Chương 24

Diệp Anh đang say giấc thì cảm giác vòng tay có chút trống trải, lười biếng không muốn mở mắt xoay người tìm kiếm mùi hương của Quỳnh Nga. Bàn tay mò mẩm chỗ nằm bên cạnh nhưng lại trống trải, người nằm cạnh đã không còn ở đó nữa. Diệp Anh giật mình vội tỉnh giấc, ngồi dậy tìm kiếm bóng hình của người yêu.

"Ah!"

Bởi vì ngồi dậy quá đột ngột nên hạ thân liền truyền đến cảm giác đau đớn, hôm qua cô cũng có chút quá sức rồi.

"Chị! Chị có trong đó không?"

Cô hướng tầm mắt đến cửa nhà vệ sinh mà hỏi, đáp lại cũng chỉ là sự im lặng. Diệp Anh sờ thử vào chỗ vợ mình nằm, vẫn còn rất ấm, người nằm đây rời đi chưa được bao lâu. Xỏ vội đôi dép rồi choàng vội chiếc áo choàng tắm, mở cửa nhà vệ sinh mà không hề báo trước. Thế nhưng nhà vệ sinh cũng chẳng có ai, sàn nước vẫn khô ráo chứng tỏ Quỳnh Nga không có ở đây cũng không bước vào đây.

Trong lòng bắt đầu cảm thấy lo sợ, cảm giác trái tim bị bóp nghẹn khi chỉ mới thoáng qua cái suy nghĩ rằng chị đã bỏ đi khiến cô bất giác châu đôi chân mày lại, nhíu chặt. Diệp Anh bước đi gấp gáp ra khỏi phòng ngủ mặc cho hạ bộ có đau rát khó chịu, bởi lẽ sự đau đớn từ trái tim đã lấn át đi nỗi đau bên dưới.

"Quỳnh Nga!"

Diệp Anh đứng trên lầu cất tiếng gọi vọng xuống nhưng cả phòng khách chẳng có hình bóng ai, cũng chẳng ai đáp trả. Từng bước xuống cầu thang là từng bước cô thầm mong chị đừng bỏ cô đi, cũng thầm mong chị đừng xảy ra chuyện. Mỗi bước chân chất chứa sự nặng nề từ suy nghĩ.

Bước đến cửa nhà bếp, Diệp Anh cũng không biết cảm giác lúc này phải diễn tả thế nào nữa khi mà Quỳnh Nga đang ôm ly nước trong tay gật gà gật gù ngáy ngủ, còn suýt nữa đổ hết nước vào mặt vì xém bật ngửa. Thật tình, khiến cô lo lắng rồi lại khiến cô vui mừng khi thấy chị, sau đó lại có chút tức giận vì chị ở đây mà không thèm lên tiếng nhưng lại không nỡ giận vì sự đáng yêu của chị ấy. Bước đến sau lưng chị, một tay chạm nhẹ vào ly nước ngăn không cho nó đổ vào người chị, tay còn lại liền vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn kéo ngã người chị về phía mình. Gương mặt kề sát vào gương mặt chị, thoang thoảng mùi hương hoa dễ chịu làm cô say đắm.

"Ah!"

Lần này đến phiên Quỳnh Nga la lên vì giật mình. Lúc nãy đang ngủ thì đột nhiên tỉnh giấc, nhìn sang lại thấy cô ngủ say nên cũng chẳng nỡ gọi dậy, lê từng bước chậm rãi xuống bếp uống nước trong tình trạng chưa tỉnh ngủ hẳn, lúc đang mơ màng thì có ai đó ôm chị khiến chị có chút hốt hoảng.

"Hưmmm Diệp Anh là em sao? Làm chị giật cả mình."

Quỳnh Nga hơi trề cánh môi dưới ra làm vẻ mặt giận dỗi người đối diện vì đã làm chị hết hồn. Thả tay cầm nước ra để Diệp Anh đặt nó xuống bàn rồi quay người lại ôm lấy cô. Vòng tay qua cổ Diệp Anh, tựa đầu lên vai cô rồi nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Bởi vì thấp hơn Diệp Anh hẳn 10 centimet nên chị phải áp sát cả người vào người cô thì mới có thể ôm tới.

"Sao đi uống nước mà không nói cho em biết? Để em đi kiếm chị nãy giờ."

"Em ngủ ngon..." – trả lời một câu cũng không có liên quan gì lắm vì tình trạng say ke vẫn còn, nhưng mà Diệp Anh lại hiểu ý chị đang muốn nói gì. Là chị thấy cô ngủ ngon nên không nỡ đánh thức chứ không phải muốn chúc cô ngủ ngon rồi đi ngủ.

Diệp Anh thật sự bất lực với Quỳnh Nga, cúi đầu sát đến gần cơ thể chị, vòng hai tay ôm lấy chị chặt hơn nữa, cạ cạ gò má lên bả vai chị, tranh thủ hít lấy mùi hương đặc trưng của Quỳnh Nga. Diệp Anh đã ngửi nó đến phát nghiện rồi.

"Đã uống nước chưa?" – cô thì thầm bên tai chị, nửa vì sợ đánh thức con mèo lười này, nửa là vì muốn dỗ ngọt chị.

"Ừm." – Quỳnh Nga gật nhẹ đầu rồi ậm ừ xác nhận mình đã uống.

"Có yêu Diệp Anh không?"

"Ừm, có. Rất yêu."

"Yêu nhiều không?"

"Nhiều lắm."

"Yêu nhiều để ở đâu?"

"Trong tim."

Quỳnh Nga bị Diệp Anh dụ dỗ trả lời một cách vô thức. Cô được dịp thì khoái chí cười. Quỳnh Nga thấy người trong lòng cười cũng cười theo dù không hiểu vì sao lại cười. Diệp Anh biết chị còn mệt nên cũng không ghẹo chọc chị nữa, hôn vào má chị một cái rồi bế con mèo nhỏ này lên phòng ngủ tiếp.

Họ cứ thế ôm nhau ngủ cho đến trưa, Diệp Anh vì tiếng chuông điện thoại đánh thức nên đã dậy trước, Quỳnh Nga vẫn ngủ cho đến khi cô trở lại và đánh thức chị một lần nữa.

Nội dung cuộc điện thoại là thứ cô mong chờ suốt mấy ngày nay, người mà cô nhờ điều tra đã điều tra ra được ai là nội gián và cũng đã xác nhận với cô người hiến máu cho cô là chị chứ không phải Trang. Có cả CCTV ngày hôm đó từ lúc cô nhập viện đến khi cô được xuất viện về, không sót một giây nào. Diệp Anh đã xem suốt cả nửa tiếng đồng hồ, xem được cả cảnh chị theo y tá lấy máu, cảnh mà chị ngất đi vì sức khỏe quá yếu, cảnh mà chị tỉnh lại liền đến phòng bệnh thăm cô nhưng lại đứng ở ngoài mà không vào. Diệp Anh xem xong lại dấy lên cảm xúc có lỗi, bên cạnh đó cũng có chút khinh thường Thùy Trang, lợi dụng lòng tốt của người khác để chiếm lấy lợi cho mình là cái thể loại người mà cô căm ghét nhất.

Ngồi bên cạnh ngắm nhìn chị ngủ say sưa, gương mặt trông rất đáng yêu và xinh đẹp, trong lòng cứ nhớ đến hình ảnh của chị trong CCTV mà không khỏi xót xa. Diệp Anh chọn cách đánh thức chị bằng những nụ hôn nhẹ nhàng, lên trán, lông mày, mi mắt, chóp mũi, hai bên má, môi, hai tai, hay tay, trên vai, ở cổ. Chỗ nào cô cùng hôn một cách nâng niu và trân trọng.

Quỳnh Nga tỉnh dậy một lần nữa liền thấy gương mặt của Diệp Anh đang cười xinh nhìn mình. Chị vô thức mỉm cười ngắm nhìn cô, ánh mắt ngọt ngào khiến Diệp Anh chỉ muốn đắm chìm trong đó một đời.

"Dậy ăn sáng thôi, bà xã."

Quỳnh Nga vì hai chữ bà xã mà cười tươi hơn, khiến cho một ngày của cả hai trở nên tươi đẹp hơn bao giờ hết.

Sau khi bị Diệp Anh làm phiền bằng những cái hôn khi chị đánh răng thì cuối cùng cả ai cũng ngồi yên vị trên bàn ăn mà ăn. Tưởng chừng cứ thế trải qua một ngày chủ nhật ngọt ngào nhưng bất ngờ lại xảy đến. Người mà cả hai người không muốn gặp nhất ngay lúc này lại đứng trước bàn ăn nhìn chằm chằm cả hai.

"Trời đánh tránh bữa ăn!"

Diệp Anh sau ba giây ngưng đọng cuối cùng cũng thốt ra một câu không phải khen ngợi mà là ẩn ý muốn đuổi người. Người nọ nghe không ra được ý tứ liền giả vờ diễn tiếp vai diễn.

"Diệp Anh, em nghe bảo công ty chị có vấn đề, chị không sao chứ, hôm bữa tự nhiên chị lại bỏ đi sau khi hôn em nói là có việc gấp phải đi làm em lo thật đấy. Chị không sao chứ?"

Quỳnh Nga chứng kiến tình địch đứng trước mặt còn cố tình nói cho chị nghe về chuyện hai người họ hôn nhau khiến chị có chút buồn nôn. Đồ ăn nuốt không trôi nữa liền tìm cách trốn đi.

"Hai người cứ tự nhiên, chị no rồi, chị ra ngoài đi dạo một tí."

Diệp Anh nhìn vào chén chị, mới động được hai đũa ám khí đã kéo đến nhà, no là no thế nào được. Nhưng cô cũng không thể đuổi theo chị lúc này được vì có những chuyện chị không nên biết thì tốt hơn. Với cả muốn bắt tận ổ thì phải diễn cùng cô ta, Diệp Anh kiềm nén sự chán ghét để ra sức diễn cùng Thùy Trang. Giả vờ tìm kiếm một lý do để giải thích, qua loa nói thêm vài câu chủ yếu muốn thăm dò mục đích em tiếp cận cô là gì.

Nhưng không phải nói diễn là sẽ diễn được, Diệp Anh đã buồn nôn đến phát khóc khi mà cứ phải giả vờ cười với Trang, nhanh chóng tìm lý do đuổi khách rồi lập tức đi kiếm người vợ đang giận dỗi của mình.

Nhìn chị ngồi trên chiếc xích đu dưới tán cây, ánh mắt nhìn xa xôi, bóng lưng nhỏ toát lên vẻ cô đơn đáng sợ mà trong lòng dấy lên không ít sự đau xót.

Tiến đến bên cạnh Quỳnh Nga, quỳ một chân xuống đối diện với chị, hai tay đặt lên hai đầu gối của người ngồi trên, sau đó nghiêng đầu nằm lên đùi chị, cùng nhìn về hướng mà chị đang nhìn.

Độ khoảng ba phút sau khi cả hai người đều im lặng, Diệp Anh cất tiếng nói.

"Em đã tìm cách đuổi Trang về rồi. Em xin lỗi vì không thể giải thích lúc này với chị, đợi sau khi xong việc em sẽ nói cho chị nghe về mọi thứ, tuyệt đối sẽ không giấu chị bất kì điều gì nữa. Em xin lỗi."

Lúc nói câu xin lỗi, Diệp Anh đã chân thành nhìn vào mắt Quỳnh Nga. Trong lòng chị thở dài một tiếng, khẽ vuốt nhẹ mái tóc cô, bình yên ngắm nhìn gương mặt của Diệp Anh.

"Vào ăn cơm thôi, lúc nãy chị chưa ăn gì hết, vào ăn thôi em cũng đói bụng lắm rồi. Nha?"

"Chị không thấy đói."

"Sao lại thế được, lúc nãy chị con chưa ăn được đũa thứ ba là cô ta đã làm phiền rồi, sao có thể no được. Mình vào ăn cơm nha vợ?"

Đôi mắt đen sáng lên vì chờ đợi một câu trả lời đáng mong muốn. Quỳnh Nga nhìn Diệp Anh đang chống cằm lên hai tay cô, còn hai tay để lên đùi chị, ánh mắt lóe sáng tròn xoe, nhe hàm răng trắng tươi cười với chị, Quỳnh Nga có thể liên tưởng đến chú chó Husky đang làm nũng với chủ nhân của nó vậy. Quỳnh Nga khẽ bật cười vì hình ảnh đó, cô cũng vì nụ cười của chị mà cười tươi hơn, chị vì thế mà càng cảm thấy cô giống một chú cún, hình như nó đang vẫy đuôi vui mừng. Quỳnh Nga xoa xoa đầu của Diệp Anh, cúi sát gương mặt mình vào gương mặt cô, nhăn nhẹ cơ mặt cạ hai đầu mũi với nhau, là hình ảnh khi mà người lớn sẽ thể hiện tình cảm của mình với trẻ con bởi vì chúng quá đáng yêu ấy.

"Em có biết bây giờ em rất giống một chú cún không hả? Cún con của chị!"

Cả hai cười khúc khích trêu chọc nhau, nếu cô là Cún vậy thì chị sẽ là thỏ, một con Thỏ trắng tinh dù đôi khi chị giống mèo hơn. Nhưng ai biết đâu, tập tính và tính cách của chị giống với loài thỏ hơn là mèo, mà thôi kệ, loài gì cũng được, vì chị là vợ cô nên chị có là gì thì cô vẫn chấp nhận.

Tay trong tay vào nhà, hâm nóng lại đồ ăn rồi cùng nhau ăn một bữa thật ngon và hạnh phúc. Cả ngày hôm đó Diệp Anh dành toàn bộ thời gian chỉ để ôm lấy chị, bám dính lấy Quỳnh Nga không rời, bất kể chị làm gì cũng đều sẽ thấy ánh mắt Diệp Anh luôn dán vào người mình. Không một giây nào chị có thể thoát khỏi cái ôm của cô, phải đấu tranh lắm cô mới không theo chị vào nhà vệ sinh, còn lại đều bị cô ôm chặt lấy.

Diệp Anh luôn tranh thủ những khi chị nói chuyện sẽ tìm cách hôn chị, những nụ hôn nhẹ nhàng tình cảm, lúc thì thơm vào má, lúc thì thơm cái chụt vào môi, khi thì hôn lên vai, có lúc lại hôn tay chị suốt. Bây giờ kêu cô thuật lại những gì chị nói thì chắc chắn cô sẽ không làm được vì cô chỉ toàn những suy nghĩ "Muốn hôn, muốn hôn, muốn hôn, muốn hôn chị ấy quá, hôn Quỳnh Nga, hôn vợ, muốn hôn vợ, hôn vợ, hôn, vợ." trong đầu thôi. Còn nếu thuật lại thì có lẽ cô chỉ nhớ được nhiêu đây thôi:

"Cún à, em lại hôn chị nữa."

"Diệp Anh, em có nghe chị nói không?"

"Cún à đừng hôn nữa mà."

"Cún ơi cho chị nói đã."

"Cún, đừng."

"Cún, không được."

"Dừng! Cún! Không được hôn nữa!"

"Diệp Anh, chị nói không hôn mà!"

"Nguyễn Diệp Anh! Cấm hôn!"

"Diệp Anhhhhhh."

"Cún à!!!!!"

"Cún!"

"Cún."

"Cún..."

Nhưng mà, đời mà đâu có như là mơ, dù chị nói như thế nào cô cũng sẽ giả điếc mà đè chị ra hôn cho bằng được. Quỳnh Nga ban đầu có tức giận vì chị nói cô không thèm nghe, nhưng lúc sau cũng chỉ đành bất lực để mặc cho cô muốn làm gì thì làm, nhưng mà được hôn như vậy cảm giác cũng rất thích, trong lòng chị cũng đã nở cả mấy chục vườn hoa rồi. Có lẽ Diệp Anh đã trở thành người nghiện, mà thuốc phiện ở đây là vợ cô – Quỳnh Nga.

_________________________

Hẹn mọi người vào tuần sau khi tôi không bị deadline dí. Tuần này tôi không rảnh nổi nữa huhu. Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ tôi. Xin cảm ơn và chúc đọc vui.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip