6.

Diệp Anh cắm cúi sắp xếp vali đồ của Thùy Trang vào tủ, trước đó cô đã sang nhà nàng lấy đồ dùng cần thiết dù mất một khoảng thời gian để Diệp Anh làm quen với căn hộ đó. Căn hộ nàng bài trí khá đơn giản và ít đồ dùng nên rất đơn giản để cô tìm được những thứ mình cần.

Ngoài một chiếc đàn piano cô đã từng thấy trong những chiếc video của nàng đang được đặt ngoài phòng khách, thì còn có một chiếc đàn guitar treo trên bờ tường. Những bản nhạc được xếp gọn gàng đặt trên piano, những dòng chữ viết vội của vài bài hát nàng đang sáng tác dở dang khiến tim Diệp Anh chợt thấy nhói lên khi nghĩ tới hình ảnh Thuỳ Trang đã vì đam mê của mình mà sống một mình cô đơn đến thế nào.

Đợi Thùy Trang tỉnh dậy cũng đã tới gần tối. Trong lúc đó Diệp Anh đã tranh thủ vẽ tranh thêm được một chút sau khi sắp xếp đồ đạc cho nàng. Đúng như cô nghĩ mà, sau khi Thùy Trang dậy thì nàng nghịch ngợm quậy phá tò mò hết sức. Nàng đi xung quanh rồi chạm vào hết cái này đến cái kia trong nhà, làm Diệp Anh phải chặn lại không ngừng.



"Này này này, Trangggg, cái đó không được động vào đâu đó."



Diệp Anh vội la toáng lên khi Thùy Trang định cầm lên chỗ màu cô mới mua được đặt trên bàn. Từ lúc nhìn thấy bảng màu vẽ và những bức tranh được treo trong nhà, nàng đã có thể hình dung ra công việc của Diệp Anh nên nàng chỉ muốn tò mò thêm một chút. Bị cô mắng, Thùy Trang bĩu môi lườm Diệp Anh một cái rồi quay ra bế con mèo Boorin đang quấn dưới chân nàng lên vuốt ve nó.


"Trang ơi, em có thể nào ngồi yên được không?"

"Nhưng em nóng, em muốn đi tắm Diệp Anh ơi..."


Trong khi Diệp Anh vẫn đang nỗ lực để đứng yên thì Thuỳ Trang cứ bĩu môi rồi lắc lắc bàn tay cô. Nhìn dáng vẻ này của nàng, cô càng tự đồng ý với chính mình rằng đúng là nàng không hề hợp với cái hình tượng ngầu ngầu chảnh chọe kia, khuôn mặt dễ thương ấy chỉ hợp với mấy biểu cảm nhõng nhẽo như thế này thôi.


Đôi mắt Diệp Anh tràn đầy sự bối rối khi nhận ra khoảng cách giữa cô và Thùy Trang thật sự đang rất gần, cô cứng người như khúc gỗ không dám nhúc nhích. Nàng đẹp như một thiên thần, ngay cả khi nàng không trang điểm thì vẻ đẹp ấy vẫn rất kì diệu, khuôn miệng xinh xắn và hàm răng đều tăm tắp phát sáng lên mỗi khi nàng cười. Khuôn mặt ấy... đúng vậy, chỉ trong một khoảnh khắc, Diệp Lâm Anh đã biết mình nhất định sẽ vẽ chân dung của Nguyễn Thùy Trang.



Thùy Trang tiếp tục lắc lắc tay của Diệp Anh khi thấy cô đơ người không đáp lại nàng. Nhưng đứa trẻ ngây ngô như nàng đâu có biết Diệp Anh đang thấy mồ hôi mình túa ra như tắm vì ở góc nhìn này, cô có thể thấy khe hở đang lấp ló dưới lớp áo mỏng manh của nàng. Trời ơi... Thùy Trang nên đứng thẳng lên đi chứ... Sao một đứa nhóc như nàng lại có ừm... bộ ngực căng tròn trắng muốt như vậy được... Ưm, nếu...


"Chết tiệt Diệp Lâm Anh! Bỏ ngay cái ý nghĩ đó đi, mình không thể có suy nghĩ đó với Nguyễn Thùy Trang được, với ai cũng được, ngoại trừ em ấy..."


"Diệp Anh, mũi Anh có gì màu đỏ kìa."


Thùy Trang ngây thơ chạm tay vào mũi Diệp Anh làm cô quay mặt đi ngay lập tức. Cô bối rối tới mức không biết phải làm gì, tay chân chợt trở nên thừa thãi, phần bụng dưới cũng nhộn nhạo như có hàng ngàn con bướm bay trong bụng, cô đưa tay chặn dòng máu cam đang chảy ra từ mũi rồi vội vã quay mặt đi. Chuyện gì thế, Diệp Lâm Anh thấy thật là xấu hổ!


"Quần áo tôi để trong ngăn kéo của phòng ngủ, em... em đi tắm trước đi."


Nói rồi Diệp Lâm Anh chạy biến ra ngoài bếp làm Thùy Trang khó hiểu đứng như trời trồng. Nàng nhìn theo Diệp Anh rồi cũng tặc lưỡi đi vào phòng ngủ tìm quần áo của mình, ung dung vào phòng tắm. Nhìn Diệp Anh tuy có đôi lúc lạnh lùng ít nói nhưng bản chất cô lại là một người rất chu đáo.



Woah, đúng là nghệ sĩ có khác, trong phòng tắm cũng có gắn loa để nghe nhạc và bồn tắm dài nằm được nữa, nàng hít mũi là có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng của Diệp Anh, thật là thích. Thùy Trang tưởng tượng đến cảnh Diệp Anh nằm dài trong bồn tắm và nghe nhạc thư giãn, chợt muốn làm giống cô để biết cảm giác đó ra sao. Nghĩ là làm, nàng cởi bỏ hết quần áo, bật nhạc, cho đầy nước và xà bông vào bồn, khuấy đều tạo bọt rồi thoải mái thư giãn trong bồn tắm.



Ở nhà Diệp Anh thích thật, Thùy Trang thầm nghĩ.


***



Trời dần tối, những cơn gió lạnh thi thoảng đột ngột ùa vào trong nhà khiến con mèo Boorin nhanh nhẹn chui vào ổ của mình tìm nơi ấm áp. Lạ là Diệp Anh không để ý mấy tới chuyện thời tiết như mọi khi, vì tâm trí cô suốt những ngày qua đã bận rối bời khi nghĩ về đống chuyện vừa rồi. Trước khi chuyển đến căn hộ mới, cô đã chuẩn bị tinh thần cho những thứ mới mẻ sẽ tới, nhưng Nguyễn Thùy Trang chính là điều cô không ngờ tới nhất.

Trong lúc đợi nàng tắm, cô đã tranh thủ đi mua vài thứ đồ ăn nhẹ. Thế nhưng hơn nửa tiếng rồi vẫn không thấy nàng có động tĩnh gì, cô bất chợt giật mình hoảng hốt. Đáng lẽ cô không nên để nàng ở trong đó một mình chứ, cô quên mất việc nàng là một đứa trẻ rồi hay sao!

Chỉ vài giây mà cả đống viễn tưởng xấu đã xẹt qua đầu Diệp Anh vì lo lắng cho nàng, cô tự trách mình, chạy vội vào phòng tắm rồi hấp tấp mở cửa ra, và máu mũi cô lại được dịp phun trào một lần nữa.

Đập vào mắt cô là tấm lưng trần trắng muốt lấm tấm nước của nàng, mái tóc màu hồng buông xoã thả xuống ngang lưng, nước từ tóc nàng nhỏ từng giọt chậm rãi chảy xuống vai, xuống xương quai xanh đầy quyến rũ và bờ ngực thoắt ẩn thoắt hiện trong hơi nước của nàng... Rõ ràng nàng là một đứa trẻ yêu nghiệt mà... Đứa nhóc nào mà có cái tỉ lệ cơ thể hoàn hảo như vậy cơ chứ.

Thùy Trang đang đứng trước gương lấy khăn lau tóc, thấy có người mở cửa thì chợt quay ra nhìn, khăn tắm vừa vặn che thân người dưới của nàng.


"Di... Diệp Anh ơi, mũi Anh lại có gì màu đỏ chảy ra kìa..."


Thùy Trang lo lắng vì tưởng Diệp Anh có căn bệnh gì đó nên ngây thơ tiến tới gần Diệp Anh định chạm vào khuôn mặt cô, nhưng cô lại hoảng hốt nhắm tịt mắt rồi bước lùi ra phía cửa chạy trối chết.


"Không không không em đừng lại gần đây... Em... em mau mặc đồ đi rồi ra ăn."


Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức Thùy Trang không kịp nói thêm gì mà chỉ biết nhìn theo Diệp Anh với ánh mắt khó hiểu. Cái người gì tuy đẹp gái mà kì lạ ghê.


***


"Giờ nghe tôi nói này, em cần phải... ừm, cố gắng nhớ lại một vài thứ đó Trang."

Mặt Diệp Anh vẫn còn đỏ ửng lên khi nhìn Thùy Trang lúc này, những hình ảnh của nàng ở trong phòng tắm lại tự động hiện lên khiến cô thật sự không dám nhìn thẳng vào nàng nữa.

"Nhớ lại? Nhớ lại gì cơ ạ?" Thùy Trang vẫn cắm cúi ăn mà không nhìn lên.

"Này Trang ơi!"

"Dạ?"


Nghe tiếng gọi, Thuỳ Trang dừng tay ngước mắt lên, hoá ra Diệp Anh đã lén canh góc sẵn để chụp hình nàng. Nàng vừa ngẩng đầu thì cô bấm chụp ngay tức khắc, mắt cô nàng đầu hồng mở to nhìn thẳng vào camera, tay nàng thì vẫn đang cầm đũa đưa lên miệng.


"Dễ thương ghê..."


Diệp Anh mỉm cười nhìn bức hình trong màn hình điện thoại nàng rồi gửi qua máy mình. Cô đã quyết định giữ điện thoại Thùy Trang trong thời gian này, vì đưa cho nàng, nhỡ nàng hành động linh tinh gì đó mà cô không biết thì càng rắc rối.


"Diệp Anh chụp hình em đó à?"

"Ừ." Diệp Anh vẫn tiếp tục nhìn hình Thùy Trang rồi tủm tỉm cười.

"Làm gì thế?"

"Không có gì, em ăn tiếp đi."

"Hưm..." Thùy Trang bĩu môi lườm Diệp Anh rồi lại cắm cúi ăn tiếp.


Giờ thì Diệp Anh cần phải suy nghĩ một vài cách để giúp cô nhóc cải thiện trí nhớ mới được.





***


TBC.


Chiều lòng các vk iu, nay tui up 2 chap một lượt đây, mong là mọi người cứ tiếp tục vote hay comment gì đó để oánh dấu cho tui biết các vk còn đang đọc nhóe iu nhiềuu :))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip