Chap 2
Trên đường đến thành Thiên Khải, cả ba cùng rẽ vào một quán nước nghỉ chân, Bách Lý Đông Quân ngồi đối diện Tiêu Nhược Phong. Lôi Mộng Sát có hỏi khi Tiêu Nhược Phong đến sư phụ ngươi liền chết ngươi không có gì muốn nói sao, Bách Lý Đông Quân liền nói lại:
" Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, trông có vẻ nó có liên quan mật thiết với nhau, nhưng xét cho cùng nếu không phải ban đầu ta múa kiếm ở Kiếm Lâm thì mọi người cũng sẽ không nghĩ là sư phụ ta còn sống và đang ẩn náu ở thành Càn Đông, vậy thì sư phụ ta cũng sẽ không chết-"
" Nên nếu xét như vậy, thì người thật sự hại chết sư phụ ta, chính là ta"
" Êy, ngươi tuyệt đối không được nói như vậy, nếu ngươi nghĩ vậy thì.... thì là tự vơ chuyện vào mình rồi" - Lôi Mộng Sát hết quay sang Tiêu Nhược Phong lại quay sang phía Bách Lý Đông Quân nói
Bách Lý Đông Quân vừa thở dài vừa nói:
" Hzz... Yên tâm đi nếu ta thật sự luôn nghĩ như vậy thì đã không thể rời khỏi thành Càn Đông rồi, kẻ thực sự giết sư phụ ta là hai kẻ không rõ thân phận Vô Pháp - Vô Thiên kia"
Bách Lý Đông Quân quay phía hai người nói tiếp : " Về chuyện này thì ta rất rõ, nên mong Lôi huynh và tiểu tiên sinh đừng quá lo nghĩ" --- ' huống chi ta cần phải đến thành Thiên Khải, gặp Vân ca, ngăn không cho những kẻ sau này sẽ làm tổn thương đến huynh ấy lại gần huynh ấy 'dù chỉ một bước' ' nghĩ đến đây tâm tình trong lòng Bách Lý Đông Quân như sóng biển cuộn trào, nhưng y để ý đến hai vị sư huynh trước mặt liền nén lại, ko để lộ ra một tia khó chịu.
Lôi Mộng Sát liên tục khen Bách Lý Đông Quân là một đứa trẻ hiểu chuyện, còn nói y không hổ sau này sẽ là sư đệ của chúng ta với Tiêu Nhược Phong. Sau khi cả ba người giãi bày tâm sự trong lòng liền lại lên ngựa tiếp tục chạy đến thành Thiên Khải. Mãi đến nửa tháng sau, cả ba người mới tới cổng thành, Tiêu Nhược Phong do có việc phải vào cung trước liền bảo Lôi Mộng Sát đưa Bách Lý Đông Quân đến học đường, sau khi Tiêu Nhược Phong đi thì Bách Lý Đông Quân cùng Lôi Mộng Sát cũng tiến vào thành theo sau, Bách Lý Đông Quân nói đường của thành Thiên Khải rộng lớn hơn ở thành Càn Đông mặc dù đây không phải lần đầu tiên nhưng cảm giác bước vào thành Thiên Khải vẫn thật mới mẻ với y, Lôi Mộng Sát nói ngày xưa hắn cùng Cố Kiếm Môn lúc mới vào thành cũng giống y muốn phiêu bạt mà bây giờ Cố Kiếm Môn lại ở lại Cố gia sắp xếp lại gia môn, sau đó Lôi Mộng Sát cũng bảo Bách Lý Đông Quân nếu muốn hãy đi tham quan thành Thiên Khải một vòng hắn sẽ về học đường trước.
Bách Lý Đông Quân phi ngựa theo như y nhớ lúc trước cũng là con đường này y muốn đến Điêu Lâu Tiểu Trúc thì liền gặp được người đó. Ngựa phi như bay, Bách Lý Đông Quân khí thế hừng hực cưỡi ngựa bỗng nhiên một hòn đá bắn vào bả vai y khiến người từ trên ngựa liền ngã xuống, Bách Lý Đông Quân mừng thầm trong lòng, từ trên mặt đất đứng dậy trên mặt làm ra vẻ khó chịu đưa tay để kiếm bay về phía mình:
" Ai đó! Dám đánh lén sau lưng tiểu gia ta"
" Ngươi vừa nói muốn uống Thu Lộ Bạch của Điêu Lâu Tiểu Trúc, bây giờ còn muốn uống không?" - giọng nói truyền ra từ phía trên nóc nhà, là một người đàn ông với mái tóc trắng, trên tay cầm một bình rượu dơ cao lên uống, phía dưới mái nhà có tấm biển " Tắc Hạ Học Đường" - người này đương nhiên là [ Lý Trường Sinh, tế tửu, Tắc Hạ học đường] .
" Muốn!" - Bách Lý Đông Quân giọng hào hứng hô to
' hm.....quả nhiên biết ngay sẽ gặp sư phụ ở đây mà, cái điệu bộ này vẫn khiến người ta ghét bỏ! ' Bách Lý Đông Quân thầm nghĩ, hướng mặt lên phía mái nhà chăm chú nhìn vị sư phụ đáng kính kia của mình.
Lý Trường Sinh tay vẫn mân mê bình rượu còn mở nắp ra ngửi một hơi:
" Ta không cho ngươi uống đấy" - Lý Trường Sinh vừa cười vừa nói khiêu khích Bách Lý Đông Quân, sau đó ông cố dốc hết bình rượu uống trước mặt y.
Bách Lý Đông Quân trải qua một lần nữa màn này vốn đã biết trước chuyện này nhưng không hiểu sao y vẫn hơi giận với lão sư phụ, chỉ có thể nhìn sư phụ mình uống hết chỗ rượu đó. Sau khi uống hết rượu, Lý Trường Sinh lập tức phóng xuống đứng đối diện Bách Lý Đông Quân, ông nhìn phải nhìn trái rồi nói:
" Ngươi mới đi được non nửa thành Thiên Khải, vẫn còn già nửa nữa cơ hôm nay đến đây thôi. Đoạn đường tiếp theo đợi ngươi ra được khỏi cái sân này rồi tính"
Bách Lý Đông Quân cười khẽ, tiến lại gần nói "Ông là ai đấy?"
" Yo, Rất to gan, khí thế rất mạnh, nhưng lại không có năng lực tương đương" - Lý Trường Sinh nhíu mày nói với Bách Lý Đông Quân
Đoạn ông vừa đưa cánh tay ra, Bách Lý Đông Quân lập tức lùi lại phía sau thật nhanh, y nhớ rõ lúc này lão già định cốc vào trán y một cái rõ mạnh khiến y ngất đi nên lần này có kinh nghiệm lập tức né tránh, y còn phải đi tìm Vân ca của y không thể bị ngất ở đây được. Nhưng mà, dù y có né Lý Trường Sinh cũng nhanh chóng nắm bắt đập y một cái khiến y bất tỉnh nhân sự luôn " hừ, ngươi muốn cưỡi ngựa đi tham quan hết Thiên Khải thành, còn hơi sớm đó".
Thành Thiên Khải vốn rất rộng lớn, ban ngày người qua kẻ lại tấp nập, mua bán lớn nhỏ đều có đủ, không khí vô cùng rộn ràng, tưng bừng, tuy nhiên, trong một căn phòng nào đó người nằm trên giường như cách biệt với thế giới, mày y nhíu khẽ từ từ trải qua cơn ác mộng không bao giờ muốn nhớ lại cũng chẳng thể nào quên:
" Vân ca....... Vân ca!!!" - ôm trên tay cơ thể hơi thở nhanh chóng lụi tàn, người thiếu niên chỉ có thể ôm thật chặt cơ thể trúc mã của mình gào thét, khóc lóc thảm thiết. Lúc này y tự hận chính mình giá mà bản thân đến sớm hơn liệu Vân ca của y sẽ không nghĩ quẩn theo y quay về. Cơ thể được ôm trên tay dần tan biến người cố chấp muốn giữ lại cơ thể nhưng chẳng thể nào với tới được, bàn tay y buông thõng trên khoảng không.
" Đừng, đừng bỏ ta lại mà Vân ca, huynh muốn lấy tẩu tẩu ta liền đi cướp nàng về lại cho huynh, huynh muốn vang danh thiên hạ ta cũng đi cùng huynh hỗ trợ cho huynh, huynh muốn cùng Dịch Văn Quân một nhà ba người yên bình, hạnh phúc ta cũng sẽ xử hết những ai dám động đến gia đình huynh hạnh phúc của huynh, huynh muốn trả thù giải oan cho Diệp gia ta cũng sẽ nói gia gia, nói tiểu sư huynh điều tra rõ ràng, ta cũng có thể giết Thanh Vương báo thù cho Diệp bá bá. Chỉ cần huynh muốn, cái gì ta cũng sẽ làm cho huynh xin huynh đừng bỏ lại ta mà!!"
Cứ như vậy từng ký ức từng người một bỏ Bách Lý Đông Quân mà đi, y chỉ có thể ôm chặt người mình không muốn lần nữa đối diện với mọi chuyện, bỗng một tia sáng dần hiện ra với tiếng gọi như gần như xa:
" tiểu Bách Lý, tiểu Bách Lý, tỉnh dậy, dậy nhanh nào" -
Ánh nắng chiếu qua gian cửa sổ, người nằm trên giường từ từ tỉnh dậy, trước mặt là Lôi Mộng Sát đang lay người y gọi y từ trong giấc mộng:
" Tỉnh rồi à?" -
Bách Lý Đông Quân từ từ ngồi dậy, sau gáy có chút đau lấy tay xoa xoa ' Lão già này không thể nhẹ tay một chút được sao? không búng được trán ta liền cho ta một cú sau gáy mạnh như thế'
" Từ từ thôi, lần này ngươi được ngủ cả ngày rồi nhé" - Lôi Mộng Sát ngồi bên cạnh trên tay vẫn cầm dao mài móng tay, sau lại hỏi :
" Ban nãy ta nghe ngươi gọi nhỏ ai đó cái gì mà Vân ca, Vân ca rồi còn đừng bỏ ta cái gì nữa, sao vậy? Ngươi mơ ác mộng à, người ngươi gọi có vẻ quan trọng với ngươi lắm, ngươi không biết đâu lúc ấy dù là đang ngủ vẻ mặt ngươi cũng căng thẳng, sợ hãi lắm"
" Đó là một người bạn, không, còn quan trọng hơn cả bạn, đối với ta huynh ấy là độc nhất vô nhị là người mà ta không muốn đánh mất nhất" - Bách Lý Đông Quân nghe Lôi Mộng Sát hỏi xong, liền nhẹ nhàng mà trả lời hắn
" Ồ! Vậy ngươi phải bảo vệ hắn thật tốt nhưng trước tiên ngươi phải tự bảo vệ được bản thân mình đã nhỡ đâu giờ hắn còn mạnh hơn ngươi, ngươi có thể bảo vệ hắn chu toàn à?" - Lôi Mộng Sát bên cạnh vừa nói vừa vỗ vai Bách Lý Đông Quân
" Huynh nói đúng, ta phải chăm chỉ rèn luyện như vậy mới có thể đường đường chính chính mà bảo vệ hắn" - Bách Lý Đông Quân cười nói.
Lôi Mộng Sát hài lòng gật đầu với câu trả lời của tiểu Bách Lý lại nói người ban nãy đã đánh ngất y chính là Lý Tiên Sinh của học đường, Bách Lý Đông Quân cũng chỉ tỏ ra kinh ngạc rồi gật gật đầu vì vốn dĩ y cũng đã biết trước rồi nhưng riêng quả đập vào gáy y là y không biết trước được thôi.
Sau đó, Lôi Mộng Sát đưa Bách Lý Đông Quân đi tham qua học đường nói y tạm thời ở yên nơi đây không được đi lung tung Bách Lý Đông Quân cũng chỉ hành động, lời nói giống như trước kia lần đầu đến đây, dừng lại ở con đường gỗ cả hai đang nói chuyện đệ tử của Lý Trường Sinh, Nội viện, Ngoại. Đến chỗ này, Bách Lý Đông Quân cảm giác mình có vướng mắc gì đó ở trong lòng mà không nhớ ra, mãi đến khi cảm nhận được gì đó bay về hướng này y lập tức né sang một bên, quả đào được Lôi Mộng Sát bắt được nằm gọn trong tay hắn, à....... nhớ rồi, lúc đó vì không né được quả đào này nên y bị một cú rõ đau sau này nhớ lại vẫn cảm thấy cay cú trong lòng, hahahaha giờ né được rồi tâm tình y cũng thoải mái không ít. Y vừa đi vừa cười tiếp tục tiến về phía trước để mặc Lôi Mộng Sát phía sau nhìn y ngây ngốc không hiểu gì 'chỉ là né được quả đào thôi mà, có gì khiến ngươi vui đến thế? Chẳng lẽ lúc trước mấy chuyện thế này ngươi không xử lý được?'_Lôi Mộng Sát chỉ có thể chậc miệng, lắc đầu không biết y sẽ trở thành đệ tử cuối cùng của Lý tiên sinh kiểu gì.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip