1(r16)
"Chúa ơi - ugh - đúng rồi... , như thế. Cứ như thế, Harry, " Draco hổn hển, ngạt thở trước vẻ đẹp của người đàn ông dưới cậu, đôi mắt ngọc bích nhìn chằm chằm qua cặp kính mờ sương, nhưng chủ yếu là vì cảm giác cự vật của Harry bên trong cậu. Draco nóng bừng ham muốn khi cơn cực khoái xuyên qua người.
Harry rên rỉ bên dưới cậu, "Merlin, tôi thích nghe cậu nói." Một tiếng càu nhàu lướt qua môi hắn và cậu chỉ có thời gian để thốt ra những từ "Vâng, tôi yêu, tôi-", chưa để cậu trả lời,hắn lao thẳng vào Draco, vội vàng rút ra và ném một quả roi . Bây giờ nó đã trở thành một thói quen; Một số ngày, Draco vẫn không chắc cậu có thể lén lút quan hệ với Harry trong khi hắn vẫn đang hẹn hò công khai với Ginny . Cả hai đều biết rằng họ sẽ không bao giờ bị bắt quả tang, nhưng những điều lớn lao hơn trong tâm trí của Draco đang diễn ra. Đã nhiều tháng rồi, thực hiện điều này. Cậu tự nghĩ rằng mình phải là một kẻ bạo dâm, để cho phép mình gắn bó với Harry trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Để nhận ra mùi dầu gội đầu của hắn, để đọc những cuốn sách mà hắn để trên tủ đầu giường, để biết bát đĩa trong bếp sẽ đi đâu.
Cậu ném câu hỏi ra sau tâm trí, vòng tay ôm lấy Harry, và để giấc ngủ bao trùm lấy anh.
---
"Này, Draco!" Ron gọi từ bên kia quầy bar, đứng dậy và vung tay lên trời. Đây là Đêm quán rượu đầu tiên của Draco với Harry và nhóm bạn của hắn .Và vâng, Ginny Weasley. Cậu và Harry đã là bạn của nhau được vài tháng rồi, và anh ấy quyết định rằng mọi thứ giữa họ đã đủ ổn định để Draco sẽ có một người nào đó để nương tựa nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ.
Draco lẻn vào ở cuối gian hàng.
"Đi uống nước không, Draco?" Harry hỏi, mỉm cười với anh. Khi đó, họ chẳng là gì cả. Draco không hề có cảm tình với Harry, và hắn chắc chắn không hề nghi ngờ Harry có tình cảm với mình. Harry là một người bạn khó có thể xảy ra, chưa kể đến là một người bạn rất thẳng thắn, và hắn quá bận tâm đến việc không biến mình thành một tên khốn hoàn toàn trong một nhóm Gryffindor để tâm trí hắn lang thang ở bất cứ nơi nào khác.
"Chỉ muốn ghé qua và nói xin chào trước, nhưng vâng. Có ai cần trả tiền không? Ron đứng dậy đi cùng cậu quầy bar.
"Tôi rất vui vì cậu ở đây," Ron nói, "Harry nói đúng, cậu sẽ không tệ lắm khi đã cởi mở hơn một chút. Và, cậu biết đấy, một khi đã xin lỗi vì... chiến tranh, đứng về phía sai và... tất cả."
Draco nhăn mặt. Nó biết ơn vì Ron dường như đã chấp nhận nó khá nhanh, nhưng vẫn vậy, sự xấu hổ về những gì nó đã làm khi còn là một cậu bé - hãy đối mặt với nó, một người lớn không đủ dũng cảm để chọn phe đúng - đã ập đến với nó. Nó cảm thấy vô hình, kinh tởm, như thể anh không bao giờ có thể thoát khỏi nó. "Chắc chắn rồi, Weasley," cậu trả lời, chộp lấy cốc bia trên quầy. "Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm."
Tuy nhiên, những người khác trong bàn khó gây ấn tượng hơn nhiều. Draco hiểu - cậu đã làm những điều kinh khủng, gây ra những điều kinh khủng. Cậu không ngờ rằng chỉ một lần cứu được Harry, Granger và Ron là đủ. Ginny Weasley, có lẽ là người hung dữ nhất trong số họ, khiến cậu sợ hãi nhất. Cô ấy không cần phải dễ dàng tha thứ như những người còn lại, được tung hô xung quanh như thể đó là một điều anh hùng mà một nhóm thanh thiếu niên phải giải cứu thế giới khỏi chiến tranh - cô ấy không có những người giống như vậy để vượt qua. Cậu thậm chí không biết làm thế nào để cố gắng kết bạn với cô ấy, và lời khuyên của Harry và Ron là "Cứ cố gắng lên!" không hoàn toàn đáng khích lệ như họ nghĩ.
Khi Harry mời anh ta đi ăn trưa, sáu đêm ở quán cà phê và sự đồng ý miễn cưỡng từ Granger - Hermione - sau đó, cậu đã cho rằng đó là sự thân thiện. Lúc đầu, nó đã xảy ra, nhưng những gì xảy ra sau đó là một cú sốc. Harry chào đón cậu ở cửa với một nụ cười ấm áp; quán cà phê tràn ngập ánh sáng mặt trời, nhưng ấm áp và ấm cúng ở bên trong. Mùi bánh ngọt thoang thoảng khi Harry bắt gặp ánh mắt của cậu, đang ngồi quay lưng vào tường, cách xa cửa sổ lớn ở mặt đường của tòa nhà.
"Không thích ngồi gần cửa sổ. Draco, cậu biết đấy," Harry nói, trông hơi lo lắng, với một nụ cười nở trên khuôn mặt.
"mày sẽ không thấy tao phàn nàn đâu," Draco vặn lại. "đã gọi món chưa?"
"Chỉ cà phê thôi, tôi có thể lấy thứ khác nếu cậu muốn."
" mày muốn nói gì?" Draco hỏi, ngồi xuống khi cà phê của họ được đặt xuống chỗ họ. Cậu thưởng thức hương thơm của nó trước khi nhấp một ngụm. Quán cà phê này là một trong những quán yêu thích của Draco. Cậu đã học cách đánh giá cao sự đơn giản trong một cốc cappuccino, hương vị khác nhau như thế từ nơi này sang nơi khác.
"Nghe này, Draco, chúng ta là bạn mà, phải không? Cậu sẽ coi chúng tôi là bạn chứ?
"Chắc chắn rồi, Potter, nếu mày muốn nói một lời. mày đang thấy mình thiếu thốn, phải không?"
"Tôi cần nói với cậu một điều, với tư cách là một người bạn." Harry trông nghiêm túc, nụ cười trên khuôn mặt hắn biến mất. Hắn đang dựa vào bàn, mắt và tóc rối, cầu xin Draco rằng điều này rất quan trọng.
"Mày biết tao thích bí mật mà," Draco nhếch mép. Điều đó gần giống như việc anh ấy nói rằng anh ấy sẽ giữ nó giữa hai người họ.
"Ginny và tôi không như thế nữa."
"Chắc chắn là cô ấy đã có đủ danh tiếng và tiền tài rồi phải không?"
"Tôi đây. Chỉ là tôi không hạnh phúc. Ý tôi là, cô ấy thật tuyệt vời, thật tuyệt vời, nhưng có rất nhiều chuyện tồi tệ đang xảy ra và cô ấy muốn tiếp tục nhưng tôi không biết, tôi chỉ không nghĩ rằng đây là mối quan hệ phù hợp với mình. Và rõ ràng là tôi không thể nói với Ron về điều đó, và bất cứ điều gì tôi nói với Hermione cuối cùng cũng sẽ trở lại với Ron, vì vậy tôi chỉ cảm thấy hơi bối rối và tôi thực sự không có ai khác để nói về điều đó, nhưng nó chỉ khiến tôi đau lòng. xa nhau, thực sự, và tôi-"
"Potter, dừng lại . Không sao đâu, hoặc sẽ sớm thôi," Draco nói, ngả người ra sau ghế và nhấp một ngụm cà phê. "Có gì mà thay đổi chóng mặt thế? Mọi thứ có vẻ ổn, cách đây vài tuần." Đêm quán rượu cuối cùng của họ.
"Chà, họ phải làm thế, phải không," Harry cười khúc khích, không hỏi.
"Không, nếu mày không muốn họ làm vậy."
"Malfoy. Đó là những gì đã thay đổi. Ờ, thực ra cũng không thay đổi lắm, nhưng tôi phần nào nhận ra rằng, tôi đoán, cậu biết đấy, một cuộc chiến không cho cậu nhiều thời gian để khám phá những điều này-"
"Potter! làm ơn dừng lại đi, trò chuyện của hai người thật tệ hại. Nếu có ai đó hiểu ý của mày, thì đó là tao."
thật khó để giữ bí mật mọi thứ trong một ngôi trường nơi những bức tường nói chuyện theo đúng nghĩa đen, và một bức chân dung đặc biệt tọc mạch đã tình cờ nghe được cậu và Nott lên kế hoạch hẹn hò vào năm thứ năm, sau đó được lấp đầy bởi lời tường thuật của một bức chân dung khác về nụ hôn đau khổ của họ. Sau đó, Draco thấy mình gần như không có ai nhìn cậu một cách lãng mạn, và chắc chắn không ai mà muốn vướng vào một mối tình lãng mạn với cậu.
"Cảm ơn, Draco," Harry thì thầm, liếc nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai đang nghe lén. "Thật tuyệt khi được nói to điều đó. Và để biết rằng tôi không hoàn toàn đơn độc."
"Một mình là thứ mà mày sẽ không bao giờ có, Potter."
Khi họ đứng dậy rời đi, Harry kéo cậu sang một bên. Hắn nói với Draco rằng hắn có một điều hơi khó xử muốn hỏi cậu, đó là hắnmuốn khám phá tính lưỡng tính của mình .và Ginny đã ký hợp đồng để thực hiện các kỳ nghỉ kéo dài cho mùa hè, bắt đầu từ tháng Năm, trong một khoảng thời gian. Draco chùn bước trong sự hoài nghi.
"mày vẫn còn quan hệ với cô ấy."
"Mối quan hệ đã kết thúc, ít nhất là về mặt cảm xúc. Bọn tớ không biết làm thế nào để chia sẻ nó với bạn bè hoặc báo chí."
"Nếu mày nghĩ rằng tao sẽ làm theo điều đó, mày mặt dày hơn tao nghĩ. Khám phá tất cả những gì mày muốn, nhưng tao nghĩ chúng ta là bạn, Harry. Mày vừa nói lúc nãy, không phải 20 phút trước!
" Vì chúng ta là bạn nên tôi mới hỏi đó, Draco!" hắn rít lên. " cậu có nghĩ rằng tôi có thể tin tưởng bất cứ ai khác để giữ bí mật này? Để tin rằng họ sẽ không phán xét tôi vì... tất cả những điều này?"
"Kết thúc chuyện đó với Ginny. Rồi sau đó ta có thể nói chuyện."
Cậu nằm trên giường cạnh Harry, tự hỏi Draco , Draco đáng kính , đã đi đâu. Anh ấy cho rằng đó là một giải thưởng khá lớn để bỏ qua khi cậu bé vàng đến với bạn, được gói gọn như một món đồ chơi mới sáng bóng, và Draco không có gì nhiều để mất. Dù sao thì tất cả chỉ là tạm thời, và Draco đã tự thuyết phục bản thân rằng không có cảm xúc thực sự nào liên quan. Cậu chưa bao giờ gặp Ginny và quan tâm đến việc lên kế hoạch với Pansy vào cuối tuần khi cô ấy ở trong thị trấn.
Đã đến lúc phải rời đi vào chiều muộn ngày thứ bảy; khi ảo mộng mà Draco đã xây dựng tan vỡ. Tháng năm đã trôi qua một nửa mà không có dấu hiệu nào của Ginny. Đồ đạc của cô ấy đã biến mất khỏi nhà Harry khi chuyện này bắt đầu vài tuần trước, và anh nghĩ không nên đặt câu hỏi về điều đó. Cậu và Harry đã dành cả ngày bên nhau, thức đến tận sáng sớm để nói chuyện, nấu bữa sáng cùng nhau, ngồi trên ghế sofa cạnh nhau, nhưng đây là đêm đầu tiên cậu qua đêm. Thói quen thông thường là gặp nhau ăn tối hoặc uống rượu sau giờ làm việc, đôi khi một mình, đôi khi với bạn bè. Draco sẽ luôn là người cuối cùng rời đi, hoặc giả say để Harry có thể giả vờ chăm sóc cậu.
Những gì đơm hoa kết trái trong vài tuần ngắn ngủi này còn hơn cả những gì Draco mong đợi. Cậu gần như có thể tự đánh lừa mình khi nghĩ rằng Harry sẽ rời bỏ Ginny và rằng cậu có thể cảm thấy điều gì đó dành cho Draco hơn là một người bạn có lợi. Một phần ngu ngốc trong anh hy vọng Harry sẽ nhìn nhận cậu như hiện tại và thế là đủ. Vậy mà giờ đây, Draco thấy mình đang thu dọn đồ đạc trong hai tuần qua, cẩn thận cọ rửa mọi bề mặt mà cậu chạm vào kể từ đó. Việc Ginny trở lại tối nay là điều mà Harry càu nhàu với cậu. Anh ấy đang có tâm trạng cáu bẳn, và hầu như không nhìn thẳng vào mắt Draco kể từ khi anh ấy nhận được lá thư từ Ginny sáng nay.
"Mày đã nhận được tất cả mọi thứ?" Harry hỏi. "Mọi thứ, Draco, nếu không nó sẽ biết mất."
"Ừ, tao hiểu rồi, đồ khốn," Draco đáp trả. Chỉ cần nói rằng cậu không cảm thấy vui vẻ cho lắm sau hai tuần tươi sáng đã bị dừng lại bởi thái độ khốn khổ của Harry.
Harry thở dài khi bước vào phòng. "Tôi xin lỗi, Draco. Vài tuần vừa qua thật tuyệt và tôi thực sự không mong muốn nói chuyện với Ginny ngay bây giờ."
Draco gật đầu cộc lốc, rồi đi lướt qua anh, tay xách túi, đi về phía cửa trước. "Tao rời đi," cậu nói.
Draco đi bộ xuống ga tàu điện ngầm và dừng lại một hoặc hai điểm trước khi biến mất về nhà. cắt bỏ âm thanh của thành phố và để lại sau lưng tiếng cỏ và tiếng chim hót, cậu rời đi. Nó tươi tốt với những bông hoa, màu sắc tươi sáng lạ thường. Harry đã từng nói với cậu, cách đây rất lâu về cách anh ấy xây dựng nó cho Ginny sau chiến tranh. Anh ấy nói, nó đã trở thành nơi yêu thích của cô ấy, một khi nó tràn ngập hoa. Cậu âm thầm tự hỏi liệu Harry có còn ôm Ginny đó không, hay việc dắt Draco đi dạo trong vườn là một hình phạt bệnh hoạn nào đó dành cho cả hai người họ. Khi đi về phía cổng sau, cẩn thận để không làm tổn thương bất kỳ bóng đèn nào, cậu cảm thấy mình bị nghẹn. Có lẽ ở lại là quá xa, hoặc có thể nó buộc cậu phải đối mặt với những gì anh đã cảm thấy trong vài ngày nay. Cậu quay lại để nói lời tạm biệt với Harry, hơi ấm của tình thân gia đình lơ lửng trên đầu họ, khi khoảng cách xanh lạnh lẽo bao quanh cậu. Câuk nhìn chằm chằm vào Harry, trước khi nở một nụ cười cực kỳ đáng thương, và quay đi.
---------
Đây là lần đầu mình edit-dịch truyện,nếu không hay hoặc k đúng thì mong mn góp ý nhẹ nhàng ạ:(
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip