Part 1 - Chia xa
[La Ngôn]
Ngày đầu tháng 4, em phải rời đi rồi. Trời vẫn hửng nắng như mọi ngày, chỉ duy trái tim em đã cảm thấy sự lạnh lẽo từ tối ngày hôm trước.
Hôm nay đã là loại trừ 2, em không thể tiếp tục ở lại cùng anh nữa rồi. Em đang ngồi trước tấm gương trang điểm để chuẩn bị ghi hình, trong lòng dấy lên rất nhiều suy nghĩ về anh.
Đã bắt đầu ghi hình rồi, em xoay đầu sang bên phải chếch lên hướng về phía anh. Phải, chàng trai đang ngồi ở lớp A, dáng người gầy gầy nhỏ nhỏ đáng yêu đó, chính là người mà em không nỡ rời xa nhất.
Anh đang trầm ngâm suy nghĩ một điều gì đó tựa rất mơ hồ. Rồi bất giác quay sang chạm phải mắt em. Tim em như ngừng đập, khoảnh khắc đó dường như chỉ còn mỗi người thương trước mặt.
Nhưng rồi như không kìm nén nổi, em vội quay đi.
Không biết từ lúc nào mà trong lòng em lại trở nên yếu mềm như vậy. Ký ức bỗng dưng ùa về, em vẫn còn nhớ khi mới vào Doanh, xung quanh ai cũng đều hồ hởi bắt đầu một hành trình mới. Thoáng chốc đã là lần chia tay thứ 2 rồi.
"La Ngôn!!!"
Em bị kéo lại hiện thực tại bởi tiếng gọi của HLV. Không ngoài dự đoán của mình, đúng là em không thể đi tiếp. Em buông lỏng 2 cánh tay của mình, bước trở lại về phía chỗ ngồi.
Trong giây phút ấy, em không biết có người vẫn luôn nhìn theo mỗi cử động của bản thân.
Ánh mắt anh ôn nhu, từ lúc nào như chực khóc. Có những điều vốn biết rõ sẽ là như vậy, nhưng bản thân vẫn không muốn chấp nhận nó.
[Lưu Vũ]
Lưu Vũ tôi vốn là người rất ghét rơi nước mắt. Những chuyện bản thân đã trải qua thực sự không dễ dàng gì, lúc nào cũng dặn mình không được khóc, nhất định không thể để nước mắt kia khiến mình trở nên yếu đuối được.
Thế mà vì Cún con của tôi, tôi lại khóc.
Em như trốn tránh ánh mắt tôi kể từ tối hôm qua. Em vẫn cười nói, vẫn hoạt ngôn, vẫn ngốc nghếch đáng yêu với mọi người, dù rằng tôi biết trong lòng em thật ra đầy rối bời.
Tôi yêu em. Vốn dĩ trong lòng đã rõ, cớ sao lại không thể thốt thành lời. Bắt đầu từ bao giờ nhỉ? À, là từ khi nghe em nói: " món quà quý giá nhất nên tặng cho người mình yêu mến nhất". Tôi rõ ràng đã bị câu nói đó làm cho cảm động.
Tình cảm dành cho em trong lòng mỗi ngày một lớn, lại giận bản thân không thể hét lớn cho thế giới này nghe.
Ngày ngày cạnh kề, ngày ngày cùng em ăn cơm, đi tập. Mỗi ngày đều là những kỷ niệm đẹp mà Lưu Vũ tôi trân trọng.
Cún con tuy to lớn, nhưng mỗi lần thấy em làm nũng lại chỉ muốn tiến lại ôm lấy giữ riêng cho mình.
Ngày hôm nay, ngày tôi phải tạm cách xa em, thật sự đến quá nhanh.
Nước mắt chực trào ra khi trông thấy bộ dạng lững thững của em trở về chỗ ngồi. Không được, không được khóc!
Cuối cùng ghi hình loại trừ cũng kết thúc, tôi vội đảo mắt tìm em giữa những TTS khác.
Ah, em đây rồi. Cún của tôi hôm nay nhất quyết không cho mình rơi nước mắt. Thằng bé có thể khóc vì người khác nhưng lại không cho ai được phép vì nó mà khóc. Tôi ôm lấy em, em như sợ hãi điều gì không dám nhìn thẳng người đối diện. Tôi đau lòng lắm em có biết không.
----------------------------------
Những TTS bị loại đều đang thu dọn quần áo chuẩn bị lên xe trở về nhà, bỏ lại phía sau những ước mơ còn dang dở cho người ở lại.
La Ngôn thu dọn thật nhanh những thứ đồ của mình ở phòng 1002, như không để ai kịp nói năng gì, rồi rời đi về phòng cũ trước đây thu dọn nốt chỗ đồ còn lại.
Một người đứng ngây ngốc nhìn cậu chẳng thể mở lời.
Một lúc sau như xua tan những ý nghĩ kéo đến trong đầu, Lưu Vũ vội chạy đi tìm cậu. Không có cậu ở đây, cậu đã đi đâu rồi. Lưu Vũ chạy băng qua những hành lang dài quen thuộc, vẫn không thấy cậu đâu. Anh như chợt nhớ ra điều gì. Cậu đây rồi.
La Ngôn ngồi trên bậc thềm hướng ra phía vườn sau của KTX. Cậu sẽ rất nhớ nơi này lắm. Cậu còn nhớ cậu và anh trước đây mỗi khi tập luyện mệt mỏi, đều ra đây ngồi hóng gió. Gió của biển thổi vào đảo mang theo mùi vị rất riêng biệt, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
"La Ngôn, em ổn chứ?"
Cậu bị giọng nói quen thuộc làm giật mình, ngoảnh lại phía sau nhìn khuôn mặt đẹp tựa trong tranh đang lo lắng nhìn cậu.
"Vũ ca, em không sao, anh đừng lo. Em sẽ rất nhớ nơi này. Anh có muốn ngồi cùng em hóng gió lần cuối không?" La Ngôn nhẹ giọng, vẫn không quên nở một nụ cười ấm áp với anh.
Lưu Vũ ngồi xuống, mắt không rời khuôn mặt của cậu trai bên cạnh. La Ngôn không nhìn anh, cậu đang nhìn ngắm bầu trời ngày hôm nay, sao rất sáng, rất đẹp, rất giống ánh mắt của người mà mình yêu thương. Thứ ánh sáng đó xoa dịu tâm hồn cô đơn và lạc lõng của người đang ngắm nhìn nó.
"Thật ra, em đến đây từ đầu không phải vì mục đích thành Đoàn như bao người khác. Em đã được sắp xếp một vị trí phù hợp với bản thân mình, em đã chiến đấu vì nó, cố gắng vì nó rất lâu. Cuối cùng em cũng sắp trở về để tiếp nhận nó.
Ca, thật sự em không sao. Nuối tiếc duy nhất, chính là anh. Cún con không bên cạnh Ca Ca được nữa, anh nhất định phải ăn uống đúng giờ, đừng thức tập luyện quá khuya, cũng đừng quá ép buộc bản thân mình. Em về rồi nhất định sẽ Vote cho anh, theo dõi anh đến ngày anh thành Đoàn." La Ngôn vừa nói vừa mỉm cười, nhưng tuyệt nhiên vẫn không nhìn vào mắt anh.
"Vậy còn sau đó?" Lưu Vũ liền hỏi
"Sau đó? Ý anh là sau khi anh thành Đoàn?
"Phải. Sau đó em sẽ không theo dõi anh nữa ư?"
"Em tất nhiên không có ý đó. Ý em là em sẽ ủng hộ anh, cỗ vũ anh. Anh nhất định sẽ Debut. Sau đó, em thật sự không dám nghĩ tới. Chỉ là chúng ta đều có những con đường riêng, những dự án riêng,..."
Chưa dứt lời, cậu liền cảm thấy một vòng tay nhỏ bé ôm lấy cổ mình. Lưu Vũ nấc lên từng tiếng. Là anh đang ôm cậu mà khóc. La Ngôn liền hoảng loạn, bản thân chưa từng thấy anh như thế này. Vội vàng vòng tay ôm lấy xoa xoa lưng anh mà vỗ về.
"Vũ ca, em sai rồi, là em nói sai rồi. Anh đừng khóc nữa, xin anh đấy. Em không chịu nổi khi thấy anh khóc như thế này."
"Em...không cần anh nữa sao? Chẳng phải đã nói dù có chia tay thì sau đó chúng ta vẫn phải gặp lại người kia? Chẳng phải em đã nói sẽ dẫn anh đi ăn quán Lẩu mà em thích nhất? Sao giờ em lại nói như thể không có sau này vậy La Ngôn." Lưu Vũ vừa khóc vừa nói, anh bỗng nhiên trở thành đứa trẻ làm nũng trong lòng cậu.
"Lưu Vũ, em thật sự rất sợ nghĩ đến tương lai sau này. Khi chúng ta đều bận rộn vì cuộc sống riêng của mỗi người. Chẳng phải sau khi Debut sẽ có rất nhiều hoạt động sao. Em sợ chúng ta sẽ bị cuốn vào guồng quay của công việc, của cuộc sống, em sợ anh sẽ quên mất em. Sợ thế giới của anh quá rộng lớn, quá sắc màu, lại càng sợ vì bản thân vì quá nhỏ bé mà lọt thỏm đâu đó. Nhưng mà em nhất định không quên anh, cả đời cũng sẽ không bao giờ quên anh."
Môi cậu đột nhiên bị chặn lại bởi đôi môi nhỏ nhắn của anh. Lưu Vũ nhắm mắt nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng. La Ngôn chưa kịp phản ứng gì, đầu óc như quay cuồng, đôi mắt của anh dù nhắm lại vẫn thật sự rất đẹp, lông mi thật dài. Mắt cậu cũng dần nhắm lại, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc đan lan trong người. Môi anh mơn trớn môi cậu, tay ghì chặt sau gáy của cậu, lưỡi đã vào bên trong liền quấn lấy lưỡi cậu không rời. Tay cậu cũng dần siết lấy thân anh mà ép sát vào người mình. Như thể lần cuối bên cạnh.
Đến khi cảm thấy như thiếu không khí, môi anh rời ra, thở gấp, tay vẫn sau đầu cậu. Trán chạm trán, lúc này anh được thấy cậu thật gần. Cậu cuối cùng cũng có thể nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt anh vẫn còn hoen lệ, sưng lên vì đã khóc quá nhiều thật khiến cậu đau lòng.
"Anh yêu em, La Ngôn. Em có nghe rõ không? Sẽ không có chuyện không gặp lại nữa. Cho dù em có ở đâu, khi anh ra khỏi đây, việc đầu tiên sẽ là đi tìm gặp em. Phải, anh nhất định sẽ đi tìm Cún của anh dù em đang ở đâu đi nữa."
La Ngôn cuối cùng không thể mạnh mẽ được nữa mà gục đầu khóc trên vai anh thật to. Cậu thật ra cũng chỉ là một bé con to xác muốn trưởng thành thật nhanh mà bảo vệ anh. Anh lại vì cậu mà nguyện trở nên bé lại để được che chở bởi vòng tay ấm áp ấy.
"Lưu Vũ, em cũng yêu anh. Thật lòng yêu anh rất nhiều...Em đợi anh."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip