16. END

Ánh sáng dịu dàng của buổi sáng len lỏi qua khung cửa sổ, vẽ nên những vệt vàng lấp lánh trên tấm rèm cửa, rồi nhẹ nhàng rơi xuống căn phòng ngủ của Diệp Anh. Không gian vẫn còn vương vấn mùi hương nồng nàn của đêm qua, một sự hòa quyện tinh tế giữa hương thơm đặc trưng của Diệp Anh và mùi nước hoa ngọt ngào của Thùy Trang, tạo nên một bản giao hưởng của sự gần gũi và đam mê.


"Hả?... Em... không nhớ thật à?" Diệp Anh lắp bắp.

"Em đùa thôi, đồ ngốc."


Thùy Trang phì cười khi nhìn khuôn mặt ngố ngố của Diệp Anh đơ ra lúc nghe phản ứng của nàng. 


"Không ngoan chút nào đâu nhé Trang, chị vừa mới bắt đầu thấy có lỗi ngay rồi đó." 


Diệp Anh ôm lấy đầu Thùy Trang, xoa xoa bờ tóc hồng mềm mại của nàng. Nàng khẽ cựa mình cười khúc khích, cảm nhận sự mềm mại của tấm đệm và hơi ấm từ vòng tay đang ôm chặt lấy mình, vô giác rúc vào lòng cô sâu hơn.

Lúc này, tâm trí nàng dường như trống rỗng trong một tích tắc, như thể một sự mơ hồ quen thuộc từ những ngày tháng mất trí nhớ chợt quay về. Nàng chậm rãi quay đầu, và rồi khuôn mặt phóng đại của Diệp Anh hiện ra ngay trước mắt, khiến trái tim Thùy Trang nhảy múa trong lồng ngực. 


Một dòng ký ức ùa về, rõ ràng và sống động như thước phim quay chậm: lời tỏ tình chân thành của Diệp Anh, sự dâng hiến ngọt ngào của cả hai, và khoảnh khắc nàng hoàn toàn buông bỏ mọi phòng bị để chìm đắm trong vòng tay cô. Cảm giác ngượng ngùng dâng lên, khiến hai má nàng ửng hồng. Nàng vô thức kéo chăn lên cao hơn, che đi khuôn mặt đang đỏ bừng và cơ thể trần trụi rồi rúc sâu hơn vào lòng người đang ôm mình, một hành động bản năng của sự an toàn và gần gũi. Ngay cả khi trí nhớ đã hoàn toàn phục hồi, sự thoải mái và tình cảm mà Diệp Anh mang lại vẫn là điều nàng tìm kiếm đầu tiên. Nhu cầu bản năng của Thùy Trang về sự gần gũi của Diệp Anh ngay cả khi nàng đã hoàn toàn tỉnh táo, minh chứng cho việc cô đã trở thành điểm tựa vững chắc đến nhường nào cho nàng.



Diệp Anh cũng cảm nhận được cử động tinh tế của Thùy Trang trong vòng tay. Hành động đầu tiên theo bản năng của cô là ôm chặt lấy nàng hơn nữa, kéo nàng rúc sâu vào lòng. Cô ngắm nhìn khuôn mặt của nàng, trái tim tràn ngập một sự ấm áp khó tả. Hành động vô thức của Diệp Anh khi thức dậy khi ôm chặt và vuốt tóc Thùy Trang là những biểu hiện mạnh mẽ của tình cảm sâu sắc đã ăn sâu vào tiềm thức cô. Cảm xúc của cô dành cho nàng đã vượt xa sự hấp dẫn ban đầu hay trách nhiệm, trở thành một sự gắn kết sâu sắc Điều này cũng đối lập với sự do dự mà cô từng bày tỏ trước đây, cho thấy Thùy Trang đã thấm sâu vào tâm hồn Diệp Anh đến nhường nào.



"Hôm nay em tính đi gặp bố, em muốn dũng cảm đối mặt với chuyện này." 


Thùy Trang đột nhiên nói ra, bàn tay nàng vẫn đang nắm chặt tay Diệp Anh. 


"Ừm, được, chị sẽ đi cùng em và có mặt khi em cần nhé."


Với sự bình minh của mối quan hệ mới, hoàn toàn cam kết, Thùy Trang cảm thấy một luồng sức mạnh chưa từng có. Với sự hỗ trợ vững chắc của Diệp Anh, nàng quyết định đã đến lúc đối mặt với bố mình, không chỉ về sự nghiệp âm nhạc của mình, mà còn về những lựa chọn cá nhân và mối quan hệ của nàng. 


____


Diệp Anh, đúng như lời hứa, đi cùng Thùy Trang đến cuộc gặp gỡ, sự hiện diện của cô là một tuyên bố thầm lặng nhưng mạnh mẽ về sự đoàn kết của họ. 


Thùy Trang trước đây đã chấp nhận yêu cầu của bố là phải đi gặp gỡ người bố muốn mai mối như một sự thỏa hiệp cần thiết cho sự nghiệp âm nhạc của mình. Nhưng với nguồn động lực mà suốt thời gian quen biết Diệp Anh mang lại, quyết tâm của nàng đã biến đổi từ sự cam chịu thành sự khẳng định mạnh mẽ. Sự hiện diện của cô tại cuộc gặp này là một điểm tựa cảm xúc giúp nàng có đủ can đảm để kiên định với ước mơ, con đường đã chọn và mối quan hệ của mình thay vì chỉ thỏa hiệp. 


"Lại là chuyện cũ sao?"


Bố của Thùy Trang ban đầu phản ứng với sự tức giận và coi thường đặc trưng của ông, nhắc lại yêu cầu Thùy Trang phải tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình. Nhưng Thùy Trang đã thay đổi, nàng mang theo một sự tự tin điềm tĩnh mà nàng chưa từng có trước đây. 


"Trước khi bố định nói điều gì tiếp theo thì xem cái này đã."


Nàng trình bày cho ông thấy bằng chứng về sự thành công đang lên của nàng, trích dẫn bài hát đình đám gần đây và lượng người hâm mộ ngày càng tăng. Nàng giải thích rằng hạnh phúc và sự thỏa mãn của mình nằm ở âm nhạc chứ không phải kinh doanh, và nàng đã tìm thấy một người thực sự hiểu và ủng hộ mình. Dù ban đầu ông có thể không hoàn toàn chấp thuận, nhưng khi chứng kiến quyết tâm không lay chuyển của con gái và thành công rõ ràng của âm nhạc nàng, cùng với sự hiện diện thầm lặng nhưng kiên định của Diệp Anh, ông buộc phải thừa nhận con đường của nàng. 


Sau cùng, cả hai đã đồng ý với một thỏa thuận là ông sẽ không còn can thiệp vào sự nghiệp âm nhạc hay cuộc sống cá nhân của nàng, miễn là nàng duy trì một mối liên hệ gia đình nhất định. Đây không phải là một sự hòa giải hoàn toàn nhưng là một bước tiến quan trọng hướng tới sự tự lập của Thùy Trang. 


Sau cuộc gặp gỡ với bố nàng, tên tuổi Trang Pháp mà nàng tạo dựng tiếp tục thăng hoa trong ngành công nghiệp âm nhạc. Tin tức về các buổi hòa nhạc cháy vé, những bản hit đứng đầu bảng xếp hạng và những lời khen ngợi từ giới phê bình tràn ngập các phương tiện truyền thông. Nàng giờ đây là một nghệ sĩ được công nhận và ca ngợi, sống trọn vẹn ước mơ của mình. Diệp Anh dõi theo thành công của nàng với niềm tự hào vô bờ, thường xuyên tham dự các buổi hòa nhạc của nàng, một hình bóng thầm lặng, đầy ủng hộ trong đám đông.


___


Căn hộ của hai người, nơi từng là một "Căn hộ bối rối," sau vài năm chung sống, cho dù đủ điều kiện để chuyển tới một nơi khác nhưng họ vẫn quyết định sống ở nơi đầy dấu ấn tình yêu đó. Những thói quen hàng ngày vẫn tiếp diễn, hai căn hộ gần như là một. Diệp Anh dành những ngày của mình trong phòng vẽ, sáng tạo với nguồn cảm hứng mới. Thùy Trang thường là nàng thơ của cô, những biểu cảm sống động và cử chỉ duyên dáng của nàng cũng thường xuyên được ghi lại trên tranh. Cô tìm thấy niềm vui vô bờ khi quan sát và lưu lại tính cách của nàng qua nghệ thuật của mình, mỗi nét vẽ là một minh chứng cho tình cảm của cô. 

Vào buổi tối, căn hộ thường tràn ngập những giai điệu du dương từ giọng hát của Thùy Trang khi nàng hát những bài hát mới, tự đệm đàn piano hoặc guitar. Diệp Anh lắng nghe, say mê, trái tim cô tràn ngập niềm tự hào và tình cảm. Mong muốn của Diệp Anh khi vẽ Thùy Trang đã vượt xa sự ngưỡng mộ về mặt thẩm mỹ, nó trở thành một hành động yêu thương và thấu hiểu sâu sắc. Khi cô vẽ Thùy Trang, cô không chỉ ghi lại một hình ảnh mà còn thể hiện tình cảm sâu sắc và sự thấu hiểu về nội tâm và cảm xúc của nàng. Không gian nghệ thuật chung của họ đã biến căn hộ thành một trung tâm của sự cộng hưởng sáng tạo và cảm xúc.


Boorin, chú mèo nghịch ngợm, đã hoàn toàn hòa nhập vào gia đình nhỏ của họ. Thay vì gây hỗn loạn, Boorin thường đóng vai trò là một cầu nối dễ thương. Thùy Trang dành cho nó rất nhiều tình cảm, thường nói chuyện với nó bằng giọng ngọt ngào, trẻ con, khiến Diệp Anh không khỏi bật cười. Những cảnh tượng vui đùa diễn ra với Boorin đuổi theo đèn laser hoặc cuộn tròn thoải mái giữa họ trên ghế sofa, một nhân chứng thầm lặng cho tình yêu đang nở rộ của họ. Sự hiện diện của Boorin đại diện cho khía cạnh nuôi dưỡng trong mối quan hệ của họ, mở rộng tình yêu và sự quan tâm của họ ra ngoài bản thân hai người.



Tình yêu của họ không chỉ được thể hiện bằng những lời tuyên bố lớn lao mà còn bằng vô số cử chỉ nhỏ, chu đáo. Diệp Anh vẫn chuẩn bị bữa sáng cho Thùy Trang mỗi ngày, một bữa ăn ấm áp và một cốc sữa, giống như cô đã làm trong thời gian nàng mất trí nhớ, còn giờ đây là từ tình yêu thuần túy, tận tụy. Thùy Trang, ngược lại, để lại những mảnh giấy ghi chú nhỏ cho Diệp Anh trong phòng vẽ của cô, hoặc bất ngờ mang cho cô một tách cà phê mới pha khi cô đang làm việc. Căn hộ luôn gọn gàng, không khí tràn ngập những mùi hương dễ chịu, và bầu không khí thấm đẫm sự tôn trọng và dịu dàng lẫn nhau. 



__


Một buổi tối yên tĩnh khi những ánh đèn thành phố lấp lánh bên dưới ban công chung của họ, vẽ nên khung cảnh nhộn nhịp bằng hàng ngàn ngôi sao nhỏ, Diệp Anh tìm thấy khoảnh khắc hoàn hảo. Không khí se lạnh, một làn gió nhẹ nhàng luồn qua mái tóc hồng của Thùy Trang khi nàng tựa vào lan can, say đắm nhìn ngắm cảnh đường phố trước mắt. Diệp Anh bước đến sau lưng nàng, vòng tay ôm lấy eo Thùy Trang, cằm tựa vào vai nàng. Mùi hương quen thuộc của Thùy Trang tràn ngập các giác quan của cô.


Giọng Diệp Anh, thường điềm tĩnh, giờ đây run rẩy một chút vì xúc động.


 "Trang à," cô bắt đầu, lời nói mềm mại nhưng vang vọng sự chân thành sâu sắc, "Em là màu hồng chân thực duy nhất trong cuộc đời chị, màu sắc mà chưa lần nào chị pha trộn được từ bảng màu vẽ. Em mang đến cho chị những điều mà chị chưa từng biết là mình thiếu. Mỗi ngày bên em, căn hộ này là một nơi tràn ngập tiếng cười, sự ấm áp, và tình yêu." 


Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng xoay Thùy Trang lại đối mặt với mình, nhấc lấy bó hoa hồng đỏ tuyệt đẹp cùng với hộp nhẫn ở sau lưng lên, đôi mắt cô sáng lên với tình yêu không lay chuyển. 


"Nguyễn Thùy Trang, em có muốn tô điểm cho cuộc sống của chị mãi mãi không? Em cùng chị xây dựng một gia đình, một tổ ấm, nơi chúng ta có thể cùng nhau vẽ nên những bức tranh hạnh phúc nhất, và nơi tiếng hát của em sẽ mãi là bản tình ca của riêng chị nhé?"


Diệp Anh, người mà cuộc sống xoay quanh nghệ thuật và màu sắc, đã tìm thấy nguồn cảm hứng nghệ thuật tối thượng và màu sắc của mình ở Thùy Trang. Suy nghĩ nội tâm của cô về việc Thùy Trang là "màu hồng chân thực" mà cô không bao giờ có thể pha trộn được dường như khẳng định nàng đã vượt ra ngoài nghệ thuật của cô, nàng là chính cuộc sống của cô. Do đó lời cầu hôn không chỉ là một cử chỉ lãng mạn mà còn là khao khát sâu sắc của cô khi muốn tạo ra một gia đình và một ngôi nhà. 


Mắt Thùy Trang ngấn nước, đôi môi nàng run rẩy vì xúc động. Nàng ôm lấy bó hoa, những ngón tay mảnh khảnh cũng được đưa ra phía trước chờ đợi chiếc nhẫn lấp lánh được lồng vào ngón áp út của mình.


"Diệp Anh ơi," nàng thì thầm, giọng nghẹn ngào vì hạnh phúc, "Em muốn! Em muốn ở bên Anh mãi mãi, muốn cùng Anh vẽ nên cuộc đời này, muốn sáng tác tất cả những bài hát của em chỉ đều nói về Anh!" 


Nàng vòng tay ôm lấy cổ Diệp Anh sau khi chiếc nhẫn lấp lánh được đeo vừa khít vào ngón áp út, nàng kéo cô vào một nụ hôn nồng nàn, đẫm nước mắt dưới ánh đèn thành phố lấp lánh, niêm phong lời hứa của họ. Làm gì còn câu trả lời nào khác, khi nàng đã luôn sẵn sàng đi cùng Diệp Anh cho đến cuối cuộc đời mình.



Câu chuyện của họ là một minh chứng cho cách tình yêu có thể tìm thấy con đường của mình ngay cả giữa sự hỗn loạn, biến sự đối đầu ban đầu thành một sợi dây gắn kết không thể phá vỡ. Diệp Anh và Thùy Trang, người họa sĩ và ca sĩ, người điềm tĩnh và người rực rỡ, đã tìm thấy sự hòa hợp hoàn hảo của mình trong "Căn hộ bối rối," chứng minh rằng đôi khi những kiệt tác đẹp nhất không được vẽ trên vải, mà trong những khoảnh khắc đời thường của một cuộc đời sẻ chia.


___

END.


___


Tèn ten cuối cùng thì câu chuyện cũng đã khép lại, và vẫn như mọi khi, happy ending ~ Chúc cả nhà sẽ tìm thấy tình yêu chân ái của cuộc đời mình, mọi chuyện tình đều HE nhé <3 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip