Phần 8: Nàng liệu còn nhớ ?
Hắn, ngày trước là đại hoàng tử nước Thiên Triều, chỉ chờ ngày kế vị. Năm 16 tuổi, hắn xin vua cha đi du ngoạn tứ hải, sau 3 năm nhất định sẽ về. Vua cha tỏ ý không tán thành nhưng rồi cũng chiều hắn. Du ngoạn tứ phương chỉ là cái cớ hắn viện ra để che mắt người đời. Thực chất, có rất nhiều lý do dẫn đến việc ra đi lần đấy. Một là hắn muốn tạo nhiều mối quan hệ với những người vương gia thế tộc các nước, hai là tham khảo về nền văn hóa, quân đội cũng như kinh tế các nước, từ đó có điều chỉnh chế độ cống nạp của các nước, ba là vì hắn muốn dành khoảng thời gian ngắn ngủi này để tự do đi đó đây, vì sau này, một khi trở thành một bậc đế vương thì sự tự do sẽ chỉ còn là một thứ xa xỉ.
Năm hắn đến Đại Thanh cũng là năm cuối cùng của chuyến du ngoạn. Hắn gặp nàng. Người con gái đầu tiên khiến hắn cảm thấy ấm áp và chân thực. Nàng rất đẹp, vẻ đẹp đoan trang, thuần khiết, gương mặt nàng tràn đầy những niềm vui, nụ cười vì vậy cũng tràn đầy sinh khí. Tính tình cũng rất tốt, ôn nhu, thùy mị và cũng hay ngại ngùng, e thẹn. Nàng là người đầu tiên khiến tim hắn rung động. Là người hắn yêu nhất lúc ấy, bây giờ và có lẽ mãi về sau.
Vì muốn vào Đại Thanh một cách thuận lợi, hắn đã cắt đi mái tóc dài của mình, chỉ chừa một đoạn dài qua vai một chút, búi nó lên. Hắn giả làm thương nhân ngoại quốc, mở một cửa tiệm buôn bán vải lụa. Ngày ngày, chỗ hắn ở, người người ra vào đông nghịt, tấp nập mãi đến tận tối mịt mới về. Vì hắn buôn bán không đặt lãi lên làm đầu, giá cả cũng nhờ đó mà hợp ý người. Tin này được truyền đi nhanh chóng, 1 đồn 10, 10 đồn 100, chẳng mấy chốc, cả kinh thành người người đều biết. Chuyện đến tai hoàng đế Ung Chính - cha của Càn Long, ông ta cho người đều tra thì biết hắn thân phận không rõ ràng, chứa nhiều điều cơ mật. Biết hắn không phải người thường, hoàng đế hạ lệnh bí mật cho quân tìm giết. Thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Dù không biết hắn là ai nhưng Hoàng đế sợ hắn sẽ cấu kết bè phái, nhiễu loạn thị trường buôn bán, chiếm được lòng tin dân chúng, từ đó xách động dân chúng chống lại triều đình.
Hắn - đêm ấy bị truy sát, ẩn vệ bên cạnh cũng hi sinh hết cả, hắn lại còn bị thương. Vì tình cảnh bức bách, hắn đành trốn vào một ngôi chùa lớn trong kinh, hắn nghĩ nơi này quân lính chắc sẽ không xét. Băng bó vết thương xong hắn cũng ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, quả nhiên quân lính không khám xét, hắn đứng dậy khỏi chỗ nằm, định rời khỏi, nhưng vì quá đói cộng với việc mất sức do việc hôm qua, đi được mấy bước thì ngất xỉu trước cổng chùa, đúng lúc đó nàng tới.
Nàng, hôm ấy định đi lễ phật sớm, vì muốn cầu nguyện cho sức khỏe của a mã nàng, và vì nàng sợ đến trễ sẽ phải để mọi người thấy gương mặt nàng. Do nàng không muốn để mạng sa khi lễ phật, nàng nghĩ đó là bất kính. Vừa bước vào cổng, nhìn thấy hắn đang nằm trên đất, tay chảy nhiều máu. Cảnh tượng hết sức kinh hãi với nàng. Trước giờ nàng chưa từng thấy ai chảy nhiều máu đến như vậy. Khẽ gọi Nhĩ Tình đến xem sao, y đến xem xét hồi sau trả lời hắn còn thở. Nàng liền cho người đưa hắn về.
Một tuần sau, sức khỏe hắn cũng tiến triển tốt, vết thương cũng sắp lành. A mã nàng liền cho người gọi hắn đến. A mã nói chuyện với hắn rất lâu, nàng đứng đợi bên ngoài mà ruột gan nóng như lửa đốt. Ông ta hỏi hắn là ai, từ đâu đến, vì sao bị thương như vậy. Hắn đương nhiên sẽ không khai ra sự thật. Hắn nói hắn là thương nhân, lần đầu đến Đại Thanh, trên đường đến đây thì gặp cướp, cả đoàn người chết hết chỉ còn hắn may mắn sống sót, cố gắng chạy trốn dù bị thương và ngất xỉu ngay cổng chùa. A mã của nàng nghe vậy liền tin là thật, vì lời lẽ hắn quá hợp lí. Cho phép hắn ở lại, đợi đến khi vết thương lành hẳn thì giúp hắn về nước.
Hắn chỉ hơn nàng 2 tuổi nên hai người rất nhanh trở nên thân thiết, cả hai tâm đầu ý hợp, sớm đã xem nhau như thanh mai trúc mã. Ngày ngày, hắn đưa nàng đi dạo phố, dạy nàng làm thơ, cưỡi ngựa. A mã nàng biết được, tuy đồng ý trong lòng nhưng ngoài mặt không nói không rằng là vì muốn chờ ngày hắn đưa người đến hỏi cưới. Dù sao hắn cũng nên chủ động.
" Người tên là gì vậy ? "
" Ta tên Triệu Tử Minh "
" Tử Minh "
" Đúng vậy "
" Ta sẽ mãi ghi nhớ tên người, sẽ cất giữ nó vào tim "
" Ta cũng vậy, Dung Âm "
Còn 1 tháng nữa là đến ngày hắn phải về cung. Đột nhiên sáng sớm cái hôm định mệnh ấy, hắn nhận được tin cấp báo, hoàng đế đột ngột băng hà, nguyên nhân ít nhiều liên quan đến nhị hoàng tử, tiên đế có chỉ truyền ngôi lại cho hắn, nhưng nhị hoàng tử không chấp thuận, bài bố quân sĩ trấn giữ trong cung, còn bức chết mẫu thân hắn phải tuẫn táng cùng tiên đế. Các hoàng tử khác cũng vấy binh làm loạn. Ngay khi biết tin, hắn rời đi, không lời từ biệt, nhưng chưa từng tồn tại. Hắn chỉ để lại bức thư cho nàng, bảo nàng chờ hắn, hắn sẽ sớm quay lại, và còn để lại một miếng ngọc trắng, bảo đó là chứng vật định tình.
Hắn về cung, tập hợp quân đội, đánh bại nhị hoàng tử, giết ngay trước mặt ba quân, bước lên ngôi vua, những người có dính liếu tới vụ bạo loạn đều nhận án tử, từng người từng người, các hoàng tử lần lượt qua đời, mỗi người một cách, người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghỉ hắn là một tên hôn quân. Bá quan trong triều tuy có người không phục nhưng cũng không dám chống đối hắn vì họ còn cả dòng tộc của họ. Giải quyết bạo loạn, ổn định triều chính, địa vị vững chắc. Giờ là lúc hắn nên lập hậu. Lòng hắn lại cảm thấy vui vẻ biết bao khi nàng sắp trở thành thê tử của mình, nhưng lòng cũng cảm thấy một chút bất ổn, lo lắng. Rồi người đưa tin cũng về, nhưng không phải là tin vui. Nàng đã được gả đi. Là Bảo thân vương - Hoằng Lịch. Người sắp trở thành Hoàng đế Đại Thanh. Nàng là vì nhìn thấy hắn sắp thành vương mới đồng ý gả cho hắn sao. Nàng là chê ta không xứng với nàng sao. Nếu lúc đó ta nói ta cũng sắp thành vương một nước, nàng có chờ ta không.
Nàng từ khi hắn rời đi, cứ khóc mãi. A Mã và Ngạc nương nàng dỗ mãi cũng không thôi. Chiều hôm ấy, Ung Chính vương có việc tiện đường ghé vào phủ Phú Sát thị thăm cha nàng. Vừa hay nhìn thấy nàng, rất hợp nhãn ý. Ông ta còn dẫn theo Bảo Thân vương - Hoằng Lịch. Hoằng Lịch thoạt nhìn đã thấy nàng rất chiêu dẫn, mê người, khí chất bất phạm, vả lại ý của hoàng a mã hắn chẳng phải rõ ràng rồi sao, nàng là hoàng hậu tương lai của Đại Thanh, lấy nàng hắn sẽ thành Hoàng đế tương lai sao. Sau khi 2 người bọn họ rời đi, Dung Âm, nàng khóc nức nỡ, hết cầu xin a mã đến ngạc nương, xin bọn họ đừng gả nàng cho Hoằng Lịch. Cả đời này, nàng chỉ muốn gả cho một mình Tử Minh thôi. Nhưng a mã nói, nàng đã xác định được gả cho Bảo Thân vương thì tương lai sẽ trở thành hoàng hậu Đại Thanh. Số mệnh nàng sớm đã định như vậy, không thể sửa được. Với lại a mã cũng mong nàng trở thành hoàng hậu cao cao tại thượng hơn là trở thành phu nhân của thương nhân. Nghe được những lời ấy, nàng chỉ biết khóc, rồi nàng lâm bệnh, suýt nữa mất mạng do nàng cự tuyệt không chịu ăn gì. Nhưng rồi chuyện gì đến cũng đến. Ngày cả Tử Cấm Thành ngập trong sắc đỏ của đại lễ, không khí vui mừng náo nhiệt lại là ngày đau buồn nhất với nàng.
_____________________________________________
" Nàng còn nhớ hôm nay là ngày gì không ? "
" Hôm nay là thất tịch "
" Đúng vậy, là thất tịch, là thất tịch đầu tiên ta gặp nàng "
" ... "
" Vì sao nàng lại gả cho hắn, vì sao không đợi ta, vì sao, vì sao vậy ? "
" Sau ngày chàng đi, hắn đến cùng tiên đế "
"Là vì hắn sắp làm vua, còn ta lúc ấy chỉ là một thương nhân "
" Không phải, là vì lệnh vua và của phụ mẫu, ta không thể làm khác "
" Chúng ta đã lỡ hẹn nhau hết nửa đời người, nay ta và nàng chỉ còn nửa đời còn lại. Vậy nên đừng lỡ hẹn với ta nữa nhé "
" Ùm "
" Từ nay về sau, nàng chỉ là thê tử của ta, là hoàng hậu của nước Thiên Triều, là mẫu thân của Hoàng Nhân và Hoàng Vũ "
" Nhưng chúng là .... um ... um "
" Chúng là con của ta và nàng "
________________________________________
12h khuya.
Buồn sự đời.
Dạo này views truyện giảm.
Mất động lực rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip