105.
Thật sự tôi thấy khó hiểu, không hiểu các phụ huynh bao quanh bục giảng tầng tầng lớp lớp thế để làm gì. Tuy mẹ tôi nếu ở đây cũng sẽ làm như vậy.
Lúc này, những khuôn mặt tha thiết chờ mong đang bao vây Trương Bình, đằng sau những lo lắng sốt ruột ấy, thực ra chính là lòng không tin tưởng vào con cái của chính mình nhỉ? Tôi còn nhớ lúc tôi học cấp một, cũng từng muốn cùng bố mẹ cùng về mà chờ ở hành lang. Lúc ấy, cửa vừa mở, phụ huynh của lớp trưởng và trung đội trưởng bao giờ cũng là nhóm người đầu tiên về trước, con cái của họ ưu tú như vậy, còn có gì đáng để hỏi chứ?
Còn về sự mất niềm tin với con cái rốt cuộc là xuất phát từ sự hiểu biết đối với con cái mình hay là từ bảng điểm và sự biểu dương của thầy cô chủ nhiệm trong buổi họp phụ huynh?
Tôi từng hỏi bố tôi chuyện này, ông nói, trên đời này làm gì có lòng tin không có nguyên do, kể cả là giữa bố mẹ và con cái cùng cần phải có hành động thực tế để đạt được sự tôn trọng.
Lúc đó tôi bị bố mình cho uống bùa mê, còn thấy rất có lí: "Con cần dùng hành động thực tế để lấy được lòng tin và sự tôn trọng của bố mẹ, Cảnh Cảnh, hiểu không?"
Sau này, dần dần trưởng thành rồi, tôi càng ngày càng mơ hồ. Hành động thực tế là gì chứ? Là thành tích sao? Là bảng xếp hạng à? Không có cha mẹ nào tin rằng con mình ngốc, yếu kém hơn người khác, nói con mình ngốc cũng như mắng mình đần độn vậy. Cho nên nguyên nhân của thành tích trượt dốc chỉ có ~ giả thiết, cậu không chăm chỉ học hành, cậu ham chơi, cậu yêu sớm, cậu học mấy cái hư hỏng, cậu...
Chỉ vì một bậc xếp hạng mà có lòng tin, chỉ vì một bậc xếp hạng mà nghi ngờ lẫn nhau.
Cho dù không tồn tại tình yêu và niềm tin không có nguyên do, vậy bản thân cái nguyên do đó, cũng quá yếu đuối, cứng nhắc đi.
Nuôi đứa con là bạn mấy chục năm nay, Trương Bình là một người lạ, thật sự hiểu những đứa trẻ đó đang nghĩ gì hơn bạn ư?
Cũng may hôm nay người đến là cô Tề, tôi nhìn thấy từ xa cô Tề thu dọn đồ đạc sau đó đi ra ngoài, cứ tránh sang một bên đã, đợi cô ấy đi rồi, mới đi từ cửa sau vào.
Dư Hoài không hề chú ý đến tôi, cậu ấy ngồi ở hàng thứ hai tổ một sát cửa sổ, nhìn chằm chằm bóng lưng mẹ mình. Là một học sinh xuất sắc đứng top đầu lớp, mẹ cậu ấy trong lúc này lại sốt sắng nở nụ cười, đứng trong vòng người vây quanh Trương Bình, chau mày bất mãn với người phụ nữ đang ba hoa không ngừng, lôi tay Trương Bình hỏi đông hỏi tây, không hề hay biết cậu con trai của mình đang nhìn mình chăm chú.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, liền đi ra khỏi phòng học, đi từ hết cửa trước đến cửa sau. Dư Hoài cách cửa trước một biển người, cậu ấy nhất định không phát hiện ra tôi, nhưng kể cả như thế tôi vẫn nghe rõ mồn một từng lời mẹ cậu ấy nói với thầy giáo.
Tôi vô tình quên béng mất hành động của mình biến thái đến mức nào.
Tôi cảm thấy, khoảng khắc nguy cấp không thể có quá nhiều hoạt động tâm lí quá dữ dội hay quá sâu sắc.
Rất trùng hợp, tôi vừa đi đến cửa trước thì nghe thấy mẹ Dư Hoài bắt đầu nói chuyện.
"Thầy Trương, tôi là mẹ của Dư Hoài."
Trương Bình cười, liền không thấy trời đất gì nữa.
"Ồ, xin chào xin chào, Dư Hoài là một học sinh rất xuất sắc, tôi không cần phải nhắc nhở chút gì về chuyện học hành, em ấy vừa có tự lập lại vừa thông minh. Nói tóm lại rất có tiền đồ, cô không cần lo lắng đâu ạ."
Tôi đoán rằng Trương Bình cũng được ba hoa đủ rồi, còn không chờ mẹ cậu ấy nói câu gì đã như được bật công tắc, điên cuồng nói hết cả phần của người khác.
Nhưng Dư Hoài cũng không có gì đáng phải lo lắng cả, rất có tiền đồ, ừm.
Tôi đứng ở bên khoanh tay, điên cuồng gật đầu, cũng không biết bản thân có được hưởng chút quang vinh gì từ vụ này.
Sau đó, tôi lại nghe thấy giọng khẩn thiết của mẹ Dư Hoài: "Thầy Trương, nguyên nhân tôi muốn tìm thầy là có thể đổi chỗ cho Dư Hoài không? Vẫn là để nó ngồi cùng một bạn nam đi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip