Chương 27 : Vô tình


   Trong quán nước có một cô gái xinh đẹp, ngồi ở gần nơi khuất của quán, hình như cô đang đợi ai đến.. xoay xoay chiếc điện thoại trên tay, mắt hướng về phía cửa quán..thấy bóng người tiến vào, cô mỉm cười đưa tay gọi người con trai đó đến ngồi

“Sao lại hẹn tôi?”

“Chỉ muốn xem dạo này cậu thế nào, vẫn ổn chứ. Chỉ sợ cậu vì chuyện năm đó mà trầm cảm, tôi lại thấy có lỗi”..

“Cám ơn, tôi rất ổn, công việc tốt, cuộc sống một mình quả thật rất thoải mái. Nhìn cô có thể thấy chuyện năm đó chẳng giúp ích gì cho kế hoạch của cô, còn làm cô trở nên thù hận thế này. Hình như, cô vẫn chưa chiếm được cảm tình của anh ấy.”

“Ngụy Châu, cậu đừng ở đó lên mặt, năm đó cậu là người gây ra tổn thương cho anh ấy, là người đến niềm tin vào tình yêu của mình cũng không có, đối mặt với khó khăn thì trốn chạy, thử hỏi cậu có tư cách gì nói tôi”

   Ngụy Châu im lặng, suốt cái khoảng thời gian người con gái ấy nói, cậu giữ cho cái vẻ mặt bình tĩnh khiến người khác cảm thấy thật sự chán ghét. Lẳng lặng quan sát, khi người con gái trước mắt kết thúc phần trách móc, Ngụy Châu cười nhạt, không cao không thấp cất giọng nói “Đúng, tôi không có tư cách nói cô, năm đó, người từ bỏ là tôi, người gây ra tổn thương cho Cảnh Du là tôi, tôi cũng là cái người đến một chút niềm tin trong tình yêu không có, can đảm đấu tranh vì tình yêu cũng không nhưng tôi thắng cô một điều là tôi yêu Cảnh Du hơn cô.

Rõ ràng là lúc đó cô nói với tôi, ba anh ấy bị bệnh, nếu biết chuyện anh ấy quen nam nhân sẽ phát bệnh nặng hơn, muốn tôi khuyên Cảnh Du đừng nói với ba anh ấy về mối quan hệ này.. Là chính tôi cũng biết sự tình bệnh của bác trai nên cảm thấy cô nói phải. Tôi vẫn cứ phải vờ là bạn thân, còn cô mới là người yêu của anh ấy. Sau đó thì sao, cô nói với tôi, bác ấy muốn Cảnh Du lấy vợ, bác ấy muốn có cháu, nhưng cô bảo Cảnh Du không muốn, anh ấy không nghe lời bác ấy, nên bác ấy lại trở bệnh.. Cũng chính cô là người đã nói với bác trai về mối quan hệ của chúng tôi. Để bác trai đến tìm tôi và buộc tôi rời xa Cảnh Du. Cũng là vì cô lấy bác ấy ra làm sức ép buộc tôi phải nghĩ đến tương lai của Cảnh Du mà quyết định rời xa, quyết định im lặng để tác thành cho hai người..Cũng chính cô là người khiến tôi chỉ có thể nhìn thấy anh kêu gào tên mình đến mức ngất xỉu, chỉ có thể khóc khi thấy anh ấy bị tai nạn vì chạy đi kiếm mình, chỉ có thể đứng từ xa nhìn anh ấy đi sang một nơi khác và chỉ có thể sống ở đây mà vờ như đã đi rất xa rồi trở về.

Điềm Vân rõ ràng, mọi thứ đều diễn ra như đúng kế hoạch của cô còn gì, nhưng chỉ có trái tim của Cảnh Du cho đến sau cùng cũng không thuộc về cô mà thôi.. Tôi đã từng hận cô rất nhiều, nhưng giờ thì không nữa. Mọi thứ là do cô muốn tôi nhắc lại, cho nên đừng quên rằng người bắt đầu là cô, người thua cuộc cũng là cô. Xin phép, hôm nay tôi có hẹn với các em ở cô nhi viện, không tiện nói nhiều.”

   Điềm Vân một lời nói lại cũng không có, thì ra cô đã thua, thua từ lúc Cảnh Du chọn ra nước ngoài chứ không chịu lấy cô, vậy mà từ đó đến nay cô vẫn nuôi hi vọng ngày nào đó, Cảnh Du sẽ quay trở lại, sẽ là người cô yêu rất nhiều. Lặng lẽ, bước ra khỏi quán, bàn tay cô vội lau nhẹ khóe mi còn vương giọt nước mắt .

   Toàn bộ cuộc nói chuyện đã được người đứng phía sau cậu thang nghe không thiếu một chữ, tình cảnh năm đó lại một lần nữa hiện ra.. Hoàng Cảnh Du, hôm nay nếu để trợ lý đi đưa văn kiện thảo luận thay chắc gì hắn đã biết rõ sự tình như thế..hắn vừa đau lòng, vừa vui vì có thể đường đường chính chính tháo gỡ vướng mắc trong lòng người cậu yêu.

   Hôm nay, hắn cũng có hẹn đến cô nhi viện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip