H (I)

Warning : có H.

Thành phố về đêm. Từng con đường, các dãy nhà đều bắt đầu lên đèn giăng lối, lục lam cam đỏ nhóng nhánh xen lẫn sắc xanh. Từ tầng ba dễ dàng thấy được khắp phố phường đều nhuốm màu hoa lệ, trữ tình. Nhưng những thứ xinh đẹp đấy lại bị Diệp Lâm Anh dùng thái độ ủ dột, cùng tâm hồn xám ngoét của mình thưởng thức. Vô vị và tẻ nhạt.

"Mấy bé đều ngủ rồi. Ngoan thật."

Từ chỗ ban công đang đứng, Diệp Lâm Anh xoay người bởi âm thanh mở cửa. Khoé môi bất giác mỉm nhẹ khi thấy Trang Pháp lọt thỏm trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình mà cô đưa. Lụa đẹp vì người, vì vậy thứ vải đó ỷ lại người mặc xinh đẹp nên càng tôn thêm dáng vẻ quyến rũ ẩn hiện sau chiếc áo rũ dài đến gối em đang mặc.

"Muốn uống chút không?!"

Diệp Lâm Anh cất đi ánh nhìn hau háu, rót rượu ra ly rồi tỉ tê buông lời dụ ngọt như cái cách cô mời Trang Pháp đến nhà qua đêm.

"Thế Trang xin."

Từng bước tiến về phía ban công, vừa vặn đứng cạnh người cao hơn em. Dư vị đắng chát được thay bằng hậu ngọt của rượu cũng không khiến nét mặt Trang Pháp thôi nhăn nhó.

"Khụ..r-rượu này mạnh quá."

"Thế sao?! Tôi thấy ngon mà."

"Uống ít thôi ngày mai còn ghi hình. Ngoài này cũng lạnh nữa, Anh nên tranh thủ vào đi."

Bỗng chốc Diệp Lâm Anh không nhịn được mà phì cười, tay vươn dài kéo người vẫn đang luyên huyên ôm gọn vào lòng rồi cùng ngã xuống chiếc ghế đặt tại ban công.

"Tôi nhớ khi mình làm vợ, bản thân đâu có càm ràm như Trang đâu nhỉ?!"

"Trang chỉ lo cho Anh thôi, nếu đổ bệnh sẽ không cân bằng được giữa công việc và gia đình."

Mải mê, say sưa ngắm nhìn đôi môi đang mấp máy đến đỗi khiến Diệp Lâm Anh vô thức chồm đến, hôn vào thứ căng mọng đấy, phút chốc làm Trang Pháp sững sờ im bặt. Cô lại vì người trong lòng bất động liền tham lam kéo Trang Pháp vào một cái hôn triền miên, sâu đậm hơn. Bởi lẽ Diệp Lâm Anh đã bị thôi thúc vì men rượu, vì chiếc áo sơ mi xộc xệch hiện tại, vì hương thơm dính trên da thịt em, tất cả từ nơi em.

"Ưm..- A-Anh đừng, thả Trang ra."

Trang Pháp ngắt quãng hổn hển thở ra lời cầu xin, so với lực đang đàn áp thì sức kháng cự yếu ớt của em gần như vô dụng. Hai tay siết chặt níu lấy vạt áo cố đẩy kẻ háu ăn kia ra, giải thoát cho buồng phổi khốn khổ dần bị Diệp Lâm Anh rút cạn.

"T-Trang không..thở được-làm ơn..."

Đôi chân vẫy vùng dần dịu lại vì cánh môi cuối cùng được Diệp Lâm Anh buông tha. Nét thảng thốt in rõ trên đáy mắt, Trang Pháp run rẩy cố đứng lên chạy trốn nhưng lần nữa bị cô giữ chặt.

"Trang sẽ làm các con tôi thức nếu cứ ầm ĩ thế đấy."

Cất giọng trầm thấp, đem theo mùi rượu phả vào gáy làm Trang Pháp không tự chủ rụt cổ và cố tránh né cả cái lưỡi vẫn tham lam càn quét vành tai sớm đỏ bừng.

"Đừng..đùa nữa."

Với chút lý trí còn sót, Trang Pháp nhanh chóng bắt lấy bàn tay hư hỏng đang cho vào bên trong chiếc áo sơ mi xộc xệch. Em cũng phải cật lực dằn xuống lửa dục râm ran khắp cơ thể, bởi Trang Pháp trong một khắc đã mụ mị xuôi theo những cảm xúc đáng xấu hổ mà Diệp Lâm Anh đang cố tình khơi dậy.

" Người Trang thơm quá."

Chiếc áo dễ dàng bị Diệp Lâm Anh xé toạc ném ra sàn vì Trang Pháp đã có thử phản kháng, nhưng không nhiều. Em rùng mình bởi khí lạnh và cả cách Diệp Lâm Anh rải từng cái hôn vào tấm lưng trần trụi. Hai chân vô thức dang rộng nhằm đón nhận từng ngón tay Diệp Lâm Anh bắt đầu xâm nhập, ngực cô áp vào lưng em, hai đôi môi dây dưa chẳng kịp thở. Động tác tay ra vào ngày càng nhanh, càng đưa xác thân Trang Pháp đến cõi thiên thai; em bỗng tách khỏi nụ hôn, quên mất việc rên rỉ để hớp từng chút không khí, oằn mình chuẩn bị đón lấy cao trào sắp đến.

"Ah..agh, ch-chậm một chút - ...ưm Trang đến-"

Thân dưới giật nảy, toàn thân run lên gần như đổ ập nhưng Diệp Lâm Anh nhanh đã ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn, không để ngón tay của mình rơi khỏi nơi nữ tính hãy còn mấp máy ướt đẫm dịch tình. Cô chưa đợi Trang Pháp hoàn tỉnh thì các đốt ngón tay một lần nữa hoạt động khiến em hốt hoảng cố tách ra.

"Đ-đủ rồi, Trang không ah.. chịu nổi nữa."

"Lần cuối, hứa đấy."

Bế thốc cơ thể rệu rã trong lòng vào trong, Diệp Lâm Anh đặt nhẹ em xuống giường tiếp tục nhấm nháp, thưởng thức sự xinh đẹp bên dưới. Mái tóc hồng rũ rượi che mất vài điểm trên gương mặt đỏ bừng, lồng ngực phập phồng khó khăn hô hấp, da thịt trần trụi đang run theo từng đợt ra vào trong nơi nữ tính. Chẳng biết đã chạm đỉnh bao nhiêu lần nhưng lần cuối cùng Diệp Lâm Anh làm em ra, thì lúc đó người thấp hơn cũng lịm đi vì quá sức.

Sáng sớm.

Diệp Lâm Anh mơ màng quơ quào tìm kiếm điện thoại bỗng phát hiện chỗ cạnh giường trống trơn và hiện tại đã là 6 giờ 35 phút. Tiếng thở dài va đập vào bốn bức tường, chuyện đêm qua ắt hẳn phải xin lỗi và có lẽ sẽ chẳng thể tha thứ. Nhưng việc cần làm hiện tại là đưa bọn trẻ của cô đến trường.

"Hôm nay mẹ dậy muộn nên các con ăn sáng trên trường nhé." - sau khi đã tươm tất quần áo, cô uể oải bước xuống tầng thông báo nhưng mới đi được nửa đường bèn chững lại.

"Ai nấu soup cho các con vậy?!"

"Cô Trang ạ." - cả hai trả lời trong lúc vẫn xì xụp ăn.

Cái đầu màu hồng vì tiếng nói chuyện cũng ló ra khỏi gian bếp, Trang Pháp cười tươi với cô như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, còn đem đồ ăn sáng đặt đến trước mặt chủ nhà.

"Vào ăn với các bé luôn nhé?! Trang có pha trà gừng, tránh đau đầu."

"Nhưng chẳng phải đêm qua..."

"Đêm qua làm sao cơ?!"

Trang Pháp liền cắt ngang hỏi ngược lại cô, tuy vẫn giữ nguyên tia cười nhưng ánh mắt cảnh cáo từ em làm Diệp Lâm Anh phải bỏ ngang câu nói, vì ở đây còn có các con.

"Đêm qua làm sao hả mẹ?!"

"À do mẹ quên đóng cửa sổ, gió lùa vào nên đau đầu chút thôi."

Lý do trơn tru không thể bắt bẻ, Diệp Lâm Anh trưng ra nét mặt tự hào hướng về phía Trang Pháp nhưng hoàn toàn bị em ngó lơ. Có vẻ như em vẫn còn giận lắm.

"Ăn nhanh lên, mẹ với cô Trang sẽ đưa các con đi học, sẵn sẽ đi làm luôn."

Một xe bốn người, Diệp Lâm Anh cầm lái chốc chốc lại quay sang bên cạnh quan sát em, người đang tíu tít trò chuyện với các con của cô ở hàng ghế sau.

"Tạm biệt, các con học ngoan nha."

Trang Pháp vui vẻ vẫy tay tạm biệt hai đứa trẻ và Trang Pháp khi đã kéo cửa sổ xe lên là hai người hoàn toàn khác nhau. Diệp Lâm Anh mím môi, cuối cùng vẫn chọn mở lời.

"Giờ không có ai rồi. Tôi hỏi được chứ?!"

"Không."

Bị từ chối thẳng thừng, tâm trạng Diệp Lâm Anh chùng xuống nhưng nhất quyết không đầu hàng.

"Vậy tối nay sang nhà tôi chơi nữa nhé."

Tim cô đập như điên chờ đợi câu trả lời, đáp lại sự ngóng trông đó Trang Pháp bẽn lẽn gật đầu rồi nhanh chóng quay mặt ra phía cửa sổ giấu nhẹm gương mặt của mình.

"Trang vừa cười phải không?!"

"...không."

Nâng lên cặp kính đen, Diệp Lâm Anh giờ mới có thể thật sự vui vẻ vì được chở thêm một vị khách cùng nhau đi làm. Đời cô đã thôi xám ngoét và thay bằng màu hồng, nhưng phải cùng gam màu với tóc của Trang Pháp mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip