Chương 176 + 177
Chương 176: Chuyển thế
Hoằng Lịch buông tay, ngả lưng ra sau ghế, thở dài cười nói: "Quả là thế."
Trầm Bích nghiêng đầu dò xét sắc mặt của hắn: "Hoàng thượng đoán được?"
"Anh Lạc vẫn luôn ở bên cạnh Thái hậu, hiểu rõ tất cả thói quen lẫn điểm khác lạ của Thái hậu. Nếu nàng ấy thật muốn ly gián, cái đầu này của nàng ——" Hoằng Lịch dùng một đầu ngón tay dí lên trán Trầm Bích, cười nói, "Sớm đã không còn trên cổ rồi!"
Trầm Bích nóng giận, nhưng không phải vì bản thân: "Vậy mà người còn đối với cô ấy vờ như không thấy?"
Hoằng Lịch trầm mặc một lát: "Trẫm cao hứng."
"Không, Hoàng thượng mất hứng! Anh Lạc cũng không cao hứng!" Trầm Bích lại dò xét hắn một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, "Thần thiếp hiểu rồi, người cố ý mượn thiếp để chọc tức cô ấy!"
Hoằng Lịch: "Nói nhăng nói cuội!"
Hắn cố làm ra vẻ ngay cả mình cũng có thể lừa gạt, nhưng làm sao có thể qua được mắt Trầm Bích?
"Hoàng thượng, thần thiếp có mắt, có trái tim, có thể tự mình phân biệt được. Hoàng thượng đối xử rất tốt với thần thiếp, nhưng trong lòng người sớm đã tồn tại một nữ nhân khác rồi." Chợt Trầm Bích gục đầu trên gối hắn, thành kính ngước nhìn hắn, như loài chim Diệu Âm hầu hạ Đức Phật, "Hoàng thượng, Trầm Bích nguyện ý giúp người thăm dò tâm ý của Anh Lạc!" "
Hoằng Lịch sửng sốt.
Trầm Bích: "Trong lòng Hoàng thượng, phi tần hậu cung đấu đá ghen ghét lẫn nhau là chuyện bình thường. Nhưng ở bộ tộc của thần thiếp, các thê tử đều có thể chung sống hòa thuận."
Hoằng Lịch: "Trầm Bích, nàng..."
Trầm Bích cầm chặt tay Hoằng Lịch, chân thành nói: "Hoàng thượng, người dùng trăm phương ngàn kế kích thích Anh Lạc là vì muốn biết cô ấy có để người trong lòng hay không! Chỉ cần Trầm Bích phối hợp thật tốt, nhất định người có thể biết được tâm ý của cô ấy. Thiếp cam đoan với người!"
Hoằng Lịch bật cười: "Trẫm lợi dụng nàng, nàng thật sự không tức giận?"
Trầm Bích: "Chẳng phải người đã cho thần thiếp nhiều thứ lắm sao? Người tôn trọng cuộc sống của thần thiếp, dung túng thói quen của thần thiếp, cảm thông cho tình cảnh nhớ nhà của thần thiếp. Người như vậy, đáng giá để thần thiếp trao trọn tình cảm."
Hoằng Lịch: "Trầm Bích, trẫm chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ nói ra những lời như vậy."
Trầm Bích nhẹ nhàng dán đôi gò má lên mu bàn tay Hoằng Lịch, ôn nhu nói: "Hoàng thượng, Trầm Bích nguyện ý dâng hết tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho người."
Trong lúc hai người còn đang nói chuyện tình cảm, Minh Ngọc lại ở trong Diên Hi cung than thở.
"Cô rốt cuộc đang làm gì vậy?" Quả thực nàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Tay dâng tiền đồ tốt cho cô ta, khiến chính mình trở thành kẻ thù của Hoàng hậu!"
"Cô thật sự coi Hoàng hậu là người một nhà?" Lúc này Ngụy Anh Lạc đã nghĩ thông suốt, cười nói, "Hoàng hậu giỏi nhất là dùng kế mượn đao giết người. Lần này sợ cũng là như thế. Nếu Thái hậu vì phẫn nộ nhất thời mà giết Dung tần, nhất định sẽ khiến Hoàng thượng tức giận. Hoàng thượng hiếu thảo như thế, đương nhiên không thể chỉ vì một nữ nhân mà trách tội Thái hậu. Vậy người sẽ trút giận sang ai? Hoàng hậu? Thư phi? Gia phi? Không, người Hoàng thượng giận chó đánh mèo sẽ là ta, vì ta luôn ở bên cạnh Thái hậu, là tâm phúc của người..."
Dừng một chút, nàng nhẹ nhàng nói tiếp: "Cũng là người có khả năng châm ngòi ly gián nhất."
Nếu nàng bị xem là hung thủ hại chết Dung tần, cuối cùng người được lợi là ai? Còn không phải là Kế hậu sao?
Minh Ngọc nhìn nàng chăm chú hồi lâu, thở dài: "Nói nhiều như vậy làm gì? Ta thấy cô chính là không đành lòng ra tay."
Ngụy Anh Lạc sững sờ, bất đắc dĩ cười khổ: "Đúng vậy. Tuy ta và Dung tần là tình địch, nhưng... nàng ta không đáng phải chết."
Sau chuyện đó, Dung tần lại bắt đầu cuộc sống vô ưu vô lo, mỗi ngày hoặc là cưỡi ngựa bắn tên, hoặc là ở Bảo Nguyệt lầu nhẹ nhàng nhảy múa, thời gian trôi qua khoái hoạt vui vẻ. Mà Ngụy Anh Lạc cũng không dám xem thường. Trong lòng nàng hiểu rõ, Hoàng hậu tuyệt đối sẽ không buông tha cho Dung tần như vậy. Trái lại, Dung tần càng được sủng ái, Hoàng hậu sẽ càng ra tay với nàng ta.
Ngụy Anh Lạc lẳng lặng chờ đợi, chờ bảy ngày sau được Thái hậu triệu kiến.
"Thần thiếp cung thỉnh Thái hậu thánh an." Nàng quỳ xuống hành lễ, khóe mắt liếc qua đánh giá Thái hậu.
Thoạt nhìn Thái hậu có chút không tập trung, trà cầm trong tay cả buổi cũng không uống, "Anh Lạc, Quảng Tế đại sư nói, chuyện gặp lại chuyển thế thì trong ngàn vạn người hiếm hoi lắm mới gặp được một lần. Ta suy đi ngẫm lại thật lâu, càng nghĩ càng thấy không đúng. Con nói thật cho ta biết, có phải ấn ký trên mặt Dung tần là do con làm đúng không?"
Ngụy Anh Lạc nghe xong, lập tức hiểu ra.
Trước đó vài ngày, Kế hậu chẳng những sai người trùng tu lại tượng vàng Phật tổ, mà còn quyên góp thêm lương thực của cải, thăm hỏi giúp đỡ lưu dân ở chùa Vạn Thọ. Kế hậu làm nhiều chuyện tốt như vậy, vị cao tăng Quảng Tế đại sư của chùa Vạn Thọ này tuy không phải vì năm đấu gạo mà khom lưng uốn gối, nhưng cũng muốn thay nàng ta nói một "Lời công đạo" đây mà.
Tâm tư nhanh chóng quay trở về, Ngụy Anh Lạc ngoài miệng biện giải cho chính mình, nói: "Hoàng thượng sủng ái Dung tần như vậy, mặc dù thần thiếp không trách Dung tần, nhưng cũng sẽ không vì giúp đỡ nàng ta mà cố ý lừa gạt Thái hậu."
Nhưng Thái hậu không dễ bị nàng thuyết phục: "Anh Lạc, con bầu bạn ở bên cạnh ta ba năm, tất nhiên ta hiểu con hơn ai hết. Tuy cả người nha đầu nhà con là gai, nhưng tâm nhãn lại có rất nhiều, khó tránh việc sẽ không vì cứu Dung tần mà nói dối."
Ngụy Anh Lạc còn muốn tranh luận, Lưu cô cô đột nhiên nói: "Thái hậu, Dung tần đã đến."
Thái hậu gật gật đầu: "Nếu con đã không chịu nói thật, ta chỉ còn cách gọi Dung tần đến đối chất với con mà thôi! Cho nàng ta vào!"
Trầm Bích từ bên ngoài tiến vào, trên người đã thay váy áo của phụ nữ Mãn Thanh. Bình thường nàng đã xinh đẹp, vì vậy mặc gì cũng đều ưa nhìn. Một bộ trang phục phụ nữ Mãn Thanh khoác trên người nàng càng khiến nàng xinh đẹp muôn phần, giống như mây ngũ sắc dệt thành thiên y (áo trời) không khe hở.
"Thần thiếp cung thỉnh Thái hậu thánh an." Nàng quy củ hướng Thái hậu hành lễ, tròng mắt cũng không ngừng liếc về phía Ngụy Anh Lạc, khiến khóe mắt Ngụy Anh Lạc bất giác giật giật, hận không thể lập tức phủi sạch quan hệ với nàng ta.
Thấy nàng như thế, trong lòng Thái hậu càng thêm nghi ngờ, lạnh mặt hỏi: "Dung tần, những lời lần trước con nói đều là thật sao?"
Trầm Bích lại nhìn về phía Ngụy Anh Lạc. Thấy đối phương không nói gì, Ngụy Anh Lạc càng đổ mồ hôi sau gáy, thầm nghĩ: "Tiểu tổ tông này đang nghĩ gì thế không biết? Không hiểu được lúc này phải giả bộ không quen biết gì với mình sao... Không, tốt nhất giả làm kẻ thù không đội trời chung với mình mới phải chứ?"
Khiến cho lục phủ ngũ tạng của Ngụy Anh Lạc thiêu đốt chính là, Trầm Bích trong lúc do dự bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Thái hậu: "Xin Thái hậu thứ tội, Trầm Bích đã nói dối."
Mọi người đều kinh sợ.
Ngụy Anh Lạc vừa muốn mở miệng, Thái hậu hung hăng trừng liếc lại nàng, khiến lời muốn nói của nàng nuốt trở lại bụng, sau đó trầm giọng nói: "Dung tần, con nói rõ ràng cho ta, nếu có người xúi giục con nói dối, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ đó!"
Trầm Bích lại do dự một lát, cuối cùng cắn răng nói: "Thái hậu, đúng là Trầm Bích đã lừa gạt người. Bọn họ nói đúng, chính xác thần thiếp là một yêu tà."
Ban nãy Thái hậu giận không kìm được, chỉ đợi nàng nói rõ sự tình xong sẽ hung hăng trách phạt nàng và Ngụy Anh Lạc, bây giờ nghe xong lời này lại có chút bối rối: "Đến cùng con đang muốn nói cái gì?"
"Trầm Bích lúc mới sinh ra rất bình thường, lên ba tuổi vẫn không ngừng sinh bệnh, luôn nói mình sống trong một gian phòng thủy tinh, còn mỗi ngày la hét đòi ôm vú nuôi, đòi gặp con rối biết nhảy múa, khiến cho tất cả mọi người đều sợ hãi." Trầm Bích nhắm mắt lại, tựa như không để ý xung quanh mà chìm vào hồi ức, "Về sau Lạt Ma (*) vân du bốn phương đi ngang qua, làm phép giúp thần thiếp, thần thiếp mới khôi phục lại bình thường. Ngài nói trường hợp này gọi là đoạt thai, may mắn được phát hiện sớm, nếu không sẽ không thể bảo vệ được tính mạng thần thiếp!"
(*) cách gọi tôn kính các nhà sư theo đạo Lạt-ma ở Tây Tạng, Trung Quốc
Trầm Bích không mở mắt ra, vì vậy không nhìn thấy được ánh mắt của mọi người trong phòng: Lưu cô cô là kinh hãi, Thái hậu là kinh hỉ, còn Ngụy Anh Lạc... thì là hồ nghi.
Thao thao bất tuyệt kể lại thân thế của mình xong, Trầm Bích dập đầu xuống đất nói: "Thái hậu, thần thiếp biết rõ giấu giếm đồng nghĩa với lừa gạt. Nếu người muốn trừng phạt thì hãy trừng phạt thần thiếp đi!"
'Loảng xoảng' một tiếng, đúng là thanh âm chén trà bị rơi vỡ. Thái hậu có chút thất thố đẩy bàn tay Lưu cô cô đang vươn về phía mình ra, tự mình đi đến bên cạnh Trầm Bích đỡ nàng dậy, bởi vì đang cố đè nén vui sướng nên giọng nói có chút run rẩy: "Đứa trẻ ngoan, đời người hiếm khi được gặp gỡ như vậy, đó là trời cao ban ơn cho con đó, sao ta có thể trách tội con chứ? Không sao, đừng sợ nữa, nha?"
Trầm Bích chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại Thái hậu, nụ cười trên mặt ôn hòa mềm mại, là dáng vẻ tươi cười mà Thái hậu thích nhất. Nhưng mà... so với bộ dáng ngây thơ vô hại thường ngày thì lúc này lại kém hơn rất nhiều.
Ngụy Anh Lạc rùng mình.
Đợi đến lúc từ Thọ Khang cung đi ra, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã qua được ải này.
"Những lời cô nói vừa rồi đến cả ta cũng không biết, ai đã dạy cô?" Ngụy Anh Lạc biết mà còn hỏi.
Trầm Bích có phải là chuyển thế của Hòa An công chúa hay không, trong lòng nàng biết rõ nhất. Nhưng nàng nhiều nhất chỉ có thể châm dưới môi đối phương hai nốt ruồi nhỏ để tạm thời qua mắt Thái hậu, nhưng với lý do thoái thác vừa rồi thì có thể sẽ lừa gạt được Thái hậu cả đời...
Quả nhiên, Trầm Bích không hề phòng bị liền trả lời: "Là Hoàng thượng dạy ta đó!"
Trong lòng Ngụy Anh Lạc trầm xuống, thầm nghĩ quả nhiên là thế...
"Hoàng thượng sợ bị bại lộ nên mới cố ý nói cho ta biết đấy!" Giống như không nhìn ra vẻ mặt mất mát của Ngụy Anh Lạc, Trầm Bích học theo bộ dáng Hoằng Lịch, nghiêm túc nói: "Trầm Bích, nàng phải nhớ kỹ, lúc nhỏ mỗi lần Hòa An uống thuốc đều gào khóc, Thái hậu sẽ sai người đặt trong phòng rất nhiều vật lưu ly tinh xảo, dùng âm thanh thanh thúy để đánh lạc sự chú ý, tựa như căn phòng thủy tinh. Ngoài ra, Hòa An còn rất ỷ lại vào vú nuôi, vừa đến hoàng hôn đã bắt đầu tìm nàng, ai cũng không dỗ dành được. Đúng rồi, Thái hậu còn cố ý làm một con rối giật dây nhỏ biết múa, chuyên dùng để dỗ Hòa An vui vẻ..."
Ngụy Anh Lạc mặt không chút thay đổi nói: "Hoàng thượng đối xử với cô thật tốt."
"Cô cũng đối với ta rất tốt." Chợt Trầm Bích quay đầu nhìn nàng, ánh mắt chân thành tha thiết mà lại thành kính, giống như tín nữ đang đứng trước Phật tổ, "Cô đã nói dối để bảo vệ ta như thế, ta đương nhiên không thể để lòi đuôi! Cô bảo vệ ta, ta cũng phải bảo vệ cô. Cô yên tâm, ta nhất định sẽ diễn thật tốt, nhất định sẽ báo đáp cô!"
Ngụy Anh Lạc 'ừ' qua loa vài tiếng, không đem lời nói của nàng để trong lòng, càng không hề nghĩ tới, sau này nàng ta sẽ dùng cách thức như vậy báo đáp nàng...
Chương 177: Viên xạ hương
Bên trong Thừa Càn điện có một vị khách không mời mà đến.
Kế hậu nhẹ nhàng tựa vào ghế dựa, ánh mắt tràn ngập kiêng dè: "Dung tần, vội vã muốn gặp bổn cung như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, hình như Trầm Bích bây giờ càng xinh đẹp hơn trước.
Nữ tử bên cạnh càng lớn tuổi thì càng già đi trông thấy, không phải tóc bạc thì khóe mắt cũng xuất hiện nếp nhăn, ngay cả bản thân Kế hậu cũng vì phải quản lý quá nhiều việc trong hậu cung nên sinh ra vài cọng tóc bạc. Nhưng cô gái trước mắt này, tuổi đã gần ba mươi nhưng không có một nếp nhăn nào, trái lại càng lúc càng xinh đẹp, ngày sau kiều diễm hơn ngày trước. Chỉ cần nhìn nàng một cái, trong lòng Kế hậu lại sinh ra tia sợ hãi cùng ghen ghét đố kỵ.
Trầm Bích hành lễ chào: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Hôm nay Trầm Bích đường đột đến đây vì muốn cởi bỏ hiểu lầm."
Kế hậu phục hồi tinh thần, bật cười nói: "Vốn bổn cung và ngươi không hề qua lại, làm sao nói là hiểu lầm?"
Trầm Bích lắc đầu: "Không phải, người có hiểu lầm. Hoàng hậu nương nương hiểu lầm Trầm Bích muốn tranh sủng, hiểu lầm thần thiếp sẽ uy hiếp địa vị của người."
Cái này mà gọi là hiểu lầm sao? Kế hậu hơi giễu cợt nói: "Dung tần, ngươi vào cung một ngày, Hoàng thượng liền chống lại số đông xây dựng Bảo Nguyệt lâu. Vào cung ba tháng, hưởng hết độc sủng của thiên tử, toàn bộ hậu cung oán thán kêu trời vang đất. Bây giờ ngươi đứng chỗ này nói với bổn cung, tất cả chỉ là hiểu lầm? Ha ha, đây đúng là câu chuyện nực cười nhất mà bổn cung từng nghe. "
Trầm Bích: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp vẫn không hiểu, người có địa vị cao như nương nương lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, cùng thần thiếp khó xử. Cho tới gần đây, thần thiếp trải qua cuộc sống ở Tử Cấm Thành mới hiểu được ảo diệu bên trong! Người sợ thần thiếp độc hưởng sủng ái của Hoàng thượng, tương lai sinh hạ hoàng tử sẽ tái diễn đại họa như Thái Tông Văn Hoàng Đế năm xưa!"
Kế hậu nhíu mày: "Bổn cung nghe không hiểu ngươi nói cái gì?"
"Thái Tông Văn Hoàng Đế chỉ yêu mỗi Bác Nhĩ Tể Cát Đặc Hải Lan Châu, vì Bát a ca ra đời mà đại xá thiên hạ, khiến cả triều đình rối ren, dân chúng hỗn loạn. Thuận Trị Đế quyến luyến Đổng Ngạc phi mà xem Tứ a ca như đích tử, thay đổi ba lần lập trữ (người thừa kế ngai vàng). Ngay cả tiên đế – một vị Hoàng đế sát phạt quyết đoán như vậy – cũng vì quá sủng ái Niên phi mà đối đãi với a ca Phúc Tuệ như châu như bảo! Nếu những đứa trẻ được sủng ái vô bờ đó không chết yểu thì chưa biết về sau còn xảy ra chuyện gì nữa?" Trầm Bích thở dài, "Bây giờ Hoàng thượng chỉ độc sủng thần thiếp, hơn xa Lệnh phi năm đó, người lo lắng tương lai thần thiếp có con nối dõi sẽ ngăn cản số mệnh lên trời của hai vị a ca tôn quý!"
Kế hậu cười khẩy một tiếng: "Nghe ngươi nói kìa. Không biết Hoàng thượng sủng ngươi thành cái dạng gì, đến cả lời đại nghịch bất đạo như thế mà ngươi cũng dám nói?"
Trầm Bích mỉm cười: "Hoàng hậu nương nương đối phó thần thiếp vì chuyện thừa kế. Nếu thần thiếp có thể giải trừ hậu hoạn giúp nương nương, người sẽ dừng tay, không làm khó dễ thần thiếp và Lệnh phi nữa chứ?"
Kế hậu: "Giải trừ thế nào?"
Trầm Bích lấy ra một lọ thuốc: "Dân gian nói xạ thảo có tác dụng tuyệt tử (vô sinh). Lọ thuốc này là viên xạ hương. Nương nương, người hãy nhìn cho kỹ nhé!"
Vốn Kế hậu dù nghi kỵ vẫn ung dung, bất kể Trầm Bích nói gì làm gì thì quyền chủ động cũng đều nằm trong tay nàng. Nhưng đến giờ phút này, thấy chai thuốc trong tay đối phương, sắc mặt Kế hậu biến đổi, hai tay nắm chặt thành ghế, hét to với Viên Xuân Vọng đang đứng gần Trầm Bích nhất: "Nhanh ngăn cản cô ta lại!"
Trầm Bích cũng nhanh như chớp đổ thuốc ra lòng bàn tay, sau đó ngẩng đầu há miệng, khó khăn nuốt hết toàn bộ số thuốc.
Viên Xuân Vọng lững thững đến chậm, bây giờ chỉ có thể chế trụ cổ họng Trầm Bích, buộc nàng phun thuốc ra ngoài. Do đó hắn cùng đối phương nổi lên xung đột, mà so sức lực với nhau, vị Đại tổng quản hậu cung này không phải là đối thủ của người lớn lên trên lưng ngựa như Trầm Bích.
Đẩy hắn ra sau, Trầm Bích lau khóe miệng, cười tủm tỉm nói với Kế hậu: "Hoàng hậu nương nương, nếu thần thiếp không thể sinh con, người có thể buông tha chúng ta chưa?"
Một mỹ nhân không đáng sợ. Đáng sợ chính là mỹ nhân tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Quả thực tim gan Kế hậu đều lạnh. Nữ nhân này không lựa chỗ khác uống thuốc mà lại cố ý đi đến Thừa Càn cung, chính là muốn thông báo với toàn bộ người của Kinh Thành biết, Hoàng hậu ghen ghét nàng được sủng ái, cứng rắn ép nàng bước vào đường cùng. Hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào? Thái hậu sẽ nghĩ như thế nào?
Chỉ sợ sau này, phàm là người ngoài có trí thông minh đều sẽ hoài nghi Kế hậu nàng đầu tiên.
Hảo tâm cơ, thật can đảm!
"Thái y..." Kế hậu hận đến nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng bật ra từng chữ, nhưng không đợi nàng nói xong, ngoài cửa tràn vào một đám người, có Di Châu thị nữ của Trầm Bích, có Lý Ngọc, có... Hoằng Lịch.
Trong nháy mắt, trong lòng Kế hậu hiện lên hai chữ —— tiêu rồi.
Tuy Hoằng Lịch phẫn nộ nhưng biết hiện tại không phải là thời điểm phát giận. Hắn hung hăng trừng mắt liếc Kế hậu, sau đó khuỵu gối bế Trầm Bích lên tay, có lẽ vì nuốt quá nhiều thuốc nên thân thể nàng mềm nhũn, trên mặt cũng lấm tấm mồ hôi.
"Truyền Diệp Thiên Sĩ đến!" Hoằng Lịch hô lên một tiếng, sau đó ôm người mang về Bảo Nguyệt lầu.
Diệp Thiên Sĩ vội vàng chạy đến, vừa bắt mạch vừa mớm thuốc, bận rộn từ sáng sớm đến tối mù, Trầm Bích nôn ọe nhiều lần, hầu như mọi thứ trong dạ dày đều được nôn ra ngoài.
Hoằng Lịch không đành lòng thấy bộ dạng nàng đau khổ nên tránh ra ngoài cửa, thuận đường nháy mắt Di Châu ra hiệu đi theo hắn.
Di Châu đi theo. Hai người một trước một sau ra ngoài cửa, Hoằng Lịch xoay người hỏi nàng: "Xạ thảo từ đâu mà có?"
Di Châu: "Chủ tử lừa gạt Thái y viện nói muốn phối thuốc bôi Thái chân hồng ngọc, nhất định phải dùng đến xạ thảo, sau một tháng mới gom đủ số lượng."
Hoằng Lịch: "Thái chân hồng ngọc? Chả trách nàng ấy vẫn luôn đọc sách nghiên cứu hương. Ngươi nói xem, hương phổ này lấy từ nơi nào?"
Di Châu lo lắng bất an: "Chủ tử lấy về từ chỗ thư trai có sách chuyên trồng hoa ở Ngự hoa viên."
Hoằng Lịch cười lạnh: "Lôi xuống dưới."
Lý Ngọc: "Dạ!"
Lý Ngọc vung tay lên, hai gã thái giám vội vàng tiến vào, sắp sửa lôi Di Châu xuống dưới.
Di Châu kinh hoảng: "Đừng, đừng mà! Hoàng thượng, là Diên Hi cung. Hương phổ lấy từ Diên Hi cung!"
Sắc mặt Hoằng Lịch khẽ biến: "Diên Hi cung?"
Di Châu dập đầu như bằm tỏi: "Hoàng thượng, Lệnh phi nương nương đang dạy chủ tử chế tạo hương, cuốn hương phổ này được đưa cho chủ tử. Chỉ là nô tài không biết, chủ tử lại nổi lên suy nghĩ như vậy! Chủ tử sợ liên lụy Lệnh phi nên dặn dò nô tài không được nói, nô tài tuyệt đối không có ý lừa dối!"
Ánh mắt Hoằng Lịch nhìn chằm chằm hương phổ bên cạnh bàn, chậm chạp không mở miệng.
Lý Ngọc: "Hoàng thượng..."
Anh Lạc, rốt cuộc là Trầm Bích nổi lên suy nghĩ như vậy, hay người nổi lên suy nghĩ đó chính là nàng? Hoằng Lịch nhắm mắt lại, bỗng nhiên cầm cuốn hương phổ ném cho Lý Ngọc: "Đốt đi!"
Lý Ngọc: "Dạ!"
Hương phổ bị đốt đi, chứng cứ duy nhất tố cáo Diên Hi cung đã tan thành mây khói, nhưng những đốm lửa nghi ngờ vẫn cháy trong lòng Hoằng Lịch. Hắn không biết nên hoài nghi Trầm Bích hay hoài nghi Ngụy Anh Lạc, may mà lúc này thị vệ báo lại, nói có quân tình quan trọng đến giải vây hắn.
Hoằng Lịch chân trước vừa đi, Ngụy Anh Lạc chân sau đã tới.
Lúc nàng nhận được tin không tính là trễ cũng không tính là sớm, do đó lúc này mới vội vàng đến đây, chứng kiến bộ dạng Trầm Bích ốm yếu nằm trên giường, không khỏi thở dài: "Trầm Bích, cô tội gì phải làm thế?"
Trầm Bích ngẩng khuôn mặt đầy mồ hôi, dí dỏm cười nói: "Hoàng hậu sẽ không gây phiền phức cho một phi tần không thể sinh con như ta, cũng sẽ không liên lụy đến cô nữa!"
Ngụy Anh Lạc: "Cô quá liều lĩnh rồi! Viên xạ hương điều trị phong thấp bên ngoài, giúp cơ thể giảm đau đớn, ai nói có thể tuyệt tử hả?"
Trầm Bích ấp a ấp úng: "Không chỉ xạ hương, ta còn pha thêm chút thủy ngân nữa."
Ngụy Anh Lạc: "Cô —— "
"Trên thảo nguyên từng có nữ nhân quanh năm đeo xạ thảo, dẫn đến cả đời không thể sinh con, vì vậy ta mới nghĩ đến biện pháp này." Trầm Bích nở nụ cười có chút giảo hoạt, "Được rồi được rồi, đừng nhăn nhó vậy nữa. Mặc kệ viên xạ hương có công hiệu thế nào, chỉ cần tất cả mọi người tin rằng do Hoàng hậu bức ta phải dùng là đủ rồi!"
Ngụy Anh Lạc nhìn nàng chằm chằm hồi lâu: "Cô... Vì sao phải làm như vậy?"
Dùng thủ đoạn này giết địch một nghìn, tự tổn tám trăm. Nếu chỉ là vì muốn đối phó Kế hậu, như thế chẳng phải khiến người nghe quá mức kinh sợ rồi ư? Ngụy Anh Lạc tự hỏi mình làm không được, cũng không hiểu Trầm Bích vì cái gì mà dám làm như thế.
"Anh Lạc, cô vì ta mà không tiếc trở thành kẻ địch của Hoàng hậu." Trầm Bích nhìn nàng ôn nhu, "Ta sẽ không để cô phải hối hận vì đã giúp đỡ ta đâu. Từ nay về sau, vì thanh danh mà cô ta cũng sẽ sợ ném chuột vỡ bình... Cô có thể an tâm rồi."
Đúng như lời Trầm Bích nói, khoảng thời gian dài sau đó, Kế hậu đều phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Lấy vụ việc "thúc ép" sủng phi ăn viên xạ hương làm bài học, nàng hoặc là không làm gì hết, vì nếu làm thì mọi người đều sẽ đa nghi ác ý, phỏng đoán hành vi của nàng.
Kết quả này là mục đích của Trầm Bích sao? Trói buộc tay chân Kế hậu thật chặt, sau đó giải phóng tự do cho những người khác? Hành động "tiền lễ hậu binh (*)" này của nàng giống như việc làm lúc trước, dùng dây thừng bắt dê để trói Vĩnh Thành treo ngược lên cây, sau đó mới giảng đạo lý cho hắn nghe.
(*) Nghĩa đen: Phía trước là dàn nghi lễ để chiêu hàng, phía sau phục sẵn binh mã để phản công
Nghĩa bóng: Trước là cảnh cáo, sau đó nếu vi phạm thì cứ vin vào đó mà trừng phạt
Trầm mặc thật lâu, Ngụy Anh Lạc nhẹ nhàng hỏi: "Nhưng mà... Lỡ như sau này cô không thể sinh con thì sao?"
Trầm Bích bình chân như vại: "Vậy thì không sinh thôi!"
Ngụy Anh Lạc vừa bực mình vừa buồn cười: "Tính tình trẻ con!"
"Sinh con quá đau đớn, ta không muốn chịu đau lần nữa đâu." Trầm Bích lỡ miệng nói.
Ngụy Anh Lạc ngẩn người: "Cô vừa nói gì?"
"Ta có nói gì sao?" Trầm Bích lại nở nụ cười ngây thơ vô hại, giống như lời Trầm Bích vừa nói chẳng qua chỉ là ảo giác của Ngụy Anh Lạc. Trầm Bích thân mật ôm lấy cánh tay Ngụy Anh Lạc, "Ta mệt rồi, cô ngủ chung với ta đi."
Ngụy Anh Lạc bị nàng quấn lấy không có biện pháp, lại nể tình nàng vì mình nên mới rơi vào tình cảnh này, chần chừ một hồi cũng liền gật đầu đáp ứng. Hai người nằm ngủ sát cạnh nhau, người ngoài nhìn vào còn tưởng đây là một đôi tỷ muội thân mật khăng khít.
Đêm canh ba, Trầm Bích đột nhiên mở mắt. Có lẽ là vì huyết thống khác tộc nên trong đêm tối mờ mịt, ánh mắt nàng lóe lên tia sáng xanh.
Bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện đã được tận lực giảm âm, chỉ có thể nhận ra hai người đối thoại là Minh Ngọc và Diệp thiên Sĩ. Trầm Bích nghiêng tai lắng nghe một lát, chợt cởi xuống vòng lục lạc trên mắt cá chân, sau đó trở mình xuống giường.
Nàng giỏi nhất là múa, cũng biết cách khống chế cơ thể mình, có thể làm chuông lục lạc trên người đi theo bước tiến của mình mà ca xướng, cũng có thể khiến cước bộ của mình không phát tiếng động giống như mèo.
Chân trần im lặng tiếp cận hai người ngoài cửa, nhưng hai người lại không hề phát hiện ra.
Minh Ngọc: "... Bệnh của ta thật sự trị không hết sao? Nếu như thiếu thuốc gì..."
Diệp Thiên Sĩ: "Thật sự vô phương cứu chữa."
"Làm sao bây giờ? Ta biết phải nói với Anh Lạc thế nào?" Minh Ngọc thì thào, thanh âm dần dần mang theo tiếng khóc nức nở, "Cô ấy biết ta gia cảnh nghèo khó nên đã đích thân chuẩn bị cho ta của hồi môn, ngay cả hỉ phục cũng tự tay may cho ta, nói muốn cho ta nở mày nở mặt xuất giá. Nhưng ta, nhưng ta..."
Trầm Bích lẳng lặng lắng nghe, đôi mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh, giống như một đứa trẻ vừa nghe được câu chuyện rất thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip