụ cười đáp lại. "Đúng. Hy vọng rằng cậu sẽ bắt đầu nhớ được nhiều điều hơn trong những ngày tới."

"Trong khi đó, hãy giơ tay lên cho những ai ngạc nhiên khi biết rằng một trong những ký ức đầu tiên quay trở lại của Sanji là tủ quần áo của cậu ấy," Usopp cười khúc khích từ phía bên kia bàn. Một tiếng thịch nặng nề vang lên, người xạ thủ hét lên, thả dao và nĩa xuống để cúi xuống và điên cuồng cọ xát vào ống chân của mình.

"Ối! Zoro! Tớ biết ngay là cậu mà."

Zoro phớt lờ Usopp và tập trung vào đồ ăn trước mặt, nhưng Sanji không bỏ lỡ nụ cười nhếch mép nhạt ở khóe miệng của hắn. Nó mang lại cảm giác ấm áp cho người đầu bếp, và khiến cậu tự hỏi những ký ức nào sẽ quay trở lại tiếp đây.

-----

Đêm đó khi giờ đi ngủ đã đến, Sanji phải đối mặt với một tình huống hóc búa. Một mặt, không có gì thực sự thay đổi liên quan đến ký ức của cậu, vì vậy, theo một cách nào đó, việc tiếp tục ngủ trong phòng ngủ dành cho nam là điều hợp lý. Mặt khác, cậu có không gian riêng và một chiếc giường lớn hơn nhiều được đặt ở nơi khác, và không ai ngăn cản người đầu bếp sử dụng căn phòng đó.

Đi vào phòng ngủ theo bản năng, Sanji đứng trước tủ đựng đồ của mình, thận trọng quan sát nó trong khi cân nhắc các lựa chọn của mình. Rồi cậu bước tới đó, đẩy cửa mở và thò tay vào trong. "Marimo," Sanji gọi. "Đến đây."

Tiếng bước chân vang lên sau lưng Sanji, căn phòng chìm vào im lặng khi mọi người nhìn cậu như thể cậu là một sinh vật kì lạ đang lang thang trên Sunny. Sanji đợi cho đến khi giác quan mách bảo rằng Zoro đang ở gần đó, rồi lôi ra một đống quần áo.

"Cầm lấy đi," cậu nói, sự căng thẳng khiến mình đối xử với những món đồ này ít cẩn thận hơn bình thường. "Nhưng đừng rời đi vội. Tối nay cậu sẽ chơi trò chuyển đồ nhé."

"Huh?" Zoro nói, rõ ràng là hắn tiếp thu nhanh hơn bao giờ hết.

Sanji đợi một lúc để trả lời, đánh lạc hướng bản thân bằng cách ném một đống quần áo khác vào tay Zoro. "Chúng ta sẽ quay về căn phòng kia," cuối cùng cậu nói. "Chopper nói khung cảnh quen thuộc là một ý tưởng hay, và dù sao thì tôi cũng thích có một không gian rộng rãi hơn."

"Và điều đó có nghĩa là tôi phải mang theo tất cả những thứ tào lao này, tại sao vậy?"

Sau khi đã lấy gần hết quần áo của mình ra, Sanji nhìn hắn và không rời mắt khi đặt bộ dụng cụ cạo râu lên trên đống quần áo, đẩy một phần vào dưới cằm Zoro để giữ cho nó không bị tuột ra. "Bởi vì tôi muốn những thứ của mình ở đúng chỗ của nó," cậu nói dứt khoát. "Và tôi nghi ngờ chính cậu là người đã mang chúng quay lại đây."

"Về mặt lý thuyết thì cậu ấy đã bắt tớ và Franky làm điều đó," Usopp nói từ phía bên kia căn phòng.

Sanji trừng mắt nhìn Usopp. "Cậu có muốn làm điều đó một lần nữa không?" Cậu lạnh lùng hỏi, hy vọng giọng điệu của mình truyền tải được câu trả lời chính xác cho câu hỏi đó là gì.

Chắc chắn là vậy, bởi vì Usopp kêu lên và tung bay chiếc áo phông trắng mà cậu ấy đang thay như một lá cờ đầu hàng. "Không không, tớ thấy cậu đủ nhân lực chuyển đồ rồi."

"Thật vui khi nghe điều đó," Sanji trả lời. Cậu nhìn những người lại một cách cẩn thận, một phần trong cậu thách họ nói gì thêm, đồng thời hy vọng đừng ai khác mở miệng nữa. May mắn thay, họ không làm vậy.

Sanji nắm tay mình quanh mép haramaki của Zoro và xoay hắn về phía cửa.

"Nào, Đầu Tảo. Đến giờ đi ngủ rồi."

"Còn đồ của tôi thì sao?" Zoro hỏi khi Sanji bắt hắn đi ra khỏi phòng. "Sao đồ của tôi không được chuyển đi cùng?"

"Cậu có thể quay lại lấy nó sau nếu muốn," Sanji thông báo với, "Nhưng cả hai ta đều biết rằng cậu thường mặc ít đồ khi đi ngủ, nghĩa là cậu không cần đồ ngủ."

"Ừ, nhưng tôi vẫn cần đồ mới cho ngày mai."

Sanji thở dài. "Tôi rất vui khi biết rằng cậu đã sạch sẽ hơn hẳn, nhưng phải thừa nhận rằng hiện tại tôi đang rất khó khăn và sẽ có ích hơn nếu cậu có thể làm theo lời tôi trong thời gian này. Được không?"

Zoro nhìn trên đống đồ, vẻ mặt bối rối. "Tôi không hiểu một nửa điều cậu vừa nói có ý nghĩa gì."

Sanji phát ra một âm thanh bực tức và khua tay về phía cánh cửa lờ mờ phía xa, cánh cửa mở vào phòng họ. "Chỉ - hãy làm theo ý tôi thôi, làm ơn."

"Được," Zoro càu nhàu, cho phép mình đi phòng của họ và đặt quần áo của Sanji xuống giường theo chỉ dẫn. "Cậu có chắc đây là điều mình muốn làm không?"

Hoàn toàn không, một giọng nói vang lên trong đầu. Lờ đi nó, Sanji gật đầu và với tay nhặt chiếc áo sơ mi gần nhất để cất vào tủ.

"Đừng chạm vào," cậu nói, gay gắt hơn dự định khi bắt gặp Zoro đang định phụ mình. "Việc của cậu chỉ là chuyển đồ thôi. Tôi sẽ sắp xếp mọi thứ, cảm ơn cậu rất nhiều."

Zoro nhướn mày nhìn Sanji, nhưng thay vì cắn câu và bắt đầu cuộc chiến như mọi khi, hắn lại ngồi ở đầu giường để tránh xa khỏi đống quần áo. "Làm xong thì nói cho tôi biết."

"Cậu có thể tự nói được mà," Sanji trả lời ngắn gọn.

Một lần nữa, Zoro không quay lại, thay vào đó hắn chọn vòng tay ra sau đầu và dựa vào gối nhắm mắt chờ Sanji.

Việc dọn tủ đồ không mất nhiều thời gian. Với tất cả những gì đang có trước mặt, Sanji có lẽ là người có tủ quần áo lớn nhất trong nhóm chỉ sau các quý cô. Cộng với những chiếc móc đồ sẵn thì việc dọn dẹp sẽ hoàn thành nhanh chóng, và trước khi kịp nhận ra thì cậu đã đứng trước tủ quần áo mà không có gì khác để bỏ vào đó. Đột nhiên cảm thấy không chắc chắn về bản thân, cậu chậm rãi quay lại.

Mở mắt ra, Zoro nhìn Sanji đầy hiểu biết rồi ngồi dậy, đưa chân qua thành giường để có thể đặt chân xuống sàn. "Nào," hắn nói, giọng nhẹ nhàng lạ thường khi dang tay ra.

Sanji thận trọng nhìn hắn, lơ đãng cắn khóe môi dưới khi cân nhắc lời đề nghị này. Cậu nửa mong đợi Zoro sẽ bắt đầu mất kiên nhẫn khi cậu đánh trống lảng sang chuyện khác, nhưng người kia không di chuyển. Hắn ta chỉ đơn giản là đang chờ Sanji.

Đó là điều khiến Sanji phải bước tới đó. Lúc đầu, cậu lê từng bước, sau đó thực hiện vài bước đi cần thiết để đi đến, đặt mình trong tầm với của Zoro, hơi thở gấp gáp khi cậu dừng lại giữa hai tay dang rộng và bàn tay to lớn của người kia đặt trên hông cậu.

"Không sao đâu," Zoro bình tĩnh nói, giọng hắn trầm xuống như thể Sanji là một con vật nhỏ bé nhút nhát đang sợ hãi. "Tôi có thể quay lại với những người khác nếu thế này là quá sức với cậu."

"KHÔNG." Sanji nói, tay đưa lên ôm lấy cổ tay của người kiếm sĩ mà không hề suy nghĩ. "Tốt rồi. Tôi - tôi muốn cậu ở đây."

Zoro trông không có vẻ tin tưởng cho lắm, điều này cũng đúng thôi vì giọng Sanji không ổn định khi nói, nhưng hắn ta đủ tốt bụng khi không nói ra điều đó.

"Được rồi," thay vào đó Zoro nói. "Vậy cậu có định thay đồ không?"

Sanji giật khóe miệng một giây rồi gật đầu. "Ừ," cậu quyết định. "Tôi chỉ định, cậu biết đấy – đi vệ sinh."

"Chắc chắn là cậu biết nó ở đâu," Zoro đồng ý, bỏ tay ra và quay trở lại giường. "Trừ khi trí nhớ của cậu ngày càng tệ đi."

Sanji cau có đập mạnh vào vai Zoro trước khi hắn nghiêng mình ra khỏi tầm với của cậu. "Đừng ngu ngốc," Sanji khịt mũi. "Hơn nữa, rất dễ để khiến tôi tìm ra được điểm tệ hơn ở cậu đấy."

Thay vì mắc mồi, Zoro lại lè lưỡi trêu chọc cậu. Chọn trở thành người trưởng thành hơn, Sanji chỉ đảo mắt trước khi lấy đồ vệ sinh cá nhân và bộ đồ ngủ rồi đi về hướng phòng tắm.

Cậu ở trong đó lâu hơn bình thường, sử dụng những nơi vắng vẻ để xoa dịu thần kinh đang căng thẳng của mình. Và có hai sự lựa chọn: trở lại phòng ngủ chung hoặc đi vào phòng riêng để ngủ. Với suy nghĩ rằng ngủ trên nền gạch phòng tắm sẽ rất tệ cho lưng của mình, sau đó cậu lê bước trở về phòng. Phòng của họ. Căn phòng cậu ở chung với Zoro.

Tức là Zoro, người đã chui vào chăn khi không có Sanji ở phòng và hiện đang nằm quay lưng vào tường với một cánh tay quàng qua mặt. Không chắc người kia còn thức hay không, Sanji lúng túng hắng giọng ở cửa.

Cánh tay từ từ đưa xuống cho đến khi khuôn mặt của Zoro lộ ra, đôi mắt hắn nheo lại đầy nghi ngờ. "Tôi nghĩ rằng cậu đã bị lạc đó, Mày Xoắn," hắn thì thầm, nghe có vẻ nhẹ nhõm ẩn trong giọng nói của mình.

Sanji ném cho hắn ánh mắt kiêu kỳ nhất. "Như tôi đã nói với cậu trước đây," cậu ấy nói, lê bước đủ xa vào phòng để có thể đóng cánh cửa lại, "Không giống như cậu, tôi có đầy đủ khả năng định hướng. Hơn nữa, tôi nắm rõ con tàu này như lòng bàn tay."

"Mhm," Zoro lẩm bẩm một mình rồi đưa tay vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh. "Cậu sẽ đi ngủ sớm hay chỉ nhìn chằm chằm vào tôi suốt đêm?"

"Tôi có nhìn đâu," Sanji phủ nhận, mặc dù thực tế là cậu đang nhìn hắn. "Và tôi phải cất đồ của mình trước đã."

"Sao cũng được. Nhớ tắt đèn nhé." Zoro lẩm bẩm, quay mặt vào tường.

"Thư giãn đi, Đầu Tảo," Sanji trả lời trong khi để bộ đồ của mình về nơi nó thuộc về. Cậu lơ đãng xoa xoa thái dương nơi cơn đau đột ngột xuất hiện. "Tôi biết cậu ghét ngủ với ánh sáng đến mức nào mà."

Chiếc giường kêu cọt kẹt một cách đáng ngại, và Sanji đột nhiên có cảm giác có ánh mắt đang dõi theo mình. Khi quay lại, vẫn xoa đầu, cậu thấy Zoro đang nhìn, cổ hắn nghểnh lên khó chịu để có thể nhìn Sanji qua vai.

"Cái gì?" Sanji hỏi, tư thế khom lưng phòng thủ mà không hề suy nghĩ. "Tôi đã nói gì nhỉ?"

Zoro nuốt khan. "Cậu nhớ là tôi không thích ngủ dưới ánh sáng, đúng không?"

Sanji đóng băng. Cậu nhớ điều đó rồi phải không? Trên thực tế, ký ức vẫn còn đó, lơ lửng ở rìa tâm trí cậu như một giấc mơ đặc biệt sống động. Gần như thận trọng, Sanji hỏi, "Trước đây tôi không biết điều đó à?"

Zoro lắc đầu.

"Vậy thì," Sanji trả lời, không biết phải nói thế nào. "Chopper nói rằng mọi thứ có thể bắt đầu quay trở lại."

Zoro gật đầu, vẫn nhìn Sanji với vẻ mặt khó hiểu. "Phải."

Và Sanji quyết định như vậy là đủ rồi. Chẳng ích gì khi cứ mãi day dứt về những thứ mà cậu không thể thay đổi, và vì đã nhiều lần được cảnh báo về việc cố gắng ép ký ức của mình quay trở lại. Tất cả những gì cậu có thể làm bây giờ là chịu đựng việc này từng ngày.

Sau đó, Sanji bước đến giường, rồi cẩn thận ngồi xuống nệm. Zoro vẫn đang quan sát cậu, nhưng trước cái nhìn sắc bén của Sanji, hắn quay lại với vẻ bực tức.

Sanji lơ đãng nhìn vào tấm lưng của Zoro, cậu nhận thức được mức độ tin tưởng mà hắn dành cho mình. Tuy nhiên, không muốn nhắc đến chuyện đó nữa, cậu kéo chăn lên che chân và tắt đèn chỉ bằng một cú lướt ngón tay dễ dàng.

Căn phòng chìm vào bóng tối, mang theo một sự im lặng không quá ngột ngạt nhưng đồng thời cũng không thực sự dễ chịu. Không biết phải làm gì với bản thân, Sanji nằm ngửa và nhìn lên trần nhà.

"Điều này thật kỳ lạ phải không?"

Bên cạnh cậu, Zoro càu nhàu. "Không có gì."

Một ý nghĩ chợt đến với Sanji. "Cậu," Sanji nói chậm rãi, cảm giác tội lỗi đột ngột dâng lên, "... không muốn ở đây à? Tôi nhận ra rằng mình chưa hỏi cậu có ổn với điều này hay không và tôi không muốn cậu cảm thấy khó chịu."

Zoro phát ra một âm thanh khó chịu, nhưng nó bị bóp nghẹt, như thể hắn đang úp mặt vào gối vậy. "Tôi không làm những việc tôi không thích, Đầu Bếp. Kể cả đối với cậu cũng không."

"Cậu có chắc không?"

"Chết tiệt - Sanji," Zoro rên rỉ, sự khó chịu giờ đã nhường chỗ cho sự bực tức tột độ. "Tôi sẽ phủ nhận nếu cậu cứ nhắc lại - chưa kể đến việc sẽ đá đít cậu - nhưng thông thường cậu ở đâu thì đó là nơi tôi muốn đến, vì vậy đúng, tôi ổn khi ở đây."

Vẫn quay cuồng khi nghe thấy tên mình phát ra từ miệng người bên cạnh, Sanji theo phản xạ nắm chặt những ngón tay của mình trên ga trải giường. "...Ồ." Cậu nói một cách khập khiễng. "Tôi hiểu rồi."

"Tốt cho cậu," Zoro lẩm bẩm. Sanji tự hỏi bây giờ mặt cậu đỏ đến mức nào đến nỗi gần như muốn bật đèn để kiểm tra. "Bây giờ chúng ta có thể ngủ được chưa?"

Sanji đoán rằng có khả năng là ngay cả giấc ngủ cũng không làm cậu quên được cảm giác lúc này, nhưng vẫn gật đầu bất chấp. "Chắc chắn rồi," cậu nói to, muộn màng nhận ra Zoro không thể nhìn thấy mình. "Nghe hay đấy."

Tiếng khịt mũi của Zoro là điều cuối cùng Sanji nhớ mình đã nghe thấy trước khi chìm vào giấc ngủ.

-----

Sanji tỉnh dậy trong sự nóng nực và không thoải mái chút nào. Cậu rõ ràng đang quá nóng theo cách vừa xa lạ vừa quen thuộc. Rên rỉ, đưa tay lên dụi mắt và nhanh chóng tìm vấn đề là gì.

Họ đã thay đổi tư thế. Không còn nằm ngửa nữa, Sanji lăn sang một bên, hướng mặt ra giữa phòng. Trong khi đó, Zoro hiện đang cuộn tròn phía sau Sanji với một cánh tay vòng qua eo cậu. Nói một cách nhẹ nhàng thì nó giống như việc ngủ với một cái lò lửa chết tiệt vậy.

"Nghiêm túc hả?" Sanji hỏi căn phòng rộng rãi. "Cậu ta là kiểu người thích âu yếm à?"

Cố gắng vắt óc để xem liệu mình có nhớ được nhiều không, Sanji không thể đưa ra kết luận gì. Cậu ấy nhớ rằng cậu đã thấy Zoro ngủ trưa với Chopper, nên có lẽ nó không quá nghiêm trọng?

Dù sao đi nữa, đồng hồ sinh học của Sanji đang nói với cậu ấy rằng đây là thời gian thức dậy, điều đó có nghĩa là cậu cần phải dậy để có thể bắt đầu bữa sáng. Một cách ngập ngừng, Sanji chọc vào cánh tay đang đè lên người mình.

"Marimo," Sanji nói nhỏ, và khi không nhận được phản ứng nào, cậu nói to hơn một chút, "Oi!"

Zoro càu nhàu, nhưng thay vì nới lỏng vòng tay, hắn lại siết chặt hơn. Zoro thì thầm điều gì đó có thể là yêu cầu thêm năm phút nữa vào cổ Sanji, hơi thở ấm áp phả vào làn da trần của cậu.

"Ồ, hoàn toàn không," Sanji tuyên bố. Sanji không biết đây là trường hợp hiếm gặp hay là nó xảy ra hàng ngày, nhưng cậu sẽ không bỏ bê nhiệm vụ của mình vì Roronoa Zoro.

"Hoàn toàn không."

Vì để không trễ giờ, Sanji cố gắng luồn lách thoát ra. Khi cách đó không hiệu quả, cậu chọc mạnh khuỷu tay vào bụng Zoro, hài lòng khi người kia giật mình tỉnh dậy với một tiếng kêu giật mình.

"Cái quái gì thế, Đầu Bếp?"

Phớt lờ cái nhìn chằm chằm đầy xúc phạm của Zoro, Sanji tận dụng sự phân tâm nhất thời của kiếm sĩ để trốn thoát, trườn ra khỏi đống tay chân và chăn ga gối đệm mà nãy giờ đã bao vây mình.

"Tôi cần phải thức dậy và cậu đang cản tôi," Sanji nói. Lấy bao thuốc lá trên bàn, rút một điếu ra và đưa lên môi, châm thuốc bằng một cái bật lửa. "Trừ khi hôm nay cậu không muốn ăn nữa."

"Tất cả những gì tôi thấy ngay bây giờ là cái khuỷu tay chết tiệt của cậu trong bụng tôi," Zoro vặn lại, xoa xoa vùng bụng một cách kịch liệt. "Đồ ác độc."

"Tôi rất khâm phục trí thông minh của cậu," Sanji nói một cách lạnh lùng, phần lớn sự chú ý của cậu tập trung vào việc lôi quần áo mới ra khỏi tủ.

"Đừng có trẻ con như vậy."

Sanji nghe thấy tiếng Zoro thở dài phía sau mình, nhưng quyết định phớt lờ nó, thay vào đó cậu chọn cách quan sát tủ quần áo một cách nghiêm túc. Quyết định rằng hôm nay mình đang muốn ăn thứ gì đó nhẹ nhàng, cậu lấy ra một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và quần tây tối màu.

Sanji nhanh chóng đấu tranh nội tâm về việc liệu cậu có cần chạy vào phòng tắm để thay đồ hay không. Cậu đã thay đồ trong phòng ngủ chung hàng trăm lần trong nhiều năm mà không hề nghĩ đến điều đó, nhưng chuyện bây giờ lại khác.

Mặt khác, có lẽ cậu cũng đã bị lột đồ hàng trăm lần trong căn phòng này. Nghĩ rằng có thể vượt qua chính mình, Sanji kéo chiếc áo ngủ qua đầu và bắt đầu mặc quần áo.

Zoro giữ im lặng trong suốt quá trình, đến nỗi Sanji gần như mong đợi rằng hắn đã ngủ lại. Tuy nhiên, Zoro đã tỉnh, nằm chống cằm lên khuỷu tay với một biểu cảm khó đoán trên khuôn mặt.


"Có gì không?" Sanji hỏi, cảm thấy tự ti. "Không có gì," là câu trả lời, sau đó là một cái nhún vai bằng một tay và một cái ngáp. "Chỉ là ngắm cảnh thôi."

Sanji cảm thấy mặt mình nóng bừng. "Đồ biến thái."

"Không hiểu cho lắm nhé," Zoro nói, và ở đây tên khốn đó có đủ can đảm để nháy mắt. "Không phải là tôi đang nhìn ai khác đâu."

Khá chắc chắn rằng mặt mình đang đỏ bừng, Sanji nhặt một chiếc gối trên giường và đánh Zoro, có được cảm giác hài lòng tự mãn trước cách người kia vùng vẫy chống trả.

"Tôi sẽ đi làm một số việc," Sanji nói. "Cái đồ vô công rồi nghề"

Cậu lao ra khỏi cửa vừa đủ nhanh để né chiếc gối khi nó được ném về hướng cậu vừa chạy.

​-----

Thời gian trôi qua, Sanji vẫn không biết phải làm gì với mối quan hệ giữa cậu và tên Marimo kia, nhưng cậu cũng cảm thấy tốt hơn vì giờ mình đã biết được lí do đằng sau những hành động kì lạ của Zoro. Thật tuyệt khi không phải lo lắng về mấy hành động đó nữa.

Chưa kể, Zoro cũng có vẻ vui hơn, chết tiệt, cả nhóm cũng vậy. Mọi người đã hết ngập ngừng với cậu, và bây giờ khi có điều gì đó xảy ra mà Sanji không nhớ, họ chỉ cần giải thích cho cậu ấy mà không lo tiết lộ điều gì đó mà họ không nên nhắc tới.

Đối với ký ức của mình, chúng vẫn trốn biệt tích bởi cú đánh vào đầu, nhưng một số ít nữa đã trở về với cậu kể từ ngày hôm đó. Hầu hết đều là những thứ nhỏ nhặt, không gây chấn động trái đất, nhưng Sanji rất coi trọng chúng.

Chẳng hạn, một ngày nọ, Sanji ra boong tàu, hướng tới vườn hoa của Robin để mang cho cô một ly nước trái cây ướp lạnh. Khi leo lên cầu thang và nhìn thấy cô đang cầm bình tưới nước, Sanji chợt nhớ đến hình ảnh của một ngày tương tự, Franky đã ở bên cô, nghiêng người trên cùng một luống hoa và say sưa lắng nghe bất cứ điều gì mà nhà khảo cổ học xinh đẹp nói. Và một nụ cười say đắm hiện rõ trên khuôn mặt anh ấy.

Tương tự như vậy, một buổi tối khi leo lên tổ quạ, cậu thấy hình ảnh mình đang ngồi trên chiếc ghế dài, lười biếng hút một điếu thuốc trong khi Brook đang gảy một giai điệu mới trên cây vĩ cầm của ông ấy. Điều đó đã xảy ra nhiều lần, Sanji biết, và Ngài Xương nói với cậu rằng ông rất vui lòng bắt đầu lại thói quen này khi Sanji ngập ngừng hỏi ông về điều đó.

Các hình ảnh khác nhau xuất hiện vào thời điểm ngẫu nhiên. Một buổi tối, Sanji đang ghi lại các công thức nấu ăn trong khi mọi người đang ngủ và đột nhiên cậuthấy được hình ảnh Luffy đang ngủ say, nằm dài trên đầu tàu Sunny trong khi Chopper lo lắng về khả năng Luffy bị rơi xuống nước.

Mặt khác, cậu vừa đặt chiếc đĩa sạch vào tủ thì điều tiếp theo cậu ấy biết là mình lại nhìn thấy Nami mắng mỏ Usopp vì đã để dụng cụ của mình vương vãi khắp bãi cỏ.

Sau đó, tất nhiên là có những kỷ niệm giữa Sanji và Zoro. Chúng xảy ra thường xuyên nhất, nhưng ngay cả với điều đó thì cậu ấy vẫn chỉ nhớ được một ít. Nó đủ để thuyết phục Sanji rằng kiếm sĩ nghiêm túc về mối quan hệ của họ, nhưng lại không đủ để giải thích điều đó đã xảy ra như thế nào.

Đáng khen ngợi cho Zoro vì đã thực hiện tốt lời hứa của mình. Hắn trả lời bất kỳ câu hỏi nào mà Sanji hỏi, và hắn cũng nói với các thành viên còn lại rằng họ cũng nên làm như vậy. Vấn đề trong trường hợp này lại là ở Sanji, hay nói đúng hơn là hàng núi vấn đề liên quan đến giá trị bản thân của cậu ấy.

Có một sự thật không gây sốc là Sanji không giỏi chấp nhận tình cảm từ người khác. Ồ, cậu biết mình quan trọng với cả nhóm và với Zeff. Đối với tất cả những rắc rối ở Đảo Bánh đã đủ thuyết phục Sanji rằng cậu thực sự có một gia đình luôn quan tâm đến mình. Tuy nhiên, điều đó vẫn không xóa bỏ được thói quen của cậu là luôn tự đoán xem những vấn đề như vậy có vấn đề ở đâu.

Sanji đã cố gắng giải thích điều đó cho Zoro vào một đêm nọ khi cả hai đang thư giãn trên boong tàu. Sanji đang tựa người vào lan can, hút thuốc, trong khi Zoro đang ngồi gần đó với bộ dụng cụ lau kiếm.

Zoro im lặng đến khó chịu trong khi Sanji cố gắng nói ra suy nghĩ của bản thân, khuôn mặt Zoro vô cảm và gần như không thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Cuối cùng, Sanji cảm thấy mệt mỏi khi phải đợi người kiếm sĩ đáp lời cậu và nhắm một cú đá sắc bén vào vai hắn, chỉ càng khó chịu hơn khi tên ngốc đó thậm chí còn không thèm ngăn cản.

"Thành thật mà nói, cậu không có gì để nói về vấn đề này sao?" Sanji yêu cầu, nhai đầu điếu thuốc. "Thật sự? Không một lời bình luận nào à?"

Quan sát Sanji, Zoro hít một hơi thật sâu và thở ra từ từ, hành động không khác gì khi hắn chuẩn bị thiền định.

Sanji lại dùng chân thúc Zoro, nhưng lần này nhẹ nhàng hơn.

Zoro đảo mắt và đẩy cậu ấy ra. "Chỉ là," cuối cùng hắn nói, "Chúng ta đã từng trải qua chuyện này rồi, Đầu Bếp. Chỉ là cậu không nhớ thôi."

Sanji thoáng nghĩ mình nên bắt đầu một cuộc chiến thực sự với hắn ta, nhưng cuối cùng lại thôi, đặc biệt là khi Zoro vẫn từ chối gây lộn với cậu vì vết thương của mình. Ném tàn thuốc còn sót lại xuống nước, Sanji quay lại và ngồi xuống với một tiếng thở dài lặng lẽ. "Đó chính xác là vấn đề," cậu đồng ý sau một lúc im lặng căng thẳng. "Hành động của mọi người xung quanh đang nói một điều, nhưng đầu tôi đang nói với tôi một điều hoàn toàn khác."

"Tại sao lại là tôi?" Cuối cùng Sanji cũng hỏi. "Điều gì đã khiến cậu quyết định là tôi?"

"Không gì cả," Zoro lặng lẽ nói, và họ ngồi đủ gần đến mức Sanji gần như có thể cảm nhận được khi cậu nhún vai. "Nó cứ như thế xảy ra. Ngoài ra, tôi thích tính cách của cậu."

"Cảm ơn vì lời giải thích cực kỳ hữu ích đó," Sanji nói một cách mỉa mai. "Như mọi khi, cậu thực sự là một người thông thái, đồ Đầu Tảo."

​Zoro cười lớn, lắc đầu trong bóng tối. "Đúng rồi, đó chính xác là điều tôi đang nói đến," hắn nói khi tiếng cười khúc khích của anh đã nhạt đi. "Cậu hoàn toàn là một tên thô lỗ khi cậu thích, Mày Xoắn. Thật tuyệt vời."

"Mọi thứ về cậu thật khó hiểu," Sanji lẩm bẩm, biết ơn vì ánh sáng mờ ảo đã che giấu khuôn mặt đang nóng lên của mình. "Và tôi bất ngờ với quá khứ của mình vì dường như nó có vẻ rất đáng yêu."

"Nếu cậu nói vậy," Zoro trả lời, có vẻ không quá quan tâm.

Và Sanji cho rằng cậu có lý do chính đáng cho việc đó. Zoro đã nói rõ sau cuộc nói chuyện đầu tiên trong phòng rằng lý do chính khiến hắn không nói cho Sanji biết họ đã trở một cặp vì sợ rằng trong tình trạng hiện tại, sự thật sẽ khiến cậu tức giận hơn bất cứ điều gì khác. Nên về cơ bản, hắn đã chấp nhận tình hình này.

Về phần mình, Sanji vẫn chưa cao thượng đến mức đó, nhưng cậu đồng ý về sự sắp xếp nhỏ bé này của họ, nó khiến cậu cảm thấy ít bận tâm hơn về việc đó.

Zoro... không phải là kiểu người mà Sanji từng hình dung về người yêu của mình, điều đó quá rõ ràng rồi. Ngoài việc hắn là đàn ông, chỉ còn một bước nữa là trở thành một kẻ man rợ tuyệt đối vào một ngày tốt lành và vài bước nữa để vượt qua nó vào một ngày tồi tệ. Hắn thô lỗ, tự đề cao bản thân, uống quá nhiều, tắm quá ít, nghĩ rằng những thanh kiếm là mục đích cuối cùng của mọi sự tồn tại.

Nói tóm lại, Zoro là một thảm họa.

Nhưng mặt khác, Zoro cũng là một người đồng đội tuyệt vời, ngay cả khi Sanji chưa bao giờ có thể tự mình thừa nhận điều đó. Họ đã đồng hành cùng nhau trong nhiều trận chiến hơn những gì cậu muốn liệt kê lại. Mỗi người sử dụng sở trường riêng của bản thân để bổ sung thiếu sót cho người kia. Nhờ Zoro, Sanji không bao giờ phải để đôi tay quý giá của mình rơi vào nguy hiểm trong trận chiến, và đến lượt Sanji sẽ để lưng mình vỡ vụn trước khi nhìn thấy vết sẹo trên lưng của Zoro.

Họ khen ngợi lẫn nhau, Sanji cho rằng đó là cách tốt nhất để diễn đạt điều đó. Zoro không cần phải ép mình làm điều gì đó để duy trì vị trí mà hắn ấy đã tự mình tạo ra. Zoro chấp nhận tất cả lỗi lầm của Sanji mà không hề có sự cho phép của cậu, và điều duy nhất hắn yêu cầu là Sanji cũng phải làm điều tương tự với hắn.

Sanji thở dài, bước xuống bãi cỏ, ước lần thứ một triệu rằng cậu có thể khiến ký ức của mình quay trở lại. "Đây là," Sanji nói to, "Điều khó chịu nhất từng xảy ra với tôi."

Đáng khen ngợi là Zoro không cố gắng gạt bỏ lời nói bằng một trò đùa ngu ngốc hay điều gì đó tương tự. Hắn chỉ ừ lên một tiếng đồng ý chứ không nhấn mạnh vấn đề.

Zoro không bao giờ ép buộc, Sanji lưu ý, ít nhất là không phải về chuyện này. Chưa một lần nào trong toàn bộ nỗ lực mang kí ức quay trở về, hắn ấy đã cố gắng đẩy Sanji ra ngoài vùng an toàn của mình và luôn làm theo bất cứ tốc độ nào mà Sanji đặt ra. Tuy nhiên, đó chỉ là một ví dụ khác về con người của hắn. Bất chấp mọi lỗi lầm của mình, Zoro hoàn toàn hết lòng vì những người mà hắn coi là gia đình của mình.

Sanji chỉ ước có điều gì đó cậu có thể làm để khôi phục ký ức của mình. Tại thời điểm này, cậu ấy vẫn không biết điều gì để làm cho những mảnh kí ức vụn vỡ quay trở lại như lần trước. Điều duy nhất cậu ấy có thể tự tin nói là mỗi lần như vậy luôn có một cơn đau đầu xảy ra trước đó, nhưng chi tiết đó cậu luôn giữ kín để tránh khiến cả nhóm lo lắng.

"Cứ căng thẳng thế này thì cậu sẽ ngất xỉu mất," Zoro đột nhiên nói. "Tôi biết nói thì dễ, nhưng nó không đáng để cậu phải hành hạ bản thân đâu."

Sanji rên rỉ, dịch chuyển cơ thể để có thể nghiêng người về phía Zoro, cằm của cậu tựa vào vai người kiếm sĩ trong một động tác vô thức mà cậu mới nhớ lại. "Tôi có thể cảm thấy chúng ở đó," Sanji nói, thất vọng. "Chúng đang lơ lửng ngoài tầm với và tôi muốn chúng quay trở lại."

Tôi muốn chúng ta quay trở lại như trước, Sanji nghĩ nhưng không nói thành lời, chủ yếu là vì cậu không biết làm thế nào cả. Cậu cảm thấy như họ đang bị mắc kẹt trong một địa ngục đáng phẫn nộ, nơi cậu biết mình đã tạo ra điều gì đó tốt đẹp cho bản thân, nhưng đồng thời Sanji không thể đưa tay ra và chạm vào nó vì cậu thực sự không nhớ điều gì đã xảy ra. Có một bức tường ngăn cản Sanji với những thứ cậu biết chúng là của mình, và đó là điều cậu rất khó chịu.

Zoro thở dài. "Cậu muốn tôi đập vào đầu cậu xem có mất cái gì không?"

"KHÔNG!" Sanji hét lên. "Làm như cậu có thể vậy."

Đầu hắn ấy lắc lư lên xuống khi nhún vai. "Chỉ là lời đề nghị thôi."

Sanji húc đầu vào vai hắn để hắn thấy cậu đánh giá cao kế hoạch đó như thế nào. "Cậu đúng là một tên ngốc," Sanji rên rỉ. "Tôi nghĩ đây không phải là vết thương ở đầu duy nhất của mình, và vết thương cuối cùng có lẽ là thứ đã thu hút tôi đến với cậu."

"Nami có nói là cậu bị đánh nhiều lần ở Totto Land," Zoro nói giúp đỡ. "Có thể giải thích vài điều."

Sanji phản ứng rất chín chắn với điều này bằng cách khóa đầu Zorro, và cuộc ẩu đả sau đó kéo dài cho đến khi Nami hét vào mặt họ từ tổ quạ.

*****

Lần đầu tiên Zoro hôn Sanji sau vụ tai nạn, cậu suýt lên cơn đau tim.

Nó thậm chí không phải là vấn đề lớn, hoặc ít nhất là không nên như vậy, đó mới là phần tồi tệ nhất.

Một buổi tối nọ, họ đang ở trong bếp, rửa bát đĩa như thường lệ thì cãi nhau vì một chuyện gì đó nhỏ nhặt đến mức Sanji thậm chí không thể nhớ đó là gì. Cuộc tranh cãi chuyển sang cách gọi tên ngớ ngẩn của nhau và một chút xô đẩy nhẹ nhàng, cuối cùng dẫn đến việc Sanji đánh vào vai Zoro bằng chiếc khăn khô mà cậu ấy đang cầm.

Zoro bắt được nó một cách dễ dàng, và sau đó bằng một phản xạ, hắn dùng nó để kéo Sanji về phía mình cho đến khi hắn có thể hôn một nụ hôn ướt át, lộn xộn lên khóe miệng cậu. Việc này chỉ mất có một giây, và rõ ràng nó quen thuộc đến mức Zoro thậm chí còn không nhận ra mình đã làm gì cho đến khi Sanji chết lặng với đôi mắt gần như rớt ra ngoài.

"Ôi chết tiệt," Zoro nói qua khuôn mặt đỏ bừng của hắn. "Đầu Bếp, tôi - chết tiệt, xin lỗi. Đáng lẽ tôi không nên làm điều đó."

"Không sao đâu," Sanji nói nhanh. Tuy nhiên lại vô tình đưa tay lên chùi nơi mà môi Zoro vừa lướt qua, những ngón tay di chuyển theo vòng tròn dọc theo làn da của cậu.

"Tốt rồi."

"Trông cậu không ổn," Zoro trả lời, và khi Sanji nhìn sang, cậu thấy người đối diện tránh xa cậu, lùi lại vài bước để đặt mình gần như hoàn toàn ngoài tầm với. Zoro trông có vẻ rất hối hận, Sanji nghĩ, như thể hắn nghĩ mình đã vượt quá giới hạn và không trở lại cho đến khi bản thân có thể kiểm soát tốt hơn.

Đau đớn khi nhìn thấy cảnh này, Sanji ném chiếc khăn mà cậu vẫn đang cầm lên kệ bếp và nhìn Zoro, "Tôi đã nói là không sao mà," cậu lặp lại chắc chắn, hếch cằm lên ghim Zoro lại trong tầm mắt. "Cậu có thể đến đây không?"

"Tại sao?" Zoro muốn biết, bây giờ anh đang cố giữ mình ngoài tầm Sanji.

"Bởi vì tôi muốn thấy cậu," Sanji tuyên bố. Đó không phải là một tuyên bố hoàn toàn chính xác vì cậu có thể nhìn thấy Zoro vẫn ổn, nhưng ít nhất nó có thể ngăn chặn Zoro lao ra ngoài cánh cửa.

"Đừng cố trốn tránh tôi nữa, đồ Marimo ngu ngốc."

Zoro chớp mắt, mắt nheo lại trước lời xúc phạm này, nhưng cuối cùng hắn cũng bước về phía trước để đáp lại bàn tay đang vẫy tay của Sanji. "Cậu muốn gì?"

"Thành thực mà nói thì tôi cũng không biết," Sanji thừa nhận, cho rằng trung thực là cách tốt nhất. "Tôi có thể... khám phá được không? Một chút? Không phải như thế!" Cậu nói thêm khi Zoro nhếch mép đầy hiểu biết. "Bỏ cái suy nghĩ đen tối đó đi, Đầu Tảo!"

"Tôi chưa nói gì cả!" Zoro phản đối, lời tuyên bố đó sẽ có trọng lượng hơn rất nhiều nếu hắn không tiếp tục cười khúc khích. Cảm thấy có lý, Sanji đánh vào vai Zoro.

"Đồ khốn," cậu lẩm bẩm, cảm thấy mặt mình nóng bừng. "Chết tiệt, đây là lý do tại sao tôi vẫn không hiểu được cậu."

Ngoại trừ việc - đó là lời nói dối, điều mà cậu có thể thừa nhận trong đầu mình. Việc này càng kéo dài thì càng rõ ràng về việc làm thế nào họ là một cặp. Ngay cả khi không có ký ức kia, rõ ràng họ là một đôi rất phù hợp nhau. Như thể sinh ra là dành cho nhau vậy.

Chính suy nghĩ đó đã thúc đẩy Sanji làm những gì tiếp theo. Thay vì rút tay ra sau khi đánh Zoro xong, cậu lại để nó ở nguyên vị trí cũ, đưa các ngón tay quanh vai người kia và để ngón tay cái của mình lướt trên cổ Zoro ấy một cách nhẹ nhàng.

Tiếng cười khúc khích của Zoro đột ngột dừng lại, nhưng hắn không hề có động thái rút tay ra hay đẩy tay Sanji ra. Thay vào đó, Zoro chỉ bình tĩnh nhìn cậu, một bên mày nhướng lên như đang có một câu hỏi.

"Liệu tôi có thể?" Sanji hỏi, không hoàn toàn chắc chắn về điều mình đang hỏi.Tuy nhiên, Zoro chỉ gật đầu, một động tác dễ dàng trái ngược với sự nghiêm túc đột ngột của thời điểm này. "Ừ," hắn nói, giọng hơi khàn khàn. "Bất cứ thứ gì cậu muốn."

"Đừng hứa hẹn rồi cậu sẽ hối hận đấy," Sanji khuyên nhủ.

Zoro không trả lời, ít nhất là không bằng lời nói. Tuy nhiên, Zoro nghiêng cằm, mang đến chút táo bạo. Và đừng bao giờ nói rằng Sanji không phải là người sẵn sàng đương đầu với thử thách, trước khi kịp suy nghĩ kỹ, cậu đã thu hẹp khoảng cách giữa họ và đưa môi họ lại gần nhau.

Đó là một nụ hôn đơn giản, cẩn thận vì nó đã khiến Zoro phải há hốc mồm, người kiếm sĩ rõ ràng đã mất cảnh giác trước sự tiến tới táo bạo của Sanji. Mọi chuyện cũng kết thúc rất nhanh, khi Sanji lùi lại để cẩn thận quan sát người bạn đồng hành của mình.

"Điều đó ổn chứ?" Cậu hỏi, muốn chắc chắn rằng mình không vượt quá giới hạn.

Thật nhẹ nhõm khi Zoro gật đầu trước khi lời nói kịp thoát ra khỏi miệng, "Ừ," hắn nói. "Tất nhiên rồi."

Ngoại trừ việc không có từ 'tất nhiên' nào về điều đó đối với Sanji. Đúng, hiện tại họ dành nhiều thời gian bên nhau và rõ ràng là họ ngủ chung giường mỗi đêm - mặc dù về mặt lý thuyết - nhưng sau tất cả những điều đó, một vài ký ức đã bắt đầu quay trở lại, Sanji vẫn không thể nào nhớ phần lớn kí ức về mối quan hệ của họ. Thành thật mà nói, cậu cũng không biết điều gì được phép và điều gì không.

"Cậu suy nghĩ quá nhiều." Một ngón tay chọc vào trán Sanji khiến Sanji giật mình thoát khỏi trạng thái mơ màng, và cậu thấy mình gần như lác mắt khi cố gắng nhìn chằm chằm vào bàn tay kia.

"Bây giờ cậu đang làm gì thế?" Sanji hỏi, hất tay Zoro ra.

Không nản lòng, Zoro thả tay mình xuống, nhưng thay vì để nguyên, hắn vòng tay quanh eo Sanji, nhanh chóng nối nó với tay kia để có thể dễ dàng ôm lấy người đầu bếp. "Tôi đã nói," hắn lặp lại, "Cậu suy nghĩ quá nhiều. Tôi biết cậu trông như thế nào khi nghĩ linh tinh trong đầu."

"Ồ, phải không?" Sanji hỏi, thầm nguyền rủa những lời nói của mình. Để giữ thể diện, cậu giơ cánh tay của mình lên và quàng chúng quanh vai Zoro trong một động tác mà bản thân cậu hy vọng trông có vẻ bình thường hơn những gì mình thấy.

"Cậu không biết mọi thứ về tôi đâu, Marimo."

"Không phải tất cả," Zoro đồng ý, ân cần không cho rằng Sanji đang nói dối. "Nhưng hầu hết."

"Tôi khó mà tin được đấy." Sanji nói mà không cần suy nghĩ, và Zoro nhướn mày khi Sanji nói thêm, "Sẽ không một ai có thể yêu tôi khi biết tất cả mọi thứ hoặc thậm chí hầu hết mọi thứ về tôi."

Zoro phát ra một tiếng động đau đớn và tay hắn siết chặt hơn một cách rõ rệt. "Tôi ghét khi cậu nói những điều như vậy."

"Xin lỗi," Sanji lẩm bẩm. Rõ ràng bì sự xấu hổ này, cậu định lùi lại nhưng bị cái ôm của Zoro giữ chặt. "Trời ạ, cậu ôm tôi chặt quá đấy. Tôi chưa bao giờ mong đợi điều đó."

"Đừng cố chuyển chủ đề," Zoro nói, mắt nheo lại và giọng trầm xuống đầy nguy hiểm. "Tôi yêu cậu, đồ ngốc có cặp lông mày xoắn, và điều quan trọng là cậu biết điều đó."

Nuốt nước bọt một cách nặng nề, Sanji nghiêm khắc nói với trái tim ngu ngốc của mình rằng hãy bình tĩnh lại khi nó đột nhiên bắt đầu nhảy tưng trong lồng ngực. Cậu và Zoro bị ép sát nhau đến mức người kia có thể cảm nhận được điều đó, và có vẻ đây là lí do cuối cùng mà Sanji muốn biện hộ cho mình.

Ngoại trừ việc đó không phải là lí do, Sanji dần dần nhận ra. Và người kiếm sĩ quyết định ôm cậu chặt hơn, không dừng lại cho đến khi ngực họ chạm vào nhau và Sanji có thể giấu mặt mình vào một bên vai vạm vỡ đó.

"Nếu tôi không bao giờ nhớ lại thì sao?" Cậu ấy lẩm bẩm vào vai của Zoro. "Nếu kí ức không bao giờ quay trở lại thì sao?"

Zoro im lặng một lúc lâu, nhưng khi lên tiếng, giọng hắn rất rõ ràng và không còn chỗ để tranh cãi. "Vậy thì tôi sẽ làm cho cậu yêu tôi lần thứ hai. Tôi đã làm nó trước đây rồi. Tôi có thể làm lại điều đó."

An toàn trong căn bếp và khuôn mặt vẫn được giấu kín ở nơi không ai có thể nhìn thấy, Sanji thầm nghĩ điều đó hình như đã xảy ra rồi.

-----

Sanji đang chuẩn bị món hầm thịnh soạn sẽ là món chính cho bữa tối nay thì Usopp bước vào và hỏi mượn một ít hành. Cậu ta chớp mắt nhìn người đầu bếp đang xử lí nồi nước sôi của mình.

"Mượn?" Sanji lặp lại, lông mày nhíu lại. "Cậu có định trả lại chúng sau khi xử dụng xong không?"

"Ừ, không," Usopp ngượng ngùng nói. "Nhưng nó nghe có vẻ hay đấy."

"Cậu thật kỳ lạ," Sanji nói với Usopp, mặc dù không có vẻ ác ý. "Được rồi, cậu có thể lấy chúng. Tuy nhiên, đừng lấy hết. Tôi vẫn cần thêm một ít để cho vào nồi hầm."

"Chắc chắn rồi, không vấn đề gì," Usopp nói, gật đầu thân thiện với Sanji khi bước tới thùng chứa hành. "Và cảm ơn."

Sanji vẫy tay. "Tốt rồi. Tôi cho rằng cậu có lý do chính đáng để lấy chúng, nhưng đừng nói cho tôi biết liệu tôi có sai về điều đó không nhé."

"Không đâu," Usopp hứa. "Tớ có một ý tưởng tuyệt vời về một số loại đạn tấn công mới mà tớ nghĩ có thể trở nên mạnh mẽ hơn nếu kết hợp hành tây vào hỗn hợp."

"Tuyệt," Sanji nói, lơ đãng xoa xoa thái dương bằng lòng bàn tay. "Xin đừng thử ở bất cứ đâu gần tôi cho đến khi cậu hoàn thiện nó."

Sanji đang mong đợi Usopp sẽ đồng ý, nhưng thay vào đó người xạ thủ im lặng đáng ngờ. Bối rối, anh nghểnh cổ lên để nhìn rõ hơn và thấy người thanh niên ấy đang nheo mắt nhìn mình.

"Cái gì?" Cậu ấy hỏi. "Trên mặt tôi có dính gì à?"

"Không," Usopp chậm rãi nói, "Nhưng trông cậu có vẻ như đang bị cơn đau đầu làm phiền. Cậu có ổn không?"

Sanji đông cứng lại, buông bàn tay đang xoa đầu mình xuống. "Tôi ổn," cậu nói, nhăn mặt khi lời nói ra sắc bén hơn dự định.

Usopp càng trở nên nghi ngờ hơn chứ không hề giảm bớt lo lắng. "Sanji," anh ấy nói, khoanh tay trước ngực và trông oai phong hơn mức mà một người đàn ông đang ôm bó hành có quyền làm vậy.

"Nếu cậu gặp khó khăn, cậu cần phải nói với ai đó. Đặc biệt là trong trường hợp này."

"Tôi không gặp rắc rối gì cả," Sanji đảm bảo với Usopp, nghĩa đen từng chữ. "Mọi người đôi khi bị đau đầu."

"Đôi khi mọi người cũng bị đau đầu," Usopp đồng ý. "Và đôi khi nó ổn. Tuy nhiên, với cậu thì không. Cách đây không lâu, cậu đã bị một chấn thương cực kỳ nghiêm trọng và vẫn đang bị ảnh hưởng từ nó. Điều này đã xảy ra trong bao lâu rồi?"

Sanji từ chối trả lời, và Usopp chống tay lên hông, suýt làm rớt bó hành trong quá trình đó. "Kể từ lúc tỉnh dậy rồi nhỉ?" Anh ta nói, vẻ bực tức hiện rõ trên nét mặt. "Chopper có biết không? Zoro có biết không?"

Một sự im lặng tội lỗi vang vọng khắp căn bếp là tất cả câu trả lời mà Usopp cần. "Sanji," Usopp mệt mỏi nói. "Cậu cần phải nói với họ."

Sanji ngừng khuấy món hầm của mình và hít một hơi thuốc, thở ra một làn khói dày đặc bay về phía Usopp. "Tôi không phải làm gì cả. Đây là cơ thể của tôi và tôi có thể làm những gì tôi muốn."

"Hơn nữa," cậu nói thêm, cuối cùng cũng sẵn sàng nói ra suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu mình khoảng một tuần nay. "Tôi nghĩ đó là một điều tốt. Thực tế là tôi luôn đau đầu mỗi khi một số ký ức quay trở lại."

Điều đó khiến Usopp thất vọng, nhưng tiếc là không ảnh hưởng hoàn toàn đến anh ấy. "Đó có thể chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên," một lúc sau Usopp nói. "Theo tất cả những gì tớ biết thì cậu đã bị chứng phình động mạch não hoặc một thứ gì đó ẩn sâu trong não cậu và nó sắp nổ tung."

"Không có điều nào trong số lí do cậu nghĩ ra giống lời khuyên y tế đúng đắn," Sanji nói, quay lại với món hầm của mình. "Nghiêm túc mà nói, tôi ổn."

"Được rồi, vậy thì thôi," Usopp tuyên bố, quai hàm căng thẳng và đôi mắt tối sầm. "Tớ chỉ đang muốn tốt cho cậu.""Huh?" Sanji hỏi, gần như phun ra điếu thuốc khi Usopp quay gót và tiến về phía cửa bếp. "KHÔNG! Chờ đã! Cậu định đi đâu?"

"Tớ vừa nói với cậu rồi." Usopp gọi vọng lại. Như mọi khi, cậu ta nhanh đến mức đáng kinh ngạc đối với một người luôn dành phần lớn thời gian của mình trong cuộc chiến để nấp đằng sau mọi người. "Đừng lo lắng. Về lâu dài cậu sẽ cảm ơn tớ vì điều này!"

"Tôi sẽ làm như vậy!" Sanji hét theo sau Usopp. Cậu cân nhắc nghiêm túc việc đuổi theo Usopp, tuy nhiên xui rủi sao nồi hầm của cậu lại chọn đúng thời điểm này để bắt đầu sôi. Khi mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa thì Usopp đã rời đi từ lâu và Sanji phải cam chịu chuyến thăm tới phòng của Chopper.

Ngoại trừ việc - vài phút sau, cánh cửa mở ra, người bước vào không phải Chopper mà là Zoro. Sanji không chắc điều đó tốt hơn hay tệ hơn nữa."Tôi ổn, Marimo," cậu nói phủ đầu trước khi Zoro kịp nói gì.

"Dù Usopp có nói gì để đưa cậu vào đây thì cậu ấy cũng chỉ cường điệu quá mức như thường lệ thôi."

Zoro cau mày. "Cậu ta nói cậu bị đau đầu," hắn nói ngắn gọn, "Và nó đến thường xuyên hơn mức được cho phép."

Sanji thề sẽ nấu những món ăn mà Usopp không thích trong một tháng, nếu không muốn nói là lâu hơn. Tốt hơn hết, tên khốn sóc nhỏ đó nên thưởng thức món hầm tối nay vì đó là món cuối cùng mà vị giác của cậu ta sẽ thấy ổn trong tương lai gần.

"Tôi ổn," Sanji nói chắc nịch. "Usopp không biết cậu ấy đang nói về cái gì đâu."

Thật đáng kinh ngạc, lời nói này không có tác dụng ngăn cản Zoro. Hắn tiến sâu hơn vào bếp, chỉ dừng lại một chút để tháo kiếm và đặt chúng lên bàn, trước khi dừng lại ngay ngoài tầm tay của Sanji. "Usopp," hắn nói thẳng thừng, "Biết cậu ta đang nói về cái gì."

"Vậy thì nó quan trọng đấy," Sanji quyết định, tập trung sự chú ý vào món hầm của mình và cau mày khi khuấy quá mạnh. Cậu bực bội lôi chiếc thìa ra khỏi hỗn hợp, quyết định đưa ngón tay vào đó để thử mùi vị.

Nó dường như không bị hủy hoại sau ngần ấy thời gian dùng để tranh cãi, Sanji vui mừng nhận xét. Đưa bàn tay còn lại của mình ra, cậu nắm vào áo của Zoro và kéo hắn ta lại, đồng thời giơ chiếc thìa lên. "Đây. Thử cái này xem sao."

Đáng khen ngợi, Zoro ngoan ngoãn nếm thử, phát ra một chút âm thanh vui vẻ mà hắn chắc chắn sẽ phủ nhận trong quá trình này. "Tốt lắm," Zoro nói. "Bây giờ đầu của cậu có còn đau không?"

"Đầu tôi chẳng có vấn đề gì cả," Sanji ngắt lời. Cậu ném cho người kia một cái nhìn khinh bỉ, tuy nhiên bỗng khựng lại khi cảm giác không phải-déjà vu báo hiệu ký ức đang quay trở lại. "...Ồ."

"Ồ? 'Ồ' là gì?" Zoro hỏi. "Chuyện quái gì đang xảy ra với cậu vậy, Mày Xoắn?"

Vẫn chưa sẵn sàng trả lời câu hỏi đó, Sanji ném chiếc thìa đã sử dụng vào bồn rửa, nó rơi xuống tạo ra một tiếng lạch cạch đầy thỏa mãn. Sau đó, vẫn không nói gì, cậu đưa tay ra phía sau và nắm lấy cổ tay Zoro, mỗi tay một tay.

"Cậu đang -?" Zoro ngạc nhiên, nhưng Sanji ngăn hắn lại bằng một cái lắc đầu.

"Như thế này phải không?" Sanji nói, vòng hai cánh tay của Zoro quanh người mình cho đến khi cả hai tay của kiếm sĩ ôm eo cậu, lưng mình áp vào ngực của người kia. "Ngoại trừ việc -" Không hoàn toàn đúng, cậu biết. Bị thúc đẩy bởi bản năng thuần túy, Sanji quay lại nắm lấy tóc Zoro, dùng tay kéo đầu Zoro về phía trước cho đến khi người đàn ông kia buộc phải gác cằm lên vai trái của Sanji."Đó," cậu nói một cách đắc thắng. "Được rồi."

Có một sự im lặng nặng nề phía sau, và sau đó, "Sanji, cái quái gì thế?"

Sanji quá vui vẻ với việc trở lại của nhiều ký ức hơn nên không cảm thấy xấu hổ gì cả. Một cách vô thức, cậu luồn những ngón tay mình vào tóc Zoro, biết rằng mình đang vuốt những sợi tóc rối bù vào đúng vị trí mặc dù cậu không thể nhìn thấy chúng.

"Chúng ta làm điều này," Sanji nói, hàng tá ký ức về họ ở nơi này lướt qua tâm trí cậu như thể chúng chưa bao giờ rời đi. "Cậu tránh xa tôi khi tôi lúc nào cũng nấu nướng, và cậu muốn được chú ý."

"Đừng phủ nhận điều đó," Sanji nói thêm khi thấy Zoro định mở miệng. "Tôi sẽ không tin cậu."

"Tôi sẽ từ chối bất cứ điều gì tôi muốn." Zoro lẩm bẩm, nhưng sau đó hắn nói thêm với giọng du dương đầy hy vọng, "Cậu thực sự nhớ à?"

"Mhm," Sanji trả lời. "Gần đây mỗi khi đầu tôi bắt đầu đau thì có nghĩa là có điều gì đó đang quay trở lại."

Sanji cảm thấy Zoro đang dịch chuyển phía sau mình, đủ quen với chuyển động đó để biết điều đó có nghĩa là hắn đang cố tìm một chỗ thoải mái hơn. "Đáng lẽ cậu vẫn nên nói với tôi," cuối cùng Zoro nói. "Và cả Chopper."

"Có lẽ vậy," Sanji thừa nhận, tỏ ra hào phóng vì tâm trạng đang vui vẻ của mình, "Nhưng cho đến nay mọi thứ vẫn ổn."

"Usopp nói lần này tệ hơn bình thường."

"Điều đó sẽ có liên quan nếu Usopp biết cậu ấy đang nói về điều gì," Sanji phản bác. Và cậu không nói thêm rằng đầu mình vẫn đang còn đau, điều này thật bất thường, vì trước đây chúng luôn biến mất khi ký ức trở về.

Zoro phát ra âm thanh hoài nghi vào hõm vai của Sanji. "Đừng cố gắng quá."

"Tôi hứa, tôi đã kiểm soát được nó," Sanji nói, xoay người để có thể hôn lên má Zoro, như thể giờ cậu biết mình đã làm điều đó cả trăm lần trước đây."Hãy tin tôi."

-----

Cơn đau đầu của Sanji không biến mất mà ngược lại, nó hành hạ cậu suốt từ việc nấu bữa tối, ăn bữa tối và dọn dẹp bếp sau đó. Nó đang dần tồi tệ hơn theo thời gian.

Về phần mình, Zoro không bỏ lỡ bất kỳ điều gì. Kiếm sĩ cứ đi theo bên cạnh Sanji kể từ buổi chiều, tuy thường xuyên bị dẫm chân, nhưng kiên quyết từ chối rời đi sau những lời thú nhận ban nãy. Ánh nhìn nghi ngờ từ khóe mắt hắn tỉ lệ thuận với cơn đau đầu của Sanji.

Họ cùng nhau rửa bát đĩa như bình thường, sau đó Zoro nhìn Sanji hoàn thành những công việc cuối cùng trong nhà bếp. Ngay khi xong việc, hắn vòng tay quanh khuỷu tay Sanji, ngăn cản cậu bắt đầu bất kỳ công việc mới nào.

"Đầu cậu vẫn đang làm phiền cậu," Zoro nói thẳng thừng, giọng điệu không có chỗ cho sự tranh cãi. "Tôi muốn cậu nên đến gặp Chopper, nhưng," hắn nói thêm, giọng cao hơn cả khuôn mặt phản đối của Sanji, "Tôi không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng điều đó sẽ đưa mình đến đâu, nên cậu đi ngủ đi."

Sanji chớp mắt nhìn Zoro. "Hình như đang là tám giờ tối," cậu chỉ ra. "Ở đây không có ai đi ngủ sớm thế đâu."

"Vậy thì tôi sẽ đi cùng cậu và cả nhóm sẽ nghĩ chúng ta đang vui đùa," Zoro trả lời, không một chút xấu hổ nào hiện lên trên khuôn mặt hắn. "Nhưng cậu vẫn phải đi."

"Cậu không phải là sếp của tôi," Sanji càu nhàu, cảm thấy nổi loạn.

Zoro nở một nụ cười hở cả răng. "Có hai lựa chọn: hoặc là cậu đi nghỉ ngơi một chút để xem có giúp ích được gì không, hoặc tôi bước ra khỏi cửa này đi gọi Chopper."

"Đó không phải là lựa chọn, đó là tối hậu thư." Sanji phản đối.

Zoro bất động. "Tôi đã nói hết rồi. Cậu muốn cái nào?"

Sanji trừng mắt nhìn Zoro, cố gắng đợi hắn đi ra ngoài vì có thể làm như vậy sẽ khiến người kiếm sĩ lùi bước. Thật không may, Sanji sẽ không thoát khỏi tình thế này vì sự bế tắc giữa họ kéo dài quá nhiều phút. Tệ hơn nữa, đầu cậu thực sự bắt đầu làm phiền cậu.

"Được thôi," Sanji lẩm bẩm, chẳng hề nhã nhặn chút nào trong sự đầu hàng của mình. "Tôi sẽ đi ngủ."

"Tốt," Zoro trả lời, tiếp nối từ đó với một nụ cười rạng rỡ đến đáng ghét. "Tôi sẽ đi cùng cậu để đảm bảo rằng cậu thực sự đi ngủ."

"Đồ khốn." Sanji nói.

"Cậu biết mà," Zoro đáp lại và bắt đầu đuổi Sanji ra khỏi căn bếp.

Mặc dù bản thân sẽ phủ nhận điều này cho đến lúc chết, nhưng Sanji đã quá kiệt sức để từ chối việc trở lại phòng ngủ của họ và bắt đầu đi ngủ như thường lệ. Cậu thậm chí còn quyết định ném lại một vài viên thuốc giảm đau khi Zoro đưa chúng.

"Không có gì đảm bảo mấy viên thuốc đó sẽ có tác dụng cả," anh càu nhàu khi leo lên giường và cố gắng tìm tư thế thoải mái.

"Ừ, nhưng không có gì đảm bảo là nó sẽ không có tác dụng," Zoro chỉ ra một cách hợp lý. Sanji phải cố gắng chống lại sự thôi thúc muốn đá tên đang đứng ngoài kia.

"Cậu nên im lặng và chịu đựng mấy cái suy nghĩ ngu ngốc đang diễn ra trong đầu cậu lúc này đi."

"Tôi ổn," Sanji nói sắc lẻm, nhăn mặt khi chỉ cử động một chút cũng khiến một cơn đau nhói xuyên qua đầu mình.

"Đúng vậy," Zoro nói khô khan. "Cậu hoàn toàn có vẻ như vậy."

"Ồ, chết tiệt."

"Ngay cả khi bây giờ cậu đã lấy lại được ký ức," Zoro trả lời, nhếch mép cười khi Sanji chuyển tay và nhéo hắn. "Cậu đang đau đớn."

"Lần cuối cùng, đó không phải là vấn đề lớn," Sanji nói, thở dài bực tức. "Tôi chắc chắn mình sẽ ổn sau một đêm ngon giấc."

"Bây giờ cậu nói vậy, nhưng nếu tôi thức dậy bên cạnh cái xác của cậu vào sáng mai, tôi sẽ rất tức giận đấy."

Hiện tại Sanji đang quá đau đầu để có thể liếc Zoro.

"Như mọi khi, cậu là linh hồn của sự lãng mạn chết tiệt, Đầu Tảo. Chỉ cần đi ngủ thôi, được chứ?"

"Được thôi," Zoro lẩm bẩm, giờ đây hắn cũng đang bực tức theo đúng nghĩa đen. "Nhưng tôi đã nói rồi. Nếu cậu chết vì chuyện này, tôi sẽ hồi sinh và đá vào cái mông của cậu đấy nhé."

"Chốt đơn," Sanji nói với Zoro. "Giờ thì im đi, được không? Cậu ồn ào quá đấy."

Zoro phát ra âm thanh bực bội khi Sanji tắt đèn, nhưng hắn không cố gắng trèo ra khỏi giường để đi tìm Chopper, vì vậy điều đó hẳn phải có ý nghĩa gì đó. Cũng như bàn tay hắn đang đặt ngay trên trái tim của Sanji, những ngón tay xòe ra trên ngực cậu một cách chiếm hữu.

"Nói thật nhé," Zoro nói, giọng vang vọng trong bóng tối, "Tôi chỉ đồng ý với cậu điều này vì nó ảnh hưởng đến ký ức của cậu. Tốt nhất là cậu nên đúng về mọi chuyện."

Sanji cân nhắc và loại bỏ một số câu trả lời gay gắt về việc trong hai người họ, cậu mới là người đúng trong mọi việc. Sẽ thật tàn nhẫn khi nói điều đó trong hoàn cảnh này. Chưa kể là cũng không đúng sự thật.

"Chỉ cần tin tưởng ở tôi," thay vào đó Sanji nói. "Tôi biết tôi đang làm gì.

"Tiếng khịt mũi trả lời của Zoro cho cậu biết chính xác người đàn ông kia nghĩ gì về câu nói đó.

-----

Sanji phải mất một lúc lâu mới ngủ được. Vì đi ngủ sớm hơn bình thường rất nhiều nên giờ sinh học của cầu hoàn toàn bị xáo trộn. Sanji thức dậy sớm hơn nhiều so với bình thường, ít nhất một hoặc hai giờ trước khi cậu ấy cần nghĩ đến việc bắt đầu làm bữa ăn sáng.

Cậu nằm đó trong bóng tối, nguồn sáng từ ô cửa sổ lọt vào căn phòng, ngày càng khó chịu vì thực tế cậu không nghĩ mình có thể ngủ lại được.

Ít ra thì cơn đau đầu đã biến mất, Sanji hài lòng nhận ra điều đó. Thậm chí không còn một cơn đau nào còn sót lại để khiến bộ não của cậu đã sẵn sàng lao ra khỏi hộp sọ như trước đó. Và cậu đang cân nhắc việc đánh thức Zoro dậy để nói 'Tôi đã bảo rồi mà'.

Thay vào đó, cậu quyết định lăn qua lăn lại và quan sát kiếm sĩ đang ngủ trong ánh sáng mờ nhạt.

Người bên cạnh nằm ngửa, ngáy như thường lệ, tiếng ngáy chói tai như mọi khi, kiểu ngáy chỉ có thể được kiềm chế bằng cách lật người hắn sang nằm nghiêng - một sự thật mà chính Sanji đã tự rút ra sau nhiều năm thử nghiệm.

Với một tay đã quàng quanh bờ vai vạm vỡ, Sanji đứng hình khi quay Zoro về phía mình. Cậu chắc chắn mình đã không biết đến mẹo này vài giờ trước, vì đã phải chịu đựng quá nhiều đêm với bản giao hưởng đặc biệt này.

Để Zoro một mình, Sanji ngồi dậy và bắt đầu thận trọng tìm hiểu những thông tin đang tràn ngập trong đầu. Gần như lơ đãng, cậu đưa tay bật đèn lên, như thể việc không co ro trong bóng tối sẽ phần nào giúp ích được mớ hỗn độn trong đầu.

Zoro phát ra âm thanh khó chịu từ đâu đó gần hông Sanji, và người đầu bếp đưa ngón tay cái lên trán hắn, vuốt phẳng những nếp nhăn mà cậu biết chúng vừa xuất hiện mặc dù bản thân không thể nhìn thấy chúng.

"Đầu Tảo ngốc," cậu nói một cách trìu mến, thay vào đó di chuyển ngón tay của mình luồn qua tóc Zoro. Sanji đợi một nhịp, biết rõ người đàn ông kia sẽ vô thức chấp nhận sự đụng chạm đó cho dù hắn ta có ngủ sâu đến đâu, và cậu cười toe toét khi đó chính xác là những gì Zoro làm. Rồi cậu càng cười to hơn khi chợt hiểu ra tại sao mình lại biết điều đó sẽ xảy ra.

Tất cả đều ở đó, Sanji nhận ra. Không chỉ những mảnh nhỏ dần dần quay trở lại, mà tất cả, từng chi tiết nhỏ mà cậu không thể nhớ lại giờ đang lởn vởn trong đầu chỉ chờ mình nhớ lại nó bao gồm cả...

"Kể từ Thriller Bark!"

"Gì-?" Bị một chiếc gối đập vào đầu, Zoro gần như không ở trạng thái tốt nhất khi giật mình tỉnh lại.

"Thriller Bark!" Sanji hô to một cách đắc thắng, giáng cho Zoro một cú nữa bằng gối. "Cậu nghĩ rằng tôi rất hấp dẫn ngay từ đầu rồi, nhưng chính tại Thriller Bark khiến cậu nhận ra rằng cậu muốn nhiều hơn nữa, đồ Đầu Tảo, đang mệt mỏi, và đang yêu tôi!"

Sanji nhấc chiếc gối lên một lần nữa, nhưng cánh tay của Zoro nhanh như chớp để chạm tay vào nó. Họ dành giật với cái gối một lúc trước khi Sanji quyết định rằng cậu có nhiều điều quan trọng hơn phải nghĩ đến và từ bỏ cái gối của mình.

Tận dụng sự bối rối nhất thời của Zoro khi cuộc chiến đột ngột kết thúc để làm lợi thế cho mình, Sanji đá chăn ra sau và quàng một chân qua eo người kia, ngồi dang chân trên hông hắn và nhìn xuống người đó, nơi mà cậu rất yêu thích.

Tóc rối bù và một tay vẫn cầm chặt chiếc gối đã khiến Zoro tỉnh giấc một cách thô lỗ. Hắn nhìn chằm chằm lại Sanji. Không thể nhầm lẫn được niềm hy vọng dấy lên trong mắt hắn, và Sanji cảm thấy lồng ngực nhói lên khi nghĩ rằng mình đã từng quên mất cái nhìn đó có ý nghĩa gì.

Nhẹ nhàng, cẩn thận, Sanji đưa tay vuốt ve thân mình Zoro, ngón tay cậu lần theo những vết sẹo mà cậu biết rõ như cơ thể của mình, cho đến khi khuôn mặt Zoro được đặt trong lòng bàn tay cậu.

"Này, Marimo," Sanji cười toe toét. "Nhớ tôi không?"

Và Zoro lao tới hôn Sanji - đó chính là tất cả những gì cậu cần.

END

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip