Chap 16

Suga đi một hồi lâu trong rừng thì đến được một dòng sông nhỏ, anh ngồi xuống đưa tay hớt nước uống, trời vẫn nắng gay gắt như vậy, đường vẫn cứ nhấp nhô, gồ ghề như thế, nhìn tưởng chừng xa vô tận không có điểm dừng khiến người ta dễ dàng từ bỏ.

Thật ra nếu như là trước đây, cái loại chuyện này xảy ra, anh sẽ chẳng bao giờ mảy may chấp nhận chịu khổ làm gì, anh sẽ nhanh lẹ từ chối tham gia, tránh vướng vào phiền phức, nhanh chóng trở về ăn, ngủ, nghỉ, khỏe. Thế nhưng lần này lại khác, từ sau màn "show tài" của tên hình nhân quái dị nọ, anh bỗng chốc cảm thấy thích thú với loại chuyện này, quyết tâm qua cho bằng được.

Suga ngồi phịch trên nền đất phía dưới bóng râm của một cái cây cổ thụ lớn, ánh mắt như vô hồn suy nghĩ "Có lẽ trong họ sẽ có người biết quay ngược thời gian nhỉ?"

Cơn gió nhẹ khẽ lướt qua, làm những cọng tóc của anh nhẹ bay bay, nhưng nó cũng chẳng làm người ta dễ chịu hơn chút nào, nó chỉ mang cái nóng kia phả thẳng vào người, tiếng những cành lá xào xạc chạm vào nhau nghe thật vui tai...

-------------------------------------------------------------------

Tzuyu một mình thang lang trong rừng mà không biết rằng nãy giờ, bản thân cứ mãi đi lòng vòng một chỗ. Lâu lâu, cô cũng tự đứng lại ngẫm nghĩ "Cái chỗ này quen quen" Nhưng rồi lại bị suy nghĩ "Chắc chỗ giống chỗ thôi" mà tiếp tục đi tiếp. 

Không biết có phải do cô thường "hộ tống" Gucci đi dạo không mà sức khỏe cô rất tốt, đi đã lâu nhưng vẫn trông hết sức bình thường. Cô cầm cọng dây chuyền vừa đi vừa ngó ngó nó, cọng dây được thiết kế rất tinh sảo, vừa chạm tay vào cô đã biết nó được làm từ kim cương và vàng trắng, chỉ trừ viên ngọc màu ở giữa, có lẽ là một loại ngọc quý nào đó, viên ngọc của cô màu xanh rêu, cái xanh rêu này trông chẳng cũ kĩ tí nào, trái lại nó trông rất đỗi lung linh, dễ dàng làm động lòng bất cứ tín đồ nữ trang nào.

Tzuyu nhẹ đưa cọng dây chuyền lên cao, nó chói lóa trước ánh nắng mặt trời, lấp lánh tựa vì sao xa xôi, đường thẳng dài chỉ hướng lại xuất hiện, cô thẫn thờ nhìn theo đường sáng ấy.

-Thứ này là gì vậy?

Cô đưa tay chặn trước tia sáng ấy, bất giác mỉm cười:

-Công nhận không chỉ cọng dây đẹp mà cả hiệu ứng của nó cũng đẹp quá thể lun!

Cô định đeo nó lại vào cổ thì chợt nhận ra cái hiệu ứng tuyệt đẹp nọ vẫn cứ đứng yên, không chút giao động vì hành động của cô

"Gì vậy chứ?"

Cô nhíu nhẹ mày nhìn kĩ cọng dây trong tay rồi lại ngước lên nhìn ánh mặt trời, cánh tay cô nắm chặt cọng dây chuyền đến khi nó chẳng nhận được chút ánh sáng nào nữa, đường thẳng kia cũng theo đó biến mất, cô lại nhẹ nhàng mở tay ra, đường thẳng nọ comeback again.

-Mình..mình hiểu rồi!

Cô cười rạng rỡ, gương mặt vui mừng như đứa trẻ vừa vớ được chiếc kẹo, nhanh chân chạy theo tia sáng, không quên giữ nó hứng những tia sáng len qua tán lá cây, vội vàng lao đầu về trước bởi cô sợ để chiều tới, ánh sáng cùng đường thẳng kia chẳng phải sẽ tiêu biến, để cô một mình lạc giữa cánh rừng rộng lớn này sao.

--------------------------------------------------------------

-Mày tới chưa? – Jin run cầm cập ôm chặt lấy cái cầu treo nhắm tịt mắt hỏi Hốp

-Từ từ, tao gần rồi, gần rồi! – Hốp nhanh chóng đáp lại

-12 – Jin kêu lên đau khổ

-Hả? Mày la gì vậy?

-Tao nói là 12 lần rồi. 12 lần mày nói gần tới rồi á~

Đúng là thế, từ lúc mặt trời còn ở trên đỉnh đầu, giờ đã như sắp lặn mà "đôi uyên ương" nọ vẫn cách nhau mấy mét. J-Hope nhẹ nhàng hít thở nhích nhẹ từng bước, cái tốc độ 1 bước trên phút này cũng thiệt là....

-JIN? LÀ CẬU ĐÓ HẢ? – Nayeon sau một hồi lâu vật lộn với cục bột to tướng nương theo đường sáng kia thì đi tới chỗ cái cầu treo.

Vừa nghe tiếng gọi, Hốp liền quay lại nhìn:

-Ay Jin, cô bạn lúc nãy của khanh đúng không?

-Giề? Mày nói ai? – Jin vẫn cứ nhắm chặt mắt chẳng hề có ý định mở ra

-Mày nhanh mở mắt ra coi, không tao về a~

-Ay ay ay đừng bỏ tao, đợi tao xíu~ - Jin như mếu máo, nắm chặt tay, mở mắt ra nhìn

-Nayeon? – Jin bất ngờ nhìn cô đang vịnh vào cái cọc gỗ treo cây cầu

Jin vội vàng run như cầy sấy nhưng vẫn cố đứng dậy, vờ bình tĩnh hỏi:

-Cậu...cậu mới tới hả? Có gì hôn?

Cái câu hỏi thặc tức cười biết mấy, người ngoài còn hiểu chẳng lẽ anh không hiểu cô đến vì sao? Thế mà Nayeon vẫn trả lời lại:

-Tớ đi tìm bạn đôi của dây chuyền như ông hình nhân nói a~ Mà hai cậu sao ở đó?

Đôi chân Jin bắt đầu cố nghe theo chủ nhân nó, ráng bình tĩnh đứng thẳng dậy, tay anh chống hông tỏ vẻ chẳng có gì.

-Tụi tớ kiếm vài thứ làm rơi thôi!

Phụt, Hốp mím miệng nhịn cả cười

-Tao không ngờ mày lại dạy gái thế đấy - Mặt Hốp đến cả giang xảo, cười nói.

-Mày im đi! – Jin khẽ nghiến răng cảnh cáo lại

-Kiếm đồ sao? Gì vậy? Tớ giúp các cậu nhé! - Nayeon nói lớn, tay cầm cái dây vịnh toan bước tới

-Không...không cần! – Jin vội ngăn cô lại

-Tụi tớ tìm thấy cả rồi, giờ đang định quay lại thôi! – Anh nhanh miệng nói

-Ừmm..về haa..tao chống mắt lên coi mày về!- Hốp thích chí cười rồi từ từ men theo thành cầu đi về.

Cây cầu bắt đầu rung theo từng bước chân của Hốp, Jin giật thốt cả người lật đật bám víu vào dây vịnh, mặt tái mép

-Rồi đó bạn hiền! Mày đi ra đây nói chuyện! – Hốp sau khi qua thành công cây cầu, đắc ý trêu trọc Jin "thỏ đế" đang còn đau khổ đứng giữa cây cầu treo.

Jin nhẹ nhàng đặt từng bước chân xuống, anh tập trung bước đến nổi quên cả thở, dường như lo sợ rằng một sơ suất nhỏ sẽ đi toi cái mạng này. Nayeon nhìn thấy thế dần hiểu ra mọi chuyện nhưng cũng thấy vui vui nên vờ không biết nói lớn:

-Cậu đừng vừa đi vừa ngắm cảnh nữa được không, tớ thật sự có chuyện gấp cần nói a~

Nghe cô nói thế, anh hoang mang liếm môi rồi mím chặt lại, hít một hơi thật sâu, vào tư thế chuẩn bị vọt

Trong đầu anh dường như bắt đầu tự xổ số ngược lại

10..9..8..7..6..5..4.......

Nhịp tim anh cũng như tiếng đếm dần đập nhanh đến hết tốc lực

3..2..1!

--------

Quát..quát~

Một đàn chim bay qua, kêu lên âm thanh riêng của mình

Và anh ấy...... vẫn ở giữa cầu!

-Hahahaaaaaaa – Nayeon và J-Hope cười ngặt nghẽo

Jin ngượng đến chín cả mặt, bất cần ôm dây vịnh cầu hét lên:

-IM MỒM! IM HẾT ĐIIIIIIIIIIIII! KHÔNG ĐƯỢC CƯỜI!!!!!!

Dù vậy, tiếng cười của hai đứa bạn quá ư là tốt kia vẫn cứ vang vọng nơi nơi.

Sau một hồi cười mỏi mệt đến ra cả nước mắt, hai ngươi mới từ từ ngừng lại thở tí.

-Cậu qua giúp cậu ấy được không? Tớ e là tự mình không qua đó được.. – Nayeon quay sang nói với Hốp rồi nhìn xuống cái chân bó bột. Hốp ngay lập tức hiểu ý cười đáp lại:

-Đương nhiên là tớ giúp rồi nhưng chuyện tiếu thế này kết thúc sớm cũng hơi tiếc a~

Hai người lại nhìn nhau cười cười

-THÔI ĐI! TÍCH MIẾNG ĐỨC ĐI, TÍCH MIẾNG ĐỨC ĐI!!! - Jin trông thấy, khản cả giọng la lên

Giờ đến Hốp, không biết có phải do hiệu ứng của Nayeon không mà anh rất ư là ung dung như không có gì đi qua đó, cầm tay Jin.

Ôi~ Trái tim đam mỹ của những hủ nữ phải làm sao với cái cảnh tượng này đây. Khi mà chiều dần xuống, mặt trời lặn chỉ còn một nửa, chân trời hiện lên một màu hồng ấm áp và trên phong cảnh tuyệt đẹp ấy, trên cây cầu treo, Jin và Hốp nắm tay nhau, từng bước từng bước đi qua cây cầu ấy. Nayeon bỗng chốc lại hóa "nữ phụ" tội nghiệp...

Poor her~

--------------------------------------------------------------------

Mina vẫn bình tĩnh bước đi, ánh chiều tà rọi lên gương mặt cô tạo nên cả một kiệt tác nghệ thuật đẹp như khắc tượng. Cô khẽ thở dài khi ánh sáng kia từ từ biến mất nơi chân trời, để lại đây chỉ còn một màu đen thăm thẳm.

Cô từ từ đưa mắt nhìn xung quanh, cô tìm vài cành củi khô trên đất cũng như miếng vỏ khô lớn rồi dùng tay liên tục ma sát cây gỗ nhỏ trên thân cây, bỗng chốc khiến nó hừng lên một đóm than hồng, sau đó cô nhanh tay lấy miếng vỏ khô khi nãy kê lại gần cho nó bắt lửa, chẳng mấy chốc cô đã nhóm xong một đám lửa nhỏ vừa kịp trời tối.

Đêm tối trong rừng thật đáng sợ nhưng cũng thật yên tĩnh, bình yên, nhẹ nhàng đến mê hoặc lòng người.

---------------------------------------------------------------

Taehyung ngồi dựa đầu ngủ ngon lành trên một cái cây lớn, hàng mi dài rậm khẽ động đậy rồi mở ra. Anh ngáp một cái rồi nhìn xung quanh, khóe miệng khẽ nhếch lên. Đúng vậy, lúc mà anh đợi đã đến – Đêm tối. Khi mà những ngọc lửa tự nhiên được thắp lên cho anh biết chính xác vị trí của từng người mà không cần phải quá vất vả.

Anh từ từ đứng thẳng dậy, leo lên đến tận trên đỉnh cây. Xa xa, 5 ngọn lửa cùng làn khói bay cao lên trời.

-Xem ra họ gặp nhau rồi! - Anh tính toán cái chấm hồng gần mình nhất rồi trượt xuống đi về hướng đó

Thế nhưng vẫn chưa kịp tuột thì từ đâu, cái giọng không lẫn đi đâu được vang lên:

-Khốn nạn! Con khỉ mất nết!!!!!!!!!!!!! – Dahyun tức giận hét lên, vừa hét vừa đá mạnh vào cái cây gần đó. Cô như bốc hỏa khi để xổng mất con khỉ kia, buồng chuối cũng cùng nó lặng đi mất, Dahyun càng nghĩ càng ức chế đá mạnh hơn vào cái cây và ô kìa, đó cũng chính là cái cây thanh niên Tae đang đứng

Cô càng lúc càng bức xúc, cô như xả hết cơn giận đạp ngày càng mạnh hơn, miệng vẫn không ngừng nguyền rủa con khỉ nọ quá ư là mất nết.

-Ya! Ya! Ya! Ngừng lại! – Tae nhanh chóng ôm chặt thân của cái cây đang rung mạnh do tác động, miệng vừa nói lớn.

Nghe thấy tiếng nói, cô liền dừng lại ngước lên nhìn

-Taehyung? – Dahyun ngạc nhiên nhìn anh

Nhanh chóng chóp lấy thời cơ, Taehyung tuột cái vèo xuống ngay kế bên cô

-Cậu định giết tôi đó hả? – Tae mặt hình sự hỏi

Mãi vẫn không nghe tiếng trả lời, anh tò mò quay lại nhìn cô. Dahyun đứng đơ cả ra nhìn anh rồi khẽ cười nói:

-Đúng là...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip